[BTS_ Fanfic] YOUR SMILE BROUGHT HIM TO - #Suga
× Để đọc chương tiếp theo ấn vào nút (DS Chương) để chọn chương cần đọc hoặc ấn vào Chương Tiếp / Tiếp ở trên và phía dưới cùng trang.    

trước tiếp
994


[BTS_ Fanfic] YOUR SMILE BROUGHT HIM TO


#Suga


Màu trắng. Chính là màu sắc để hình dung cuộc sống của tôi trước khi gặp em. Đó là màu của ánh đèn sân khấu, lấp lánh những ánh sáng từ Bomb của Army. Những lúc trên sân khấu tôi thấy mình như được là chính mình, tôi được hát những ca khúc do chính tôi sáng tác cùng với anh em của mình. Màu trắng cũng là màu sắc đại diện cho tình cảm của tôi và BTS, trong sáng và thanh khiết. Những tưởng cuộc đời tôi chỉ là một màu trắng xóa như thế nhưng… có lẽ ông trời không thích sự nhàm chán ấy nên đã đưa em đến để điểm tô cho cuộc sống của anh.

Suga mà mọi người được biết đến là 1 người lạnh lùng, trầm tính, ít nói và ham ngủ, nhưng cũng có vài Army nghĩ anh là 1 người ngoài lạnh trong nóng và… anh đúng như thế. Anh không thích nói nhiều như J-Hope cũng không phải là người vụng về như Namjoon hay là 1 người đảm đang như Jin… anh chỉ đơn giản là anh, đơn giản đến mức nhàm chán. Gần như trong suốt hai mươi mấy năm nay của anh, anh chỉ có vài cảm xúc như vui và buồn. Anh vui khi BTS thành công, đạt được những thành tựu lớn. Anh buồn khi nhìn các thành viên bị chấn thương trong luyện tập, khi bọn anh phải chịu những lời chỉ trích từ báo chí dù bọn anh chẳng làm gì.

Người ta nói con người là 1 loài động vật tuyệt vời có vô vàng cảm xúc khác nhau, trước đây anh không bao giờ tin điều ấy nhưng… đến khi gặp em, anh đã tin. Em mang đến cho anh những cảm xúc mà lần đầu anh được trải qua. Cảm giác lén lút khi phải cẩn thận nhìn trộm em. Nhìn em qua khe cửa nhỏ nơi phòng ngủ, nhìn em qua cuốn sách trước mặt, nhìn em qua… cái ống hút…. Anh luôn cố gắng quan sát em 1 cách kín đáo, anh không muốn ai khác nhận ra tình cảm này quá nhanh khi anh vẫn chưa thực chắc chắn về điều đó nhưng…. đến 1 ngày, anh biết rất rõ người anh yêu… chính là em.

Em hoảng loạn, em gào khóc, em bấu chặt lấy vai áo của…Jungkook, em ôm thật chặt người Jungkook, em thu mình gọn trong lòng ngực người con trai ấy không phải anh. Em đau đớn vì nỗi ám ảnh năm xưa, nước mắt em rơi khi nhớ về chúng như trái tim anh đang quặng lại khi nhìn em. Em đã khóc đến ngất trong vòng tay Jungkook, em chìm vào giấc ngủ nhưng nước mắt còn ướt đẫm nơi khóe mắt. Ngay khoảnh khắc đó anh mới hiểu thế nào là đau. Người con gái nhỏ bé với nỗi ám ảnh kinh hoàng…. khiến anh không thể quên. Anh nhắm mắt lại thì hình ảnh em khóc lại hiện lên trong anh, lúc ấy anh cảm thấy nơi ngực trái có chút khó khăn, trái tim đập rất nhanh và rất đau. Vì hình ảnh đấy mà anh biết mình thật sự đã yêu em…. Không còn là tình cảm lập lửng mà anh luôn băn khoăn nữa mà đó là cảm xúc chân thành, chân thành yêu 1 người.

Từ hôm ấy, anh đã sống đúng với tình cảm của mình là yêu em nhưng… mọi chuyện thật sự không như anh tưởng tượng. Có lẽ các thành viên khác cũng đã yêu em. J-Hope thích em thì quá rõ, nó được biểu hiện qua ánh mắt ấm áp của Hope mỗi khi nhìn em, rất chân thành. Em có biết không khi 1 người đàn ông chịu vào bếp nấu ăn cho 1 người con gái thì người con gái ấy không đơn giản là em gái như họ nói mà người con gái ấy là người mà họ yêu, đó chính là Jin, ông anh cuối cùng cũng lớn của anh, cuối cùng cũng biết yêu thương 1 cô gái đúng nghĩa nhưng chỉ có điều cô gái này lại được cả V, Namjoon, Jungkook và… anh trót yêu. Soo Ah à, em chắc cũng không thể tin được điều đó khi có đến 6 trên 7 thành viên BTS thích em. Thật ra anh cũng rất thắc mắc liệu Jimin có dành cho em loại tình cảm mà bọn anh dành cho em… nhưng anh vẫn không tài nào đoán được. Chuyện đó đã không còn quan trọng nữa vì người em trao trái tim là Jungkook chứ không phải ai khác. Anh cũng đã đoán được nhưng trái tim anh vẫn không thể khống chế, anh mong có thể thay đổi tình cảm của em nhưng… không được. Nhìn em và Jungkook nhìn nhau bằng ánh mắt yêu thương, nói chuyện thoải mái, ôm nhau và …hôn nhau mà dần dần trong tâm trí anh hình thành 1 loại cảm giác cũng là lần đầu tiên anh có được, đó chính là ghen. Anh thấy ganh tỵ khi Jungkook có được tình cảm của em, có được những cái ôm, những nụ hôn từ em, tại sao không phải anh? Phải. Anh đã ghen với chính đứa em mà anh yêu thương nhất. Anh đã nghĩ mình có nên giành lại em từ tay Jungkook, khi V hỏi anh về điều ấy anh đã quyết đánh cược 1 lần dù anh biết cơ hội cho anh chỉ là con số 0. Anh đã rất run sợ khi chạm vào môi em, anh sợ hãi sau nụ hôn ấy em sẽ chán ghét anh hay xa lánh anh nhưng … em đã làm anh hiểu ra. Em không đẩy anh ra và cũng không có nghĩa là em chấp nhận anh. Em làm thế vì em cho rằng em mới là kẻ làm tổn thương anh, em là đang tự trách mình. Đôi lúc anh cảm thấy thông minh quá cũng khổ, anh có thể hiểu thấu được tâm tư của em để rồi bật cười cho tình yêu của mình. Anh thật sự quá yêu em, anh yêu em nên anh không để em tự trách bản thân mình, anh yêu em nên dù không thể làm người em yêu nhưng anh vẫn muốn được bên cạnh em, đơn giản là anh chỉ muốn nhìn thấy em cười, thấy em được hạnh phúc. Cuối cùng anh cũng thấy được em đã khóc vì anh, những giọt nước mắt ấy là vô giá với anh.

Một Suga vốn chỉ có hai cảm xúc nhưng bây giờ đã có thêm rất nhiều cảm xúc mà đó là từ người con gái anh yêu. Anh sẽ không giống như V là mau chóng quên em mà anh sẽ vẫn mãi luôn yêu em. Cứ cho là anh cố chấp nhưng anh vốn không quan tâm đến nó, anh chỉ quan tâm đến việc yêu em, có thể suốt đời này không ai có thể thay thế vị trí của em trong tim anh vì đó đã là vị trí cố định, không thể di dịch.

Hôm nay em rạng rỡ trong chiếc áo cưới, hạnh phúc khoác tay người con trai em yêu, xinh đẹp đến động lòng người bước vào lễ đường. Em cười với anh, nụ cười đẹp nhất, nụ cười hạnh phúc nhất. Anh chỉ lẳng lặng nhìn em từ góc tối, nhìn vào đôi tay đang lấp lánh ánh sáng của chiếc nhẫn và nhìn em trao nụ hôn dịu dàng cho Jungkook. Anh mỉm cười nhìn em, có chút chua xót. Hơn 10 năm rồi, anh vẫn không thể quên được em, vẫn còn nguyên tình yêu này cho em. Jimin bước đến khoác vai anh, cười với anh. “Huyng đã làm rất tốt nhưng Jungkook sẽ làm tốt hơn chúng ta”. Anh yên lặng nghe câu nói ấy của Jimin mà như chợt hiểu ra, anh cười với cậu ấy, nụ cười chỉ anh và Jimin hiểu, rồi anh lại nhìn về phía em 1 lần nữa. Em vẫn xinh đẹp như vậy, dù là Soo Ah của 18 tuổi hay Soo Ah của 30 tuổi thì em vẫn là người phụ nữ đẹp nhất trong lòng anh, vẫn là người con gái anh yêu nhất. “Soo Ah, chúc em hạnh phúc”…

“Nụ cười của em là điều tuyệt vời nhất với anh”.

Chưa có ai yêu thích truyện này!
× Chú ý: Ấn vào MENU chọn D/S TRUYỆN ĐANG ĐỌC hoặc ấn vào biểu tượng CUỘN GIẤY ở trên cùng để xem lại các truyện bạn đang đọc dở nhé.    

Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!


 BÌNH LUẬN TRUYỆN