[BTS_FANFIC] Em Sinh Ra Là Để Gặp Anh
Chương 1: Tôi không phải con người
Khi tôi được năm tuổi thì sức mạnh trong người tôi lần đầu được bộc lộ và mẹ là người phát hiện ra nó. Kể từ đó bà dặn tôi không bao giờ được sử dụng năng lực của mình trước mắt người khác. Tôi đương nhiên hiểu vì sao bà làm thế. Hãy nhìn đi khi phát hiện ra một loài vật nào mới lạ chưa từng có trước đây thì con người sẽ làm gì? Họ sẽ đem đi nghiên cứu, chích hàng loạt thứ thuốc vào con vật đó để xem nó có điều gì khác với những con khác. Dù chỉ là tin đồn nhưng mọi lần nơi nào có những đoạn clip ngắn về người ngoài hành tinh, nàng tiên cá hay những sinh vật kì lạ khác thì tất cả mọi người sẽ trở nên ráo riết truy lùng chúng, rồi đem đi làm vật thí nghiệm hoặc mua bán. Tôi có thể xem là loài sinh vật đó. Kể từ khi tôi phát hiện ra nó cũng đã 15 năm, tôi luôn phải che giấu đi cái sự khác người này, tôi luôn phải giả vờ mình là một con người như bao người khác nhưng làm gì có thể che giấu được. Bạn bè xung quanh tôi luôn thắc mắc vì sao chưa bao giờ thấy tôi khóc hay than rằng đau đớn dù có lần tôi ngã gãy chân bó bột gần 1 tháng. Những lúc như thế tôi luôn nói vì tôi mạnh mẽ thôi nhưng có ai biết được tôi không hề mạnh mẽ, tôi rất yếu đuối. Bí mật về con người tôi quá lớn nên không thể để ai biết được, nó là bí mật giữa tôi và mẹ. Tôi cũng không có ba. Tôi chẳng biết ba mình là ai, tên gì, hay hình dáng ra sao, chỉ biết là từ khi được sinh ra tôi đã không có ba.
Bí mật này cuối cùng cũng chỉ còn mình tôi biết vì…hôm nay mẹ tôi đã ra đi mãi mãi. Tôi im lặng đứng nhìn người ta đưa mẹ xuống nơi yên nghỉ, lòng tôi đau lắm, khó chịu lắm. Trái tim tôi như bị thắt lại theo từng hành động của người đưa mẹ xuống dưới, ánh mắt tôi không rời khỏi chiếc hòm. Mẹ tôi đã đi thật rồi, tôi chưa kịp báo hiếu với bà nhưng bà đã bỏ tôi mà đi, để lại một mình tôi cô đơn trên cõi đời này, sau này tôi sẽ sống ra sao khi không có bà ở bên động viên, an ủi tôi khi tôi thất bại, không có bà ai sẽ là người yêu thương và chăm sóc tôi. Làm ơn ai nói cho biết phải sống như thế nào khi không có bà đi, tôi siết chặt lấy bàn tay mình, từng ngón tay miết vào da thịt đến bật máu nhưng tôi không thấy đau chỉ có trái tim tôi đang rỉ máu. Mặc kệ những câu nói bên ngoài, tôi chỉ yên lặng nhìn xuống phần đất đang nhô cao đó. Bà đi thật rồi. Mẹ của con đi thật rồi.
_Nó có phải con gái của chị ấy không vậy, mẹ chết mà chỉ đứng trơ mặt ra không một giọt nước mắt đưa tiễn.
_Nuôi cho lớn đến ngày mẹ xa trời mà cũng không chịu rơi một giọt nước mắt, đồ thứ bất hiếu.
_Tội cho chị ấy dành cả cuộc đời để lo lắng chăm lo cho nó.
_Đúng là đồ máu lạnh. Không phải con người mà.
Tiếng xì xầm vẫn còn đó nhưng đối với tôi bây giờ nó không hề tồn tại, thứ duy nhất tồn tại trong mắt tôi là hình ảnh mẹ đang mỉm cười hiền hậu trên bầu trời, đưa tay về phía tôi dịu dàng. Mẹ ơi! Con sẽ sống thật tốt, xin mẹ hãy yên tâm. Tôi ngước nhìn bầu trời thật lâu đến khi ánh đèn trong những ngôi nhà sáng lên thì mới lặng lẽ quay về nhà, từng bước chân thật nặng nhọc và trái tim tôi theo đó mà nhói lên từng nhịp.
“Tôi có được thứ mà con người luôn khao khát nhưng tôi lại mất đi thứ quý giá nhất của một con người. Đó chính là nước mắt.”
Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!