Bùa Lỗ Ban - Phần 28
× Để đọc chương tiếp theo ấn vào nút (DS Chương) để chọn chương cần đọc hoặc ấn vào Chương Tiếp / Tiếp ở trên và phía dưới cùng trang.    

trước tiếp
547


Bùa Lỗ Ban


Phần 28


Ông Tuấn nghe được cuộc trò chuyện của con trai nên đi cùng Khánh. Tới nơi thầy Thế liền gieo quẻ cho gia đình ông Tuấn. Trong quẻ gieo thì rõ ràng bùa chưa hề được giải. Ngoài ra con trai ông lại đang bị bỏ bùa tiếp. Thứ bùa ấy thầy thế không xác định được nó là bùa gì và cách giải thế nào.

Ông Tuấn lo lắng: con trai tôi mấy hôm nay đều không ngủ được. Nó đau tới mức trào cả máu miệng. Không lẽ trong dan gian lại có thứ nguy hiểm thế sao thầy?

Thầy Thế đáp: thế giới bùa ngải muôn hình vạn trạng, mỗi một thầy pháp cũng không thể biết hết từng loại bùa. Đặc biệt đó lại là những loại bùa lưu lạc trong nhân gian do các đạo sỹ ở ẩn làm ra.

Ông Tuấn càng lúc càng thấy hoang mang. Ông nói tiếp: thằng Khánh nghe lời thầy trút rượu hoà máu chó lên đầu thằng Quý giải bùa nhưng vẫn không được. Vậy nguyên nhân do đâu, thằng Quý không phải người bỏ bùa hay lá bùa ấy vốn không thể giải bằng cách ấy?

Thầy Thế ngần ngại một hồi rồi đáp: tôi thực là không soi được người đã ếm bùa. Có một điều khuyên ông bà nhanh chóng tìm ra kẻ ấy để giải bùa càng sớm càng tốt. Hiện tại cậu Khánh đã bị trúng tiếp một loại bùa khác. Thứ cho tôi tài mọn không giúp được gia đình.

Hai bố con ông Tuấn về nhà lòng hoang mang cực độ. Thằng Khánh thì chắc mẩm chắc chắn do nó đánh thằng Quý nên bị thằng Quý tiếp tục làm bùa trả thù. Ông Tuấn thì một mực không tin chuyện hoang đường ấy bởi đêm qua cả hai vợ chồng ông bà đều canh chừng chăm sóc cho thằng Quý. Bản thân thằng Quý lại đau tới ngồi không được thì làm sao có thể làm bùa hại thằng Khánh được?

Ông suy nghĩ, bàn bạc với vợ rồi quyết định đưa thằng Khánh tới gặp thầy Lành. Không may cho gia đình ông Tuấn là thầy Lành kia đi vắng. Ông hỏi thăm hàng xóm và chị Đỗ bán bún thì được biết thầy Lành được gia đình nào đó đón đi làm lễ lập đàn kết hợp với các sư thầy trên chùa. Nghe đâu canh đàn ấy lớn lắm phải cúng tới 3 ngày mới kết thúc.

Hai bố con ông Tuấn thất vọng quay về nhà chờ đợi. Ba ngày ấy thằng Khánh bị biến hoàn toàn thành một người khác. Nó không tài nào ngủ được bởi cứ nhắm mắt vào là nó lại bị thứ kinh khủng hình dạng kì dị ấy lao vào tấn công. Hôm đầu nó còn có sức mà bỏ chạy, vài ngày sau nó quá mệt mỏi nên đã không thể nào chạy nổi. Bởi phải thức thông ba đêm liên tiếp nên người nó gầy rộc đi. Tay chân lúc nào cũng rệu rã, nhức mỏi. Đôi mắt nó thâm đen lại, trũng sâu xuống, râu ria không cạo mọc lia chia khiến ai nhìn thấy cũng giật mình.

Bà Miên nhìn con trai ba ngày ròng mà già đi tới chục tuổi thì xót lắm! Thằng Khánh quyết không chịu khuất phục nên tìm hết thầy nọ tới thầy kia nhờ giúp đỡ. Đáng tiếc thầy thật thì bó tay, thầy dởm thì vòi tiền. Nó cuối cùng chẳng giúp được mình mà còn mất một khoản tiền lớn cho thầy bịp.
Bước sang ngày thứ nó dường như chẳng còn sức lực. Đầu óc nó mơ hồ. Tay chân nó không buồn cử động. Nó nằm bẹp trên giường, hai mắt trũng hoáy, đôi môi khô khốc nhìn lên trần nhà. Con Huệ nhìn em trai bị hành hạ đau đớn khổ sở mà không cầm lòng. Nó thầm nguyền rủa đứa nào dùng bùa hại gia đình nó sẽ bị trời đánh thánh vật, chết không có chỗ chôn.

Thương em, nó khuyên bố mẹ đưa thằng Khánh tới viện nhờ bác sỹ giúp đỡ. Con Huệ sợ thằng Khánh bất lực mà nghĩ quẩn.

Ông Tuấn bất đắc dĩ đưa thằng Khánh tới bệnh viện. Bác sỹ kết luận nó bị stress nặng nên kê thuốc an thần cho nó uống. Mặc dù không muốn nhưng nó vẫn phải nuốt viên thuốc ấy xuống dạ dày. Nó không biết rằng thời khắc viên thuốc khô khốc ấy trôi qua cuống họng là nỗi ám ảnh kinh hoàng ấy lại mập mờ xuất hiện trong đầu nó.

Uống thuốc an thần xong nó dễ dàng đi vào giấc ngủ. Nó thấy mình khoan khoái dễ chịu rất nhiều. Đáng tiếc khi nó đang thả hồn vào không khí lãng mạn, khoan khoái thì bỗng đâu xuất hiện một bóng đen to lớn. Cả cái bóng ấy bao chùm lên thân thể nó kéo nó đi khỏi đó ném vào một căn hầm tối tăm không một chút ánh sáng. Nó bị ném mạnh xuống đất không thương tiếc. Toàn thân đau nhức khó chịu. Nó muốn đứng dậy nhưng không có một chút sức lực nào. Nó đưa đôi mắt bất lực nhìn về phía trước rồi gào lên: ai thế? Có ai không? Mau cứu tôi.

Không gian im ắng đến lạ thường rồi một cánh cửa từ từ mở ra lọt ánh sáng vào phòng. Ngay sau đó nó nghe tiếng gầm gừ vô cùng đáng sợ. Nó căng đôi mắt nhìn cái thứ đang ngoạc mồm lao về phía nó mà thất kinh. Nó toan bỏ chạy nhưng toàn thân nó tê cứng làm sao mà dậy nổi.

Nó gào thét rồi vùng vẫy tránh đòn tấn công của thú dữ. Càng vùng vẫy nó lại càng bị đau nhiều hơn.

Cứ như thế, nó không tài nào thoát khỏi ác mộng.

Lúc ông Tuấn nghe tiếng con trai kêu cứu mới chạy lên phòng thì bất ngờ thấy con trai đang cào cấu lên mặt mình. Cả khuôn mặt thằng Khánh bị cào tới trầy lung tung. Các vết trầy còn rướm cả máu. Ông lay mạnh gọi nó dậy thì nó quằn quại người rồi sùi cả bọt mép tựa như mấy người bị động kinh.

Bà Miên chạy vào chứng kiến cảnh ấy thì sợ hãi chạy đi kiếm chai dầu. Bà đinh ninh con bà đang bị cảm, bà muốn xức dầu cho thằng Khánh.

Ông Tuấn vội ngăn vợ lại và điện thoại cho thầy Thế xin giúp đỡ. Thầy Thế vậy mà chẳng có cách nào giúp bởi theo như thầy nói thì thằng Khánh bị trúng thứ bùa gì quá độc và lạ mà thầy chưa thấy bao giờ. Thầy cũng từng hỏi thăm nhiều người nhưng chưa ai thấy thứ bùa lạ tới vậy.

Bà Miên khóc ngất lo cho con trai. Con Huệ sáng kiến nói mẹ tạt nước cho thằng Khánh tính lại. Quả nhiên cách này của con Huệ có tác dụng. Thằng Khánh sau khi bị tạt nước vào người đã thoát khỏi cơn ác mộng. Nó lắp bắp: cứu…cứu con…đáng sợ…nó đòi ăn thịt con.

Bà Miên cứ ôm lấy thằng Khánh mà khóc lóc. Ông Tuấn thở dài: thầy Lành đi đã ba ngày. Hôm nay là tới ngày thầy về rồi. Bà lo chuẩn bị đi, chúng ta đưa thằng Khánh tới gặp thầy chứ để ở nhà thế này không ổn.

– Nhưng mà thầy đã về chưa? Chúng ta gọi cho thầy cũng không được.

Ông Tuấn bấy giờ nhanh trí điện thoại cho chị Đỗ hỏi thăm bởi hôm trước ông xin số của chị ấy phòng trường hợp không gọi được cho thầy. Thật may cho gia đình ông Tuấn khi chị Đỗ báo tin thầy Lành vừa mới về lúc chiều.

Bà Miên gọi xe đưa con trai tới nhà thầy Lành ngay sau đó. Vừa tới nơi ông Tuấn đã thấy thầy Lành ngồi chờ sẵn. Không chờ mọi người lên tiếng thầy Lành đã nói: tôi đi ba ngày mà nóng ruột quá, quả nhiên là gia đình ông bà gặp chuyện chẳng lành.

Thằng Khánh được ông Tuấn dìu vào trong nhà. Thầy Lành nhìn khuôn mặt thẫn thờ của cậu thanh niên trẻ rồi lắc đầu: cậu đau đớn và muốn chết lắm đúng không?

Câu hỏi của thầy khiến hai ông bà Tuấn ngạc nhiên nhưng bất ngờ hơn là con trai ông bà lại gật đầu khẳng định: cháu không chịu được, cháu chỉ muốn chết đi cho hết đau đớn và bí bách.

– Nếu không thoát khỏi sự giày vò này thì cậu sẽ tự mình tìm tới cái chết sớm thôi.

Bà Miên lo lắng: con trai tôi rốt cuộc là bị làm sao? Thầy có cách gì mau giúp thằng bé đi.

Ông Tuấn cũng mau miệng: hôm trước chúng tôi gặp người phụ nữ kia ở nhà thầy. Bà ta cũng bị ếm bùa có biểu hiện tương tự như con trai tôi. Liệu rằng có phải là cùng một loại bùa hay không?

Thầy Lành lắc đầu: có lẽ không phải cùng một loại nhưng cách ếm bùa này tương tự nhau. Nó đều khiến cho người bị hại sống trong lo sợ mà lại bất lực. Dần dần người đó suy nghĩ tiêu cực và tìm tới cái chết.

Bà Miên khóc lóc: trời ơi, sao lại có kẻ nào ác đức như vậy chứ?

Thầy Lành đáp: là con trai ông bà gây thù chuốc oán với ai sao? Tôi bấm quẻ thấy cậu ta đánh người đổ cả máu.

Ông Tuấn không dám giấu thầy nên thật thà kể lại mọi chuyện cho thầy Lành nghe. Thầy Lành thở dài: tôi đã nói ông bà cố gắng làm theo lời tôi dặn và nhanh chóng tìm nguòi ếm bùa. Sau khi tìm ra tôi sẽ giúp ông bà giải bùa ếm đó đi. Hiện tại thì sao đây? Ông bà tự mua dây buộc mình rồi.

Thằng Khánh uất ức: nhưng mà cháu chỉ đánh mình thằng Quý. Đêm đó cháu bị ám ngay. Vậy chẳng phải khẳng định nó là người ếm bùa trả thù hay sao?

Thầy Lành lắc đầu: cậu nhầm rồi. Có kẻ nào đó biết rất rõ chuyện này nên tìm cách gắp lửa bỏ tay người.

Ông Tuấn ngach nhiên: ý thầy là có kẻ khác bỏ bùa chứ không phải thằng Quý đúng không? Tôi cũng nghĩ vậy bởi cả đêm thằng Quý nằm viện thì hai vợ chồng tôi luôn túc trực bên cạnh chăm sắp. Cơ bản là thằng Quý không có thời gian và cơ hội bỏ bùa. Vậy rốt cuộc là kẻ nào có thù oán với chúng tôi mà ra tay tàn độc như vậy?

Thầy Lành nói lại: tôi đã từng nói với ông bà người thanh niên ấy không phải rồi nhưng ông bà lại không tin.

Thằng Khánh đáp: nhưng lúc nhà cháu đi xem thầy Thế lại nói kẻ đó ăn cắp đồ bị chị cháu chửi rồi mới đem hận trả thù ếm bùa nhà cháu. Tiếc là thầy ấy không soi được người đó là ai. Thầy chỉ nói đó là một thanh niên trẻ tuổi. Trong đám thợ xây nhà cháu cũng có mỗi thằng đó là ita tuổi nhất.

Thầy Lành đáp: thầy đó nói là thanh niên trẻ chứ không nói người trẻ nhất. Vậy ông bà rà soát lại trong tốp thợ xây ấy có bao nhiêu người trẻ, những người trung niên có thể loại trừ ra là được.

Trong đầu ông Tuấn không hiểu sao lại nghĩ đến thằng Thiện. Cậu thanh niên này làm việc cũng rất hiệu quả, nói chuyện cũng thẳng thắn. Đây chính là người đã gửi tin nhắn hình ảnh của thằng Quý cho ông. Ông tự hỏi: liệu có phải nó không? Nó chơi thân với thằng Quý như thế, chẳng lẽ nó lại muốn đổ oan cho thằng Quý?

Bà Miên nghe chồng lẩm bẩm liền hỏi ngay: ông đang nghĩ tới thằng Thiện phải không?

Ông Tuấn thật thà mà gật đầu. Bà Miên suy nghĩ hồi lâu rồi bất ngờ thốt lên: có chuyện này giờ tôi mới nhớ ra, cái đêm cả nhà mình bị tào tháo đuổi thằng Thiện có vào bếp nhà mình. Lúc ấy tôi thấy nó trong bếp nhưng nó lại nói trước: cháu mượn hòn đá mài dao. Tôi liền đưa cho nó hòn đá, nó cám ơn rồi đi luôn. Liệu có phải lúc ấy nó giở trò với nồi canh nhà mình hay không?

Ông Tuấn chẹp miệng: nếu nó bỏ cái gì vào nồi canh thì bác sỹ phải biết chứ? Người ta cũng kết luận rồi còn gì?

Thầy Lành mỉm cười: có một thứ khiến cho người ta ăn trúng sẽ đau bụng rồi đi ngoài. Loại bùa này xưa nay ít người người lắm. Không cần trộn hay bỏ vào trong đồ ăn đâu.

Thầy Lành nói rồi lấy một cuốn sách dày đưa tới trước mặt mấy người nhà ông Tuấn. Cả bốn người nhìn vào hình vẽ lá bùa thầy Lành vừa mở tới: nếu như họ muốn hại ai chỉ cần dùng lá bùa này hươ đi hươ lại ba lần trước đồ ăn. Sau đó nuốt lá bùa ấy xuống bụng rồi thổi vào đó vài hơi là xong. Bùa này không giết chết người ta nhưng khiến người ăn trúng sẽ lạnh bụng, đau bụng, tiêu chảy.

Bà Miên nghe xong mà bủn rủn cả tay chân. Bà chưa khi nào nghĩ tới thế giới bùa ngải lại đáng sợ tới vậy.

Ông Tuấn bấy giờ hỏi dò: vậy có khả năng thằng Thiện là một kẻ đáng nghi ngờ.

Thầy Lành đáp: muốn biết đúng hay không thì chúng ta phải tìm hiểu thật kĩ lại con người này . Tuy nhiên việc quan trọng bây giờ là giúp con trai ông bà thoát khỏi cơn ác mộng đang hành hạ cậu ấy. Tiếp đó chúng ta sẽ giải bùa ếm lỗ ban.

Chưa có ai yêu thích truyện này!
× Chú ý: Ấn vào MENU chọn D/S TRUYỆN ĐANG ĐỌC hoặc ấn vào biểu tượng CUỘN GIẤY ở trên cùng để xem lại các truyện bạn đang đọc dở nhé.    

Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!


 BÌNH LUẬN TRUYỆN