Bước Chân Kẻ Lãng Du
Chương 9
Phát hối thúc, Vĩnh cùng bạn bước nhanh ra ngoài, anh len lén sợ ông bà Tùng biết được khó mà đi.
Cả hai đi ra tới bìa rừng, Phát choàng áo bà ba vào. Từ xa nhìn anh như một người phụ nữ vì thân hình anh nhỏ nhắn thêm chiếc khăn quàng lên vai phất phơ. Vĩnh và Phát đến bên suối cố ý ngồi theo dõi phía sau lưng bạn mình. Họ trò chuyện đến quá nửa đêm. Rừng vẫn êm ái, gió rì rầm nói với nhau lời tâm sự không bao giờ dứt, thỉnh thoảng có tiếng vỗ cánh của chú chim ăn đêm vứt lên phá tan bầu trời đêm vốn êm ả, khuấy động rồi trả lại sự yên lặng vốn có tự ban đầu.
Vĩnh ngáp dài:
– Ôi! Buồn ngủ quá.
Phát lên tiếng nho nhỏ:
– Cứ dựa vào gốc cây mà ngủ. Này Vĩnh lên tảng đá đó ngồi để dễ quan sát hơn.
– Nhưng lỡ nó đến làm sao chạy kịp. Đười ươi biết leo cây?
– Ừ! Biết nhưng cứ ngồi đó không có gì đâu?
– Ông bạn tính ở đây đến sáng chứ?
– Ừ! Rình bắt nó phải như thế mới được. Người ta nói muốn bắt hổ phải vào tận hang. Đây là chỗ hoạt động của nó mình phải chờ cho đến khi nào nó phải xuất đầu lộ diện.
– Hai tiếng nữa không có thì ta về nhé. Vĩnh đề nghị.
– Ừ! Tôi đồng ý. Phát vừa nói vừa mắc võng nằm. Chiếc võng treo đung đưa làm anh muốn ngủ. Vĩnh phá bạn:
– Ê! Chơi gì kỳ vậy. Rủ người ta ra đây rồi nằm ngủ một mình không được à nha …
– Dậy! Dậy! Vĩnh lắc võng.
Phát nhảy xuống:
– Vậy cậu ngủ đi tớ canh cho.
Vĩnh trề môi:
– Thôi không dám. Lỡ mình ngủ quên. Cậu gặp con quái thú tấn công cậu bỏ chạy, chắc mình đứt bóng.
Phát tức tối:
– Đúng rồi, bạn bè sống như vậy có mà nghỉ chơi sớm. Ai lại bỏ bạn.
– Thôi! Lâm nguy mới biết mặt anh hùng. Đâu thể nói trước chuyện gì?
– Chúng ta đi dạo nha.
Vĩnh thấy bạo dạng hơn, anh cùng Phát đi sâu vào rừng rồi quay ra. Xa xa đã có tiếng gà rừng eo óc. Con quái thú mà Vĩnh nói vẫn bặt tăm. Nó không xuất hiện, hay nó biết có người đang theo dõi nó nên nó giữ thế thử. Phát bực bội giơ tay làm loa hú dài. Đã ba giờ trôi qua. Bốn tiếng … Gần sáng … Bầu trời chuyển màu. Vĩnh kéo tay Phát:
– Chúng ta về đi thôi. Mình phải về trước khi trời sáng.
Phát gật đầu sau khi nhìn lướt qua cảnh vật như ẩn náo bao điều bí mật của con người chưa khai phá hết. Phát có ý tiếc rẻ còn ngần ngừ:
– Mình nghĩ con quái thú đó chắc là không có thật. Cậu khéo tưởng tượng thì có …
Vĩnh bực mình:
– Ê! Ông bạn bảo tôi nói dóc phải không?
– Tôi không biết nhưng hình như vậy?
– Ôi! Tôi ghét nhất là bạn bè không tin mình. Vậy thì tôi về trước, anh ở lại rồi sẽ gặp nó thôi.
Phát cười chạy theo Vĩnh. Chiếc áo anh mặc phất phơ tà bay bay trong gió.
Hai người đang đi, Phát chạy theo Vĩnh. Bỗng Vĩnh đứng phắt lại hai tay vung lên thụt lùi:
– Trời ơi! Phát ơi!
Có tiếng khẹt khẹt. Con đười ươi lông lá rũ rượi, nó bước thủng thẳng tới giơ hai tay quơ quơ phía trước. Mồm rộng ngoắc, nó lù lù chắn ngang đường. Phát vội đứng lại phía sau lưng Vĩnh, anh hét:
– Vĩnh cứ bình tĩnh, coi chừng nó chụp lấy.
Vĩnh cứ thụt lùi. Con quái thú từ từ tiến đến. Thỉnh thoảng tiếng khẹt khẹt vang lên. Phát chộp lấy một cành cây bên đường vụt lấy vụt để. Con đười ươi vẫn tiến. Vĩnh bỗng quay phắt lại và anh bỏ chạy sau khi hét lớn:
– Phát chạy nhanh lên.
Con đười ươi hụp xuống tránh làn roi Phát vừa đập xuống. Nó bỗng nhào tới chụp lấy Phát bằng đôi tay vạm vỡ. Phát buông cành cây anh quần nhau với con đười ươi. Dáng chậm chạp nhưng không có gì sợ sệt mà con hung hăng hơn, Phát nhỏ bé hơn bị nó nắm lấy vật xuống đất. Anh đấm vào mặt nó một cú như trời giáng. Con đười ươi lảo đảo. Phát chưa kịp giơ nắm đâm thứ hai đã bị nó lao nó ôm chầm. Anh vật lộn với nó.
Phát bị con đười ươi bóp nhẹn ngay cổ. Tay anh lần theo sợi thắt lưng rút ra con dao mà anh giấu Vĩnh, mang theo trong người. Con đười ươi khẹt khẹt ấn cổ anh mạnh hơn. Dùng hết sức Phát tung người lên, anh đấm mạnh vào cổ nó nhưng con đười ươi té ngang và nó gạt mạnh nên cổ nó chỉ bị đứt nhẹ một đường, tay anh đã bị một lưỡi dao quặt vào sướt một miếng da.
Máu ở cổ con đười ươi rỉ ra đỏ lòm, tay anh bị nó nắm chặt cũng tứa máu rỏ dài … Máu ở cổ con vật chảy xuống tay anh hòa lẫn máu ở tay Phát. Anh cảm thấy nóng hổi, nhìn vào chiếc áo vương vãi máu chỉ thoáng chốc đã ngã sang màu đen sì đặc quánh.
Con vật vẫn không buông tha anh. Nó tìm cách cắn vào cổ anh. Nó tìm cách cắn vào cổ anh. Phát vẫn đá, vẫn đạp đấm nó với sức lực còn lại. Anh đã thấm mệt, nhưng vì sinh tồn vì cái sống trước mắt, anh dùng sức lực vật nhau với nó.
Chưa có ai yêu thích truyện này!
× Chú ý: Ấn vào MENU chọn
D/S TRUYỆN ĐANG ĐỌC hoặc ấn vào biểu tượng
CUỘN GIẤY ở trên cùng để xem lại các truyện bạn đang đọc dở nhé.
Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!