[BTS][VKook] Heart Attack. - [Chap9]Gặp nhau rồi.
× Để đọc chương tiếp theo ấn vào nút (DS Chương) để chọn chương cần đọc hoặc ấn vào Chương Tiếp / Tiếp ở trên và phía dưới cùng trang.    

trước tiếp
130


[BTS][VKook] Heart Attack.


[Chap9]Gặp nhau rồi.


[Chap9]
Au: Mèoo Aka Não Sữa.
____________
– Taehyung, JungKook đâu rồi?- Anh vừa về đến nhà đã giật bắn mình nhìn Kim phu nhân đang khoanh tay ngồi thừ lừ trong phòng khách, nhìn anh không mấy thiện cảm.
– Cậu ta bỏ đi rồi.- Taehyung đáp chiếc cặp xuống sofa rồi nới lỏng cà vạt ngồi xuống đối diện bà, căng tai đợi nghe chửi.
– Khổ cái thân tôi….- Kim phu nhân ôm đầu, nhắm mắt đau xót tưởng ngất đi.- Ta đi tìm JungKook, nó có sứt mẻ miếng nào ta thề có chúa ta sẽ từ mặt mày…- Bà nói rồi xách giỏ đi.
Taehyung nhìn theo hình bóng mẹ mình mà mồm há hốc. Bà vì con dâu mà dọa từ mặt con ruột sao? Ăn nhầm bùa mê thuốc lú của Jeon JungKook rồi à?
Toan khoác áo chạy theo mẹ thì chuông tin nhắn vang lên.
-\”Chủ tịch, tối anh rảnh chứ? 8h gặp tôi ở bar XOXO được không?\”- Tin nhắn từ Lee.
– Bar XOXO đình đám là nơi cô ta muốn đến là đến sao? -Taehyung nhếch mép, thả áo khoác xuống, thôi suy nghĩ đi cùng mẹ. Anh tiến lên phòng, đi tắm.
Lee. Cô nàng trinh nữ với thân hình nóng bỏng. Taehyung cảm thấy hứng thú với cô ta ngay từ khi cô ta bắt đầu làm việc. Liệu cô có biết rằng chính cô đang dâng mình đến trước miệng sói hay không? Thật buồn cười.
__________
– Chào bà, sức khoẻ của bà thế nào rồi?- Kim phu nhân mở cửa phòng bệnh, tay chân liểng khiểng hoa quả và đồ ăn. Cả của bệnh nhân lẫn người thường. Vì bà biết ngoài ở viện thì JungKook chẳng còn chỗ nào đi cả.
– Cảm ơn bà, nhờ phước bà mà tôi sắp đánh cầu lông được rồi.- Bà Jeon bâng quơ trêu đùa.
– Vậy là tốt rồi, đến lúc đó tôi sẽ cùng bà chơi cầu.- Kim phu nhân cười hiền từ đem trái cây đi gọt vỏ.- À, mà con dâu tôi đâu rồi?
– Cháu nó đi làm thêm rồi thưa bà…- Nhắc đến con trai bà Jeon liền ho hắng vài tiếng. Mẹ chồng tốt bao nhiêu thì con rể tệ bấy nhiêu. Thật là ngược đời.
-Sao? Làm thêm? Thẻ tôi đưa con dâu tháng này còn chưa động tới một đồng. Làm thêm làm gì chứ?- Bà Kim kiểm lại tài khoản rồi ngạc nhiên hỏi bà Jeon.
– JungKook nó muốn tự thân vận động nuôi bản thân, tiền bạc và thẻ để hết ở Kim gia rồi…- Bà Jeon thở dài.
– Bà thông gia, tôi xin lỗi. Vì con trai tôi ngỗ ngược làm khổ con bà… Thực lòng tôi xin lỗi.- Bà Kim nước mắt dầm dề nắm chặt lấy tay bà Jeon. JungKook là một người tốt, lại rất thông minh, tấm lòng bao dung độ lượng. Nếu xổng cậu đi mất thì bà biết đi đâu tìm người thứ hai như cậu đây? Không được, không thể để cậu đi như vậy.
– Không sao đâu bà Kim, thực tình con trai tôi cũng ngang bướng đi. Tôi không trách con bà đâu.- Bà Jeon cầm lại tay bà Kim mà dỗ dành.
– Vâng… Vậy tôi mừng rồi.- Bà Kim thút thút xịt mũi cảm ơn.
_______________
Bar XOXO…
– Chào cô, cô muốn uống gì? – JungKook làm pha chế cho quán Bar này đã lâu, khách quen cũng không ít, nhưng cậu nhìn mặt người này thật khác với lũ người ngoài kia. Thân mặc váy cúp ngực ngắn ngang gối khoe toàn bộ thân hình chữ S hoàn hảo nhưng hễ ngắn phần dưới cô lại kéo xuống làm hở phần trên, rồi lại kéo lên lại hở phần dưới. Hình như cô ấy lần đầu đến đây nên xấu hổ, không quen mặc váy ngắn nhưng lại cố mặc làm tội khuôn mặt đen xì vì kéo lên kéo xuống. Cuối cùng bực mình cô ta mặc kệ luôn. Vậy cũng được, cho mát, mát mắt JungKook chẳng hạn… Dù đã từng thích con trai nhưng cực phẩm trước mắt thực không xem đáng tiếc mà.
– Cho tôi cốc nước lọc thôi, tôi đợi bạn. -Lee gọi nước.
– Nước của cô đây. Mà tôi bảo nè.- JungKook tủm tỉm dí đầu lại gần Lee.
-Anh muốn gì?- Lee đỏ mặt một tay che ngực, một tay lấy ví che thân dưới.

– Cô cần mượn áo không?- JungKook lấy chiếc áo khoác trong ngăn kéo đưa Lee.- Không cần anh quan tâm.- Lee nhăn mặt từ chối chiếc áo.
– Tuỳ cô thôi, trong bar này không ai hiền lành và thương người như tôi đâu. Cô khấn cho bạn cô đến sớm đi, một lát nữa đông khách cô sẽ bị \”thịt\” đó.- JungKook chẹp miệng đáp chiếc áo lên đầu Lee.
– Cảm ơn, vậy tôi mượn anh, tí tôi sẽ gửi lại.- Lee gật đầu, lấy chiếc áo khoác chùm lên đôi chân thon dài của mình và di chuyển ra chỗ khác.
– Thế nào cũng được.- JungKook nhún vai, tiếp tục trở về công việc của mình.
_______________
– Tôi đến rồi.- Taehyung nhíu mày nhìn Lee. Ăn mặc thế nào mà lại cũn cỡn thế này? Không hợp với thời trang công sở thường ngày tế nhị của cô tí nào, lại còn khoác thêm áo khoác của nam nhân, mà chiếc áo này lại rất quen nữa…. Cô ta đang muốn làm trò gì vậy?
– À chiếc áo do anh chàng pha chế cho tôi mượn.- Lee thấy Taehyung nhìn chằm chằm chiếc áo liền giải thích.
– Tôi chưa bao giờ đến quầy pha chế nên không biết ở trong đây có người tốt như vậy đấy. Mà tự dưng cô ăn mặc thiếu vải làm gì? Tôi đâu bắt cô mặc vậy đâu?- Taehyung nhấp một hớp rượu.
– Nếu anh không thích thì tôi sẽ trả lại cho người ta- Lee đỏ mặt.
– Tôi đi cùng cô…- Taehyung chép môi.
_________
– Cảm ơn anh, bạn tôi tới rồi.- Lee cười.
– Để đó cho tôi…- JungKook bận bịu không để ý đến Lee, nhưng cũng cười đáp lại cô.
– JungKook sao?- Taehyung nhếch mép, tay lắc li rượu sóng sánh áp lên môi.
– Chuẩn rồi là tôi. Gặp nhau vui nhỉ…- JungKook ngừng tay đưa mắt về phía Taehyung, cậu không lạ, đây là quán bar đẳng cấp nhất phố XOXO… Gái trai chào hàng cũng phong phú, kéo theo khách cũng nhiều, đại gia vào đây \”mua rau\” đương nhiên cũng không ít.
– Hai người quen nhau sao?- Lee hỏi.
– Giống cô, anh ta là khách…- JungKook tiếp tục với cốc pha chế, không quan tâm đến Taehyung.
– Khách…Ờ.- Taehyung hơi gượng, nhưng cũng nhanh chóng bắt đà hùa theo Kook.
– Dạo này rau sạch nhỉ?- JungKook mặt lạnh te, bâng quơ một câu làm Taehyung sặc rượu ho khụ khụ…
– Tôi không hay đi chợ nhiều lắm, nhưng sạch thật sao?- Lee ngây thơ.
– Đúng, đã sạch lại còn giòn và không thuốc trừ sâu, mỗi tội là không dành cho người ăn, mà là cho sắc lang ăn.- JungKook bật cười khoái trá đá đểu Taehyung.
– Mình đi chỗ khác đi…- Taehyung tự giật mình kéo Lee đến chỗ khác, không xa chỗ JungKook lắm, nhưng đủ làm cho cậu không quấy phá anh nữa.
– Cô gọi tôi đến đây làm gì? Không phải là chiều tôi đã nói rõ những chỗ không hợp lí trong kế hoạch của cô rồi sao?- Taehyung cố tình không nhìn vào người Lee, anh sợ máu cầm thú của mình nổi lên nuốt luôn cả cấp dưới của mình mất.
– Tôi không đến vì công việc mà vì cái này…-Lee cầm cằm anh kéo về phía mình rồi dùng môi lợi hại đoạt nụ hôn của anh. Không xong rồi, Taehyung mở mắt vô hồn ngạc nhiên nhìn bất định, môi của anh là bị đoạt lấy sao? Miệng anh mở khẽ, vô tình để người kia muốn làm gì thì làm. Ngẩn ngơ một lúc, anh đưa mắt nhìn cậu. Hai ánh mắt gặp nhau, cậu nhếch mép khinh bỉ liếc anh một phát rồi quay đi. Đột nhiên tim lệch nhịp đập đau nhói như bị bóp nghẹn vậy….
\”Mình đáng khinh như vậy sao?-Taehyung nghĩ.\”
____________

Chưa có ai yêu thích truyện này!
× Chú ý: Ấn vào MENU chọn D/S TRUYỆN ĐANG ĐỌC hoặc ấn vào biểu tượng CUỘN GIẤY ở trên cùng để xem lại các truyện bạn đang đọc dở nhé.    

Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!


 BÌNH LUẬN TRUYỆN