Bươm Bướm Bay
Chương 4 : Trẹo chân
Ngông nghênh, mãnh liệt, ngỗ ngược, mang theo hơi thở của tuổi thanh xuân. Anh nắm giữ sân khấu, anh là trung tâm của đám đông. Ánh đèn rất tối, đám người hò reo xung quanh, rõ ràng là không gian của những tạp âm ồn ã, nhưng Tiểu Điệp vẫn thích giọng hát của anh. Một giọng hát trầm khàn như mang theo khói thuốc, một chất rock mạnh mẽ đầy phẫn nộ nhưng lại như một lời kể chuyện thâm trầm, đã khiến cô, “nghiện” ngay từ lần đầu thưởng thức.
Tông Chính Hạo Thần cảm thấy hôm nay mình rất không bình thường, nói thế nào nhỉ? Chỉ là có một dục vọng rất muốn thể hiện thật tốt, muốn hát thật hay cho cô gái nhỏ nhắn yên lặng ngồi sau sân khấu đó nghe, muốn được nhìn thấy trong mắt cô sự kinh ngạc và hò reo. Tông Chính Hạo Thần hoàn toàn không thể khống chế được ánh mắt của mình. Sân khấu ở phía trước mặt, nhưng anh lại vô thức muốn quay đầu sang bên trái, hoặc dùng tia sáng còn lại trong ánh mắt, cố gắng nhìn chăm chú về phía đó.
Đồng Tiểu Điệp ngẩng đầu lên đối diện với ánh mắt của Tông Chính Hạo Thần, có một tia sáng, chiếu sáng một góc khuất nào đó trong lòng.
Cảnh tượng anh nhìn em, em nhìn anh này khiến những người bạn phía sau đều buồn cười. Đây còn là Hạo Tử lạnh lùng hư hỏng đó không? Cô gái này có lai lịch thế nào? Cô đã được ngồi lên chiếc xe phân khối lớn chưa từng có cô gái nào được chạm vào, được một người có bệnh ưa sạch sẽ như Hạo Tử ôm vào lòng, hơn nữa, còn khiến cho một người trong mắt mọi người là núi băng ngàn năm hôm nay cười không biết bao nhiêu lần. Đặc biệt là người đàn ông đi ra đón họ lúc trước, ngồi phía sau cùng của sân khấu vừa đánh trống vừa ngước mắt lên nhìn bằng nửa con mắt, bởi vì khuôn mặt tươi cười kỳ lạ tối nay của Tông Chính Hạo Thần sắp làm lóa mắt đôi mắt tuyệt đẹp của anh.
Không khí bùng nổ, cuồng nhiệt. Mọi người dường như đều cảm nhận được sự nhiệt tình và dốc sức của Tông Chính Hạo Thần. Xung quanh hoàn toàn không còn kiểm soát, không có hát lại. Các nhân viên bước xuống sân khấu. Khán giả lần lữa không muốn rời đi, gào thét gọi tên: “Tông Chính! Tông Chính!”.
Tông Chính Hạo Thần rót cho mình một cốc nước lạnh, ngồi thấp xuống để tầm mắt ngang bằng với Đồng Tiểu Điệp, trên tay vẫn còn cầm miếng gảy đàn ghita, chỉ vào mình nói: “Anh là Tông Chính Hạo Thần.”
Cái vẻ mặt ngông cuồng ngỗ ngược đó, giọng nói trầm thấp đó, thanh âm “Tông Chính Hạo Thần” đó, không hiểu sao Đồng Tiểu Điệp bỗng thấy tim đập nhanh hơn. Trong ánh đèn mù mờ phía sau sân khấu, cô bỗng dưng đỏ mặt.
“Em… Em là Đồng Tiểu Điệp”
Đằng sau, những người bạn chơi với Tông Chính Hạo Thần từ nhỏ, tối nay đã hoàn toàn kinh ngạc, chỉ thiếu nước con ngươi rơi xuống nữa thôi. Những người đến đây xem họ biểu diễn chỉ biết gọi cậu ấy là Tông Chính, còn những người thân quen luôn gọi cậu ấy bằng biệt danh Hạo Tử. Đây là lần đầu tiên từ nhỏ đến lớn, họ nghe thấy Tông Chính Hạo Thần nói chuyện như vậy với một người con gái ngoại trừ mẹ cậu ấy ra. Lần đầu tiên lại trịnh trọng giới thiệu với một cô gái nhỏ tên đầy đủ của cậu, Tông Chính Hạo Thần.
Đến khi tất cả mọi việc đều kết thúc đã là hơn ba giờ sáng. Đồng Tiểu Điệp nghĩ, chẳng trách lần nào cũng tầm này anh ấy mới đến quán ăn đêm.
“Lên đi, anh đưa em về!” Tông Chính Hạo Thần vỗ vỗ vào ghế sau của chiếc môtô.
“Dạ?” Đồng Tiểu Điệp chớp chớp mắt.
“Ừ!” Tông Chính Hạo Thần gật đầu.
“Hay là thôi ạ!” Đồng Tiểu Điệp không thể làm ngơ những tiếng xuýt xoa của đám đông phía sau, trong lòng nghĩ mình có thể bắt xe về nhà.
“Đồng Tiểu Điệp!” Tông Chính Hạo Thần như sắp phát điên.
“Dạ?” Đồng Tiểu Điệp nghĩ, đây là lần đầu tiên anh gọi tên cô.
Anh ôm lấy chiếc mũ bảo hiểm, hỏi một cách bất lực: “Trông anh rất giống người xấu sao?”
“Phụt!” Đồng Tiểu Điệp phì cười.
“Lên đi!” Tông Chính Hạo Thần đội mũ bảo hiểm lên, khởi động xe.
Còn biết làm thế nào nữa? Dù sao đàn ông cũng đã nói như vậy rồi, hơn nữa, Đồng Tiểu Điệp cảm thấy anh đương nhiên không phải một người xấu.
Chỗ ngồi đằng sau của chiếc xe phân khối lớn mặc dù rất nặng, nhưng kỹ năng múa khi còn nhỏ của Đồng Tiểu Điệp vẫn còn, độ dẻo dai của cơ thể không tồi, trước lạ sau đã quen leo lên xe, ôm rất chặt eo của Tông Chính Hạo Thần.
Đám khán giả vẫn đứng đợi ở cửa lúc này đã không thể tin vào mắt mình nữa rồi. Tông Chính đối xử với một người phụ nữ như vậy, đúng là trăm năm khó gặp, ngày mai, à không, đợi trời sáng, nên đi mua xổ số.
Còn đám bạn của Tông Chính Hạo Thần, những ai không có mặt lúc này đã được những người chứng kiến gọi điện thoại thông báo. Họ đã cá cược, họ cược về quan hệ giữa Tông Chính và cô gái nhỏ không biết chui ở đâu ra này.
Đến khi Tông Chính Hạo Thần đưa Đồng Tiểu Điệp an toàn về đến nhà, cô đã bị lạnh đến nỗi cả người cứng đờ. Từ trên xe bước xuống, nhìn thấy Tông Chính Hạo Thần chỉ mặc một chiếc áo khoác mặc, trong lòng Đồng Tiểu Điệp hoàn toàn bái phục.
“Hôm nay thật sự cảm ơn, anh cũng về nhà sớm đi.” Đồng Tiểu Điệp vừa nói vừa thả tóc xuống.
“Nhà em ở tầng mấy?” Tông Chính Hạo Thần tháo mũ xuống, hỏi cô.
“Tầng năm.” Đồng Tiểu Điệp nói ra thanh âm có chút đau khổ, cô cũng đang tính xem với cái chân đang trẹo này của mình sẽ phải bò lên thế nào.
“Được, vậy đi thôi.” Tông Chính Hạo Thần đứng dậy.
“Dạ?”
Đồng Tiểu Điệp còn đang muốn hỏi anh định đi đâu, Tông Chính Hạo Thần lại một lần nữa ôm eo nhấc bổng cô lên.
“Này!” Đồng Tiểu Điệp đập vào bờ vai anh. “Anh làm gì vậy?”
“Anh cảm thấy bộ dạng của em hiện giờ hoàn toàn không thể đi lên được.” Tông Chính Hạo Thần gõ nhẹ hai cái vào đầu Đồng Tiểu Điệp đang nằm trong tay, trong lòng nghĩ sao cô gái này đúng là nhẹ tênh.
“Nhưng mà…”
“Yên tâm đi, giờ này không còn ai nhìn thấy đâu.” Tông Chính Hạo Thần dường như hiểu được nỗi lo lắng của Đồng Tiểu Điệp, nhỏ giọng dựa vào tai cô thầm thì: “Hơn nữa vừa rồi vì anh không chăm sóc tốt cho em mới khiến em bị trẹo chân, anh phải thể hiện một chút quan tâm chứ.”
Đồng Tiểu Điệp nghĩ cũng phải. Nếu không có anh ấy, một mình cô đúng là không có cách nào bò lên trên được.
Cô nằm trong vòng tay của Tông Chính Hạo Thần, rút ra chiếc chìa khóa chống trộm của tầng một, rồi lại nhẹ nhàng khóa vào. Đồng Tiểu Điệp được ôm rất chắc. Người đàn ông này lại rất khỏe. Đi lên tầng năm, từng bước, từng bước một, anh không hề thở dốc, cũng không dừng lại nghỉ phút nào. Bước chân anh rất nhẹ nhàng, phát ra âm thanh rất khẽ. Hai người không nói với nhau câu nào. Đồng Tiểu Điệp còn đang suy nghĩ về trọng lượng của mình. Còn Tông Chính Hạo Thần thì đang ghi nhớ cảm giác này, cảm giác được ôm vào lòng một cô gái mềm mại dịu dàng, tỏa ra hương thơm dìu dịu mà bản thân anh không hề cảm thấy khó chịu.
Cuối cùng, Tông Chính Hạo Thần để Đồng Tiểu Điệp mở cửa nhà, tiện tay ôm luôn cô vào trong nhà, hơn nữa nhân tiện còn bóp chân cho cô.
Anh không hề bỏ qua sự lạnh lẽo của căn nhà này, không bỏ qua câu nói: “Con về rồi đây!” mà Đồng Tiểu Điệp nói với không khí lúc mở cửa bước vào, không bỏ qua biểu cảm của Đồng Tiểu Điệp khi nói câu nói đó. Có lẽ bản thân cô không có cảm giác gì, nhưng anh nhìn ra sự đau đớn.
Đồng Tiểu Điệp ngạc nhiên nhìn Tông Chính Hạo Thần lấy từ trong túi áo của mình ra một lọ rượu thuốc nhỏ, mở ra, xộc ra một mùi khó ngửi.
“Để anh xoa bóp cho em, nếu không ngày mai em không xuống giường được đâu.”
“Rượu thuốc ở đâu ra vậy?” Đồng Tiểu Điệp bịt chặt mũi, chỉ thở bằng miệng, xem ra có vẻ không thích.
“Vừa rồi anh lấy ở chỗ Quản Tử. Em đừng xem thường lọ rượu thuốc này, thật sự rất có tác dụng đấy. Quản Tử mỗi lần bị ba cậu ấy đánh một trận tơi bời đều không thể thiếu thứ này được.”
“Vậy anh đặt đó đi, em tự bóp được mà.”
Đồng Tiểu Điệp nghĩ mình vẫn còn chưa thân thiết với người đàn ông này tới mức có thể để anh ấy nhìn thấy chân mình.
Nhưng Tông Chính là ai cơ chứ? Trước giờ anh là người chỉ làm theo suy nghĩ của mình, không nói nhiều lời vòng vo. Anh trực tiếp nắm lấy chân Đồng Tiểu Điệp, tháo tất xuống, động tác rất nhanh nhẹn, khiến Đồng Tiểu Điệp đến cơ hội lên tiếng phản kháng cũng không có.
Tông Chính Hạo Thần nghĩ cô gái này phải sợ lạnh lắm, đi một đôi tất dày như thế mà chân vẫn lạnh ngắt. Nhưng giây phút sau đó, anh đã sững sờ.
Tay anh nắm lấy chân Đồng Tiểu Điệp, da cô trắng đến như trong suốt, còn nhìn được cả những đường gân mỏng màu xanh. Tay anh có một cảm giác mềm mại, cái lạnh thấm vào lòng bàn tay anh. Năm ngón chân móng chân đều được cắt sạch sẽ, tròn trịa hồng hào. Ngón chân xếp từ nhỏ tới lớn theo thứ tự thành một hàng thẳng tắp, không có ngón nào lớn hơn bất ngờ.
Đồng Tiểu Điệp bất giác hơi rụt chân lại. Tông Chính Hạo Thần lấy lại tinh thần, đổ rượu ra, bắt đầu cẩn thận nghiêm túc xoa bóp chân cho cô.
Ngón chân sưng không nhẹ, đỏ ửng lên khiến Tông Chính Hạo Thần lại vô duyên vô cớ đau lòng một lần nữa. Tay anh còn chưa dùng sức Đồng Tiểu Điệp đã kêu lên.
“A! Anh nhẹ tay thôi!”
“Anh đã dùng sức đâu?”
“Em đau!”
“Em nhẫn nhịn một chút. Không xoa bóp chân của em sẽ không khỏi được.”
“A… Đều tại anh dẫn em đến cái nơi đó. Lần này phải làm sao, ngày mai em còn phải bán hàng nữa.” Đồng Tiểu Điệp bỗng chốc cảm thấy tủi thân, sao cô lại thê thảm như vậy chứ!
“Em xem chẳng phải anh đang xoa bóp cho em sao. Yên tâm đi, tay nghề của anh cũng được lắm. Ngày mai nhất định em không lỡ dở việc bán hàng.”
Tông Chính Hạo Thần tươi cười nhìn Đồng Tiểu Điệp đang cắn môi, đôi tay dần dần tăng lực.
“Nhà em cũng khá gần quán ăn, mọi ngày một mình em đi trên đường có sợ không?” Tông Chính Hạo Thần bắt đầu tìm chủ để, phân tán sự chú ý của Đồng Tiểu Điệp.
“Không sợ, lúc em về trên đường đều có các cô bác nhân viên vệ sinh, hơn nữa trời cũng gần sáng rồi.”
Đồng Tiểu Điệp nhìn Tông Chính Hạo Thần đang ngồi dưới đất bóp chân cho mình, đầu hơi cúi, đôi mày hơi vểnh lên, nhìn rất nghiêm túc, trên mặt vẫn còn nguyên chiếc băng gạc đáng yêu.
Cô chỉ vào mặt anh, hỏi Tông Chính Hạo Thần: “Thứ này anh lấy ở đâu ra vậy? Thật sự không hợp với anh chút nào.”
Tông Chính Hạo Thần hơi nghi hoặc trong giây lát, mới nhớ ra chiếc băng gạc trên mặt mình: “Của Quản Tử đấy, em không thấy độ “điệu đà” của tên đó sao?”
“Chính là anh chàng đánh trống đó sao?”
“Đúng vậy! Mấy ngày trước có đám người đến làm loạn nhất quyết đòi hơn thua với bọn anh, đã thua lại không phục thế là đánh nhau.”
“Chẳng trách hôm đó anh không đến ăn bánh trôi.” Đồng Tiểu Điệp biết chính là ngày hôm đó, mấy người khách trong quán ăn cũng nhắc đến chuyện phá rối. Tông Chính mà họ nói đến lúc đó chắc chính là người đàn ông trước mặt rồi.
“Hôm đó em đợi anh sao?”
“Đâu có!” Đồng Tiểu Điệp ra sức phủ nhận, rõ ràng là giấu đầu hở đuôi. “Chỉ là em đã nghe thấy khách hàng nhắc đến tên của anh.”
“Ừ.”
“Tên của anh đặc biệt thật đấy.” Đây là lần đầu tiên Đồng Tiểu Điệp gặp người mang họ như vậy. “À, có một vị lãnh đạo trung ương cùng họ với anh, hôm qua em xem tivi đã nhìn thấy.”
Tay của Tông Chính Hạo Thần hơi dừng lại, nhưng anh không đáp lời.
“Được rồi, anh xoa bóp xong cho em rồi, mấy ngày này em đi đường cẩn thận một chút.”
Đồng Tiểu Điệp đứng dậy đi lại vài bước, đúng là không còn đau nữa thật, cô vui vẻ quay người lại cảm ơn.
“Em nghỉ ngơi đi, anh đi đây.” Tông Chính Hạo Thần cũng cảm thấy mình cứ ở lại nhà cô gái này cũng không tốt, ngoan ngoãn bước ra cửa xỏ giầy.
“Ngày mai anh còn đến quán không?” Đồng Tiểu Điệp hỏi anh, quyết định sẽ làm cho anh một món ngon khác.
“Chắc là có, anh xuống đây, em khóa cửa cẩn thận.” Tông Chính Hạo Thần dặn dò xong, nhìn Đồng Tiểu Điệp khóa chặt cửa anh mới yên tâm đi xuống.
Đồng Tiểu Điệp tắt đèn trong phòng khách, chầm chậm bước vào phòng ngủ thay quần áo, đánh răng rửa mặt, rót nước uống thuốc rồi vùi người vào chăn. Đây là lần đầu tiên cô không về nhà một mình.
Tông Chính Hạo Thần ngồi trên chiếc môtô dưới nhà, ngẩng đầu nhìn căn nhà góc phải tầng năm đến khi tắt hết đèn, đưa tay lên ngửi mùi rượu thuốc nồng nặc trên tay mình.
Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!