[BTS-VKOOK] 20 Ngày Chinh Phục
Chương 2
– Anh im đi, tên khốn như anh tối qua làm tôi mất việc hôm nay còn làm tôi mất nhà nữa. Thật là khốn kiếpppp.- Cậu quát vào mặt hắn.
Hắn dửng dưng cầm xấp hồ sơ trong đóng lộn xộn đó lên, đọc lớn.
– Jeon JungKook 19 tuổi. Sinh viên đại học năm hai, cao 1m74 nặng 59kg. Chưa một mối tình vắt vai. Gia đình có cha và mẹ. Mẹ hiện đang nằm trong bệnh viện vì bị suy tim còn người cha thì làm công phơi mực ngoài biển. Gia đình nghèo không có vật gì quý giá…- Hắn bỏ lửng câu nói hạ xấp giấy hồ sơ xuống ngang tầm mắt vừa đủ nhìn cậu nở nụ cười gian.-Theo tôi là có đấy!
– Anh mắc bệnh gì mà phải quy hoạch khu đất ở chuột đó chứ, nó đâu có lợi gì cho anh?- Cậu vẫn tức giận
– Chuyện làm ăn thì cậu biết gì, nó kiếm ra khối lợi ích lớn lắm đấy!– hắn đung đưa cái ghế
– Anh làm ơn tha cho mọi người ở đó đi. Ai cũng nghèo khổ cả, nếu anh đuổi họ đi thì họ biết sống làm sao đây?– giọng cậu vẫn cao vút.
– Cậu đang xin tôi hay ra lệnh cho tôi vậy?– giọng hắn đanh lại
– Tôi xin anh, làm ơn!– cậu hạ giọng xuống
– Cậu lấy gì mà xin tôi?– anh nhướng mày lên nhìn cậu
– Tôi không có tiền, ở nhà cũng không quý giá. Tôi chỉ xin anh hãy suy nghĩ lại thôi. Biết bao nhiêu mạng sống đang trong tay anh đấy. Bà tám đầu hẻm sống cô đơn một mình không người thân, bà tư kế bên nhà tôi bị tâm thần lủi thủi cả đời với con chó. Và rất rất nhiều người khác nữa. Anh làm ơn tha cho chúng tôi đi!– cậu nhìn thẳng vào mắt hắn.
– Cảm động nhỉ, nhưng rất tiếc tôi không có hứng thú mấy cái đó! Trừ khi…– hắn ngừng lại xem phản ứng của cậu
– Trừ khi thế nào?– cậu không giấu được hi vọng, đôi mắt mở to ra
– Trừ khi cậu đồng ý đánh đổi!– giờ thì hắn quăng hẳn xấp hồ sơ của cậu xuống bàn
– Đánh đổi?– cậu lập lại
– Tôi sẽ không lấy khu đất đó nhưng cậu phải qua nhà tôi ở!– anh giải thích thắc mắc trong đôi mắt ngơ ngác của cậu.
– Ya! Anh điên à? Sao tôi phải qua ở chung nhà với tên khốn như anh chứ?– cậu lại hét lên.
– Vậy thì thôi, ngày mai tôi cho người xuống đập nát khu đất đó ra!– hắn tặc lưỡi xoay ngang qua một bên,
– Khoan!– cậu hốt hoảng la lên – Tôi…tôi…– cậu cắn móng tay suy nghĩ
\”Tên khốn này muốn gì ở mình chứ? Hay là hắn muốn…đúng là cặn bã mà. Nhưng gia đình mình và còn mọi người nữa, mình quyết định sao đây?\” – cậu tự chất vấn mình
– Sao? Quyết định đi đồng ý hay là không? Tiếp tục để mọi người sống hay mọi người sẽ cùng chết đều nằm trên tay cậu đấy JungKook à!– hắn cười khẩy trước hành động của cậu
– Tôi…đồng..ý. Anh phải giữ lời, hãy để cả nhà tôi và khu đó yên. Không được đụng vào họ!– cậu cau mày lại chỉ vào mặt hắn
– Tất nhiên! Là dân kinh doanh chữ tín đi đâu mà. Giao dịch thành công. Tôi sẽ cho người về nhà cậu thông báo và chuyển đồ cá nhân của cậu qua căn hộ của tôi. Giờ thì chúng ta đi ăn mừng giao dịch nhé!– hắn cười đắc ý đứng dậy tiến gần lại cậu
– Tên khốn!– cậu lầm bầm rồi đá vào cái chân mà tối qua cậu đã đá.
– Á! Dám đá tôi à?– hắn nhăn mặt lại vì bị cậu đá bất ngờ, vết bầm tối qua vẫn chưa lành
– Uhm tôi thích vậy đó. Sao chịu không được à, anh đổi ý còn kịp đó!– cậu hất mặt lên
Hắn biết cậu cố tình chọc tức hắn để đuổi cậu đi nhưng hắn cười. –Bé mèo của anh biết cách yêu thương anh đấy, anh thích lắm!
– Đồ điên!– cậu tức giận chửi hắn rồi không thèm nhìn mặt hắn.
Hắn chở cậu lại một quán ăn gần công ty hắn. Trong bàn cả hai ngồi đối diện ăn, cậu nhìn hắn trừng trừng ăn thô bạo và chọn thứ mắc tiền nhất để ăn.
\”Tên khùng này định âm mưu gì mình chứ? Mình sẽ làm hắn phá sản, sẽ làm hắn phải hối hận vì sự thô lỗ của mình, làm hắn mất mặt như vậy hắn sẽ sợ hãi và thả mình ra haha.\”– cậu cười trong bụng
– Em mấy tuổi rồi mà ăn còn dính mép nữa hả?– hắn nhẹ lấy ngón tay chùi vết nước sốt ngay mép cậu làm cậu giật thót tim.Mặt hơi đỏ vì ngượng.
\”Hết hồn! Tự nhiên đưa tay chùi miệng dùm. Thấy gớm…mà giờ nhìn hắn ngoài nắng mới thấy rõ mặt gần như vậy. Hắn cũng khá đẹp trai, màu tóc nâu đỏ thật kỳ lạ, nước da lại nâu. Có cái mũi là đẹp nó cao…Oái mà mình đang nghĩ gì thế, kẻ thù không đội trời chung mình không được xem nhẹ kẻ thù\”
JungKook tỉnh ra cố sức ăn thật nhiều vào cốt là cho hắn trả tiền.
Sau khi ăn hắn đưa cậu đến một chung cư cao cấp, hắn ở tầng 14 không cao nhưng tầm nhìn vừa đủ để ngắm cảnh. An ninh nơi này rất chặt chẽ và bảo mật. Hắn đưa cậu đến quầy tiếp tân đưa giầy tờ gì đó cho cậu ghi ghi rồi ký ký. Cuối cùng cậu được ấn ngón tay cái vào cái ô vuông nhỏ ngay cửa, cũng được phát cho cái thẻ mà ở đây gọi là chìa khóa.
Mở cửa bước vào là căn nhà không quá lớn nhưng ấm áp, mọi thứ được trang trí màu trắng đơn giản. Cả gian bếp cũng vậy mới toanh như chưa có ai dùng đến nhưng cậu nhận ra….chỉ có một phòng!
– Ya! Tối nay tôi ngủ ngoài ghế sofa à?– cậu quát vào mặt hắn
– Không, làm sao có thể. Em ngủ trong phòng…với anh!– hắn đáp bình thản tiến lại cái tủ lạnh.
– CÁI GÌ? Mắc gì phải ngủ với anh? Anh có bị ung thư não kỳ cuối không đấy. Tôi thà ngủ ở ghế!– cậu giận hét lớn hơn
– Em cứ làm thế đi, từng mảnh đất sẽ được đào lên. Cứ một đêm em ngủ trên ghế thì 20 mét vuông sẽ bị xới tung!– hắn vẫn đang loay hoay rót nước ra ly uống.
– Anh…anh giỏi lắm Kim Taehyung!– cậu nghiến răng chặt lại cau có.
– Quá khen!– hắn cười và uống hết nước trong ly – Học phí và viện phí của em anh sẽ lo hết!
– Không cần, tôi có tay chân tự đi làm kiếm tiền được!– cậu cãi lại.
– Làm gì? Đi vào mấy cái Club đó cho mấy thằng khác đụng chạm à?– hắn cau mày lại.
– Tôi làm gì không cần anh lo, anh không có quyền quản tôi!– cậu vẫn bướng bỉnh cãi lại
– Ai nói anh không có quyền, chưa có thứ gì mà Kim Taehyung này muốn mà không được cả. Em thử làm đi rồi biết hậu quả!– Hắn vẫn uống nước, lời nói hắn nhẹ nhưng khiến người nghe không dễ chịu chút nào
– Không lẽ anh nhốt tôi ở đây cả đời sao. Tôi không phải là thú cưng anh nuôi, anh đúng là tâm thần?– cậu tức giận chạy lại bếp đấm đá vào người hắn.
Tay cậu đấm vào vai hắn, chân thì đá loạn xạ vào chân hắn làm hắn né qua né lại. Sau một hồi mệt rồi cậu mới ngưng trở lại cái ghế sofa ngồi.
…
Đêm xuống
– Ya! Tôi cấm anh lấn qua cái gối này đấy, anh nhích qua một chút thì tôi sẽ băm anh ra như tương đấy!– cậu nhấn cái gối ở giữa lại và chồng lên nó thêm vài cái gối nhỏ như bức tường mềm mại che lại cả hai.
– Anh không làm gì đâu, anh thích em tự nguyện hơn. Ngủ sớm đi mai anh đưa đi học!– hắn nói nhỏ nhẹ rồi quay lưng về phía cậu nhắm mắt.
Ai biết hắn sẽ làm gì chứ? Tên này nguy hiểm lắm. Đề phòng vẫn hơn. Mà sao hắn có mấy bộ pyjama màu hồng size mình nhỉ? Màu hồng mà còn hình con thỏ nữa, đồ lập dị. Chắc là hay dắt bạn gái về nên thủ sẵn, đã khốn kiếp nay còn đê tiện dâm loạn nữa. Làm sao yên tâm mà ngủ được đây…– cậu nghĩ trong lòng lo lắng chuyện này chuyện kia rồi lăn ra ngủ lúc nào không hay.
Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!