Bức họa chết người - Chương 11 - Phần 02
× Để đọc chương tiếp theo ấn vào nút (DS Chương) để chọn chương cần đọc hoặc ấn vào Chương Tiếp / Tiếp ở trên và phía dưới cùng trang.    

trước tiếp
148


Bức họa chết người


Chương 11 - Phần 02



–   Thật ra tôi không ngạc nhiên khi cái chết xảy ra. Dr. Murray nói. Có khả năng tiên đoán với tính chính xác khi nào một bà già sẽ chết là thực tế không thể. Sức khỏe phụ nữ có ảnh hưởng nghiêm trọng, người ta cảm thấy thế như một hệ quả của khảo sát tâm lí, năm nào cũng vậy người khó mà kéo dài sự sống, đôi khi lại sống tốt trong mười năm khác. Họ tiếp tục bám chặt cuộc sống mà chỉ là tâm lí bất lực không thể dập tắt được. Có những người khác sức khoẻ của họ tốt một cách hợp lí và họ có thể tạo thành những bộ xương cổ, người ta nghĩ thế. Nói cách khác, chứng viêm phế quản, cúm, dường như không có khả năng hồi phục, và chết với sự yên bình đáng kinh ngạc. Vì vậy, như tôi nói, như một nhân viên y tế đến nhà điều dưỡng dành cho người già, tôi không ngạc nhiên khi cái có thể gọi là một cái chết bất ngờ tốt đẹp xảy ra. Tuy nhiên, trong trường hợp của bà Moody, hơi khác. Bà chết trong giấc ngủ mà không phô bày ra bất cứ dấu hiệu đau ốm nào cả và tôi không thể nguôi cái ý tưởng rằng cái chết của bà thật bất ngờ. Tôi sẽ dùng từ ngữ luôn luôn gợi tính tò mò trong tôi trong một vở kịch của Shakespear, Macbeth. Tôi đã luôn luôn tự hỏi Macbeth muốn gì khi chàng nói với vợ,“ Cô đáng ra phải chết từ đây”.

–   Phải, tôi nhớ lại đã một lần ngạc nhiên tự hỏi Shakespeare gợi ý cái gì, Tommy nói. Tôi quên sản phẩm đó là của ai và ai đóng vai Macbeth, nhưng có một gợi ý mạnh mẽ trong tác phẩm nghệ thuật đặc biệt này, và chắc chắn trong một chừng mực nào đó Macbeth đi nước cờ này gợi ý chàng đang ám chỉ nhân viên y tế săn sóc sức khỏe vợ chàng là Lady Macbeth tốt hơn nên biến đi. Tin chắc nhân viên y tế hiểu được điều ám chỉ. Rồi thì Macbeth, cảm thấy an toàn sau cái chết của vợ, cảm thấy cô không còn gây hại cho ông nữa, bởi sự thiếu thận trọng hay trí nhớ tàn lụi quá nhanh của cô, diễn tả thiện chí trung thực của mình và nỗi buồn cho cô.” Cô đáng ra nên chết từ đây”.

–   Chính xác, Dr.Murray nói. Đó là cái tôi linh cảm ở trường hợp bà Moody. Tôi linh cảm bà sẽ phải chết từ đây. Không phải đúng ba tuần trước đây không có nguyên do rõ ràng –

Tommy không đáp. Anh chỉ nhìn vị Dr dò hỏi.

–   Thuốc men điều trị của người chắc chắn có vấn đề. Nếu anh lúng túng về nguyên nhân cái chết của một bịnh nhân chỉ có một cách bảo đảm nhất để nói. Bằng xét nghiệm tử thi. Nhưng cuộc xét nghiệm tử thi không được thân nhân người chết thông cảm, nhưng nếu một bác sĩ yêu cầu một cuộc xét nghiệm tử thi và hệ quả là, có thể hoàn toàn là, một trường hợp của những nguyên nhân tự nhiên, hay một số người chết hay người bịnh không luôn luôn cho những dấu hiệu bên ngoài hay triệu chứng bịnh, rồi tiếng tăm của bác sĩ có thể hoàn toàn bị ảnh hưởng nghiêm trọng do việc ông đã tạo ra một mối nghi ngờ có vấn đề.

–   Tôi có thể hiểu rằng điều đó ắt phải khó khăn.

–   Thân nhân là những cô em họ xa, đó mới là vấn đề. Điều hệ trọng là lưu tâm đến thuốc men để tìm hiểu nguyên do cái chết thì tôi thừa nhận đã có được sự đồng ý của họ. Khi một người bịnh chết trong giấc ngủ thêm vào sự hiểu biết thuốc men của con người là điều hợp lí. Nhắc anh nhớ, tôi hoàn thành việc đó khá khéo léo, không tạo cho nó quá hình thức. May thay họ cũng bất cẩn. Trong tâm hồn tôi cảm thấy vô cùng nhẹ nhõm. Mỗi lần cuộc khám nghiệm tử thi hoàn thành và nếu tất cả tốt đẹp, tôi có thể cho người chết một giấy khai tử mà không hề có sự nghi ngờ nào. Bất cứ ai vẫn có thể chết về chứng được gọi một cách máy móc là suy tim, từ một trong nhiều nguyên nhân khác nhau. Thực tế ở tuổi đó trái tim bà Moody thật sự còn rất khỏe. Bà chịu đau vì chứng viêm khớp, thấp khớp thỉnh thoảng gây phiền cho cuộc sống của bà, nhưng không phải chứng này hoà hợp với chuyến đi xa của bà trong giấc ngủ.

Dr. Murray dừng lại. Tommy mở miệng rồi ngậm lại. Vị bác sĩ gật đầu.

–   Phải, thưa ông Beresfold. Ông có thể hiểu những gì tôi đang theo đuổi. Cái chết là hiệu quả từ thuốc mê quá liều.

–   Chúa ơi! Tommy giật nảy và lời nói vọt ra khỏi cửa miệng anh.

–   Phải. Dường như đó là điều không thể tin, nhưng không đi vượt quá mức phân tích. Vấn đề là: ma túy được điều hành thế nào? Bà không dùng thuốc giảm đau. Bà không phải là người bịnh chịu nhiều đau đớn. Tất nhiên, có những khả thể. Có thể bà ấy lấy do tình cờ. Không thể. Có thể bà ấy giữ cầm nhầm một số thuốc của bịnh nhân nhưng lại đặc biệt không thể được. Bịnh nhân không được giao phó việc dự trữ liều thuốc mê, chúng tôi không chấp nhận những người nghiện ma tuý có thể dự trữ liều thuốc riêng. Có thể tự sát cố ý nhưng tôi còn lâu mới chấp nhận điều đó. Bà Moody mặc dầu là một người hay quấy rầy, là một kẻ tâm tính hoàn toàn vui vẻ và tôi hoàn toàn chắc bà ấy không bao giờ nghĩ đến chuyện chấm dứt đời mình. Khả thể thứ ba một thứ thuốc mê định mệnh quá liều đó được cố ý vận dụng cho bà. Nhưng bởi ai, và tại sao? Tất nhiên, cô Packard cán sự điều dưỡng quốc gia và nữ hộ lý, có dự bị thuốc giảm đau cất trong một tủ đựng chén bát có khoá mà cô hoàn toàn có quyền sở hữu. Trong những trường hợp như thần kinh hông hay viêm khớp mãn tính có thể gây đau đớn nghiêm trọng và tuyệt vọng thỉnh thoảng thuốc giảm đau được vận dụng. Chúng tôi đã hi vọng rằng có thể ngẫu nhiên chúng tôi gặp một vài trường hợp trong đó bà Moody do nhầm lẫn đã được cấp phát một tổng số thuốc giảm đau nguy hiểm hay tự bà lấy do ảo tưởng nó trị liệu chứng khó tiêu và mất ngủ. Chúng tôi không có khả năng tìm ra bất cứ trường hợp nào khả thể hơn thế. Việc kế tiếp chúng tôi đã giải quyết, theo gợi ý của cô Packard và tôi đồng ý với cô, nên cẩn thận nhìn vào bản báo cáo những cái chết như vậy đã xảy ra tại Sunny Ridge trong hai năm sau này. Tôi vui mà nói, không nhiều lắm. Tôi nghĩ có bảy người, đó là mức trung bình đẹp nhất cho con người ở một độ tuổi. Hai cái chết vì viêm phế quản, hoàn toàn trung thực, hai bịnh cúm, luôn luôn là một kẻ giết người trong suốt những tháng mùa đông bởi vì sức đề kháng mỏng manh được hiến cho những phụ nữ có tuổi, yếu đuối. Và ba người khác.

Ông dừng lại nói, ‘Ông Beresfold, tôi không hài lòng về ba cái chết này, chắc chắn không thoả mãn về hai người. Chúng hoàn toàn có thể xảy ra, chúng không phải là không bất ngờ, nhưng tôi sẽ đi đến tận cùng chỗ tôi biết để nói rằng chúng Không Thể xảy ra được. Chúng không phải là những trường hợp mà trên suy nghĩ và truy tìm tôi hoàn toàn thỏa mãn. Người ta phải thừa nhận khả thể rằng, như nó không hề xảy ra, có một kẻ nào đó tại Sunnny Ridge, có thể vì lí do thần kinh, là một kẻ giết người. Một kẻ sát nhân hoàn toàn không bị nghi ngờ.

Im lặng một lát. Tommy thở dài.

–   Tôi không nghi ngờ những gì ông cởi mở nói với tôi, anh nói, nhưng cũng vậy thôi, dường như không thể tin được. Những sự việc này, bảo đảm, không thể xảy ra.

–   Vâng, Dr.Murray buồn bã thốt. Chúng xảy ra thoả đáng. Anh kiểm tra lại một số trường hợp thuộc bịnh học. Một người đàn bà nhận làm ô xin. Bà ta đã nấu ăn trong nhiều gia đình khác nhau. Bà là một người đẹp, dễ thương, phục vụ chủ trung thành, nấu ăn ngon, cùng thích ở với họ. Tuy nhiên, sớm hay muộn, những sự việc cứ xảy ra.Thường là một dĩa săng uých. Đôi khi đồ ăn ngoài trời. Arsenic được thêm vào không có động cơ rõ rằng. Hiển nhiên chỉ là tình cờ kẻ khác được lịnh cầm lấy ăn. Hình như không có trả thù cá nhân. Đôi khi không có bi kịch xảy ra. Cùng một phụ nữ đó ở một chỗ ba bốn tháng và không có dấu vết đau ốm gì. không gì cả. rồi bà ta đi tìm một chỗ làm khác, và trong chỗ làm tiếp đó, trong ba tuần, hai gia đình đã chết sau khi ăn thịt heo nướng buổi điểm tâm. Sự kiện là tất cả những chuyện này xảy ra trên trong những vùng khác nhau của nước Anh ở những thời khắc bất thường trước khi cánh sát tới gần bà. Mỗi lần bà ta dùng một tên khác nhau, tất nhiên. Nhưng có quá nhiều phụ nữ trung niên vui tánh, có khả năng, có thể nấu ăn, thật khó có thể kiếm ra người đàn bà ấy là ai.

–   Tai sao bà ta làm vậy?

–   Tôi nghĩ không ai biết được. Có nhiều lí thuyết khác nhau, dĩ nhiên đặc biệt về tâm lí. Bà ta là một phụ nữ hơi sùng đạo và có thể có một một số hình thức tôn giáo điên rồ khiến bà cảm thấy bà có một con qủy ra lịnh cho bà phải tẩy đi khỏi thế gian một số người nhất định, dường như không phải tại bà ta đã có bất cứ sự thù ghét nào đối với họ.

–   Rồi tiếp đến mụ người Pháp, Jeanne Gebron, gọi là Thiên Thần Nhân ái. Khi láng giềng có con nít đau mụ bối rối lắm, mụ vội vã săn sóc những trẻ em này. Mụ tận tụy bên giường chúng. Một lần nữa phải có một thời gian trước khi người ta khám phá ra những đứa trẻ mụ săn sóc Không bao Giờ hồi phục cả. Thay vì vậy Chúng Chết hết. Một lần nữa tại sao? Sự thật khi mụ còn trẻ mụ mất một đứa con. Mụ ta rõ ràng bị nỗi buồn đánh gục. Có lẽ đó là nguyên do tội ác trứ danh của mụ. Nếu đứa con Của mụ chết thì con người khác cũng chết. Hay có lẽ, như một số người nghĩ, đứa con của bà cũng là nạn nhân.

–   Ông khiến tôi rúng động đến tận xương.Tommy nói.

–   Tôi đang lấy những ví dụ đầy kịch tính nhất. Vị bác sĩ nói. Có thể có cái đơn giản hơn. Anh nhớ trường hợp Amstrong chứ, trong một chừng mực nào đó bất cứ ai cưỡng bức hay lăng mạ anh ta hay, thật ra nếu anh ta nghĩ kẻ nào đó đã làm nhục mình, người đó nhanh chóng được mời uống trà và dùng bánh săng uých có arsenic. Một loại cảm xúc mãnh liệt. Tội ác đầu tiên của anh ta rõ ràng chỉ là tội ác vì mối lợi cá nhân. Thừa kế tiền bạc. Tẩy xoá một bà vợ để anh có thể cưới một bà vợ khác.

–   Rồi đến vú Warriner người trông coi một Nhà điều dưỡng. Họ sữa chữa lại những thủ thuật phải làm với bà ta, bảo đảm một chỗ tiện nghi cho tuổi già đến khi chết – nhưng cái chết không trì hoãn quá lâu. Lại cũng thuốc gây mê được tận dụng – một phụ nữ rất dễ thương, nhưng không đắn đo cân nhắc – tôi tin rằng, bà ta tự ình là một người làm phúc.

–   Ông không có ý kiến chi, nếu ông suy đoán về những cái chết này là sự thật, kẻ đó là ai?

–   Không. Dường như không có mũi nhọn. Chưa có gì tiến triển cả. Lấy quan điểm kẻ sát nhân có thể điên, điên là một điều rất khó nhận ra trong sự biểu lộ của nó. Chúng ta sẽ nói, một ai đó thù ghét người già, hắn bị đối xử bất công hay cuộc sống của hắn bị suy sụp hay hắn nghĩ thế, bởi kẻ già nua nào đó? Hay có thể một ai đó có ý kiến về việc giết người như một ân huệ và cho rằng một người trên sáu mươi tuổi nên bị huỷ diệt một cách tử tế. Dĩ nhiên, có thể là một ai đó. Một bịnh nhân? Hay một phần tử của nhóm – một y tá hay một người giúp việc?

–   Tôi đã thảo luận chuyện này rất lâu với cô Packard người điều khiển nhà an dưỡng. Cô ấy là người có năng lực cao, thông minh, nghiêm túc, giám sát rất kĩ những người khách đến thăm ở đó và của riêng nhóm. Cô qủa quyết cô không dù bất kì chuyện gì cô cũng không nghi ngờ và có đầu mối nào và tôi chắc đó là sự thật hoàn toàn.

–   Nhưng tại sao lại đến với tôi? Tôi có thể làm gì?

–   Dì của anh, cô Fanshawe ấy, là một cư dân ở đó trong nhiều năm – bà là một phụ nữ có khả năng tinh thần đáng kể, mặc dù bà thường khôn ngoan giả vờ. Bà có những cách độc đáo để tự làm mình vui bằng cách khoác lên vẻ già yếu. Nhưng thực tế bà rất có lí trí – cái điều tôi muốn ông cố gắng làm, ông Beresfold, là cố nghĩ cho gắt – ông và vợ ông nữa – Có khi nào ông nhớ đến điều gì đó cô Fanshawe từng ám chỉ hay nói, có thể cho chúng ta một đầu mối – một người nào đó nói với cô một điều gì, một cái gì mà tự cô nghĩ là kì dị. Những bà già thấy và chú ý nhiều, và một người thông minh như cô Fanshawe sẽ biết nhiều chuyện đáng ngạc nhiên tiếp diễn tại một chỗ như Sunny Ridge. Những bà già này không bận rộn, nhưng ông hiểu, lúc nào họ cũng có đủ thời gian nhìn quanh thế giới và tạo những quá trình suy luận – thậm chí nhảy ngay vào kết luận – kết luận đó hình như có thể kì quái, nhưng đôi khi, kinh ngạc thay, nó lại hoàn toàn đúng.

Tommy lắc đầu.

–   Tôi muốn hiểu những gì ông nói – nhưng tôi không thể nhớ được.

–   Vợ ông đi xa, tôi hiểu. Ông không nghĩ cô ấy có thể nhớ một cái gì đó không nảy ra trong trí ông sao?

–   Tôi sẽ hỏi cô ấy – nhưng tôi nghi ngờ điều đó. Anh lưỡng lự, rồi quyết định. Nhìn đây, có một cái gì đó khiến vợ tôi lo âu – về một bà già, một bà Lancaster nào đó.

–   Bà Lancaster ? vâng.

–   Vợ tôi cứ nhét vào đầu rằng bà Lancaster thình lình bị đem đi xa bởi một số người được gọi là bà con. Thực tế là, bà Lancaster tặng cho dì tôi một bức tranh làm quà, vợ tôi cảm thấy rằng cô phải tình nguyện trả lại bức tranh cho bà Lancaster, vì vậy cô cố gắng tiếp xúc với bà ấy. Cô kiếm địa chỉ khách sạn nơi họ được giả định còn ở lại – bà Lancaster và những người bà con – nhưng không ai có cái tên đó từng ở lại hay đăng kí phòng ở đó.

–   Ô? Cái đó khá lạ lùng đấy.

–   Phải, Tuppence nghĩ cái ấy khá lạ lùng. Họ không để lại địa chỉ mới để chuyển tiếp thư tại Sunny Ridge. Thật sự, chúng tôi đã làm nhiều cố gắng để tiếp xúc với bà Lancaster, hay với bà Joshson – tôi nghĩ đó là cái tên – nhưng hoàn toàn không thể tiếp xúc với họ. Đó là một cố vấn pháp luật tôi tin rằng trả tất cả ngân phiếu – và sắp xếp tất cả với cô Packard và chúng tôi yên trí liên hệ với ông ta. Nhưng ông ta chỉ có thể cho tôi địa chi một nhà băng. Những ngân hàng, Tommy khô khan nói, không cho bạn bất cứ thông tin nào.

–   Không nếu họ được bảo không nói bởi các khách hàng, tôi đồng ý.

–   Vợ tôi viết thư cho bà Lancaster nhờ ngân hàng chuyển, và cũng viết cho bà Johnson, nhưngbà ấy không bao giờ trả lời.

–   Điều này dường như hơi bất bình thường. Còn nữa, người ta không luôn luôn trả lời thư. Có thể họ đã đi ngoại quốc.

–   Hoàn toàn chính xác – điều đó không làm tôi lo. Nhưng lại làm vợ tôi lo. Hình như cô ấy tin chắc rằng một cái gì đã xảy đến cho bà Lancaster. Thật sự, trong suốt thời gian tôi vắng nhà, cô bảo cô sẽ điều tra rõ hơn – tôi không biết chính xác cô muốn làm gì, có lẽ xem khách sạn với tư cách cá nhân, hay ngân hàng, hay thử dùng luật sư cố vấn. Dù thế nào thì, cô sẽ thử và kiếm thêm ít thông tin.

–   Dr. Murray lịch sự ngó anh, nhưng trong cử chỉ mang dấu hiệu nóng nảy khó chịu.

–   Chính xác cô ấy nghĩ cái gì – ?

–   Cô nghĩ rằng bà Lancaster đang bị nguy hiểm – thậm chí một chuyện gì đó có thể xảy ra với bà ta.

Đôi lông mày của vị bác sĩ dựng đứng.

–   Ô! Thật thế à, tôi khó mà nghĩ được vậy.

–   Với ông điều này hình như hoàn toàn ngu ngốc, Tommy nói, nhưng ông hiểu cho, vợ tôi điện thoại bảo cô sẽ trở về tối hôm qua – và – cô Không Về.

–   Cô nói khẳng định rằng cô Đang trở về sao?

–   Phải. Cô biết tôi đang về nhà, ông biết mà, từ hội nghị này. Vì thế cô gọi điện bảo người làm của chúng tôi, Albert, cho biết  cô sẽ về ăn tối.

–   Và hình như đối với anh làm vậy là một việc không thể nào có đối với cô? Dr. Murray hỏi. Bây giờ ông ta nhìn Tommy với sự chú tâm.

–   Phải, Tommy đáp. Điều đó Rất không giống với Tuppence. Nếu cô trì hoãn hay thay đổi chương trình cô sẽ gọi điện hay đánh một bữc điện chứ.

–   Và anh lo cho cô?

–   Phải, tôi lo.

–   Hừm! Anh đã hỏi ý kiến cảnh sát chưa?

–   Chưa, Tommy nói. Cảnh sát nghĩ gì? có vẻ như là tôi không có lí do chi để tin rằng cô ấy đang gặp rắc rối hay nguy hiểm. Tôi muốn nói, nếu cô bị tai nạn và nằm bệnh viện, hay cái gì tương tự, một ai đó sẽ liên hệ với chúng tôi ngay, phải không nào?

–   Tôi sẽ nói thế – vâng – nếu như cô có một số giấy tờ căn cước.

–   Cô mang theo bằng lái xe. Có thể thư từ và nhiều thứ khác nữa.

Dr. Murray cau mày.

Tommy vội vã tiếp tục.

– Và bây giờ ông đến – đem theo mọi việc ở Sunny Ridge – Người ta chết khi họ không phải chết. Giả sử hạt đậu già này nắm được một cái gì đó – và bắt đầu tán gẫu về nó – trong một cách nào đó bà phải im lặng, vì thế bất ngờ bà ấy bỏ đi, và đến một nơi nào đó nơi bà không thể bị theo dõi. Tôi không thể cưỡng lại cảm tưởng toàn thể sự việc cột chặt với nhau dù sao chăng nữa –

– Thật kì lạ – chắc chắn kì lạ – sắp tới anh định làm gì ?

– Tôi sẽ tự mình tìm kiếm một chút – đầu tiên thử tiếp xúc với các luật sư – có thể họ hoàn toàn có lí, nhưng tôi thích nhìn bề ngoài các sự kiện mà xét, rồi có những kết luận riêng hơn.

 

Chưa có ai yêu thích truyện này!
× Chú ý: Ấn vào MENU chọn D/S TRUYỆN ĐANG ĐỌC hoặc ấn vào biểu tượng CUỘN GIẤY ở trên cùng để xem lại các truyện bạn đang đọc dở nhé.    

Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!


 BÌNH LUẬN TRUYỆN