Bước Chân Kẻ Lãng Du - Chương 23
× Để đọc chương tiếp theo ấn vào nút (DS Chương) để chọn chương cần đọc hoặc ấn vào Chương Tiếp / Tiếp ở trên và phía dưới cùng trang.    

trước tiếp
100


Bước Chân Kẻ Lãng Du


Chương 23


Vĩnh Hưng phải ở lại thấy thêm một số tin tức của vụ án nơi rừng Trúc Phương. Thư đành ở lại khách sạn. Hôm sau cả hai về thành phố. Vĩnh đưa tiễn hai người.
– Anh Vĩnh Hưng chúng tôi hứa sẽ giúp anh tìm ra thủ phạm.
Vĩnh Hưng cười:
– Anh nên tìm Phát và giữ anh ta lại, nếu anh ấy có đến đây nhé.
– Vâng. Kim Thư cô chớ có lo lắng tôi sẽ tìm cách giúp đõ anh ta.
– Cám ơn anh.
Cả hai vẫy tay chào nhau. Kim Thư thấy lòng nôn nao khi phải trở về mà tin tức Phát vẫn còn là một mớ bòng bong nghi vấn lẫn mơ hồ. Cô đi như người mộng du, buồn bã. Hai người im lặng đi bên nhau. Mỗi người theo đuổi một suy nghĩ riêng.
Vĩnh trở vào khách sạn. Anh ngồi suy nghĩ miên man. Phát ơi! Mình hại cậu rồi. Tại sao mình lại rủ cậy về đây. Mình kể cho cậu nghe làm gì để cậu phải khổ. Tội cho Kim Thư. Nếu cô ấy không yêu cậu, có lẽ cô ấy đã yêu mình, nhưng tình yêu mình không thể giành giật. Vĩnh lại thấy lòng nao nao khi nhớ đến cô gái đi chung với Kim Thư hôm ấy. Cô bé thật dễ thương …
Từ hôm ấy đến nay anh chưa gặp lại cô bé. Ước gì … Hình ảnh của Nguyệt lại lung linh trước mắt. Lúc ẩn lúc hiện làm cho anh uể oải. Cô ấy giờ sao rồi, nếu không quen mình không buổi chiều ấy, mình không rủ cô ấy đi dạo … Nếu …
nếu … Vĩnh nhớ mông lung. Tất cả đã qua rồi như một giấc mơ, giấc mơ khủng khiếp. Anh rất sợ nó lặp lại. Anh không muốn.
Lại một người bạn nữa vì anh mà đang sống lẩn quẩn trốn chạy. Vĩnh không hiểu nổi Phát … Mấy hôm nay anh lo công việc mà quên để ý đến bạn mình. Anh đã hứa với Thư, lần này anh không để mình mắc sai lầm nào nữa cả. Anh phải giúp họ tìm ra mọi nguyên nhân. Anh muốn chuộc lại lỗi lầm với Nguyệt một cô gái đã chết vì anh.
Vĩnh thừ người ra. Anh bước lên phòng dành cho Phát, anh định xem Phát có để lại gì không? Bỗng anh giật mình, hình như trong phòng Phát có người.
Cửa hé mở. Vĩnh gõ cửa nhỏ:
– Ai đó?
Có tiếng hỏi nhỏ:
– Tôi … Vĩnh đây.
Vĩnh bước vào phòng. Anh ngạc nhiên thì ra là Phát, anh trùm chăn kín người, chỉ chừa đôi mắt sâu hoắm buồn bã.
– Cậu làm sao vậy Phát?
Vĩnh lo lắng. Phát lắc đầu:
– Mình không sao chỉ hơi mệt.
Vĩnh bước tới bên Phát, anh giở chiếc khăn sờ trán bạn:
– Cậu ốm rồi, sốt thì phải. Trời đất ơi, tại sao mình mẩy cậu thế này, áo quần tả tơi, dơ bẩn quá. Cậu làm sao vậy Phát? Kể cho mình nghe đi. Cậu đã gặp chuyện gì hả?
– Nhưng cậu có tin và nghe mình đâu Vĩnh. Phát chán nản tâm sự.
Vĩnh vội vàng gất gất đầu:
– Nghe, minh nghe, mình sẽ giúp cậu mà.
– Không ai có thể giúp mình được Vĩnh à?
– Tại sao?
– Vì … Mình đã lỡ bị một lời nguyền rủa.
– Nó là gì mà cậu sợ đến thế?
– Là cả cuộc đời … Cả cuộc đời của mình cậu biết không Vĩnh.
Vĩnh nhìn Phát không chớp mắt. Anh thấy Phát rất đau khổ, mới có hai ngày mà Phát tiều tụy, biến sắc héo hon như thế. Chắc cậu ấy nhớ Kim Thư. Vĩnh nói với Phát:
– Tại sao cậu lại trốn chạy bọn mình?
Phát cúi đầu:
– Cậu không hiểu đâu.
– Thì cậu pảhi nói tôi mới hiểu và giúp cậu được chứ.
Phát ngần ngừ:
– Nếu cậu muốn giúp mình thì cậu đừng đưa Thư tìm mình nữa.
– Tại sao? Cô ấy yêu cầu, lo cho cậu mà, cậu lại đối đãi với cô ấy như thế này à?
– Chính vì thương yêu cô ấy nên mình mới làm như vậy.
– Cậu nói gì mình không hiểu nổi. Nào cậu muốn mình giúp gì nào.
Phát ngồi dậy:
– Vĩnh ơi, cậu tìm hộ mình mấy bộ quần áo được không?
Vĩnh gật đầu hỏi lại:
– Cậu đang làm gì? Ở đâu? Cậu không về học tiếp à?
– Mình không biết. Cậu đừng hỏi nữa, cậu có giúp mình thì giúp, nếu không thì thôi.
Vĩnh sợ Phát hiểu nhầm vội la lên:
– Được chứ sao không? Nhưng với điều kiện là cậu phải nói rõ cậu đang làm gì? Ở đâu?
Vĩnh cố gạn hỏi. Phát cười:
– Mình đang ở một chỗ bí mật chưa thể tiết lộ cho cậu được.
Vĩnh nói xuôi:
– Thì thôi, mình muốn biết, cậu lại muốn giấu … Vậy lúc nào cần mình, cậu sứ đến sẵn sàng … Mình chờ đợi cậu. Bây giờ cậu chỉ cần mấy bộ quần áo thôi à.
Chưa có ai yêu thích truyện này!
× Chú ý: Ấn vào MENU chọn D/S TRUYỆN ĐANG ĐỌC hoặc ấn vào biểu tượng CUỘN GIẤY ở trên cùng để xem lại các truyện bạn đang đọc dở nhé.    

Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!


 BÌNH LUẬN TRUYỆN