Bùa Lỗ Ban - Phần 27
× Để đọc chương tiếp theo ấn vào nút (DS Chương) để chọn chương cần đọc hoặc ấn vào Chương Tiếp / Tiếp ở trên và phía dưới cùng trang.    

trước tiếp
541


Bùa Lỗ Ban


Phần 27


Phía bên kia ông Tuấn nhận được hình gửi qua Zalo mới giật mình hoảng hốt. Ông chưa từng nghĩ thằng Khánh lại gây ra việc tày đình như vậy. Ông điện thoại cho con trai nhưng thằng Khánh để điện thoại ở đâu hoặc bận không nghe máy. Lòng ông nóng như lửa đốt. Ông cứ đi ra đi vào rồi cầm điện thoại bấm số liên tục.

Bà Miên thấy sắc mặt chồng không tốt nên vội hỏi han sự tình. Em đưa cho bà Miên xem những hình ảnh ông vừa thấy trên điện thoại. Bà Miên nhìn xong mà hoảng hốt: chuyện gì xảy ra thế này? Ối trời ơi! Tại sao lại có chuyện này cơ chứ?

Ông Tuấn sốt sắng: bà thử gọi cho con xem có được không? Tôi gọi cho nó nay giờ không được.

Bà Miên lập tức lấy điện thoại gọi cho thằng Khánh nhưng cũng không ai bắt máy. Bà lo lắng: giờ ông tính sao?

– Con dại thì cái mang. Chúng ta phải liên hệ mà xin lỗi chứ làm sao? Giờ người ta mà đưa ra công an thì thằng Khánh có mà bóc lịch. Tội đánh người nhẹ cũng án treo vài tháng.

Con Huệ ở trong phòng nghe thấy bố mẹ nói chuyện cũng thấy hoang mang. Nó lấy điện thoại tính gọi cho thằng Khánh nhưng không được. Nó cũng mới xem mấy hình ảnh người ta share trên facebook với những lời lẽ khó chịu về thằng Khánh. Đang hoang mang thì tiếng ông Tuấn vang lên: Huệ, con biết thằng Khánh đi đâu rồi không?

Con Huệ bị giật mình, mặt hơi tái.
Ông Tuấn nhìn sắc mặt của con gái thay đổi bất ngờ cũng phần nào hiểu ra chuyện. Ông sẵng giọng hỏi: rốt cuộc là thằng Khánh đã làm cái gì vậy? Con mau nói cho bố nghe đi.

Chuyện tới nước này con Huệ không nói cũng không được. Nó ấp úng: tại…tại…thằng Khánh chỉ muôn…muốn giải bùa ếm thôi bố.

– Giải bùa mà đánh người ta đến sưng húp cả người ngợm lên thế này sao?

Ông chìa chiếc điện thoại ra trước mặt Huệ. Những hình ảnh máu mê ấy hiện lên trước mắt khiến cho con Huệ hơi khó chịu. Nó nhăn mặt quay đi. Ông Tuấn: sao nào? Chỉ có nhìn đã như thế thì người ta bị đánh sẽ ra làm sao? Con có biết làm vậy là hại chết thằng Khánh rồi hay không? Nếu họ thưa công an thì chuyện này coi như xong rồi. Thằng Khánh nhẹ nhàng cũng bị án treo vài tháng đấy. Con có biết hay không?

Con Huệ lo lắng: bố à! Thực ra chuyện này con biết. Tuy nhiên chị em con chỉ bàn bạc giải bùa ếm chứ không biết thằng Khánh lại đánh người ta thành tới như vậy.

Những hình ảnh ban nãy trên facebook lại tiếp tục được cộng đồng mạng chia sẻ rộng rãi. Con Huệ lo lắm bởi chuyện được tung lên mạng nếu như họ không báo công an thì công an cũng tự tìm tới họ. Thời gian gần đây các anh hùng facebook và sức mạnh của mạng Xã hội đã đẩy bao nhiêu vụ về tay công an kiểu như thế. Nó nhắn tin gửi cho thằng Khánh: mày đang ở đâu? Về nhà ngay đi. Lớn chuyện rồi.

Đoạn nó quay ra hỏi bố nó: giờ chuyện xảy ra rồi. Vốn dĩ tụi con chỉ bàn bắt thằng Quý lại rồi làm như thầy dặn đổ máu chó pha rượu lên đầu nó rồi giải bùa thôi. Chuyện phía sau con không biết. Có khi tụi nó xô xát mà đánh nhau mới thành ra như thế không bố.

Ông Tuấn thở dài đưa cho con gái xem tấm hình khác. Đó là cảnh thằng Quý bị trói tay chân buộc vào gốc cây, miệng bị bịt kín.

Con Huệ nhìn vài tấm hình, đôi mắt giãn ra tới vài phần. Nó chẳng biết nói gì hơn bởi hạ sách này là nó đồng phạm với em trai nó. Chính nó là đứa khởi sướng cho sự việc nhưng do chân nó bị gãy nên không đi được chứ không người tham gia vào vụ hành hung hôm nay chắc có thêm cả nó nữa.

Người ta nói “không đánh được người thì mặt đỏ như vang, đánh được người thì mặt vàng như nghệ quả không sai”. Con Huệ đang rơi vào tình trạng giống như thế. Nó hỏi bố: giờ phải làm thế nào hả bố?

– Giờ phải liên lạc với thằng Khánh rồi đưa nó tới gặp thằng Quý xin lỗi, đưa nó đi viện khám xét rồi thuốc men cho nó. Hi vọng nó không làm lớn chuyện lên.

Bà Miên lo lắng: mà thằng Khánh nó đi đâu chứ? Giờ chúng ta tìm nó ở đâu?

Con Huệ lấy điện thoại nhắn tin cho đội thằng Thu bởi chính con Huệ nhờ thằng Thu dẫn thêm anh em tới giúp thằng Khánh dằn mặt thằng Quý. Thằng Thu trước đây học cùng lớp với con Huệ nhưng do tổ chức đánh nhau nên bị đình chỉ học. Nó bỏ luôn, không thi tốt nghiệp rồi sau đó theo chú mở cầm đồ, cho vay nặng lãi. Thằng Thu có một đội xăm trổ đầy người, chuyên đi đòi nợ và dằn mặt kẻ khác khi cần.

Thằng Thu nhắn tin lại điện thoại cho cho con Huệ: thằng Khánh về nhà từ chiều. Bọn tôi không thấy nó.

Con Huệ buột miệng: chết giở, không biết thằng Khánh đi đâu.

Dự cảm chẳng lành nó bèn nhắn tin cho thằng Thu nhờ người tìm thằng Khánh về gấp. Nó cũng không quên kể cho thằng Thu nghe sự việc xảy ra và bố nó đang nổi trận lôi đình chờ thằng Khánh về giải quyết.

Ông Tuấn lập tức điện thoại cho chủ thầu xây dựng xin số điện thoại của thằng Quý. Ông gọi điện cho nó nhưng thằng Thiện là người bắt máy. Ông hỏi thăm tình hình của thằng Quý rồi ngỏ ý xin nói chuyện với nó mà thằng Thiện gay gắt đáp: nó bị nhà ông đánh tới không mở miệng được, ông tính chỉ gọi điện giải hoà là xong sao?

Không thể nói chuyện được với thằng Thiện nên hai ông bà Tuấn đưa nhau tới chỗ thằng Quý đang ở. Nhìn cảnh thằng bé bị đánh húp híp cả mặt mũi lại, ông Tuấn không khỏi xót xa. Thằng Quý muốn ngồi dậy nhưng đau quá chẳng thể ngồi nổi. Bà Miên đặt túi trái cây xuống chiếc rồi vội ngồi ngay cạnh: cậu đang bị đau, đừng ngồi dậy.

Tốp thợ ai cũng biết nguyên nhân gia đình ông Tuấn tới đây. Bọn họ toàn người lớn cả nên cũng không xen vào chuyện của hai bên mà để người trong cuộc tự giải quyết. Ông Tuấn gợi ý: tôi đưa cậu tới bệnh viện kiểm tra rồi còn thuốc men cho mau lành.

Quý từ chối, thằng Thiện thì lao lên: thế cái thằng Khánh con ông bà đâu? Nó đánh người ta thành ra thế này mà không tới đây sao?

Bà Miên nước mắt rưng rưng: con dại thì cái mang, thằng Khánh nhà tôi bỏ đi đâu tới giờ còn chưa liên lạc được. Tôi mong mọi người chon phép vợ chồng tôi thay mặt thằng Khánh tạ lỗi. Giờ chúng tôi đưa cậu Quý đi khám rồi thuốc men cho cậu ấy.

Bà Miên nói chuyện chân thành và tình cảm. Xưa nay ông bà ấy vẫn như vậy. Thằng Quý vốn chẳng muốn to chuyện nên đồng ya đi cùng ông bà ấy tới viện kiểm tra tổng quát một lượt. Ông Tuấn không yên tâm còn yêu cầu bác sỹ cho Quý ở lại bệnh viện theo dõi và chăm sóc.

Đêm muộn hôm ấy thằng Khánh mới mò về đến nhà. Lúc bấy giờ nó mới biết chuyện lúc chiều đã bị làm cho ầm ĩ. Nó cay cú: bọn chó, chưa thấy quan tài chưa rơi lệ.

Con Huệ vội gàn lại: bố mẹ phải đi gặp thằng Quý xin lỗi rồi, tốt nhất cậu nên ở nhà chờ tin của bố mẹ. Giờ việc cậu bắt trói người ta rồi hành hung bị đăng tải lên mạng, chỉ e công an sẽ tìm tới.

Thằng Khánh không nghĩ sự việc lại đi theo chiều hướng ấy. Nó bắt đầu bồn chồn không yên. Nếu quả thực vì chuyện này mà nó dính vào vòng lao lý thì không đáng chút nào.

Ông Tuấn điện thoại cho con Huệ nói sơ qua chuyện đã trao đổi với thằng Quý và được nó bỏ qua. Nó cũng yêu cầu thằng Thiện xoá hết những bài đăng trên facebook đi.

Đêm đó ông bà Tuấn ở lại bệnh viện chăm sóc cho thằng Quý. Ngày hôm sau ông bà Tuấn bồi thường cho Quý một khoản tiền lớn. Thằng Quý vốn tự trọng cao, nó định từ chối khoản tiền ấy. Nó biết ông bà Tuấn dùng số tiền ấy làm gì nhưng thằng Thiện mau tay cầm lấy. Nó bảo: mày bị thương không đi làm được, số tiền này cũng coi như ông bà trả công cho mấy ngày mày dưỡng thương thôi. Mày cũng cần tiền sinh hoạt và chi tiêu chứ?

Bà Miên đáp: phải, cậu Thiện nói phải lắm! Vậy cậu nhận lấy cho chúng tôi đỡ áy náy. Mong các cậu bỏ qua cho hành động bồng bột của thằng Khánh.

Thằng Thiện đáp: tôi đã xoá bài đăng trên facebook rồi. Ông bà cứ yên tâm đi. Ông bà cũng dạy lại thằng Khánh và yêu cầu nó tránh xa chúng tôi ra. Bọn tôi dân làm thuê, làm ăn cực khổ mới kiếm được đồng tiền chứ không ngửa tay xin ai bao giờ. Lần sau nếu còn xảy ra chuyện ấy nữa chúng tôi sẽ làm lớn luôn coi ai thiệt.

Ông bà Tuấn cám ơn rối rít rồi trở về. Cả hai mệt mỏi nhưng cũng mừng bởi cậu Quý kia không gây khó dễ. Nhìn cách cậu ấy xử sự ông bà lại chẳng thể tin cậu ấy là người bỏ bùa theo suy đoán của con Huệ.

Vừa về tới cổng, tiếng con Huệ la thất thanh trong nhà. Ông Tuấn giật mình giục vợ chạy nhanh lên phòng xem có chuyện gì xảy ra.

Bà Miên gọi lớn: Huệ, chuyện gì vậy con?

Bà nghe tiếng kêu phát ra từ phòng thằng Khánh. Cảnh tượng đập vào mắt bà chính là thằng Khánh nằm dưới đất, mặt mũi tím ngắt, tay chân co quắp. Bà nhào tới chỗ con trai vỗ vỗ lên má: Khánh, dậy đi con, sao lại thêa này? Đã xảy ra chuyện gì với con tôi?

Chiếc xe cấp cứu đưa thằng Khánh tới bệnh viện ngay lúc ấy. Bác sỹ khám nhưng kết luận thằng Khánh chẳng bị sao. Có thể lúc ấy nó mệt mỏi nên hôn mê một chút.

Lúc thằng Khánh tỉnh lại nó đã ở bệnh viện. Hai mắt nó lo lắng liếc một vòng quanh căn phòng. Nó hỏi: sao con lại ở đây? Chuyện gì đã xảy ra vậy mẹ?

Ông Tuấn: bố mẹ đang muốn hỏi con có chuyện gì đã xảy ra với con vậy?
Thằng Khánh ngơ ngác. Nó vò đầu bứt tóc nhớ lại giấc mơ kinh hoàng đêm qua. Trong giấc mơ ấy nó thấy mình đang bị một con vật gì đó rất đang sợ đuổi theo. Nó cứ ngỡ mình bị con vật kia xé xác ra bởi cơ thể cực kì đau đớn. Lúc nó giật mình tỉnh lại thì đầu óc choáng váng và ngã vật ra đất mà bất tỉnh nhân sự.

Ông Tuấn nghe con trai kể lại giấc mơ kinh hoàng ấy cũng không hiểu gì. Ông đóan chắc do ban ngày Khánh đánh Quý nên đêm về liền gặp ác mộng.

Khánh tỉnh táo được về nhà nhưng liên tiếp những ngày sau đó bất kể ngày hay đêm hễ cậu nhắm mắt ngủ thì giấc mơ kinh hoàng ấy lại xuất hiện. Nó khiến cậu sợ hãi tới không thể nhắm mắt. Cậu lập tức điện thoại cho thầy Thế nhờ giúp đỡ. Thầy Thế nghe câu chuyện xong thì ngạc nhiên lắm. Thầy yêu cầu nó tới tận nhà kể lại tỉ mỉ mọi chuyện cho thầy xem.

Chưa có ai yêu thích truyện này!
× Chú ý: Ấn vào MENU chọn D/S TRUYỆN ĐANG ĐỌC hoặc ấn vào biểu tượng CUỘN GIẤY ở trên cùng để xem lại các truyện bạn đang đọc dở nhé.    

Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!


 BÌNH LUẬN TRUYỆN