Bước Chân Kẻ Lãng Du - Chương 10
× Để đọc chương tiếp theo ấn vào nút (DS Chương) để chọn chương cần đọc hoặc ấn vào Chương Tiếp / Tiếp ở trên và phía dưới cùng trang.    

trước tiếp
109


Bước Chân Kẻ Lãng Du


Chương 10


Cứ thế lăn tròn quần nhau cả bãi cỏ nằm bẹp dưới sức nặng của hai người. Chim hót véo von trên cành cây. Ánh sáng mờ mờ dần dần lộ ra. Con vật đã thấm mệt, tiếng nó thở phì phò. Phát cố gắng bồi thêm một cú đấm vào người nó, nó lăn ra xa rồi ngã vật xuống nằm im …
Phát thở dốc. Anh lảo đảo đứng lên. Trời sáng rõ. Anh bước bên con đười ươi giơ cao một cành cây định nệm xuống … Nhưng anh thấy bỗng kinh hoàng rú lên:
– Trời ơi! Tại sao như thế này.
Phát lùi lại buông rơi cành cây xuống đất trước mắt anh không phải là con đười ươi lông lá với đôi mắt trơn tròn xanh lè, cái miệng rộng ngoặc mà là một ông già nhăn nhúm, da nhăn nheo tóc bạc như cước. Anh dụi mắt lại một lần nữa.
– Sao có chuyện kỳ lạ thế này? Lúc nãy là con đười ươi mà.
Ông già nằm dưới đất mềm nhũn, đôi mắt có tia lóe lên mang vẻ thâm hiểm.
Đôi mắt ấy nhìn Phát trừng trừng. Phát luống cuống:
– Con đười ươi đâu rồi? Ông là … là …
Phát đứng một chỗ nhìn vào mặt ông ta. Đúng rồi nơi vết cổ cắn vẫn còn.
Hắn là con đười ươi. Nhưng sao lạ lùng thế này, Phát chưa biết phải làm gì. Anh không thể rời đôi mắt ấy.
Ông già cứ nhìn trừng trừng vào mắt Phát một chốc sau mới lên tiếng, giọng ghê rợn:
– Anh đã làm một việc sai lầm, rồi anh sẽ khốn khổ thay việc cho ta, ta hết nợ rồi.
– Tôi … tại sao ông giết người.
Tiếng nói lại văng vẳng:
– Anh đã làm một việc rồ dại. Ta chết, ta sẽ chết, và anh suốt đời gánh lấy hậu quả của việc anh làm.
Phát hoảng hồn:
– Tôi có làm gì đâu? Ông định giết tôi mà.
– Ta giết … Mi suốt đời không còn con đường trở về với con người. Mi phải thay thế ta … Thay thế ta suốt đời … suốt … đời …
Tiếng nói đứt quãng rồi như có một sức mạnh thần kỳ ông ta chạy thẳng vào rừng.
Phát kinh hoàng.
Vĩnh chạy về nhà, anh nãg vật vào phòng sợ hãi không kịp đóng cửa lại.
Lết đến bên giường anh gục đầu vào chiếc nệm êm ái thở dốc. Đầu óc anh quay điên cuồng.
– Trời ơi! Mình mất một thằng bạn nữa ư?
Vĩnh nằm dài không thèm thay đồ, bỏ cả ăn anh thiếp đi …
Phát mặc bộ đồ lấm lem, đầu cổ vấy bụi máu trông anh như ở chiến trận trở về. Phát đi nhanh vào phòng. Nghe thấy có tiếng động Vĩnh giật mình choàng dậy:
– Phát cậu đấy à! Trời ơi, không sao chứ. Mình lo cho cậu quá. Cậu kể cho mình nghe con quái thú đâu rồi, làm sao mà cậu thoát được bàn tay hộ pháp của nó.
Phát ngồi phịch xuống giường:
– Cậu bỏ chạy một mình, cậu không buồn sao?
– Buồn chớ, nhưng mình sợ quá. Mình đã bảo với cậu là mình không dám …
Với lại có biết đánh chát gì đâu?
– Tớ không trách cậu, nhưng bỏ bạn một mình với con quái thú ấy tớ thấy hơi buồn đó.
– Thôi cậu kể cho mình nghe sao nó cho cậu về đây.
Phát lắc đầu:
– Tôi đánh nhau với nó, vật nhừ tử. Con quái thú định siết cổ tôi. Thế là tôi nhớ đến cái dao đem đâm nó để buông ra. Nhưng nó tránh được và chỉ trượt qua cổ, nó làm tôi đứt tay. Máu con quái vật có màu đen sì lạ lắm.
– Cậu vật lộn với nó à?
– Đúng vậy, chúng tôi vật nhau. Đến sáng con quái thú chạy vào rừng rồi.
– Hả! Cậu nói thật chứ.
– Thật. Phát nói giọng buồn bã.
Vĩnh vui mừng:
– Ôi vậy là cậu đã đuổi được kẻ gian ác rồi. Cậu phải vui lên chứ.
Phát càng buồn rầu ôm đầu:
– Cậu có biết con quái thú đó là gì không?
– Thì nó là đười ươi sống lâu năm có đáng gì. Vả lại nó đã hại mấy mạng người rồi.
– Cậu có biết con quái thú ấy lúc tôi đánh nó ngã xuống nằm bất động, tôi cũng mệt nhoài. Lúc nhìn lên nó đã biến thành một ông già da nhăn nheo, tóc bạc như cước.
Vĩnh há hốc mồm ngồi nghe:
– Chuyện gì lạ đời khó tin quá.
Phát lắc đầu chán nản:
– Mình có bao giờ nói dối với ai đâu? Nếu đúng là con quái thú thì mình đâu có buồn lo như thế này.
Vĩnh tỏ vẻ lo âu:
– Cậu kể tiếp xem lão già ấy sao lại hại nhiều người để làm gì?
– Tôi không biết trước khi biến vào rừng hắn nhìn tôi trừng trừng. Cái nhìn như đốt cháy tâm can tôi, nó khiến tôi không thể làm theo ý của mình. Cái nhìn ấy thật dễ sợ.
– Thì đằng nào cậu chẳng đuổi được nó rồi.
– Không phải đâu lão ta bảo tôi rằng tôi đời đời sẽ tiếp tục cuộc sống của lão ta, tôi sẽ không bao giờ được làm người.
– Hắn bảo cậu thế ư?
Chưa có ai yêu thích truyện này!
× Chú ý: Ấn vào MENU chọn D/S TRUYỆN ĐANG ĐỌC hoặc ấn vào biểu tượng CUỘN GIẤY ở trên cùng để xem lại các truyện bạn đang đọc dở nhé.    

Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!


 BÌNH LUẬN TRUYỆN