Bước Qua Đau Thương: Vợ Quay Lại, Con Phúc Hắc
Chương 17
Chiều hôm đó, Mộ Vân đang trong phòng thí nghiệm của mình. Cô đang tìm cách để nhanh chóng kết thúc chuyện này sớm nhất, càng để lâu càng không ổn. Điện thoại cô vang lên:
“Tôi nghe. “
“… “
“Thật sao? “
“… “
“Cuộc hẹn mấy giờ? “
“… “
“Được lát em sang chỗ chị, hai chúng ta đến đó muộn hơn họ. “
“… “
“Em bảo Hạng Vũ làm sao để hắn, nói ra kế hoạch của hắn giúp chị. “
“… “
“Được tối gặp lại em. “
“… “
“Tạm biệt. “
Tắt điện thoại, Mộ Vân cười nhạt:
“Lam Âu, dám đánh chủ ý lên gia đình tôi à. Tôi cho anh biết tôi là ai, chuyện năm năm trước lần này chúng ta tính một thể. “
Cô đã vạch ra một kế hoạch, xong kế hoạch này cô sẽ ra nước ngoài một thời gian. Sau khi chuyện ở trong nước ổn cô sẽ về, nhưng lần này cô sẽ không đi một mình.
“Cộc… Cộc… Cộc… “
Tiếng gõ cửa làm Mộ Vân giật mình, cô vơ đống giấy trên bàn gọn vào rồi lên tiếng:
“Ai đó. “
Bên ngoài giọng cô bé thư ký:
“Mộ tiểu thư, có Thượng tổng tìm cô. “
Mộ Vân đi ra bàn uống nước, ngồi xuống:
“Vào đi. “
Cạch-tiếng cửa mở ra Thượng Hy một thân mệt mỏi đi vào, nhìn anh như thế Mộ Vân nhíu mày:
“Bao lâu rồi anh chưa ngủ? “
Cô thư ký đi ra và không quên khép cửa lại, Thượng Hy lê thân vào anh thả người xuống sofa. Day day hai bên thái dương:
“Ba hay bốn ngày gì đó, anh không nhớ. “
Mộ Vân nghe xong cô quát um lên:
“Anh có bình thường không? Anh đi tìm con bé cũng ba năm nay rồi, anh muốn tìm đến bao giờ? Sao anh cứ cố chấp thế? “
Thượng Hy cũng mệt mỏi lên tiếng:
“Thế sao em cứ cố gắng chấp niệm Tử Dạ?”
Cô thật sự cáu với cái tên này, lúc người ta bên cạnh thì không giữ. Giờ người ta bỏ đi thì tìm kiếm, có điên không. Mộ Vân cũng không lý tiếp với anh ta, cô vào thẳng vấn đề chính mà cô định bàn:
“Em nhận được tin, Lam Âu muốn mượn tay Hạng Vũ để làm gì đó không hay cho Tử Dạ và Hàn nhi. “
Nghe thế Thượng Hy tỉnh tảo lên rất nhiều, anh ta lạnh lẽo lên tiếng:
“Hắn dám động đến Hàn nhi, thì bước qua xác anh đã. “
Từ khi Lục Hàn ra đời, không hiểu vì sao Thượng Hy rất thương thằng bé. Nên Lam Âu đánh chủ ý lên thằng bé, coi như tự tìm chết rồi.
Mộ Vân lên tiếng tiếp:
“Em cần anh và mọi người, cùng em diễn một vở kịch. Sau khi diễn xong em sẽ mang Hàn nhi ra nước ngoài, một thời gian cho đến khi các anh xử lý ổn chuyện trong nước. Em sẽ về vị trí thuộc về em, anh thấy được chứ? “
Thượng Hy nhún vai:
“Đã cùng leo lên lưng cọp rồi, giờ cô có kêu anh xuống thì anh cũng chịu. “
Mộ Vân cười tươi, cô đi đến bàn làm việc lấy xấp giấy ban nãy đưa cho Thượng Hy:
“Đây là kế hoạch, anh và Phong đọc rồi làm theo là được à. Cùng lắm kêu cả anh Chính Từ giúp, em cũng sẽ nói với Hạ Du một tiếng. “
Thượng Hy nhận xấp giấy, anh đứng lên:
“Được, em cứ lo việc em cần. Còn lại để bọn anh lo cho. “
Sau khi Thượng Hy đi, Mộ Vân chuẩn bị cho cuộc hẹn tối. Đúng giờ Hạ Du qua đón cô, lên xe cô vẫn không quên trêu Hạ Du:
“Chính Từ cho em đi như thế này gặp Hạng Vũ à? Không ghen đó chứ. “
Hạ Du cười híp mắt:
“Chị này, bọn em giờ chỉ là bạn thôi. Anh Từ biết mà, anh ấy đâu có vô lý như trước đâu. “
Mộ Vân cười, cô nghĩ:
“Rồi mình cũng sẽ có được hạnh phúc bên gia đình, một chút nữa thôi. “
Đến nhà hàng, hai người ngồi sát với bàn mà Hạng Vũ và Lam Âu. Nhìn thấy Mộ Vân và Hạ Du bước vào chỗ ngồi, Hạng Vũ bắt đầu hỏi:
“Anh Lam đây có thể nói tôi nghe, kế hoạch của anh cho tôi nghe. Để tôi biết mình nên làm gì không? “
Lam Âu căm tức lên tiếng:
“Tôi muốn tam ca giúp tôi bắt thằng bé con Lục gia. “
Hạng Vũ giả không hiểu hỏi:
“Tiểu thiếu gia Lục gia-Lục Hàn đó hả? “
Lam Âu gật đầu:
“Chính xác, tôi muốn tam ca bắt nó để ép Lục Tử Dạ buông tha cho công ty của nhà tôi. “
Hạng Vũ khẽ chạm vào cốc rượu, tay vân vê ly rượu:
“Anh Lam tìm tôi chỉ để như thế? Nếu thế tôi không làm. “
Lam Âu thắc mắc:
“Tại sao? “
Hạng Vũ không nhanh không chậm nói:
“Thứ nhất, tôi và Lục gia không dính dáng không có chuyện gì xích mích. Thứ hai, cả nước này ai cũng biết Thượng Hy-tổng tài của Thượng thị cực chiều thằng bé. Giờ anh kêu tôi bắt nó, khác nào bảo tôi đối đầu với Thượng Hy. Thứ ba, Hạ Du-em gái tôi vừa lấy Mạc Chính Từ. Đừng bảo với tôi, anh Lam đây không biết quan hệ của bọn họ nhé. “
Lam Âu khó xử lên tiếng:
“Mong tam ca giúp đỡ, chứ tôi không biết phải nhờ ai. “
Hạng Vũ phất tay:
“Anh Lam cứ về đi, tôi cần suy nghĩ thêm. Sẽ có cau trả lời sớm cho anh Lam. “
Đã thế Lam Âu không thể ở lại, anh ta đà h đi về. Mộ Vân và Hạ Du cũng về trong im lặng, kế hoạch của Mộ Vân thì Hạng Vũ cũng biết rồi. Bây giờ tránh không để Lam Âu nghi ngờ, để hắn sập bẫy là được.
Lục Tử Dạ bước từ phía sau bức tường sát đó đi ra, anh ngồi xuống ghế đối diện Hạng Vũ:
“Tôi không tiện ra mặt, mọi chuyện nhờ anh. “
Hạng Vũ gật đầu:
“Coi như tôi giúp anh một lần, yên tâm mà đón vợ. Mọi chuyện có bọn tôi rồi. “
Lục Tử Dạ gật đầu.
~còn tiếp~
———-
Giờ mới thấy nam9 xuất hiện à, từ đầu đến giờ toàn thấy Thượng Hy không à.
May quá nam9 lên sàn
Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!