Bước Qua Đau Thương: Vợ Quay Lại, Con Phúc Hắc
Chương 16
Ngày hôm đó, truyền hình thông báo về sự sụt giảm tài chính và chứng khoán của Lam thị. Sau một đêm, tất cả cổ phiếu của Lam thị tụt dốc không phanh khiến tất cả cổ đông của Lam thị đều đứng ngồi không yên.
Tại phòng họp cổ đông của Lam thị, tất cả mọi người đều rất lo lắng. Chỉ có một mình Mộ Vân là bình chân như vại, không tí lo lắng nào cô vẫn ung dung tự tại. Một cổ đông nhìn thấy thế liền mất bình tĩnh lên tiếng:
“Trương Huyền, công ty đang gặp nạn. Sao cô cứ dửng dưng như không thế? Không lẽ cô không lo hay sao? “
Mộ Vân lạnh nhạt nhìn người vừa nói, cô từ từ lên tiếng:
“Bây giờ công ty như thế này, Đàm tổng bảo tôi phải làm gì? Ngài cũng có công ty riêng của mình mà? Sao ngài không nghĩ cách đi, nháo nhào lên thì tiền sẽ về với các vị sao? “
Đàm Huân ngượng ngùng nói:
“Ở đây đâu phải mình tôi có công ty riêng, mọi người cùng nghĩ đi. “
Mộ Vân nhìn về ghế chủ vị, lạnh nhạt nhắc nhở:
“Lam tổng, mọi người đang cần một câu nói từ ông. Lên tiếng tí, cho mọi người yên tâm chứ ông. “
Lam Thương căng thẳng lướt qua mọi người, nặng nề lên tiếng:
“Có lẽ mọi người đều biết, công ty chúng ta đang gặp khó khăn. Theo chúng tôi điều tra thì là do Lục Tử Dạ, bên Lục thị dở trò. “
Nghe thế Mộ Vâm bật cười:
“Lam chủ tịch thân mến, ông rối quá hóa điên sao? “
Lam Âu đập bàn:
“Cô nói gì đó Trương Huyền. “
Sau ngày hôm đó, anh ta đã điều tra ra Trương Huyền đang ở chung nhà với Lục Tử Dạ. Mộ Vân vặn lại anh ta:
“Tôi nói chuyện với Lam chủ tịch, chứ tôi chưa hỏi đến anh mà Lam tổng? “
Nghe thế Lam Thương đành lên tiếng:
“Cô nói vậy là ý gì? “
Mộ Vân đặt sấp tài liệu lên bàn, cô đẩy về phía ông ta:
“Ông xem đi, tôi nhờ người tìm hiểu mà đã tìm ra cái này. “
Lam Thương xem xong, tức giận ném xuống đất:
“Khốn nạn thật. “
Rồi ông ta quay sang trấn an các cổ đông:
“Xin mọi người bình tĩnh, bên phía công ty sẽ có câu trả lời sớm nhất cho mọi người. “
Nghe xâu nói này, các cổ đông đã bớt đi sự lo lắng. Mọi người lục đục ra về, Mộ Vân ra sau cũng khi đi ngang Lam Âu. Cô đứng lại nhìn anh ta, cười một nụ cười rất nhạt cất tiếng mà chỉ có hai người nghe thấy:
“Mọi thứ chỉ mới bắt đầu. À quên chuyện năm năm trước, sẽ có ngày anh nhận lại không thiếu đâu. Nên cố sống nốt đi. “
Rồi cô hất cằm kiêu ngạo đi ra, với cô dù trong hoàn cảnh như thế nào vẫn luôn kiêu ngạo.
Lam Âu nghe thế, anh ta bất giác run lên lẩm bẩm:
“Chuyện của năm năm trước? Sao cô ta biết được. “
Đang mải suy nghĩ, bất chợt bị sấp tài liệu ném vào người Lam Âu khó hiểu nhìn bố mình:
“Bố, sao bố ném con? “
Lam Thương quát:
“Mày xem việc tốt đẹp mày gây ra đi. “
Anh ta nhặt lên đọc, sau đó liền lắp bắp quỳ xuống trước mặt ông ta:
“Không phải con, bố phải tin con. Không phải con làm. “
Lam Thương chán ghét đạp người đang quỳ ra:
“Tao cho mày một tuần để sửa sai, nếu không sửa được thì mày lập tức rời khỏi công ty. “
Lam Thi nhẹ nhàng khuyên bảo ông ta:
“Bố bình tĩnh đã, chẳng phải chúng ta còn con cờ là Lam Kỳ bên công ty của Thượng Hy sao? “
Lam Thương gật đầu:
“Ta không quên, chỉ là nó chưa được ra mặt. Việc anh con làm, nó phải tự sửa sai. Không thể để người khác sửa giúp nó. Đây là bài học để nó nhớ. “
Rồi ông đứng lên đi ra ngoài, bên trong phòng họp còn hai anh em Lam Thi:
“Anh hai, anh làm kiểu gì để cô ta nắm được thóp thế? “
Lam Âu ôm đầu:
“Thật kỳ lạ, lúc đó tao làm rất cẩn thận. Sau năm năm, sao cô ta có thể tìm lại được chứ? “
Lam Thi đăm chiêu:
“Mà sao cô ta lại tìm làm gì? Cô ta là Trương Huyền, sao lại dính dáng đến Lục Tử Dạ? Em nhìn cách cô ta tiếp xúc với Lục Tử Dạ rất lạ. “
Lam Âu bừng tỉnh:
“Đúng rồi, cô ta đang ở nhà Lục Tử Dạ. “
Lam Thi trợn mắt lên:
“Cái gì cô ta ở Lục gia? “
Lam Âu gật đầu:
“Được rồi, em ra ngoài đi. Anh còn việc phải làm. “
Lam Thi tức giận ra ngoài, còn Lam Âu thì gọi điện cho ai đó:
“Tam đại ca phải không ạ? “
“… “
“Xin lỗi vì làm phiền tam đại ca vào sáng sớm như thế này. “
“… “
“Đại ca giúp em một việc được không ạ? “
“… “
“Chuyện này không thể nói qua điện thoại.”
“… “
“Vâng tối nay, chúng ta gặp nhau tí ạ. “
“… “
“Vâng lát em gửi địa chỉ cho tam đại ca. “
“… “
“Vâng ạ. “
Tắt điện thoại, anh ta thở ra một hơi. Coi như ổn, Lam Âu nở nụ cười ma quỷ:
“Lần này sẽ sạch sẽ. Haha”
~còn tiếp ~
Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!