Edit by Link & Beta by Hy
—
Thầy chủ nhiệm nghi hoặc nhìn cô.
“Chuyện này vốn là em bị tố cáo, trường học điều tra em cũng dễ hiểu mà. Sao có thể để thầy chủ nhiệm xin lỗi được chứ? Đây đều do hôm qua em giận quá nên nói lẫy thôi.” An Văn dịu dàng nói, có dáng vẻ của một cô gái điềm đạm.
Đường nét trên mặt thầy chủ nhiệm mềm mại đi không ít. Hắn vừa nặn ra một nụ cười, đang muốn nói chuyện thì An Văn lại nói: “Chủ nhiệm nói sẽ giấu diếm nhưng không biết đã xảy ra chuyện gì mà từ hôm qua, trong trường học đã truyền chuyện em gian lận đi khắp nơi. Thậm chí có bạn học còn chất vấn trước mặt em, cảm thấy người gian lận thi cử như em không xứng ở lại ban Hỏa Tiễn, điều này tạo thành tổn thương rất lớn đối với em.”
Nghe xong, thầy chủ nhiệm nhìn về phía giáo viên trong phòng làm việc. Bọn họ không truyền ra ngoài, tất cả đều lắc đầu xua tay.
“Được rồi, thầy nhất định sẽ điều tra rõ chuyện này, trả lại trong sạch cho em.” Thầy chủ nhiệm nói.
“Chủ nhiệm, bây giờ em tới căn tin ăn một bữa cơm cũng bị người ta chỉ trỏ. Chờ các thầy điều tra rõ, em đã bị bức điên rồi.”
Nghe xong, nét mặt thầy chủ nhiệm thay đổi liên tục: “Được, tiết học ngày mai hãy nói rõ chuyện này cho thầy nghe một chút.”
“Cảm ơn chủ nhiệm. Chỉ là, em còn có một việc.” Trên môi mang ý cười nhẹ nhàng, An Văn dịu dàng nói: “Em muốn xin nghỉ.”
Vẻ mặt của toàn bộ giáo viên trong văn phòng đều trở nên khó hiểu.
“Xin bao lâu?” Thầy chủ nhiệm nói.
“Những ngày qua đã tạo tổn thương quá lớn đối với em. Mỗi buổi tối, em đều nằm trên giường mà khóc. Chủ nhiệm, em xin nghỉ đến một ngày trước cuối kỳ.” An Văn nói rồi cúi đầu xuống, hơi khịt mũi, dáng vẻ nhỏ nhắn đầy uất ức.
Thầy chủ nhiệm và các giáo viên khác: Chuyện này gây tổn thương với chúng tôi mới đúng đấy! Chúng tôi sợ đến mức bây giờ trái tim nhỏ vẫn còn đang đau đây này!
“Xin nghỉ lâu như thế thì không được.” Thầy chủ nhiệm nói.
An Văn ngẩng đầu, cặp mắt đào hoa ngập nước còn tràn đầy nước mắt. Cô khẽ nói: “Nếu chủ nhiệm không cho, vậy em vẫn nên chuyển trường thì hơn.”
Chuyển trường? Một hạt giống tốt như vậy sao có thể tặng cho trường học khác? Chủ nhiệm cuống cuồng nói: “Chuyện này có gì cũng từ từ nói, sao lại nhắc đến chuyển trường rồi?”
“Vậy chủ nhiệm, thầy đã đồng ý rồi sao?” Nhóc An Văn đáng thương khẽ hỏi ông ta.
“Được, thầy cho phép em nghỉ. Mấy ngày qua chắc em đã mệt mỏi rồi, ở nhà nghỉ ngơi thật tốt nhé.” Thầy chủ nhiệm vừa cười vừa nói.
Sau khi An Văn đeo cặp sách rời đi, thầy chủ nhiệm ngồi lại ghế, nhìn chằm chằm vào bài thi của An Văn cùng mấy vị giáo viên khác, không biết nên nói gì.
672 điểm, thành tích này cũng đủ để lên trường đại học Thượng Thanh nổi tiếng.
Học sinh này thật đáng sợ!
Ngày hôm sau, sau khi nghỉ giữa giờ, thầy hiệu trưởng lên đài nói chuyện. Ông ấy nói tới kỷ luật phòng thi, lại biểu dương một vài học sinh của ban Hỏa Tiễn, sau đó nhắc tới An Văn.
Ông ấy nói cô có cả thành tích học tập và rèn luyện xuất sắc nhưng gần đây, học sinh trong trường lại truyền đi một số lời đồn không thật để vu khống hãm hại cô. Trường học quyết định bắt đầu tiến hành điều tra, hi vọng học sinh toàn trường tích cực phối hợp.
Tằng Tú Mạn gửi Wechat kể cho An Văn vào lúc cô đang ăn sáng. Cô lặng lẽ nghe Tằng Tú Mạn miêu tả vẻ mặt của Thạch Tĩnh đặc sắc đến mức nào.
Giải quyết xong chuyện ở trường học, cuối cùng An Văn cũng có thể chuyên tâm vào đoàn làm phim. Nhân vật này của cô vốn xuất hiện trễ nên vào đoàn muộn một chút cũng không gây trì hoãn gì cả.
Đoàn làm phim mời Thành Vi Ân nổi tiếng làm cô giáo làm mẫu cho cô. An Văn không dám thể hiện quá, giả bộ từ ngây thơ đến tỉnh ngộ, sau đó kỹ thuật diễn xuất cũng tăng lên nhanh chóng. Thành Vi Ân nhìn cô tiến bộ từng ngày, cảm thấy cô rất có thiên phú nên nói: “Sau này em thi đại học, vào học viện điện ảnh Đế Đô, cô sẽ nhận em làm đệ tử cuối cùng.”
An Văn chỉ cười, không nói lời nào. Quả nhiên, giáo viên học viện điện ảnh có khác, An Văn cũng học được không ít từ Thành Vi Ân.