[BTS][VMinKook] ĐIÊN CUỒNG VÌ YÊU - 22
× Để đọc chương tiếp theo ấn vào nút (DS Chương) để chọn chương cần đọc hoặc ấn vào Chương Tiếp / Tiếp ở trên và phía dưới cùng trang.    

trước tiếp
217


[BTS][VMinKook] ĐIÊN CUỒNG VÌ YÊU


22


—– NHÀ HỌ KIM —–

Tối đó, nhân dịp Taehyung tai qua nạn khỏi, bà Kim cùng Jihyun đã chuẩn bị một bữa tối toàn là món mà cậu thích ăn nhất nhưng Taehyung lại chẳng có chút tâm trạng nào thưởng thức niềm vui đó. Khẽ quan sát nụ cười của anh họ, Yugyeom ngồi đối diện đương nhiên nhận ra mảng tâm sự chất chứa trong lòng Taehyung suốt mấy ngày qua, lý do chỉ đơn giản là vì anh Jimin vẫn chưa có tung tích gì. Ngoài khoảng sân nhỏ, Yugyeom chậm rãi leo lên chiếc ghế gỗ rồi ngồi bên cạnh Taehyung, cậu đặt dĩa dưa hấu ở chính giữa, vừa ăn vừa thưởng thức bầu không khí man mát của buổi tối…
_ Hôm nay sau khi anh từ cục cảnh sát về, em thấy anh lạ lắm Taehyung. – Yugyeom cắn một miếng dưa hấu, khó hiểu nhìn anh. +

_ Chẳng qua là nghe được một số chuyện bất ngờ thôi. – Taehyung thở dài rồi quay sang cầm miếng dưa hấu đưa lên miệng, dù thế nào anh vẫn chưa thể tin nỗi Jung Hoseok trước kia lại là cảnh sát.

_ Như là….??? – Yugyeom ngạc nhiên nhìn Taehyung, đầu hơi ngẩng lên như ra hiệu anh tiếp tục.

_ Có nói nhóc cũng không hiểu đâu. – Taehyung cắn một miếng nhỏ rồi trầm trồ tán thưởng – Dưa bà mua ngọt thật, nếu có anh Jimin ở đây, anh ấy nhất định sẽ xử lý hết nửa quả.

Lại nghe Taehyung nhắc đến Jimin, Yugyeom vừa xử xong miếng dưa hấu liền im lặng quan sát biểu hiện lo lắng trên khuôn mặt của anh như thể Taehyung đang cân nhắc một chuyện nào đó rất quan trọng. Yugyeom chẳng biết nên an ủi hay động viên như thế nào, cậu nhẹ nhàng đặt tay lên vai Taehyung, phức tạp lên tiếng…

_ Em cũng như anh, cũng rất lo cho anh Jiminie, nhưng việc này anh hãy để cho anh Namjoon giúp đi. Anh vừa mới xuất viện, sức khỏe còn chưa ổn, em nghĩ anh Jimin cũng không muốn nhìn thấy dáng vẻ này của anh đâu.

_ Ngày mai anh tính trở về cục cảnh sát. – Taehyung trầm tư suy nghĩ rồi đưa ra quyết định khiến cho Yugyeom kinh ngạc.

_ Anh không nghe anh Bo Gum nói gì sao?? Anh không được tham gia hành động vì vết thương trên người anh vẫn chưa lành hẳn đâu!

RENG! RENG!

Giật mình khi nghe tiếng chuông cửa bên ngoài, Yugyeom dự tính di chuyển ra ngoài mở cửa thì Jihyun, ba của cậu đã từ trong phòng khách tò mò bước ra…

_ Là ai đến nhà giờ này nhỉ?

_ Để con ra mở cửa. – Yugyeom hời hợt đáp rồi tiến đến chỗ cánh cửa – Ai đấy?

Trước cửa nhà, Namjoon mỉm cười nhìn Yugyeom, trên tay anh là một ít trái cây mang đến làm quà vì đến bây giờ mới có thể đàng hoàng đến chúc mừng đồng nghiệp của mình xuất viện. Yugyeom cười tươi chào anh rồi ánh mắt chợt dừng lại trên cô nhóc đang thò đầu ra sau tấm lưng cao lớn của Namjoon, giơ biểu tượng hình chữ V, khuôn miệng cười tươi hướng đến Yugyeom lên tiếng…

_ Chúng ta lại gặp nhau rồi Yugyeom.

_ Jisoo??? – Yugyeom ngạc nhiên khi thấy cô đi cùng với Namjoon.

Về phía Namjoon, anh hơi nhướng mày nhìn hành động kỳ lạ của em gái khi đứng trước Yugyeom thì liền nhận ra có điều gì đó đang diễn ra giữa hai người họ thì liền phì cười giải thích…

_ Đây là em gái của anh, Kim Jisoo, con bé ít khi đến chơi với lại em cũng đi du học thời gian qua nên không biết cũng đâu có gì là lạ.

_ Bây giờ nhìn kỹ cậu ấy và anh đúng là có vài điểm giống nhau thật. – Yugyeom đứng đó thầm đánh giá hai anh em nhà họ Kim.

Taehyung thấy Yugyeom đứng trơ ra ở ngoài thì cũng hiếu kỳ di chuyển đứng bên cạnh. Cho đến khi nhận ra là hai anh em nhà Namjoon, Taehyung tròn mắt ngạc nhiên rồi mỉm cười mời hai người họ vào trong. Sau khi chào hỏi bà Kim và chú Jihyun, Namjoon cùng Taehyung di chuyển ra ngoài sân nói chuyện và lần này anh đã mang đến một thông tin rất quan trọng đến cho cậu…
_ Em vẫn còn bị sốc về chuyện của Hoseok? – Namjoon hơi nhướng mày nhìn Taehyung. +

_ Ừm…- Taehyung khẽ gật đầu rồi phức tạp quay sang nhìn Namjoon – Em không ngờ tên khốn đó trước đây là cảnh sát, hơn nữa còn là bạn thân của anh.

_ Còn rất nhiều chuyện em sẽ không ngờ đến. – Namjoon mập mờ nói khiến cho Taehyung càng trở nên rối ren.

_ Nhưng tại sao hắn lại phản bội? Anh có từng hỏi hắn ta chưa?

_ Anh không biết… – Namjoon trầm tư nhớ lại – Có lẽ tên đó thấy làm người xấu thoải mái hơn là làm cảnh sát?

_ Dù hắn lựa chọn như thế nào thì bây giờ cũng là tên tội phạm nguy hiểm mà chúng ta phải tống vào tù. – Taehyung im lặng vài giây rồi đặt tay lên vai Namjoon – Anh vẫn ổn chứ? Ý em là anh phải đối đầu với bạn thân của mình?

_ Hắn đã làm một chuyện không bao giờ nhận được sự tha thứ của anh Taehyung à. – Namjoon chợt nhớ đến hình ảnh người thầy của mình ngã xuống – Vì thế anh không có lý do gì để lưỡng lự cả.

Nghe Namjoon nói thế, Taehyung cũng không muốn đào sâu thêm vào vấn đề riêng tư giữa anh và Hoseok trước kia, nhanh chóng lái sang chuyện khác…

_ Anh đến tìm em có phải đã xảy ra chuyện gì không?

_ À đúng rồi. – Namjoon sực nhớ đến vấn đề chính mà mình đến đây, anh vội vàng lấy điện thoại rồi mở ra nội dung tin nhắn từ số lạ đưa cho Taehyung xem – Em đọc đi.

Đón lấy điện thoại từ tay Namjoon, Taehyung ngay khi đọc xong nội dung của tin nhắn đó thì liền nhướng mày ngạc nhiên khi trong tin nhắn nói rằng anh trai của cậu, Park Jimin sẽ được trả về nhà vào sáng ngày mai và còn có cả địa chỉ nữa. Nghi ngờ trước tin nhắn kỳ quái này, Taehyung cau mày chủ động nhập số điện thoại đó vào máy điện thoại của mình, chủ động gọi cho hắn làm cho Namjoon giật mình lên tiếng…

_ Em làm gì thế Taehyung???

Không nghe đầu dây bên kia trả lời, Taehyung bực dọc gác máy rồi nhìn Namjoon giải thích.

_ Hắn không bắt máy.

Thật ra, Namjoon cũng giống như Taehyung đều không biết chủ nhân của tin nhắn là ai và mục đích của hắn ta là gì? Ban đầu, Namjoon nghĩ có lẽ là đám người của Jungkook thông báo tin tức đó cho anh nhưng người duy nhất có thể liên lạc được với anh chỉ có mình Jungkook và số điện thoại để gọi cho Namjoon chỉ có duy nhất để đảm bảo tính an toàn. Thế nhưng, số lạ này không phải là của Jungkook như vậy thì là ai đây?

_ Nội dung tin nhắn nói Jimin sẽ được thả ở công viên X, đường Y. – Taehyung chăm chú đọc lại tin nhắn đó lần thứ ba – Ngày mai em sẽ đến đó xem sao?

_ Đừng hấp tấp. – Namjoon lo lắng nhắc nhở – Chúng ta vẫn chưa biết đối phương là ai? Ngày mai anh sẽ cử đội đến đó xem sao?

_ Giả cũng được, thật cũng được, em thế nào cũng phải đến đó một chuyến.

Taehyung kiên quyết giữ quyết định của mình bởi vì hiện giờ cậu thật sự nhớ anh trai của mình. Nhưng nếu có ai biết được lý do thật sự khiến cho Taehyung nôn nóng tìm Park Jimin trở về chỉ vì cậu nhận ra được tình cảm của Jeon Jungkook dành cho anh trai và điều đó khiến cho Taehyung chỉ muốn giết chết tên khốn đó nếu như hắn dám làm tổn thương đến Jimin của cậu…
Giật mình với hai từ nhấn mạnh quyền sở hữu “của mình”, đôi mắt của Taehyung thoáng xuất hiện sự kích động nhưng cũng rất nhanh chóng che giấu đi bằng sự tĩnh lặng khi cậu cố gắng khống chế lại cảm xúc kia… 1

_ Em ổn chứ Taehyung? – Namjoon lo lắng vỗ vai cậu.

_ Em không sao. – Taehyung mỉm cười lắc đầu.

—– BIỆT THỰ HOSEOK —–

Hoseok mệt mỏi từ phòng tắm bước ra, trên thân quấn lấy chiếc khăn lông màu trắng rồi ném điện thoại lên giường. Trong lúc anh ngâm mình trong bồn tắm thì có một số lạ gọi đến khiến cho Hoseok cau mày khó chịu khóa máy vì anh không muốn bị làm phiền vào lúc này. Chính anh là người đã thông báo địa điểm thả Jimin cho Namjoon và lý do tại sao thì cũng hết sức đơn giản vì Hoseok chẳng có số điện thoại của Taehyung. Nghĩ đến khuôn mặt của cậu nhóc Jimin hạnh phúc như thế nào khi cuối cùng có thể đoàn tụ với gia đình và thoát khỏi bàn tay ác ma họ Jeon, Hoseok cũng hơi cong lên một nụ cười và anh chỉ có thể giúp được nhiêu đó thôi…

Mở bóp tiền rồi nhìn xuống tấm ảnh nhỏ của một cậu nhóc chụp chung với mình vào thời gian anh mới tốt nghiệp cấp ba, Hoseok mỉm cười, nhẹ nhàng dùng tay chạm lên khuôn mặt cười tươi đến híp cả mắt của cậu em trai Jinwoo rồi nghẹn ngào nén lại những giọt nước mắt chuẩn bị rơi xuống. Hoseok bắt đầu tự chất vấn bản thân, rốt cuộc anh đã lựa chọn con đường đúng hay sai khi suốt thời gian qua anh vẫn chưa thể tìm ra được bằng chứng phạm tội của bọn Tam Hoàng bằng việc đau đớn chấp nhận kế hoạch của sếp Choi.

Phải. Jung Hoseok anh từ trước đến giờ đều không quay lưng lại với lời thề trước kia của mình với Namjoon, dù bề ngoài anh là một tên tội phạm nguy hiểm nhưng bên trong lại là một cảnh sát chìm, là một gián điệp do sếp Choi đề cử tìm bằng chứng phạm tội của tổ chức Tam Hoàng giao cho đội phòng chống tội phạm đặc biệt ARMY. 5

Hoseok vẫn còn nhớ rất rõ trước cái ngày mà anh thực hiện nhiệm vụ với Namjoon trong đợt hành động bắt Jin ở cảng Seoul, thầy của anh đã quỳ xuống trước mặt Hoseok và yêu cầu anh bắn chết mình trước mặt mọi người để anh có thể dễ dàng lấy lòng tin của Jin. Ai cũng biết Choi Seunghyun luôn đeo bám tất cả các vụ phạm pháp của Tam Hoàng ở Hàn Quốc và ông là đối tượng mà họ luôn muốn diệt trừ đầu tiên. Đêm hôm đó, Hoseok đã khóc rất nhiều trước mặt sếp Choi, người thầy mà anh kính trọng nhất chấp nhận hi sinh để lôi bọn tội phạm đó trước công lý.

Thời gian qua, những thông tin giao dịch giữa bọn Tam Hoàng và băng nhóm tội phạm khác đều do Hoseok đảm nhận và anh dần dần nhận được sự tín dụng từ Jin. Chính anh cũng đã âm thầm giúp đỡ Taehyung và Namjoon thoát được cái chết vài lần trong những đợt hành động điên rồ của họ khi muốn lôi tổ chức Tam Hoàng ra ánh sáng. Công việc nội gián này khiến Hoseok đánh đổi rất nhiều, anh mất đi sự tin tưởng của người bạn thân và quan trọng nhất là mất đi người anh yêu Han Yerin hay cả bản thân mình. Thế nhưng, nhớ đến sự hi sinh của sếp Choi, Hoseok càng nung nấu ý chí chiến đấu, anh không thể dừng lại hay nói cách khác là không còn đường lui nữa.

CỘC! CỘC! CỘC!

Nghe tiếng gõ cửa bên ngoài, Hoseok liền đặt chiếc ví lên bàn rồi nhanh chóng mặc áo chỉnh tề, cất giọng hỏi…

_ Có chuyện gì?

_ Cậu Jung, ở dưới sảnh có cậu Jin đang đợi ạ. – Một tên thuộc hạ lễ phép nói.

Ít phút sau, Hoseok từ tốn di chuyển xuống dưới phòng khách, cậu hơi nhướng mày khi vô tình trông thấy vẻ mặt không tốt của Jin đang ngồi nhâm nhi ly rượu trên tay thì liền nhếch miệng cười…

_ Có ai dám làm cậu tức giận sao? – Hoseok thoải mái ngồi xuống đối diện, bắt chéo chân chờ đợi câu trả lời.

_ Tôi tốn bao nhiêu công sức tống Min Yoongi vào tù, cậu thế nào lại cùng Jungkook tính kế hoạch cứu hắn ra? – Jin trưng ra nụ cười hòa nhã hướng đến anh bạn của mình, nhưng đối với người nhạy bén như Hoseok, anh hoàn toàn thấy được sự chết chóc ẩn ở đằng sau bộ mặt tử tế ấy.
_ Sao cậu lại biết? – Hoseok phì cười, vẫn giữ thái độ bất cần đối đáp với Jin. +

_ Cậu nghĩ sao? – Jin không trả lời thẳng vấn đề, đặt ly rượu xuống bàn rồi mỉm cười nhìn Hoseok.

_ Ồ…. – Hoseok khẽ gật đầu, âm cuối hơi kéo dài rồi đưa ra kết luận – Cậu gài người vào nhóm người của tôi?

_ Hoseok. – Jin nghiêm túc nói, những ngón tay vô thức nhịp nhàng theo tiếng nhạc giao hưởng trong phòng – Cậu trách tôi dùng Han Yerin đối phó Yoongi đúng không? Nếu như thế thì tôi xin lỗi.

Cau mày khi nghe hai từ “xin lỗi” quý giá được xuất ra từ miệng của tên trùm bang hội Tam Hoàng khét tiếng, Hoseok tất nhiên không tránh được sự ớn lạnh ở bên trong, cố giữ lấy dáng vẻ tự nhiên mỉm cười nhìn Jin…

_ Xin lỗi gì chứ? Dù sao cũng là do cô ta phản bội tôi trước. – Hoseok rót rượu vào ly của hai người – Việc tôi hợp tác với Jungkook là có vài lý do cá nhân, cậu an tâm, không ảnh hưởng đến công việc của cậu đâu.

_ Park Jimin? – Jin mơ hồ đoán ra được lý do – Nhưng có vẻ Jungkook không giống như nguyện ý giúp Min Yoongi trở về nhà mà là còn có kế hoạch khác.

_ Tôi giải quyết Min Yoongi giúp hắn, ngược lại tên họ Jeon đó phải đưa Park Jimin trở về nhà. – Hoseok vừa uống rượu vừa hào hứng kế hoạch của mình – Tống Min Yoongi vào tù thì lão họ Min đó vẫn có thể tìm cách giúp con trai thoát tội. Nhưng nếu Min Yoongi mất tích thì cậu cũng có lợi vì cổ phiếu của tập đoàn chắc chắn biến động và bang hội Royal cũng thế.

Jin hơi ngạc nhiên trước kế hoạch của Hoseok, anh vỗ tay vài cái tán thưởng rồi nhếch miệng cười….

_ Cậu tính làm gì Min Yoongi?

_ Chịu đựng. – Hoseok nhẹ nhàng nói – Hoặc làm một số trò tiêu khiển khác.

_ Thế cũng được. – Jin mỉm cười hài lòng rồi chỉnh lại tây phục màu trắng, chuẩn bị rời khỏi đây – Xong vụ này cậu phải giúp tôi giải quyết chuyện bên Yamaguchi Gumi nữa nên hãy tranh thủ thời gian.

_ Khoan đã Jin.

Khi Jin dự tính rời đi thì Hoseok cũng vừa đứng lên, anh ra hiệu bảo tên thuộc hạ đưa súng cho mình rồi nhanh tay lên đạn hướng đến tên đứng ở phía bên kia đang vô cùng sợ hãi nhìn Hoseok, không chần chừ bắn thẳng vào đầu tên phản bội. Jin không có vẻ ngạc nhiên hay lúng túng trước hành động này của Hoseok, anh lãnh đạm nhìn cái xác đầy máu ở dưới sàn, là người mà anh đã gài trong hộp đêm Mama…

_ Cậu có thể tiếp tục gài người vào quán bar Mama. – Hoseok ném khẩu súng lên bàn rồi dùng khăn lau tay – Nhưng cậu biết tôi cực kỳ không khuyến khích điều đó đâu vì cậu sẽ phải tốn thời gian tuyển dụng nhân viên mới đó, Jin.

Ngây ra vài giây rồi bật cười trước lời đe dọa có một không hai của bạn thân, Jin khẽ gật đầu rồi quay lưng rời đi để lại Hoseok lạnh lùng đứng đó rồi cuối xuống nhìn cái xác, gắt gỏng ra lệnh…

_ Dọn cho sạch, nhìn mà ngứa cả mắt.

Chưa có ai yêu thích truyện này!
× Chú ý: Ấn vào MENU chọn D/S TRUYỆN ĐANG ĐỌC hoặc ấn vào biểu tượng CUỘN GIẤY ở trên cùng để xem lại các truyện bạn đang đọc dở nhé.    

Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!


 BÌNH LUẬN TRUYỆN