Edit & Beta by Hy
–
Nghe thấy vậy, gương mặt Tả Thiệu Viễn bắt đầu chuyển đỏ, khóe môi không thể khống chế được mà nhếch lên.
“Đang làm gì vậy? Anh đỏ mặt cái gì?” Từ Lương Hiên cười hỏi.
“Xin hỏi công chúa, ấn tượng của cô với Tả Thiệu Viễn như thế nào?” Ngũ Lỗi cố ý hỏi.
“Vì tôi cũng không có cảnh diễn nào với anh ấy nên thực ra tôi cũng không biết nhiều…” Cô còn chưa nói xong, nhóm khách mời nam đã cười ha hả. Tả Thiệu Viễn cười khổ.
“Nhưng tôi cảm thấy đó là một người cao lớn đẹp trai, cũng là người khá tốt.”
Cô vừa nói xong, nhóm khách mời nam lập tức ồn ào. Cả gương mặt Tả Thiệu Viễn đỏ rực.
“Công chúa, vì sao cô cảm thấy anh ấy là người tốt?” Ngũ Lỗi hỏi.
“Vì một lần, có một diễn viên trong tổ mất đồ, anh ấy đã tìm giúp rất lâu.”
Cô vừa nói xong, ba khách mời nam còn lại đã đứng lên, nhìn nhau đầy kích động, sau đó nói: “Là Thanh Sa đúng không?”
“Không thể nào, trời ạ! Thanh Sa!” Lí Việt Bân không nhịn được, hét lên.
Thấy bọn họ kích động như vậy, Ngũ Lỗi cười đầy kỳ lạ, sau đó nói: “Chúng ta cùng nhìn xem, liệu công chúa hôm nay có phải người mà mọi người nghĩ đến không.”
Đợi một lúc, một nữ sinh đi ra từ cửa công chúa, mái tóc thẳng mềm mại dài đến thắt lưng, xung quanh đôi mắt hoa đào như mang vầng sáng, hai hàng mi dày như hai chiếc quạt hương bồ*, sống mũi tuyệt đẹp giúp gương mặt càng thêm tuyệt mỹ cùng đôi môi đỏ thắm. Gương mặt ấy rõ ràng đã được tẩy trang nhưng lại không chút tì vết, làn da trắng như sữa, người không biết còn tưởng đã đánh một lớp phấn nền.
*quạt hương bồ: quạt làm bằng lá cây hương bồ
Áo sơ mi trắng rộng thùng thình buông lơi dưới chiếc váy Denim* không eo, vừa trẻ trung xinh đẹp, vừa thời thượng rạng rỡ.
*Denim: loại chất liệu may từ vải cotton cứng với các sợi đan chéo
Thấy cô đến, bốn khách mời nam đều kích động. Ngũ Lỗi không ngăn mọi người vây quanh mà bắt tay cô. Dương Tử Minh còn vươn tay phải ra ôm. An Văn chỉ mỉm cười, sau đó Dương Tử Minh đã bị Tả Thiệu Viễn kéo đi.
“Mọi người bình tĩnh một chút! Đừng dọa công chúa như vậy!” Ngũ Lỗi chắn trước mặt An Văn, nói.
Bốn vị khách mời nam vẫn còn đang phấn khởi. Ngũ Lỗi mời An Văn ngồi xuống sofa, bốn vị khách mời nam cũng vì vậy mà ngồi xuống.
“Hoan nghênh An Văn tới làm khách của Hoàng tử rung động.” Ngũ Lỗi nói, nhóm khách mời nam cũng vỗ tay theo.
“An Văn, em biết không? Bốn người này đều là fan của em.” Ngũ Lỗi nói.
Nghe xong, An Văn có phần kinh ngạc.
“Chính vì Thanh Sa đấy. Bọn họ đều là tiểu mê đệ của Thanh Sa trong《 Định Càn Khôn 》. Không ai ở Trung Quốc là chưa đọc cuốn sách này.
Ngũ Lỗi nói xong câu đó, mấy khách mời nam đều gật đầu đồng ý.
“Ngày chính thức thông báo diễn viên đóng Thanh Sa, vòng bạn bè của tôi đã bị em càn quét, tất cả đều là hình của em.”
Ngũ Lỗi nói đến đó, gương mặt bốn kẻ còn lại đầy vẻ thẹn thùng, sau đó Lí Việt Bân nói: “Vì tôi không nghĩ thực sự có người thật giống Thanh Sa đến vậy. Hôm nay, nhìn em, tôi thấy em còn đẹp hơn trong ảnh.”
Từ Lương Hiên cũng nói: “Như trong sách đã nói, thanh cao thoát tục, nhan sắc tuyệt trần.”
Nghe xong, An Văn hơi ngượng ngùng, khẽ mỉm cười, nói: “Cảm ơn mọi người.”
“Không cần cảm ơn, đây vốn là lời nói thật.” Tả Thiệu Viễn nói lớn.
Mọi người lại cười một trận.
“An Văn, em đã bao giờ yêu chưa?” Ngũ Lỗi đột nhiên hỏi.
An Văn lắc đầu, nói: “Chưa.”
“Trò chơi tiếp theo của chúng ta chính là tỏ tình. Bốn người bọn họ sẽ tỏ tình với em theo những cách khác nhau, em chỉ cần chọn người em thích nhất làm hoàng tử đầu tiên.” Ngũ Lỗi nói.
Người thứ nhất đi ra chính là Từ Lương Hiên. Anh ta trực tiếp nắm lấy tay An Văn.