Bức họa chết người - Chương 10
× Để đọc chương tiếp theo ấn vào nút (DS Chương) để chọn chương cần đọc hoặc ấn vào Chương Tiếp / Tiếp ở trên và phía dưới cùng trang.    

trước tiếp
151


Bức họa chết người


Chương 10



MỘT CUỘC HỘI KIẾN – VÀ SAU ĐÓ

Beresfold. Ngài Thiếu Tướng Josiah Penn, K.M. G., Liên Đoàn công nghiệp Anh, Huân Chương Công Vụ, nói với trọng lượng dòng chữ đầy ấn tượng kèm sau tên anh. ‘anh nghĩ gì về những cái râu ria này?’

Tommy hiểu câu hỏi của ông già Josh đó, khi sau lưng anh ông nói kiểu thiếu nể trọng, không bị ấn tượng về hệ quả của cuộc hội nghị họ đã tham dự.

– Trò chơi trốn tìm dịu nhẹ, nhẹ nhàng thôi, Sir Josiah nói, tiếp tục với những câu hỏi. Nhiều cuộc nói chuyện và không có gì nói cả. Thỉnh thoảng nếu có ai đó nói cái gì đó nhạy cảm, khoảng bốn giây đậu đứng lên la ó phản đối liền. Tôi không hiểu tại sao chúng ta bắt đầu những việc này. Ít ra, tôi thật sự biết. Tôi biết tại sao tôi làm vậy. Không có gì khác phải làm. Nếu tôi không đến những cuộc trình diễn này, tôi phải ở nhà. Anh có biết cái gì xảy ra với tôi ở đó không? Tôi bị khủng bố. Bị khủng bố bởi người quản gia, bị khủng bố bởi người làm vườn. Ông ta là một người Scot già và thậm chí ông ta cũng không để tôi đụng đến món lê. Vì vậy tôi đến đây, ném tung sức mạnh của mình đi và tôi còn đóng kịch với mình rằng tôi đang bảo vệ cho nền an ninh của xứ xở này! Vớ vẩn.

– Còn anh? Anh là một người đàn ông khá trẻ. Anh đến và phung phí thì giờ của mình vì cái gì? Không ai lắng nghe anh, dù cho anh có nói cái gì đáng lắng nghe.

Tommy, niềm vui thoáng qua mặc dù tuổi tác, như anh vẫn ình khôn trước tuổi, nay theo lời Ngài Thiếu Tướng Josiah Penn anh có thể được coi như là một thanh niên, lắc đầu.

– Nếu ngài không có mặt ở đây sẽ không có chuyện gì được giải quyết, thưa ngài.

– Tôi cũng nghĩ thế. Vị Thiếu tướng nói. Tôi là một con chó bun không răng – nhưng tôi còn có thể sủa. Bà Tommy thế nào rồi? Đã lâu không gặp bà ấy.

Tommy đáp Tuppence vẫn khỏe và linh hoạt.

– Cô ấy lúc nào cũng linh hoạt cả. Cô ấy đôi khi làm tôi nghĩ đến một con rồng bay. Luôn lao vọt như tên bắn sau một số ý tưởng chừng như phi lí của cô ta rồi chúng tôi khám phá ra nó chẳng vô lí chút nào. Thật không tưởng tượng được! Thiếu tướng nói vẻ phấn khởi. Không giống như những phụ nữ trung niên nghiêm nghị anh bạn gặp ngày nay đâu, tất cả có một Nguyên do với một chữ C chính. Về phía các cô gái ngày nay – ông lắc đầu. Không như cái họ là khi tôi còn trai trẻ. Họ thường là, đẹp như một bức tranh. Những vạt áo muslin! Những chiếc mũ chụp Hình chuông, họ thường mang một lúc nào đó. Phải nhìn xuống bên dưới cái li ttrước khi bạn có thể nhìn thấy khuôn mặt của cô gái. Chiếc mũ để nhử mồi, và họ Biết điều đó! Bây giờ tôi nhứ lại – để tôi xem nào – cô là một người bà con của anh – có phái cô ấy là dì anh không? – dì Ada. Ada Fanshawe

– Dì Ada?

– Cô gái đẹp nhất tôi từng biết.

Tommy tìm cách kềm chế sự ngạc nhiên dâng lên trong ông. Cái dì Ada ấy lại được coi như là đẹp thật vượt quá sức tưởng tượng. Ông già Josh đang lưỡng lự.

– Phải, đẹp như một bức tranh. Sung sức nữa! Vui vẻ! Khách hàng thường xuyên trêu cợt. A, tôi nhớ lại lần cuối cùng tôi gặp bà. Tôi là một sĩ quan cấp uý vừa rời khỏi India. Chúng tôi đang dự cuộc chơi ngoài trời vào một đêm trăng tròn trên bãi biển… cô ấy và tôi lang thang cùng nhau và ngồi trên một tảng đá nhìn ra biển.

Tommy chăm chú nhìn kĩ ông ta. Với cái cằm đôi, cái trán hói, lông mày dày rậm và cái bụng phệ khổng lồ. Anh nghĩ đến dì Ada, đến bộ râu mép mới mọc, nụ cười lạnh lùng, mái tóc xám sắt, cái liếc nhìn ác ý của bà. Thời gian, ông nghĩ. Thời gian đã tác hại lên con người! Anh thử hình dung một sĩ quan cấp uý trẻ đẹp trai với một thiếu nữ đẹp dưới ánh trăng. Anh thất bại.

– Lãng mạn. Ngài Josiah Penn nói với tiếng thở dài sâu. À vâng, lãng mạn. Tôi muốn cầu hôn cô ta tối hôm đó, nhưng anh không thể cầu hôn nếu anh là một sĩ quan dưới cấp bậc đại uý. Không hợp chỉ số lương của bạn. Chúng tôi đã phải đợi năm năm trước khi chúng tôi cưới nhau. Không thể yêu cầu bất cứ thiếu nữ nào chấp thuận một cuộc đính hôn quá dài như vậy. A vâng! Anh đã biết sự việc xảy ra như thế nào rồi. Tôi đến India và đó là một thời gian dài trước khi tôi về nhà để từ giã. Chúng tôi viết thư cho nhau một chút, rồi sự việc giảm lần. Như chuyện thường vẫn xảy ra, không bao giờ tôi còn gặp cô ấy nữa. Tuy nhiên, anh biết đấy, tôi không bao giờ quên cô. Mặc dầu thường xuyên nghĩ đến cô, tôi nhớ tôi hầu như chỉ viết cho cô một lần, những năm sau này. Khi tôi đang còn lưu lại với vài người tôi nghe cô đang ở trong vùng phụ cận. Tôi nghĩ tôi sẽ tới gặp cô, như tôi có thể cho là thế. Rồi tôi lại nghĩ ‘thôi đừng là một gã ngốc nữa. Đến bây giờ có lẽ cô ta trông hoàn toàn khác xưa thì sao.’

Sau này tôi nghe được một người bạn nhắc đến cô. Bảo tôi anh ta chưa bao giờ thấy một phụ nữ xấu đến thế. Tôi khó mà tin được điều ấy khi tôi nghe anh ta nói vậy, nhưng bây giờ tôi nghĩ có lẽ không bao giờ gặp lại cô nữa là điều may mắn cho tôi. Cô đang làm gì bây giờ? Còn sống không?

– Không. Thật sự bà ấy đã chết cách đây hai hoặc ba tuần. Tommy đáp.

– Thật thế ư, cô ấy thật chết rồi sao? Phải, tôi tưởng rằng đúng vậy – cho tới bây giờ, bà ấy chắc đã 75 hay 76 rồi? Có lẽ già hơn nữa.

– Dì ấy 80 tuổi. Tommy nói.

– Không thể tưởng tượng được. Ada sống động tóc đen. Cô ta chết ở đâu? Có phải cô sống trong một nhà điều dưỡng hay sống với một người bạn đồng hành – cô ta không bao giờ cưới chồng, phải vậy không?

– Không, Tommy nói. Dì ấy không bao giờ kết hôn. Dì sống trong nhà dành cho những người già. Một chỗ khá đẹp, thật thế. Sunny Ridge là tên nó.

– Ư, tôi cũng có nghe về ngôi nhà đó. Sunny Rigde. Một người mà chị tôi biết sống ở đó, tôi tin vậy. Một bà – bây giờ tên gì nhỉ – một bà Carstairs? Anh có tình cờ gặp bà ấy bao giờ chưa?

– Không. Tôi không ngẫu nhiên gặp bất cứ ai ở đó cả. Người ta chỉ thường đến viếng thăm một người bà con đặc biệt của họ thôi.

– Công việc cũng khó khăn nữa. Tommy nói. Dì ấy là một người nóng tính, ông biết mà.

– Hi vọng cô ấy là thế. Thiếu Tướng huýt gió. Khi còn là con gái khi cô ta muốn cô ta có thể là một con qủy nhỏ chính quy đấy.

Ông thở dài.

– Công việc đáng nguyền rủa, khiến người ta trở nên già. Một trong những người bạn của chị tôi thường có những tưởng tượng, sinh linh già nua khốn khổ. Thường bảo bà đã giết một ai đó.

– Chúa ơi, Tommy nói. Bà ấy có giết thật à?

– Không, tôi không cho là thế. Dường như không ai nghĩ bà ấy đã giết người. Tôi cho là vậy. Thiếu Tướng nói, trầm ngâm khảo sát lại ý tưởng ấy. Anh biết mà, tôi tin Có Thể bà ta đã giết người. Nếu anh quá vui vẻ đi mà nói những việc như thế, không ai Sẽ tin anh đâu, phải không? mặc dù rất thú vị, phải không?

– Bà nghĩ bà đã giết ai nào?

– Nếu tôi biết thì đã phước. Có lẽ người chồng chăng? Không biết ông ta là ai hay ông như thế nào. Lần đầu chúng tôi biết bà là một quả phụ. Ông thêm vào với một tiếng thở dài. Rất tiếc nghe về dì Ada. Không đọc tin trong báo. Nếu đọc được tôi đã mua hoa. Một bó hoa hồng hay hoa gì đó. Loại hoa con gái thường mang trên bộ đồ dạ hội của họ. Một bó những nụ hồng đính trên vai một chiếc áo dài dạ hội. Rất đẹp. Tôi nhớ lại dì Ada có một bộ đồ dạ hội – có phần màu hoa cẩm tú cầu, tím nhạt. Màu tím xanh và cô mang trên vai nụ hồng. Một lần cô có cho tôi một nụ. Dĩ nhiên, chúng không thật. Nghệ thuật thôi. Tôi giữ nó một thời gian dài – hàng năm. Tôi biết. Ông thêm vào, bắt gặp ánh mắt Tommy. Làm anh cười khi nghĩ đến. Tôi bảo anh này, gã trai của tôi ạ, khi anh thật sự già và hay Cười như tôi này, một lần nữa anh nhạy cảm cho coi. Tôi cho là tốt hơn mình nên ra về và trở lại hoạt động nghệ thuật của màn trình diễn kì khôi này. Khi anh về nhà gởi lời thăm tận tình đến bà T. giùm tôi.

Trong chuyến xe lửa ngày hôm sau, Tommy hồi tưởng lại cuộc nói chuyện này, mỉm cười thử hình dung lại bức tranh bà dì đáng gờm của mình và vị Thiếu Tướng dữ dằn trong thời son trẻ của họ.

– Mình phải bảo Tuppence chuyện này mới được. Nó làm cô cười mất, Tommy nói. Mình tự hỏi Tuppence đang làm gì trong khi mình đi xa đây?

Anh mỉm cười một mình.

Anh chàng Albert trung thành mở cửa với một nụ cười rạng rỡ.

– Vui mừng được găp lại ông, thưa ông.

– Tao cũng vui được trở về – Tommy giao cái va li nhỏ của mình – bà Beresford đâu?

– Chưa về, thưa ông.

– Mày muốn nói bà đi xa sao?

– Đi ba bốn ngày rồi. Nhưng bà sẽ trở về ăn tối. Bà gọi điện ngày hôm qua nói thế.

– Bà ấy đi đâu, Albert?

– Con không thể nói, thưa ông. Bà ấy dùng xe hơi, nhưng lại đem theo nhiều bảng hướng dẫn đường sắt. Có lẽ bà ở đâu đó, như ông có thể đoán.

– Thật ra tao có thể, Tommy nói với một linh cảm. John’s Groats – hay Mũi Đất – và có lẽ quên điểm nối tại Little Dither trên đầm lầy trên đường trở về. Chúa ban phước cho Đường Sắt Anh quốc. Mày nói, cô gọi điện báo hôm qua. Cô có nói cô gọi từ chỗ nào không?

– Cô không nói.

– Hôm qua vào giờ này sao?

– Sáng hôm qua. Trước bữa trưa. Chỉ nói mọi việc ổn cả. Cô không hoàn toàn chắc mấy giờ thì đến nhà, nhưng cô nghĩ cô sẽ về nhà trước bữa ăn tối và gợi ý một con gà. Cái đó thì ông đồng ý, phải không, thưa ông?

– Phải, Tommy nói, nhìn đồng hồ tay, nhưng bây giờ cô phải thực hiện cho thật nhanh chứ.

– Con đi bắt gà đây, Albert nói.

Tommy cười. Ôn thôi, anh nói. Bắt nó đằng đuôi đấy. Mày thế nào, Albert? Ở nhà mạnh khỏe cả chứ?

– Có sợ chứng lên sởi – nhưng ổn rồi. Bác sĩ nói đó chỉ là đám mụn nhỏ như hạt đậu trên da.

– Tốt, Tommy nói. Anh đi lên lầu, huýt sáo một điệu. Anh vào phòng tắm, cạo râu rửa mặt, từ đó rảo bước vào phòng ngủ và nhìn quanh. Nó có cái vẻ kì dị của một số phòng không người ở khoác lên khi người chủ vắng bóng. Bầu không khí lạnh lẽo và xa lạ. Mọi vật ngăn nắp hết sức tỉ mỉ và sạch sẽ hết sức tỉ mỉ. Tommy có cảm giác thất vọng mà một con chó trung thành có thể có. Nhìn quanh mình, anh nghĩ như là Tuppence chưa bao giờ có mặt cả. Không có bột phấn chảy tràn ra, không có sách ném mở với cái gáy xoè ra.

– Thưa ông.

Đó là Albert, đang đứng trong lề cửa.

– Cái gì?

– Con đang lo về con gà.

– Qủy tha ma bắt con gà,Tommy nói. Hình như con gà ngự trị trong óc mày vậy.

– Con bắt nó để ông và cô không muộn hơn 8 giờ. Không trễ quá 8 giờ, con muốn nói ngồi vào bàn đấy.

– Tao đáng lẽ phải nghĩ đến điều ấy, Tommy nói, nhìn đồng hồ tay lần nữa. Chúa ơi, gần 9 giờ kém 25 rồi.

– Phải, thưa ông. Và con gà –

– Nói tiếp đi, mày lấy con gà ra khỏi lò nướng và tao với mày sẽ ăn nó. Phục vụ Tuppence đủ rồi. Thật ra là trở về ngay trước bữa tối mới phải!

– Dĩ nhiên một số người ăn tối muộn, Albert trả lời. Con có đi Tây ban Nha một lần rồi và tin con đi, ông không thể có một bữa ăn trước 10 giờ đúng. 10 giờ buổi chiều cơ đấy. Con xin ông! người ngoại đạo!

– Được rồi, Tommy nói, vẻ lơ đãng. Nhân tiện nói luôn, mày không có ý kiến việc cô ở đâu vào lúc này à?

– Ông muốn nói bà chủ? Con không biết, thưa ông. Con dám nói, đang vội đi gấp. Ý tưởng đầu tiên của cô là đến nhiều nơi bằng xe lửa, theo như con có thể chứng minh được. Cô luôn luôn tìm trong bảng chữ cái và bảng thời gian biểu và những vật khác.

– Tốt, Tommy nói, tất cả chúng ta đều có cách làm ình vui, tao tin thế. Hình như cô ấy du lịch bằng đường rầy xe lửa. Cũng thế thôi tao tự hỏi cô ở đâu. Ngồi trong Phòng đợi của Qúy bà tại Little Dither trên Marsh, rất có khả năng.

– Dù vậy cô biết ông đang về nhà hôm nay, có phải không thưa ông? Cô sẽ về đây. Con bảo đảm.

Tommy nhận ra rằng anh được tặng lòng trung thành. Anh và Albert cùng liên kết phản đối Tuppence cô đang thử nghiệm hệ thống đường rầy xe lửa Anh Quốc trong một thời gian ngắn và quên trở về nhà đúng hẹn để chào đón chồng đang trở về.

Albert quay đi để tháo con gà khỏi khả năng số phận bị hoả táng trong lò.

Tommy định đi theo anh ta, rồi dừng lại nhìn về phía cái giá trên lò sưởi. Anh chậm bước lại quan sát bức tranh treo trên đó. Không thể tin được, cô quá tin chắc rằng việc mình đã thấy ngôi nhà đặc biệt đó trước đây. Tommy cảm thấy khá chắc chắn là anh không hề thấy nó. Dẫu sao, đó là một ngôi nhà khá bình thường. Chắc phải có nhiều nhà như thế.

Anh vươn tay ra tới mức có thể đụng vào bức tranh, không còn có thể được một cái nhìn tốt hơn, tháo nó ra và đặt sát ngọn đèn để bàn. Một ngôi nhà yên tĩnh, thanh bình. Có chữ kí người vẽ bên dưới. Tên bắt đầu với một chữ B dù ông không hiểu chính xác tên gì. Bosworth – Bouchier – anh kiếm một cái gương phóng lớn và quan sát kĩ hơn. Một điệu nhạc chuông vui vẻ vọng lại từ tiền sảnh. Albert đã chứng tỏ cao độ những cái chuông phát ra nhạc họ mua về lúc này hay lúc khác từ Grindelwald. Anh ta là một ca sĩ thượng thặng về điều đó. Buổi tối đã dọn. Tommy đến phòng ăn. Thật kì cục, anh nghĩ, đến bây giờ mà Tuppence vẫn chưa xuất hiện. Dù cô có bị thủng lốp xe, mà hình như có thể lắm, anh hơi ngạc nhiên tại sao cô không gọi điện để giải thích hay xin lỗi việc trễ muộn của mình chứ.

‘cô có thể biết mình đang lo,’ Tommy nói một mình. Không, dĩ nhiên rồi, anh đã từng Thật lo – không phải về Tuppence. Tuppence luôn luôn ổn, Albert phản bác lại trạng thái này.

– Hi vọng cô không bị tai nạn, anh ta lưu ý, trình trước Tommy một dĩa cải bắp, và lắc đầu buồn bã.

– Đem đi. Mày biết tao không ưa ăn cải bắp.Tại sao lại phải có một tai nạn? Bây giờ chỉ mới 9g30 thôi.

– Bây giờ trên đường lộ việc giết người rõ ràng. Bất cứ ai cũng có thể gặp tai nạn hết.

Chuông điện thoại reo.“ Cô ấy đấy,” Albert nói. Vội vã đặt dĩa cải bắp trên tủ chén, anh vội ra khỏi phòng. Tommy đứng lên, bỏ mặc dĩa thịt gà, đi theo Albert. Anh vừa cất tiêng’ đây, tôi nghe’ thì Albert nói.

– Vâng, thưa ông? vâng, ông Beresfold có nhà. Ông ấy đây ạ. Anh quay đầu lại Tommy. Có một bác sĩ Murray đợi ông, thưa ông.

– Bác sĩ Murray? Tommy nghĩ ngợi một chốc. Cái tên hình như thân thiện nhưng trong giây lát anh không thể nhớ Dr. Murray là ai. Nếu Tuppence bị tai nạn – rồi với tiếng thở dài nhẹ nhõm anh nhớ lại Dr. Murray là bác sĩ chuyên chăm sóc người già tại Sunny Rigde. Có lẽ, có cái gì đó liên can đến những hình thức lễ tang của dì Ada. Là đứa trẻ thật sự ở vào tuổi minh, Tommy ngay lập tức tin chắc rằng hẳn là vấn đề của hình thức này hay hình thức khác- một cái gì anh đã kí nhận, hoặc Dr. Murray phải kí nhận.

– Xin chào, ông nói, Beresfold nghe đây.

– Tôi vui bắt được anh. Tôi hi vọng anh nhớ tôi chứ. Tôi chăm sóc dì anh, cô Fanshawe.

– Tất nhiên tôi nhớ. Tôi có thể làm gì giúp?

– Thật sự tôi cần trao đổi vài lời với anh một lúc nào đó. Tôi không biết chúng ta có thể sắp sếp một cuộc gặp gỡ được không, có lẽ một hôm nào đó trong thành phố?

– Tôi mong thế, vâng. Hoàn toàn dễ thôi. Nhưng – è – è – cái gì đó ông không thể nói qua điện thoại được sao?

– Tôi không thích nói qua điện thoại. Không vội ngay được. Tôi không nói láo là có nhưng – nhưng tôi muốn có một buổi chuyện gẫu với anh.

– Không có gì sai lầm chứ? Tommy nói, và tự hỏi tại sao anh lại hỏi cách đó? Tại sao có cái gì sai lầm?

– Thật sự thì không. Có lẽ tôi đã quan trọng hoá vấn đề. Có thể. Nhưng có những bành trướng hơi kì lạ tại Sunny Ridge.

– Không có gì liên can đến bà Lancaster chứ?

– Bà Lancaster? Vị bác sĩ hình như ngạc nhiên. Ô không. Bà ấy rời khỏi đây cách đây một thời gian. Thật sự, trước khi dì anh mất. Đây là một chuyện hoàn toàn khác.

– Tôi vừa mới đi xa – thật sự mới trở về. Sáng mai tôi sẽ điện cho ông – rồi chúng ta có thể xếp đặt được.

– Được. Tôi sẽ cho anh số điện thoại của tôi. Tôi sẽ ở phòng mổ của tôi đến 9 g sáng.

– Tin xấu à? Albert hỏi Tommy khi trở lại phòng ăn.

– Vì Chúa, đừng nói ồm ồm thế, Albert. Tommy cáu kỉnh. Không – dĩ nhiên không phải tin xấu.

– Tôi nghĩ có lẽ là cô chủ.

– Cô ấy ổn thôi, cô luôn như vậy. Có lẽ ba chân bốn cẳng chạy theo đầu mối một cuộc đình công hay cái khác – mày hiểu cô thích cái chi mà. Tao sẽ không lo nữa. Đem dĩa gà đi – mày cứ giữ nó nóng trong lò và không dùng để ăn được. Mang cho tao ít cà phê. Rồi tao sẽ đi ngủ.

Có lẽ mai sẽ có một lá thư. Trì hoãn trong bưu điện – mày biết bưu điện chúng ta như thế nào – hay sẽ có một cái điện tín – hay cô sẽ gọi điện.

Nhưng ngày kế không có thư – không có điện thoại – không điện tín.

Albert mở to mắt nhìn Tommy, nhiều lần mở miệng rồi ngậm lại, phán đoán khá hợp lí rằng những dự báo bi quan của anh sẽ không được chào đón.

Cuối cùng Albert thương hại anh ta. Anh nuốt một miệng đầy bánh nướng và mứt, cho nó trôi xuống cổ với cà phê, và nói –

– Được rồi. Albert, tao nói trước đây – Cô Ở Đâu? Chuyện gì xảy ra với cô? Chúng ta sẽ làm gì với điều này?

– Đến cảnh sát, thưa ông?

– Tao không chắc. Mày thấy đấy – Tommy ngưng bặt.

– Nếu cô bị tai nạn –

– Cô có mang theo bằng lái xe – và nhiều giấy tờ tuỳ thân – bệnh viện rất nhanh trong việc tường thuật lại những chuyện như thế – lập tức tiếp xúc với thân nhân – chỉ có vậy. Tao không muốn thúc đẩy nhanh điều xấu – cô – cô không muốn. Mày không có ý kiến gì – không ý kiến gì hết, Albert, cô đi đâu – cô không nói gì sao? Không có chỗ – hay miền đặc biệt. Không nhắc đến một số tên?

Albert lắc đầu.

– Cô ấy có cảm giác như thế nào? Vui? Kích động? Bất hạnh? Lo âu?

Câu trả lời của Albert đến ngay lập tức.

– Rất vui mừng – nổ tung với nó.

– Giống như một con chó nhỏ nhảy ra khỏi đường ray, Tommy nói.

– Đúng thế, thưa ông – ông biết cô kiếm được như thế nào –

– Về một cái gì – bây giờ tao tự hỏi – Tommy ngưng lại suy nghĩ.

Một cái gì đó đã xảy ra, và, như anh vừa nói với Albert, Tuppence nhảy bổ ra ngoài như một con chó nhỏ trong khung cảnh. Ngày trước hôm qua cô điện thoại báo tin sẽ trở về. Tại sao cô không trở về? Vào phút này, có lẽ, Tommy nghĩ, cô đang ngồi một nơi nào đó nói dối với mọi người quá thật cho đến nỗi cô không nghĩ đến chuyện gì khác!

Nếu cô gia tăng việc theo đuổi, cô sẽ cực độ bị phiền phức nếu anh, Tommy, lao bổ đến cảnh sát than vãn như một con cừu chuyện vợ mình đã mất tích – Anh có thể nghe Tuppence đang nói’ làm sao anh có thể quá ngu ngốc khi làm một việc như thế được! Tự em có thể săn sóc mình một cách Hoàn Hảo mà. Lần này anh phải biết điều đó!( Nhưng cô có thể tự chăm sóc mình không?)

Người ta không bao giờ hoàn toàn bảo đảm óc tưởng tượng của Tuppence có thể đưa cô đến đâu.

Vào Hiểm Nguy chăng? Rõ ràng, không có bất cứ chứng cớ hiểm nguy nào trong công việc này cả – ngoài trừ, như đã nói trước, trong óc tưởng tượng của Tuppence.

Nếu anh đến cảnh sát, nói vợ anh không về nhà khi cô loan báo cô sắp về – cảnh sát sẽ ngồi đó, trông lịch sự mặc dù có thể bên trong họ cười, và rồi tin chắc, vẫn còn cung cách lịch sự, hỏi cô có những người bạn trai nào!

– Mình sẽ tìm cô ấy’ Tommy tuyên bố. Cô ấy ở Nơi nào đó. Như là hướng nam, bắc, đông hay tây tao không có ý kiến – và cô là con gà điên không nói một lời khi gọi điện, là cô ở đâu.

– Một băng nhóm đã bắt cóc cô, có lẽ thế – Albert nói.

– Ô, đừng nói chuyện trẻ con, Albert, mày vẫn không chịu trưởng thành sau từng ấy năm à!

– Ông định làm gì, thưa ông?

– Tao sẽ đi London, Tommy nói, liếc nhìn đồng hồ. Đầu tiên tao sẽ ăn trưa tại câu lạc bộ với Dr. Murray người gọi điện cho tao tối qua, và người có cái gì đó để nói với tao về những việc có liên can đến cái chết của bà dì sau này – có lẽ tao sẽ kiếm được một ám chỉ có ích từ ông ấy – sau rốt, công việc này khởi sự tại Sunny Ridge. Tao cũng mang theo bức tranh treo trên giá trong phòng ngủ theo với tao.

– Ông muốn nói ông mang nó đến Scotland Yard?

– Không, Tommy đáp, tao mang nó đến đường Bond.

Chưa có ai yêu thích truyện này!
× Chú ý: Ấn vào MENU chọn D/S TRUYỆN ĐANG ĐỌC hoặc ấn vào biểu tượng CUỘN GIẤY ở trên cùng để xem lại các truyện bạn đang đọc dở nhé.    

Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!


 BÌNH LUẬN TRUYỆN