Bùa Lỗ Ban - Phần 15
× Để đọc chương tiếp theo ấn vào nút (DS Chương) để chọn chương cần đọc hoặc ấn vào Chương Tiếp / Tiếp ở trên và phía dưới cùng trang.    

trước tiếp
556


Bùa Lỗ Ban


Phần 15


Tác giả: Hà Dương(Phú Dương)

Cậu Thuỷ chần chừ, cô Lan giục: kìa mình, mau đem gia phả cho thầy xem đi.
Cuốn gia phả này là tối kị của dòng họ, bố cậu khi xưa dặn dò không được phép cho người ngoài xem gia phả. Mặc dù cậu không biết nguyên nhân tại sao bố cậu dặn dò như thế nhưng lệnh của bố cậu làm sao dám cãi. Thầy lành thấy khuôn mặt trầm tư, lo lắng của cậu Thuỷ liền hiểu ra vấn đề. Thầy lên tiếng: là người nhà cậu dặn không cho người ngoài xem gia phả đúng không? Nhưng nếu giờ không xem gia phả nhà cậu thì làm sao biết được hết những người có mặt trong dị hiệu này?

Thầy Lành giơ mảnh giấy màu vàng lên cho cậu Thuỷ xem. Cậu Thuỷ đáp: dị hiệu ấy là gì thế ạ? Nó thì liên quan gì đến gia phả hả thầy?

– Trong dị hiệu này ghi tên tất cả những người được thờ cúng ở đây. Trên mảnh giấy này dùng chữ nho mà viết. Vậy chúng ta dùng cách này đi, tôi sẽ không xem gia phả nhà cậu nhưng tôi sẽ dịch tên từng người, cậu kiểm tra trong gia phả xem những người được thờ cúng là ai? Làm như vậy cậu vẫn không làm sai quy tắc của dòng họ mà chúng ta vẫn tìm được người được nhắc đến trong dị hiệu.

Cậu Thuỷ thấy lời thầy Lành nói dường như rất có lý nên lập tức đồng ý. Cuốn gia phả nhanh chóng được mở ra. Thầy Lành đọc từng cái tên trong dị hiệu, hai vợ chồng cậu Thuỷ bắt đầu dò từng người. Những cái tên thầy Lành đọc đều tương ứng với một người trong gia phả. Tuy nhiên có một cái tên Đồng Văn Bạch vẫn được nhắc đến trong dị hiệu nhưng gia phả lại thiếu.

Cậu Thuỷ tìm đi tìm lại cũng không thấy ai tên Đồng Văn Bạch liền ngạc nhiên: cái tên này không có trong gia phả. Người này họ Đồng nhưng sao con chưa nghe ai nhắc tới bao giờ?

Thầy Lành dừng lại khẽ mỉm cười: vậy có thể tìm người này sẽ rõ nguồn cơn sự việc.

Cô Lan ngạc nhiên: tại sao gia đình thờ người này mà mình lại không biết? Người này cùng họ Đồng mà tên lại bị gạch khỏi gia phả. Chuyện có vẻ lạ quá!

Cậu Thuỷ thở dài: bố tôi nhắc tên người này là có ý gì chứ?

Thầy Lành đáp: tên người này được viết ở hàng trên, ngang với các cụ nhà anh. Vậy anh phải tìm các ông bà hỏi chuyện về người này.

Cậu Thuỷ thu xếp phòng ở cho thầy Lành và tranh thủ đi hỏi dò các cụ trong họ tìm ra thông tin về người tên Đồng Văn Bạch. Mọi người trong họ khi được hỏi tới cái tên ấy ai cũng ngạc nhiên vì họ không biết chuyện. Sau cùng mọi người khuyên cậu Thuỷ tìm tới cụ Úa để hỏi chuyện.

Bà cụ Úa này đã hơn trăm tuổi nhưng vẫn khoẻ. Người cụ nhỏ như đứa trẻ lên 10 nhưng chân vẫn bước thoăn thoắt. Điều đáng tiếc là cụ Úa lại mắc bệnh lẫn của người già, lúc cụ nhớ chuyện nhưng có lúc cụ lại chẳng biết mình đang nói gì, làm gì.

Cậu Thuỷ tới gặp cụ hỏi chuyện. Lúc tới nhà cậu Thuỷ thấy cụ đang đứng trước gương nói chuyện một mình. Dường như cụ đang cố kể cho người trong gương nghe câu chuyện về ai đó nhưng không được. Cụ tức giận mắng: nói cả buổi mà bà chẳng biết cái gì, tôi không thèm chơi với bà đi.

Cậu Thuỷ nghe cuộc nói chuyện một hồi mà chỉ biết thở dài. Cháu cụ bấy giờ mới hỏi: thực ra anh muốn tìm cụ nhà em hỏi chuyện gì? Cụ giờ lẫn lắm chỉ nhớ chuyện xa xưa thôi.

Cậu Thuỷ cũng chỉ cần hỏi chuyện thời xưa nên mạnh dạn lên tiếng: cụ ơi, cụ có biết ai tên Bạch, Đồng Văn Bạch không ạ?

Cụ Úa nghe cái tên ấy lập tức bước ra nhìn chằm chằm vào cậu Thuỷ mà hỏi: ai thế? Ai mà tìm anh Bạch thế?

Cậu Thuỷ vui mừng bởi cụ Úa quả nhiên nhớ được người tên Bạch. Đáng tiếc khi cậu Thuỷ hỏi người đó là ai thì cụ lại không trả lời. Cậu cố hỏi thì cụ đưa tay lên che miệng đáp: không được nói, nói ra là bị đánh chết.

Thái độ và lời nói lạ của cụ Úa khiến cậu Thuỷ ngạc nhiên lắm. Cậu dò hỏi nhưng cụ Úa nhất định không nói. Cháu cụ vào dỗ dành nhưng cụ cũng chẳng trả lời. Cậu Thuỷ sau cùng đưa thầy Lành tới gặp cụ Úa. Kì lạ rằng cụ Úa nghe thầy Lành hỏi chuyện lại trả lời vanh vách.

Qua câu chuyện của cụ Úa thì cậu Thuỷ được biết người tên Đồng Văn Bạch kia chính là người em cùng cha khác mẹ với cụ nội của cậu Thuỷ. Người này vốn là con riêng nên bị đối xử bạc ác và bị khinh thường. Hai mẹ con người này còn ăn trộm báu vật của dòng họ rồi bỏ trốn. Chính bởi vậy mà tên người đó không được phép ghi trong gia phả.

Cụ Úa chỉ biết câu chuyện tới đó bởi sau khi mẹ con người tên Bạch trốn đi thì không ai biết bất cứ thông tin gì về người này nữa. Họ phiêu bạt hay chết ở đâu thì cũng không ai biết.

Thầy Lành bấy giờ mới hỏi cậu Thuỷ về người bốc bát hương gia tiên cho gia đình nhà cậu khi xưa là ai? Cậu Thuỷ cũng chỉ biết ông Thông nhờ một người trong họ cũng làm thầy cúng bốc giúp. Mọi chuyện chuyển hướng về người thầy này và thầy Lành khẳng định người đó chắc chắn là người yểm đất khi xưa.

Cậu Thuỷ thắc mắc: vậy muốn hoá giải bùa yểm đất này phải tìm được người yểm đất khi xưa đúng không thầy?

Thầy Lành đáp: không phải, bùa yểm đất này muốn giải thì tôi giải được tuy nhiên tôi muốn tìm hiểu nguyên nhân sâu xa của sự việc để giải quyết dứt điểm.

Thầy Lành làm việc cẩn thận và chu đáo. Nếu đúng là giải bùa yểm thì đối với thầy không quá khó nhưng bởi thầy thấy lạ rằng tại sao thầy pháp kia lại yểm mảnh đất này. Thầy muốn tìm được nguyên nhân thực sự của sự việc. Gia đình cậu Thuỷ kia bị yểm bao nhiêu năm trời, thậm chí rất nhiều thầy được mời tới nhưng không ai có thể soi ra vấn đề. Ngay như bản thân thầy có thể dễ dàng nhìn ra ngôi nhà bị ếm bùa lỗ ban nhưng lại không thể phát hiện mảnh đất bị ếm bùa. Thầy buộc phải nhờ vợ chồng cậu Thuỷ giết gà lấy chân giò soi tại nhà thầy mới phát hiện ra sự kì lạ trên mảnh đất này.

Nói tới mảnh đất gia đình cậu Thuỷ đang ở là mảnh đất của tổ tiên để lại. Ông Thông chính là được hưởng đất ở từ các cụ truyền lại và thờ phượng nơi đây. Sau khi thầy phát hiện ra trong dị hiệu có tên cụ Đồng Văn Bạch đã nghĩ ngay tới chuyện thầy pháp yểm đất kia có liên quan tới người này, chỉ là thầy chưa hiểu rõ chuyện bắt đầu từ nguyên nhân nào.

Sau khi nghe cụ Úa kể lại câu chuyện của mẹ con người tên Bạch thì thầy Lành phần nào đã hiểu rõ được vấn đề. Cốt lõi chính là thầy pháp kia quen biết con cháu của cụ Bạch hoặc người đó chính là con cháu của cụ Bạch kia cố ý làm như vậy. Cụ Bạch tuy là con riêng nhưng vẫn là giọt máu của họ Đồng. Sự việc vật báu của gia tộc bị đánh cắp chắc chắn có vấn đề. Đáng tiếc hiện tại những người biết rõ sự việc đều đã mất, cụ Úa chỉ nghe bố mẹ nói chuyện với nhau mà biết chứ cũng không trực tiếp chứng kiến sự việc.

Cậu Thuỷ lo lắng: nhưng bùa yểm đất này có ý gì? Tại sao người đó phải làm như vậy?

Thầy Lành đáp: ngày mai giải xong bùa yểm này thì câu trả lời sẽ có thôi. Cậu cứ yên tâm đi. Mục đích của người này chỉ là dùng bùa khống chế không cho các pháp sư có thể soi ra sự việc của gia đình cậu để hoá giải. Nguy hiểm hơn cái bùa yểm này đang giam giữ linh hồn của rất nhiều người trong gia tiên nhà cậu. Ngoài ra tôi còn nghi ngờ người ếm bùa lỗ ban rất có thể liên quan tới người tên Đồng Văn Bạch này.

Thầy Lành phân tích lại sự việc và làm lễ giải bùa yểm đất ngay ngày hôm sau. Lễ được bày ngoài trời và đợi đúng 9h sáng là tiến hành.

Thầy dùng chú đọc liên tục không nghỉ 2 tiếng đồng hồ. Sau khi mã được hoá thì cậu Thuỷ dùng máu chó mực đã chuẩn bị trước đó tạt ra xung quanh vườn theo hướng Đông Tây Nam Bắc. Tại bốn hướng này thầy Lành cho cắm bốn cành dâu to, trên treo bùa màu đỏ.

Sau khi máu chó mực được tạt hết thầy Lành đứng trong sân hai tay phải cầm kéo, tay trái cầm kiếm múa một vòng quanh sân. Mỗi lần thanh kiếm vung lên là tay kéo lại cắt liên tiếp ba cái.

Hàng xóm xung quanh thấy chuyện lạ cũng đứng vây quanh nhà mà xem. Nhiều người hiếu kì còn trèo lên hẳn bờ tường ngồi xem thầy pháp giải bùa yểm trên đất.

12h trưa thầy Lành cũng ngưng tay. Thầy yêu cầu cậu Thuỷ gỡ hết bốn lá bùa treo trên bốn cành dâu về. Thầy dùng lẩm nhẩm đọc chú rồi dùng kéo cắt nhỏ mấy lá bùa ấy ra bỏ vào trong một chậu nước đặt trên bàn.
Lá bùa thả trong nước nhanh chóng bị ướt chuyển thành màu đỏ thẫm. Thầy đốt một bó hương to rồi thả vào trong chậu. Hương cháy bùng bùng bị dìm vào trong nước tắt ngấm nhưng bốc làn khói nhạt màu đỏ.

Những người hiếu kì đứng xem bấy giờ phải thốt lên đầy kinh ngạc vì màu sắc của khói bốc lên. Thầy Lành chậm rãi đáp: giờ này quan trên đi tuần, quý vị nên về nhà tránh bị trách phạt.

Mấy người hàng xóm nghe thầy Lành nói vậy dù tin hay không tin cũng nhanh chóng ra về. Thầy đợi mọi người về hết rồi thì thầm vào tai cậu Thuỷ mấy câu. Cậu Thuỷ tròn mắt lên ngạc nhiên nhưng vẫn lặng lẽ làm theo lời thầy.

Chiếc chậu kia cậu cẩn thận nâng cao hơn đầu bước ra ngõ đặt ra giữa đường và để yên đó tới chiều.

Phía trong nhà thầy Lành nghỉ tay. Mọi người tranh thủ nghỉ ngơi rồi buổi chiều làm lễ tiếp.

Cậu Thuỷ hỏi khẽ: lỡ như đặt cái chậu ngoài ấy người nào không biết đổ đi thì sao hả thầy?

Thầy Lành đáp: tôi còn mong có người đổ đi giúp cậu. Nếu tới 2h chiều mà cái chậu còn nguyên thì chúng ta trấn yểm lại còn nếu có người đổ đi giúp thì chúng ta không cần làm thêm nữa.

Vợ chồng cậu Thuỷ nghe thầy Lành nói thì ngạc nhiên lắm nhưng thầy nói sao thì nghe vậy.
Mọi người ăn cơm nước xong nghỉ ngơi một chút thì tới 2h chiều. Cậu Thuỷ ra ngoài đường kiểm tra thì quả nhiên cái chậu còn y nguyên chỗ cũ. Cậu hớt hải chạy về thông báo cho thầy Lành biết chuyện. Thầy gật gù đáp: vậy giờ tôi sẽ trấn yểm lại. Bốn cành dâu kia phiền cậu nhổ lên giúp tôi. Dưới mỗi cành dâu ấy tôi sẽ chôn một vật xuống dưới. Sau khi làm xong chúng ta có thể dễ dàng mời vong linh gia tiên cậu lên hỏi chuyện.

Cậu Thuỷ vui mừng vội cầm theo cuốc ra vườn. Mỗi cành dâu khi nhổ lên thầy Lành bỏ xuống dưới đó một bọc nhỏ. Mỗi bọc thầy Lành dùng không giống nhau. Nhiệm vụ của cậu Thuỷ là lấp chúng lại rồi lại cắm cành dâu kia trở lại như cũ.

Mọi chuyện xong xuôi thì cô Lan ở trong nhà hốt hoảng hét toáng lên: chết rồi, thầy ơi, không xong rồi, bát hương bốc cháy rồi thầy ơi.

Cậu Thuỷ sợ tới tái cả mặt vội nhìn về phía thầy Lành. Thầy ung dung đáp: cháy không hẳn là điềm xấu, cậu cứ tin tôi đi.

Cả ba người quay lại phòng thờ nhà cậu Thuỷ. Bát hương thờ thần linh đang cháy bùng bùng. Ngọn lửa vươn cao cháy dữ dội như không muốn ngừng. Cậu Thuỷ lo lắng: giờ làm sao hả thầy? Xưa nay con nghe mọi người nói bát hương mà bốc là điềm không lành. Tại sao bát hương thờ thần linh lại cháy chứ?

– Cậu yên tâm đi, đây là điềm tốt chứ không xấu. Cậu mang rượu mới tới chuẩn bị vệ sinh bát hương thần linh đi. Lá bùa yểm đất kia đã mất tác dụng rồi. Đây là điềm lành, thần linh minh giám.

Vợ chồng cậu Thuỷ nghe thầy nói vậy mới thở phào nhẹ nhõm. Cậu Thuỷ nhanh chóng vệ sinh lại bát hương thờ thần linh rồi tiến hành bốc lại bát hương mới. Thầy Lành hướng dẫn cậu Thuỷ tự bốc lại, cả bài chú thầy cũng đưa cho cậu Thuỷ đọc theo.

Chưa có ai yêu thích truyện này!
× Chú ý: Ấn vào MENU chọn D/S TRUYỆN ĐANG ĐỌC hoặc ấn vào biểu tượng CUỘN GIẤY ở trên cùng để xem lại các truyện bạn đang đọc dở nhé.    

Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!


 BÌNH LUẬN TRUYỆN