Bước Chân Kẻ Lãng Du
Chương 8
Vĩnh ngắt lời:
– Không đi, không thể đi, không dám đi … Cậu hiểu chưa?
– Ôi! Không ngờ tôi có một người bạn tệ đến thế? Được rồi cậu không dám đi thì thôi tôi không ép, nhưng cậu không được cản tôi nghe chưa. Đêm nay tôi sẽ đi đến đó một mình.
Vĩnh năn nỉ bạn:
– Phát, cậu giận mình à? Không phải mình không cho cậu đi, nhưng phải từ từ để mình rủ thêm người.
Phát gạt ngang:
– Không cần đâu! Thôi ta đi ăn, tôi cảm thấy đói rồi.
Vĩnh đưa Phát lên căn tin. Hai hàng dương xanh rờn dưới ánh trăng mờ mờ uốn éo dưới mỗi cơn gió nhẹ lướt qua nó rủ rỉ, rì rầm như những âm thanh muôn thuở. Rừng Trúc Phương ngả màu sẫm rồi thoáng chốc đã đen sì. Trời đã thật sự vào đêm.
Phát đi tản bộ ra ngoài. Anh cứ đi thong dong trên con đường trải sỏi đi vào rừng. Anh càng đi sâu vào con đường, gió lắc lay cây cối cọ vào nhau nghe xào xạc. Thỉnh thoảng có tiếng cú rú từng hồi lảnh lót, chắc đó đang tìm mồi.
Có tiếng suối chảy róc rách. Anh vẫn không dừng bước, vừa đi vừa lắng tai nghe. Chắc là suối mơ, cái tên thật đẹp. Thấy có người bước vội cả qua mặt anh.
Anh cất tiếng hỏi:
– Anh ơi! Có phải gần tới suối mơ.
Vị khách dừng chân vội trả lời:
– Đúng rồi ở trước mặt đấy, nhưng tối rồi anh đừng nên vào đó, ở đó vắng vẻ lắm không có ai. Tôi cũng về đây.
– Dạ! Cám ơn.
Trả lời xong. Phát lại đi tiếp anh cứ lững thững xem như chẳng có việc gì xảy ra. Càng đi rừng đêm càng tối. Một lúc sau ánh sáng lại mờ mờ. Trăng đã lên, ánh trăng muộn hơn đã đến vòm cây, Phát đã lần đến bên suối. Đúng là suối mơ, mặt nước trong veo, nước chảy rì rào, róc rách xa xa không đổ ầm ầm như thác. Suối mơ! Nếu có một cô gái ngồi đây mà tâm tình? Phát ao ước, anh chẳng sợ gì cả. Cảnh núi rừng làm cho anh cảm thấy thú vị hơn, gió thổi mặt nước lung linh, ánh trăng vỡ ra hàng ngàn gợn vàng tuyệt đẹp.
Phát vẫn hoang mang vì ý nghĩ thoáng qua. Anh nhìn sâu vào khoảng tối của rừng đêm, nhìn trên cây, nhìn vào kẽ lá, nhìn qua hốc đá, vòm cây … Mùi hương của đất, của lá, của hoa, của rừng đêm hòa lẫn vào nhau xộc vào mũi ngây ngất.
Chợt một ánh sáng xanh lè lóe lên làm anh giật mình. Quái thú? Anh chờ đợi.
Ánh sáng biến mất, không phải là ánh sáng của trăng chiếu vào lá cây đang lay động. Phát mỉm cười chế giễu sự sợ hãi vô cớ của mình. Anh lại ngồi ý như cũ ngắm trăng từ từ trôi trên dòng suối. Một giờ trôi qua, không một tiếng động, không một con thú nào chạy qua. Rừng im ắng, rừng mênh mông chỉ có tiếng gió vút lấy cành cây, lá cây cọ xào xạc. Nửa giờ lại trôi qua lặng lẽ. Chẳng lẽ hôm nay nó biết mình đến đây, mình là một chàng trai. Đúng rồi con quái thú này chỉ tấn công các cô gái mà thôi, chắc là như vậy rồi. Nó không xuất hiện.
Nghĩ ngợi mông lung, hoài công mấy giờ đồng hồ, Phát đứng lên lững thững ra khỏi rừng đi về khách sạn. Vừa về đến cổng, Vĩnh đã đứng đó chờ anh tự bao giờ:
– Cậu có sao không Phát?
Phát cười cợt:
– Vẫn còn nguyên vẹn. Chả có con ma nào cả.
– Cậu đi đến đâu?
– Thì đi vào suối mơ của cậu đấy. Công nhận là suối mơ đẹp thiệt, chỉ tiếc là đêm nay mình ngắm cảnh suối mà không có bạn, không có người yêu nên cảm thấy hơi buồn.
Phát nói một hơi, Vĩnh lấy làm lạ:
– Đừng có trách mình, mà thật sự là cậu không thấy gì cả à?
– Ừ! Có thấy trăng, thấy suối, thấy gió và …
– Có gặp nó không?
– Nó nào?
– Con quái thú.
– Không. Mình ngồi chờ suốt hai tiếng đồng hồ … Chẳng thấy gì cả. Mình nghĩ con quái vật ấy chỉ thích mấy cô gái.
– Cậu nghĩ vậy à?
– Ừ! Cho nên mình trở về đây rủ cậu ra đó với mình. Cậu đừng sợ bằng chứng là ở ngoài ấy cả buổi nó có làm gì đâu.
– Ra đó cả hai thằng mình nó sợ lại chẳng ra thì sao? Vĩnh chộp ngay.
– Ồ! Cậu nói đúng, vì vậy mình tình nguyện giả làm một cô gái, còn cậu …
Chúng ta sẽ đến chỗ suối mơ xem nó có xuất hiện không?
Vĩnh cũng tò mò, anh trở nên bạo dạng hơn:
– Được đấy, vậy mà tớ chẳng nghĩ ra.
– Vậy cậu tìm cho mình bộ y phục của phụ nữ. Ta đi ngay.
Vĩnh chạy nhanh vào một chốc chạy ra với một chiếc túi nhỏ trên tay:
– Đi ta đi thôi. Quá mười giờ rồi.
Chưa có ai yêu thích truyện này!
× Chú ý: Ấn vào MENU chọn
D/S TRUYỆN ĐANG ĐỌC hoặc ấn vào biểu tượng
CUỘN GIẤY ở trên cùng để xem lại các truyện bạn đang đọc dở nhé.
Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!