Bước Chân Kẻ Lãng Du - Chương 22
× Để đọc chương tiếp theo ấn vào nút (DS Chương) để chọn chương cần đọc hoặc ấn vào Chương Tiếp / Tiếp ở trên và phía dưới cùng trang.    

trước tiếp
96


Bước Chân Kẻ Lãng Du


Chương 22


Vĩnh không chịu, anh lo sợ:
– Không! Đến đó nguy hiểm lắm.
– Ban ngày có nhiều du khách, chuyện gì mà anh sợ. Nếu sợ anh dẫn đường cho em biết rồi em tự đi.
Vĩnh thấy Thư buồn anh vội xua tay:
– Được rồi chúng ta cùng đi.
Vĩnh đưa Thư vào rừng Trúc Phương. Trên đường thỉnh thoảng họ gặp những du khách bước nhanh trên đường hoặc những đôi tình nhân cặp tay nhau đi thong thả. Vĩnh đi trước dẫn đường, Thư hấp tấp theo sau. Vĩnh dừng chân trước suối mơ:
– Đây là nơi anh và Phát gặp con đười ươi. Và kia là chỗ Phát đánh nhau với nó.
Nhìn theo tay của Vĩnh, Kim Thư thấy cả một khoảng đất trống đầy cỏ, cây cối phía trước rậm rạp, rừng cây lưa thưa, nhìn sâu vào trong như một cái hang thăm thẳm.
– Đó là đâu vậy anh Vĩnh?
Kim Thư cất giọng, cô thấy hơi sợ sợ dù ban ngày có nhiều du khách đi qua lại.
– Thế nào chúng ta về chứ?
Kim Thư thất vọng:
– Chỉ có mấy nơi này thôi à? Vậy Phát ở đâu, chẳng lẽ anh ấy vào rừng. Anh có đi sâu vào rừng bao giờ chưa Vĩnh.
– Có chứ. Rừng Trúc Phương rất đẹp, càng đi sâu càng thú vị, có nhiều thú quí hiếm, có những loại hoa mà ít ai biết, có cả những cây gỗ sống lâu đời tha hồ mà nghiên cứu vẽ …
– Chúng ta thử đi xem. Kim Thư đề nghị.
Vĩnh và Kim Thư vừa đi vừa nói chuyện. Cô ngắm đủ thứ, líu lo đủ điều làm cho Vĩnh vui lây. Bỗng Thư khựng lại, cô chồm lên nhìn thấy cho rõ. Bên trái con đường có một người nhìn theo Vĩnh và Kim Thư. Trông thấy Thư nhìn, người đó nép vào một gốc cây.
– Anh Vĩnh có người theo dõi chúng ta.
Kim Thư chỉ tay về phía trước:
– Vĩnh thấy không?
Vĩnh gật đầu. Kim Thư rẽ sang lối khác, bỗng người đó bỏ chạy. Kim Thư đã nhận ra cô gọi to:
– Trời ơi! Anh Phát. Phát … Đứng lại.
Nghe tiếng gọi Phát càng chạy nhanh. Cô và Vĩnh đuổi theo phía sau. Một cành cây quất vào mặt Kim Thư, mặc cho da rát bỏng. Kim Thư rượt đuổi quyết tìm anh cho được và buộc anh phải nói ra sự thật trước khi cô trở về.
Vĩnh cố chạy theo Kim Thư. Anh gọi to:
– Phát ơi, Phát … Trở lại đi.
– Anh Phát, anh Phát dừng lại đi … Dừng lại … Chờ em với.
Mặc cho hai người réo gọi, Phát vẫn không ngoái đầu lại, anh chạy rất nhanh, cây cối che chắn lối mấy lần quật ngã Kim Thư. Cô lại lồm cồm bò dậy rượt đuổi càng hăng hơn. Cả hai chạy đến chân đồi phía trước là một ngôi nhà cửa đóng then cài xung quanh cây cối chằng chịt không thể đi vào. Đến chân đồi cả hai thấm mệt. Thư thở dốc ngồi nhìn dưới chân đồi cảnh rất hoang vu, cô tìm kiếm quanh quất nhưng bóng dáng của Phát đã mất hút vào khoảng núi rừng âm u của buổi chiều tà.
– Quái! Mới thấy sao hắn ta tàng hình đâu mà nhanh thế.
Vĩnh thắc mắc, Kim Thư cứ tìm quanh quẩn … Một lát sau, cô thất vọng vì bóng dáng của Phát không còn thấy nữa. Có lẽ anh ta chốn đâu rồi. Nhưng tại sao Phát lại trốn chạy, rõ ràng là Vĩnh không biết chuyện gì xảy ra.
– Tại sao Phát lại trốn vào rừng hả Vĩnh. Anh có thấy trong điều này có gì bí ẩn mơ hồ chăng?
Kim Thư băn khoăn hỏi Vĩnh. Vĩnh lắc đầu có nên kể lại chuyện cho Kim Thư nghe là Phát đã đụng độ với lão già và lời nguyền đó không. Vĩnh lo lắng, trong đầu anh nảy ra muôn ngàn ý kiến xáo trộn nhau. Lời thề của lão già không lẽ linh nghiệm thế sao. Lão ta bắt Phát trong rừng sâu hóa thú ư? Làm gì có chuyện mà người chết sống lại. Nhưng nếu có thật tại sao Phát lại trốn Vĩnh và Thư, Vĩnh là bạn thân, còn Kim Thư là người yêu. Vĩnh đứng lặng lẽ dựa vào cây tùng già ngắm nghía ngôi nhà trước mặt đầy bụi gai xung quanh. Anh hỏi Kim Thư:
– Này em có nghĩ ngôi nhà này có vấn đề hay không?
Kim Thư mở tròn đôi mắt nhìn Vĩnh không chớp mắt:
– Anh cho là ngôi nhà này có người ở?
– Nếu người không ở … thì … Vĩnh ngập ngừng anh không dám nói hết câu.
Kim Thư như chợt hiểu ra.
– Có phải anh nói ngôi nhà ma.
Vĩnh rùng mình ớn lạnh:
– Thôi chúng ta trở về nhanh lên Thư ạ. Phát không muốn gặp chúng ta đâu.
Nếu cần anh ta sẽ tìm đến tôi sẽ báo với Thư ngay. Ở đây lâu không tiện.
Một làn gió hắt ngang, cây cối cúi rạp mình, cái nắng chiều sắp tắt. Khu rừng càng âm u bí hiểm. Vĩnh và Thư mỗi người mang một ý nghĩ riêng. Vĩnh lại sợ màn đêm buông xuống, bên mình có một cô gái. Anh sợ như lần trước đi với Nguyệt sẽ lặp lại với Thư nên Vĩnh càng nói nhanh:
– Trong rừng đêm anh nghe nói hay có đười ươi xuất hiện. Nó sẽ móc mắt nhưng người nó gặp trên đường, những người đi rừng cũng từng gặp nó, mình về nhanh đi Thư.
Kim Thư vốn dạng dĩ nhưng nghe lời Vĩnh nói cô cũng rùng mình ớn lạnh.
Lời của anh quả có hiệu lực. Kim Thư vội vã quay lưng về con đường cũ. Vĩnh cũng đi nhanh theo. Phía sau lưng hai người có một người đang đứng nhìn theo lặng lẽ thở dài rồi ôm mặt khóc. Bóng chiều đuổi theo hai người. Trời sắp vào đêm.
Chưa có ai yêu thích truyện này!
× Chú ý: Ấn vào MENU chọn D/S TRUYỆN ĐANG ĐỌC hoặc ấn vào biểu tượng CUỘN GIẤY ở trên cùng để xem lại các truyện bạn đang đọc dở nhé.    

Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!


 BÌNH LUẬN TRUYỆN