Edit by Dưa & Beta by Hy
–
(*) Chú thích về tên chương:
Tên gốc là:素颜美人[Sùyán měirén], trong đó chữ 素[Sù] nghĩa là trắng, trắng nõn, nguyên màu; kết hợp với từ 颜[yán] nghĩa là mặt => 素颜[Sùyán] nghĩa là mặt mộc = không son phấn => tên chương.
Trường quay sôi trào. Tả Thiệu Viễn tức giận, đứng lên nói: “Nói thì nói đi, cầm tay làm gì?”
Cả trường quay đều cười ha ha.
“Em có thể yêu đương không?” Từ Lương Hiên hỏi An Văn.
Đôi mắt hoa đào của An Văn hơi híp lại, trên mặt là ý cười dịu dàng, nói: “Em sẽ không.”
“Vậy anh đây sẽ dạy cho em.” Từ Lương Hiên ôn nhu nói.
Trường quay lại ồn ào.
An Văn cười càng tươi hơn, nói: “Vậy anh phải học cho giỏi, nếu không đến lúc đó lại dạy lung tung.”
Từ Lương Hiên thất bại. Ngũ Lỗi nói với An Văn: “Chúng tôi đều đã rung động rồi, sao em lại chưa hề động tâm?”
“Em chỉ nghĩ, nếu muốn trở thành giáo viên thì phải có đủ kiến thức ở giai đoạn đó để dạy học sinh.” An Văn nói.
“Em là học sinh ban tự nhiên hả?” Ngũ Lỗi hỏi.
An Văn gật đầu. Ngũ Lỗi lập tức ra vẻ: quả nhiên là thế.
“Để đối phó với nữ sinh ban tự nhiên, tôi quyết định phái Lí Việt Bân, Bân liêu vương(*).” Ngũ Lỗi nói.
(*) liêu ở đây nghĩa là rù quến, công lược, thả thính, nói chung là khiến người ta rung động này nọ. “Liêu vương” nghĩa là người giỏi trò thả thính này nhất, vì không tìm được từ nào phù hợp, ngắn gọn hơn nên tớ xin phép giữ nguyên bản hán việt này.
Lí Việt Bân vừa đứng lên, nhạc cũng vang lên. Anh ta có dáng người cao ráo, ngũ quan tinh xảo anh tuấn khiến nhịp tim của rất nhiều nữ minh tinh tới đây tăng đến hơn 125.
Đến gần An Văn, anh ta bỗng thấy có chút thẹn thùng. Ngũ Lỗi cười nói: “Bân, hôm nay cậu sao thế? Thế này không giống cậu!”
Lí Việt Bân ôm mặt thẹn thùng, cười nói: “Tôi không có sức chống cự với các nữ sinh tóc dài.”
Tả Thiệu Viễn ngồi trên sô pha như ông lớn, nói đầy bất mãn: “Đang định chơi kế mới à?”
Lí Việt Bân nắm tay, nhìn về phía An Văn, khóe miệng không khống chế được mà cong lên, nhẹ giọng nói: “Em đoán xem giờ tim anh ở đâu?”
“Bên trái.”
“Không phải. . .” Lí Việt Bân ôn nhu cười, nói: “Ở chỗ em.”
An Văn sửng sốt, sau đó nói: “Vậy bây giờ em đang nói chuyện với thi thể à?”
“Ha ha ha ha. . .” Người trong trường quay cười ầm lên. Tả Thiệu Viễn vỗ tay, cười to.
Lí Việt Bân che lồng ngực bị thương, rời đi. Tiếp theo, tới lượt Tả Thiệu Viễn. Vừa rồi, Tả Thiệu Viễn còn mang dáng vẻ như ông lớn, giờ đến trước mặt An Văn lại hơi lúng túng.
Vừa đối mặt với ánh mắt ôn nhu của An Văn, anh ta đã kêu cứu mạng trong lòng, cuối cùng vẫn lấy hết can đảm, nói: “Em biết bơi lội không?”
“Biết.”
“Vậy thì tốt quá, bởi vì chúng ta sắp rơi vào bể tình.” Nói xong, anh ta lập tức xấu hổ.
Ngũ Lỗi hận không thể rèn sắt thành thép, nói: “Sao cậu thả thính người khác rồi tự xấu hổ luôn thế hả?”
An Văn cũng cười.
Cuối cùng chính là Dương Tử Minh. Anh ta che ngực, đột nhiên nói: “A, tim tôi thật đau!”
An Văn ngây người, hỏi: “Vì sao?”
Vẻ mặt đầy vẻ thâm tình, Dương Tử Minh nói: “Bởi vì có em trong tim tôi.”
An Văn không nhịn được, nở nụ cười, nói: “Thật xin lỗi. . . Em không cố tình ở trong đó, nếu anh đau quá thì đi phẫu thuật lấy ra đi.”
“Ha ha ha ha. . .” Người trong trường quay lại cười ầm lên.
Câu nói này thật sự rất buồn cười, mấy người vừa về đến ghế kia vẫn còn đang cười.
Sau đó chính là thời gian để công chúa trang điểm. Đồ makeup của An Văn rất ít, đa số đều là mỹ phẩm dưỡng da.
Sau khi giới thiệu tác dụng xong, cô lập tức bắt đầu trang điểm. Kiểu trang điểm An Văn muốn làm là trang điểm phong cách hoa anh đào.
Nhóm hoàng tử ở một phòng khác, quan sát người ngẫu nhiên vào hóa trang cho công chúa, sau đó sắp xếp nhiệm vụ cho bọn họ.
Phần nền và lông mày giao cho Từ Lương Hiên, trang điểm và kẻ mắt giao cho Lí Việt Bân, trang điểm phần lông mi và môi giao cho Tả Thiệu Viễn, má hồng và cắt tỉa giao cho Dương Tử Minh.
Công chúa và hoàng tử cùng đeo đồng hồ đo nhịp tim lên.
An Văn ngồi trong phòng, chờ hoàng tử tới. Người đầu tiên bước vào là Từ Lương Hiên. Vừa nhìn thấy, An Văn lập tức cười với anh ta.
Đi đến trước mặt cô, Từ Lương Hiên đưa một cành hoa ra tặng, nói: “Tặng em. Thật lòng mà nói, em còn đẹp hơn hoa.”
“Cảm ơn.” An Văn nhận lấy hoa.
Từ Lương Hiên nhẹ nhàng nhìn An Văn, duỗi tay vén tóc cô ra sau tai, nhẹ giọng nói: “Tóc em thật đẹp.”
“Cảm ơn.”
Ở bên kia, nhóm khách mời nam bàn luận: “Cảnh này trông cứ như đang yêu nhau vậy.”
Tả Thiệu Viễn nhìn màn hình, tức giận hô: “Trang điểm! Trang điểm đi! Thả thính cái gì!”
“Ha ha ha ha. . .” Ngũ Lỗi và những người khác cười phá lên.
“Thiệu Viễn hôm nay thật khác thường nha!”
Tiếng anh ta rống giận truyền cả vào phòng của An Văn. Từ Lương Hiên nói: “Đừng để ý đến anh ta.”
Tả Thiệu Viễn bên ngoài oán giận nói: “Lâu như thế còn chưa trang điểm.”
Bắt đầu bôi kem nền. Camera nhắm ngay mặt của An Văn, da thịt trắng nõn không chút tì vết khiến các khách mời nam bắt đầu cảm thán.
“Da cô ấy thật đẹp.”
“Người đẹp không son phấn là đây.”
…
Từ Lương Hiên cũng khen: “Da em thật sự rất đẹp.”
“Cảm ơn.” An Văn nhẹ nhàng cười với hắn.
Sau đó, tiếng nhạc vang lên, nhịp tim Từ Lương Hiên tăng lên 125. Để hoàn thành nhiệm vụ, công chúa và hoàng tử phải đối diện 15 giây.
Từ Lương Hiên đối mắt với An Văn. Đôi mắt hoa đào của cô hơi cong, ôn nhu nhìn Từ Lương Hiên. Mới được 3 giây, Từ Lương Hiên đã che mắt, thẹn thùng nói: “Không được, em đừng nhìn anh như thế.”
An Văn ngây ngốc.
Người bên ngoài cười đến sắp điên rồi. Ngũ Lỗi nói: “An Văn, ánh mắt em phải hung dữ vào.”
“Vâng.” Vì thế, An Văn dùng ánh mắt hung dữ nhìn Từ Lương Hiên.
“Cô ấy thật đáng yêu.” Lí Việt Bân cảm thán.
Trang điểm cho cô xong, Từ Lương Hiên đi ra ngoài. Vừa thấy bọn họ, anh ta lập tức làm dáng vẻ chân mềm, chống lấy bàn, nói: “Em ấy thật đáng sợ.”
“Tôi nói cho cậu biết nhé, nhịp tim của cậu đã lên cao lắm rồi mà em ấy mới có 95, đặc biệt khó rung động.” Ngũ Lỗi nói.
Từ Lương Hiên làm biểu cảm thảm bại.
Người thứ hai đi vào là liêu vương Lí Việt Bân. Mọi người đều cổ vũ anh ta!
“Cố lên! Dựa vào anh đấy!”
Lí Việt Bân mở cửa, bước vào phòng, An Văn nhìn qua rồi mỉm cười với anh ta khiến Lí Việt Bân lập tức thấy hơi xấu hổ.
Ngũ Lỗi: “Hôm nay Bân Bân rất không bình thường, vậy mà lại xấu hổ. Trước nay, anh chưa từng xấu hổ đâu đấy.”
“Vậy mới nói, em ấy rất đáng sợ, đặc biệt là cặp mắt kia. . . quá đẹp. Lúc em ấy nhẹ nhàng nhìn, không ai có thể chống lại được.” Từ Lương Hiên phản bác.
“Chào anh.” An Văn lễ phép chào hỏi Lí Việt Bân.
Lí Việt Bân cũng trả lời: “Chào em.”
Anh ta đến gần cô, nói: “Anh đến trang điểm và kẻ mắt cho em.”
“Vâng.”
Lí Việt Bân vốn cao ráo. Anh ta cúi đầu, nâng cằm cô lên. An Văn ngoan ngoãn làm theo, ngước đôi mắt to nhìn anh ta.
Lí Việt Bân vén tóc cô ra sau vai, động tác rất chậm. Từ màn hình, góc nghiêng của cả hai đều cực kỳ đẹp.
“Trời ạ, phim thần tượng này!” Ngũ Lỗi nói.
Tả Thiệu Viễn bên cạnh tức giận nói: “Làm gì thế hả? Anh động vào tóc cô ấy làm gì! Có cần nhuộm tóc đâu chứ!”
“Ha ha ha ha. . .” Nhìn vẻ mặt anh ta, Ngũ Lỗi không khỏi cười rộ lên.
“Đôi mắt của em thật đẹp.” Lí Việt Bân khen ngợi cô.
“Cảm ơn anh. Nhưng nhất định phải thao tác chậm thế ạ? Cổ em hơi không thoải mái cho lắm.” An Văn nói.
Lời này của cô hoàn toàn phá vỡ không khí ái muội. Người bên ngoài đều cười ầm lên.
“Cổ cô ấy không thoải mái thì anh mau trang điểm cho xong đi! Thật là!” Tả Thiệu Viễn bất mãn nói. Dương Tử Minh bên cạnh mát xa vai, xoa dịu anh ta.
“Anh, em không tức giận!”