Edit by Ưu & Beta by Hy
—
Trong môn toán cấp ba, có 5 điểm cho câu hỏi trắc nghiệm. Bài kiểm tra có tất cả 20 câu, tổng cộng là 60 điểm, 20 điểm khác cho những câu hỏi điền vào chỗ trống. Cô hiện được 80 điểm!
Trả lời câu hỏi đầu tiên… chính xác! Câu thứ hai… chính xác! Câu thứ ba khó hơn hai câu trước, là một hình elip. Vậy mà câu hỏi cuối cùng cũng chính xác! Giáo viên toán run lên vì phấn khích.
Toàn bộ bài kiểm tra đều chính xác, ngoại trừ việc cô không chọn những câu hỏi khác.
Quả thực quá đáng sợ.
Ba giáo viên Toán, Văn, Anh hết tôi nhìn cô rồi lại cô nhìn tôi, không ai biết phải nói gì.
An Văn đi đến nhà ăn để ăn cơm. Trước đó, Tằng Tú Mạn đã giữ chỗ cho cô. Thấy cô đến, cô ấy lập tức quay sang hỏi: “Bài kiểm tra thế nào?”
“Không sao đâu, không cần lo lắng.” An Văn nói.
“Hừ, mình không lo lắng cho cậu. Mình đã nói rồi, lúc cậu đi thi, Thạch Tĩnh đã tạo ra những tin đồn nhảm về cậu trong lớp. Bây giờ, trong trường cũng đã xuất hiện rất nhiều tin đồn nhảm về cậu. Tất cả đều nói cậu gian lận thi cử!”
“Cái này có là gì chứ.” An Văn vẫn giữ dáng vẻ bình thản ung dung, không hề để ý đến việc này.
“Cậu bị người ta nói đến thế này mà vẫn không lo lắng?” Tằng Tú Mạn chỉ hận không thể rèn sắt thành thép.
“Mình còn sợ bọn họ không dám truyền tin kìa.”
“Hả?”
Tằng Tú Mạn nhìn An Văn đầy khó hiểu. Chẳng lẽ vì chênh lệch IQ quá lớn nên cô ấy không thể hiểu nổi những gì An Văn đang nói ư?
Tin đồn ngày một lan rộng, gây nên rất nhiều tổn hại cho An Văn, nhà trường chắc chắn sẽ không ngồi yên mặc kệ mọi chuyện xảy ra. Sau khi kết thúc kì thi vào buổi chiều, cô sẽ tính toán từng chuyện một với trường học.
Sau khi ăn xong, An Văn trở lại văn phòng. Các giáo viên đang tập trung lại, líu ríu thảo luận cùng nhau. Trên tay mỗi người đều đang bưng một hộp cơm.
Thấy Văn An đến sớm như vậy, tất cả đều giật mình, vội vàng nuốt hai ba miếng cơm vào miệng rồi quay ra hỏi:
“Sao em lại tới sớm vậy?”
“Vì em muốn thi xong sớm một chút ạ.”
An Văn nhẹ nhàng nói, đôi mắt trong veo thanh thuần, dáng vẻ như một bé thỏ trắng đang kinh hãi.
“Học sinh này thật đẹp.” Các giáo viên nghĩ thầm.
Khi thấy An Văn chuẩn bị ngồi xuống, giáo viên Toán nhanh chóng gạt những hạt cơm rơi vãi trên bàn xuống. An Văn lấy bút và một quyển sách để kê tờ giấy kiểm tra ra rồi quay lại nhìn các giáo viên trong văn phòng.
“Em muốn nhiều giáo viên giám sát bài kiểm tra như vậy, được không ạ?”
Gương mặt An Văn đầy vẻ vô tội. Giáo viên Văn vừa nuốt cơm xuống thì bị lời nói của cô dọa sợ, cơm nghẹn ở cổ họng, ho khan vài tiếng rồi nhanh chóng tìm nước.
Sau khi uống nước và ho khan vài lần, cô giáo vẫn có vẻ rất khó chịu, nói: “Buổi chiều chủ nhiệm tự mình giám sát, phải chờ thầy tới.”
Các giáo viên khác đều nói họ không biết, họ chỉ đến chiêm ngưỡng học bá theo lời đồn, nếu làm bài kiểm tra ngay trước mặt bọn họ thì cũng không có vấn đề gì.
Làm giám thị miễn phí!
An Văn không thể giải thích được cảm giác hiện tại, như một con cừu ngây thơ đi lạc vào bầy sói.
Chủ nhiệm đã đến, mặt lạnh tanh. Ông ta đưa bài thi và phiếu điền đáp án cho An Văn rồi dời một chiếc ghế dài qua bên phải bàn cô, nhìn cô chằm chằm.
An Văn không hề bị ảnh hưởng. Dù gì, cô cũng lăn lộn trong ngành giải trí mười hai năm, bị nhiều người nhìn chằm chằm đã thành quen.
Sau khi làm xong tất cả, cô đưa luôn bài cho thầy chủ nhiệm, cũng chẳng buồn kiểm tra lại bài. Thầy chủ nhiệm cầm bài thi ghi đáp án của cô, bắt đầu đối chiếu.
An Văn đứng bên cạnh đợi, buồn chán nên lên mạng lướt Weibo.
So xong đáp án, sắc mặt thầy chủ nhiệm đầy vẻ nghiêm trọng. Ông ta gọi các giáo viên khác đến nói chuyện một hồi, cuối cùng quay ra gọi cô: “An Văn, em tới đây.”
An Văn cất điện thoại đi rồi bước đến. Thầy chủ nhiệm ngẩng đầu, nói với cô: “Thành tích vừa được thống kê, em thực sự đạt trên 500 điểm.”
An Văn nhẹ nhàng chờ thầy chủ nhiệm nói tiếp. Thầy chủ nhiệm nuốt một ngụm nước bọt rồi đứng lên.
“Thầy chủ nhiệm, em có lời muốn nói.” An Văn bỗng lên tiếng.