Bươm Bướm Bay - Chương 5 : Bánh bao đậu đỏ ngọt ngào
× Để đọc chương tiếp theo ấn vào nút (DS Chương) để chọn chương cần đọc hoặc ấn vào Chương Tiếp / Tiếp ở trên và phía dưới cùng trang.    

trước tiếp
212


Bươm Bướm Bay


Chương 5 : Bánh bao đậu đỏ ngọt ngào


 Chập tối khi Đồng Tiểu Điệp đi xuống lầu, cảm thấy chân của mình đã hoàn toàn không còn vấn đề gì nữa, xem ra anh chàng Tông Chính đó cũng có kỹ năng đấy. Rồi cô mang theo tâm trạng phấn khởi đi chợ mua thức ăn. Cô mua nhiều hơn một chút bột mỳ và đậu đỏ. Cô định tối nay sẽ làm món khác thay đổi khẩu vị cho anh, thay cho lời cảm ơn.

Hôm nay cô cũng rất may mắn tìm được chỗ trống trên xe buýt, nhưng nửa đường có một bà lão tuổi đã cao lên xe, Đồng Tiểu Điệp tự động nhường chỗ. Cũng may chỉ còn lại hai trạm dừng xe. Đến quán ăn, cô rửa sạch đậu đỏ rồi ngâm nước trước, rồi cô đổ bột mỳ trắng tinh vào một cái nồi nhỏ, thêm nước bắt đầu nhào mỳ. Vì bột này không phải loại tự nở thế nên cho thêm chút nước ấm có thể làm cho bột mỳ nở ra dễ dàng hơn.

Đồng Tiểu Điệp từ nhỏ đã thích tất cả mọi thứ có dạng bột. Nhìn những hạt bột tinh mịn đó cô tự dưng sẽ có tâm trạng tốt. Thế nên cô rất thích làm những món mỳ, dùng đôi tay chạm vào thứ bột trắng mịn màng đến không thể tưởng tượng nổi đó đối với cô mà nói là một chuyện rất hạnh phúc.

Hôm nay quán rất đông khách, hơn nữa lại là ngày lạnh nhất trong năm. Khách hàng đều muốn Đồng Tiểu Điệp làm mấy món nóng hổi để ăn cho ấm bụng, khiến cô bận tối mắt.

Có một vị khách quen đứng ở bên ngoài nhà bếp nói chuyện với Đồng Tiểu Điệp.

“Tiểu Điệp à! Cô cũng làm món thịt luộc rim theo cách mà cháu bảo, sao vẫn không thể thơm và mềm như cháu làm nhỉ?”

Người đang nói chuyện là bà chủ của quán bar “Hưu Nhàn” bên cạnh, trông có vẻ nhiều tuổi hơn Đồng Tiểu Điệp khá nhiều, luôn thích sau khi quán đóng cửa thì đến gói một ít đồ ăn về nhà nhắm rượu cùng chồng.

“Cô làm theo đúng trình tự chứ? Hay là cô làm lại lần nữa đi, có phải là sai ở bước nào rồi không?” Đồng Tiểu Điệp trước giờ chưa từng che giấu tay nghề nấu nướng. Có những lúc khách hàng cảm thấy ngon liền hỏi cô làm thế nào, cô cũng sẽ nói hết. Dù sao thì tay nghề là tay nghề. Mùi vị mỗi người làm ra cũng sẽ không giống nhau, cô không hề lo bị ăn cắp nghề.

Nghe Tiểu Điệp nói như vậy, bà chủ đương nhiên rất vui, bước vào xin cô chỉ bảo, từng bước từng bước nhìn Đồng Tiểu Điệp làm món thịt luộc rim mà cô nói đến. Đúng là không hề thêm gia vị đặc biệt nào. Bà lẩm bẩm lát nữa về phải làm thử lại, rồi bọc vào túi đem về nhà.

Quán ăn của Đồng Tiểu Điệp không thuê thêm người làm, chỉ có mình cô bận rộn đi ra đi vào. Cô cảm thấy mình vẫn có thể đảm đương nổi, không cần tốn thêm một khoản tiền. Mặc dù cũng có những lúc cô mệt không thở ra hơi, nhưng điều này cũng chứng tỏ việc làm ăn của cô rất tốt, quan hệ với mọi người rất vượng.

Cô để ý trông món mỳ vắt đang đun trên bếp lò, dùng ngón tay kéo ra ngoài một nhúm nhỏ, kéo được thành sợi. Điều này chứng tỏ mỳ vắt đã đến lúc ngon.

Cô cười mãn nguyện, nhìn giờ tính xem còn bao lâu nữa thì Tông Chính Hạo Thần mới đến. Hôm qua, anh ấy đã nói là sẽ đến mà phải không? Trong lòng Đồng Tiểu Điệp nghĩ, phải cảm ơn người ta.

Lúc Tông Chính Hạo Thần đến, quán đã không còn người khách nào như mọi khi. Đồng Tiểu Điệp đang ở trong bếp trộn nhân bánh đậu đỏ. Cô đem những hạt đậu đỏ nhỏ lúc trước đã ngâm cho nở ra, đổ vào nồi cơm điện nấu sôi lên, thêm một chút đường cát rồi tiếp tục khuấy, để nhân bánh trở nên sền sệt, thơm lừng. Đến lúc tất cả đều nhuyễn ra thành bột đậu đỏ thơm lừng thì đổ ra để lát dùng. Mùi vị ngọt ngào béo ngậy đó khiến cô cảm thấy rất thích thú.

Tông Chính Hạo Thần tìm được chỗ để ngồi xuống. Đồng Tiểu Điệp nghe thấy tiếng của anh, vô tình nhận ra, thanh âm trầm thấp mang theo chút khói thuốc truyền vào trong nhà bếp.

“Bướm nhỏ! Anh đến rồi đây!”

Đồng Tiểu Điệp mỉm cười. Từ khi nào anh bắt đầu gọi cô là bướm nhỏ vậy? Vậy cô phải xưng hô với anh thế nào đây? Hay cứ gọi anh là Tông Chính như mọi người đi.

Cô vừa đi ra ngoài thì nhìn thấy trong quán có hai người đàn ông to con. Ngoài Tông Chính ra còn một thành viên trong ban nhạc hôm đó cô đã gặp nữa. Đôi mắt hai mí tuyệt đẹp đó đang vẫy tay cười tít mắt với cô.

Đồng Tiểu Điệp bước đến, mở miệng, cô vẫn chưa quen gọi tên anh bằng hai chữ “Tông Chính”, đành phải bỏ qua việc chào hỏi họ.

“Các anh có món nào không thể ăn được không? Em sẽ xem để sắp xếp cho các anh.”

Tông Chính Hạo Thần không dễ gì bỏ quên, chau mày. Anh vốn rất mong đợi nghe được cô gọi tên mình, vậy mà cô gái này lại bỏ qua luôn.

“Bọn anh cái gì cũng ăn hết, em nấu nhiều một chút là được.” Anh chàng mắt hai mí tên Quản Tử nói.

“Chân em đã đỡ hơn chút nào chưa?” Đây là việc Tông Chính Hạo Thần quan tâm nhất. Vốn dĩ chỉ có một mình anh đến đây, không ngờ lại kéo theo một tên lắm mồm, nhất quyết đòi theo anh đến đây ăn đêm, thật ra, là muốn gặp mặt con bướm nhỏ này. Người anh em này đã chơi với anh từ nhỏ đến lớn. Cậu ta có ý gì trong lòng Tông Chính Hạo Thần biết rõ, giống như tâm sự của anh cũng bị cậu ta nhìn thấu vậy.

Nhưng, anh có tâm sự gì nhỉ? Nhất thời bản thân Tông Chính Hạo Thần cũng không hiểu rõ, chỉ vô duyên vô cớ rất muốn đến đây.

Đồng Tiểu Điệp gật đầu, ý muốn nói với Tông Chính Hạo Thần chân mình đã không sao, rồi quay người đi vào nhà bếp.

“Hạo Tử! Có công thức bí mật rượu bôi vết thương của nhà họ Quản mình, có vết thương nào không trị được chứ, chẳng phải cậu hỏi thừa rồi sao?” Quản Tử xích lại nói chuyện với Tông Chính.

Anh rất tò mò về nơi này. Họ chưa từng đến những chỗ thế này bao giờ. Một quán bán đồ ăn đêm nhỏ bé, liệu có thể có món gì ngon? Thật không hiểu mỗi ngày sau khi kết thúc, Hạo Tử lại mất tích đến đây ăn cái gì.

Đồ ăn được bưng lên rất nhanh chóng. Đồng Tiểu Điệp làm cháo hải sản, đều là sò và tôm he tươi, đun hơi liu riu một chút là có mùi vị tươi ngọt, kết hợp với gạo được ninh gần thành cháo, kỳ diệu như vậy, rắc thêm một chút hành lá và cần tây. Cô tự tin có thể khiến những vị khách này ăn miếng đầu tiên chỉ hận không thể nuốt cả lưỡi xuống.

Quản Tử nhìn món cháo trắng bình thường trên bàn thì trong lòng rất khó hiểu. Tay nghề của cô gái này, thật đúng là chẳng ra sao. Cái tên Hạo Tử này bỏ mặc đầu bếp của khách sạn năm sao ở nhà chạy đến đây ăn?

Khi anh khuấy thìa xuống nhìn thấy miếng tôm he đỏ rực. Anh nghĩ, ừ, cũng có một chút thành ý. Khi anh đưa miếng đầu tiên vào miệng, sắc mặt lập tức có sự biến đổi, nói thế nào nhỉ? Một cảm giác mềm mại trơn tru, tươi ngọt mà không tanh nồng. Hải sản rất tươi ăn vào vô cùng thoải mái. Cháo nóng ấm có mùi thơm của gạo. Trong thời tiết lạnh giá này có thể được ăn một bát cháo hải sản như vậy, Quản Tử cảm thấy rất đáng, rất nhanh đã đổ đầy bát thứ hai, càng ăn càng thấy ngon. Cuối cùng đúng là anh thật sự muốn nuốt cả lưỡi của mình xuống.

Tông Chính Hạo Thần buồn cười nhìn người bạn của mình, từ lúc đầu không để ý đến giờ thì ăn phùng mồm trợn má, cả một bát cháo hải sản to tướng đã vào cả bụng của cậu ta rồi, anh chẳng ăn được chút nào.

Đồng Tiểu Điệp đang bận rộn trong bếp đương nhiên không biết những việc này. Cô nhanh nhẹn rắc bột mỳ lên mặt bàn, đặt lên bàn món mỳ đã luộc xong trong nồi, tiếp theo dỡ mỳ bắt đầu nhào nặn, nghiền thành những vỏ bánh tròn trịa. Đôi tay cô linh hoạt nặn gấp, xoay tròn trên vỏ bánh, gói được một vỉ bánh bao đậu đỏ tròn trịa.

Đưa lên bếp hấp vài phút, trong nhà bếp đã có một mùi hương vô cùng dễ chịu, rồi cô bọc thêm cho bánh một lớp giấy bên dưới chống ẩm, xếp vào hộp, bê ra cho Tông Chính Hạo Thần.

“Bướm nhỏ! Em lại đây, lại đây!”

Đồng Tiểu Điệp nhìn đôi mắt hai mí còn xa lạ hơn Tông Chính Hạo Thần nhiệt tình vẫy tay với mình.

“Dạ?”

“Món này…” Hạo Tử chỉ vào chiếc bát đã rỗng không trước mặt mình: “Em làm thế nào vậy? Là món ngon nhất anh đã từng ăn.”

Nhận được lời khen ngợi, hơn nữa lại là một lời khen thẳng thắn như vậy, Đồng Tiểu Điệp tâm trạng rất vui vẻ, nói mắt hai mí lần sau hãy vào nhà bếp học tập.

Tông Chính Hạo Thần cảm thấy mình chưa ăn được bữa đêm cũng không còn đói nữa. Con bướm nhỏ này cười vui vẻ như vậy khiến anh cảm thấy mình chỉ cần ngắm cô ấy như vậy là đủ rồi, không có gì ăn, hay có bị cướp đồ ăn anh cũng không để ý nữa.

Nhưng, khi cô gái này đưa cho anh một hộp đã được bọc cẩn thận thì anh không nghĩ như vậy nữa, đúng vậy, dựa vào đâu mà tôi không được ăn chứ! Nhìn đi, người ta còn đặc biệt chuẩn bị cho riêng tôi, những thứ này, đều là của một mình tôi.

Cuối cùng, bất luận Quản Tử có bị làm cho cảm động thế nào, lại thêm cả đe dọa, dụ dỗ, thậm chí còn mang hai mươi tám năm tình nghĩa của họ ra cũng vô dụng. Anh vô cùng thèm thuồng nhìn Hạo Tử bày ra bộ mặt vô cảm, lấy ra một chiếc bánh bao nhỏ, cắn một miếng, rồi ý cười trong ánh mắt muốn giấu cũng không giấu nổi nữa.

Đương nhiên, Tông Chính Hạo Thần rất vui, bởi vì cắn miếng đầu tiên anh đã hiểu ra, những thứ này, thật sự làm cho một mình anh, là đặc biệt, món bánh bao tròn vo thêm ngọt.

Từ ngày hôm đó, lần nào Tông Chính Hạo Thần cũng phải dằn mặt mới có thể ngăn cản Quản Tử và một người anh em nữa có ý muốn tấn công. Việc này không dễ dàng chút nào, tiêu tốn rất nhiều sức lực!

Món bánh bao đậu đỏ hôm đó, về nhà anh đã cho vào tủ lạnh. Ngày hôm sau dù có muộn đến nơi, anh vẫn kiên quyết phải đút hai cái vào lò vi sóng, ăn trên đường đến chỗ làm. Ăn xong thì cả ngày tâm trạng đều phấn khởi. Dường như việc gọi là “đi làm” ở nơi đó cũng không còn khó chịu như vậy nữa.

Bước tiếp theo, anh cảm thấy mình nên trao đổi số điện thoại với con bướm nhỏ đó, việc này, có thể có, nhất định phải có.

Nghĩ đến là lập tức hành động. Anh tìm một ngày không phải biểu diễn. Hôm đó là một ngày mưa, trong quán không có khách, hơn nữa thời tiết còn lạnh đến không tưởng tượng nổi, bản thân anh cũng khoác một chiếc áo rất dày. Nhìn sang con bướm nhỏ đó còn khoa trương hơn, không khác gì một quả cầu tuyết tròn vo, còn đội một chiếc mũ len hình chóp, khiến gương mặt càng thêm nhỏ.

“Chắc không còn ai đến nữa đâu, lạnh như thế này.”

“Đúng vậy!” Đồng Tiểu Điệp bưng tách trà lên cho hơ tay, giậm chân liên hồi, nhìn Tông Chính trước mặt, trong lòng nghĩ, thì ra anh ấy cũng biết mặc áo dày.

“Về nhà thôi, để anh đưa em về.” Tông Chính Hạo Thần đứng dậy bước ra ngoài, thời tiết thế này, một mình cô ấy, thật khiến người khác không yên tâm.

Trời vẫn mưa. Đồng Tiểu Điệp một tay cầm chiếc ô hình hoa của mình, run cầm cập cố gắng nép mình sau lưng Tông Chính Hạo Thần.

Bất đắc dĩ, Tông Chính Hạo Thần phải điều khiển con xe xé gió của mình một cách cẩn thận, tốc độ chậm đến nỗi động cơ không còn “lòng tự trọng”.

Anh đang nghĩ, có lẽ, nên đổi sang con xe bốn bánh rồi, gặp thời tiết như thế này cũng dễ xử lý hơn, người ngồi đằng sau nhất định là lạnh cóng chịu không nổi rồi. Anh rút cánh tay không cầm tay ga của mình ra, từ từ trượt ra sau lưng, nắm lấy bàn tay nhỏ bé đã đông cứng đang bám chặt lấy áo của mình lấy ra, đặt vào trong túi chiếc áo ngoài dày cộm của mình.

Đi được nửa đường, mưa càng lúc càng to. Cơn mưa như trút nước dường như còn có thêm những hạt tuyết. Đến dưới nhà của Đồng Tiểu Điệp, Tông Chính Hạo Thần cũng ướt như chuột lột. Đồng Tiểu Điệp không nhẫn tâm, bảo anh lên lầu tránh mưa một lát, anh lắc đầu.

Tông Chính Hạo Thần đã từ chối lời mời của Đồng Tiểu Điệp. Thực ra, anh cũng rất cổ hủ, cảm thấy mình là một người đàn ông thì không nên làm vậy, không tốt. Anh cũng không muốn mọi người hiểu lầm Đồng Tiểu Điệp. Trong lòng anh, cô thuần khiết trong sạch như một đóa hoa sen vậy.

“Vậy em lên nhà đây, anh cầm chiếc ô này đi. Anh lái xe về nhà từ từ thôi.”

“Ấy… Em đợi một chút.” Tông Chính Hạo Thần bỏ mũ xuống gọi cô lại.

”Dạ?”

“Số điện thoại của em là bao nhiêu?” Tông Chính Hạo Thần rút điện thoại từ trong túi ra, ấn vài cái. Chết rồi, ngấm nước sập nguồn rồi. Anh lập tức chau mày.

Đồng Tiểu Điệp nhìn anh buồn cười, cả người đã ướt hết cả rồi. Bộ mái xoăn đã dính gọn lại trên trán, mũi thì lạnh đến đỏ ửng cả lên.

“Để em viết cho anh!” Cô lấy ra trong túi xách một chiếc bút bi và một cuốn sổ nhỏ, xé ra một trang, rất nhanh viết một dãy số điện thoại.

Tông Chính Hạo Thần cẩn thận nhét mảnh giấy vào trong găng tay, chỗ này có lẽ là chỗ duy nhất nước không vào được, sau đó nhìn Đồng Tiểu Điệp mỉm cười: “Anh có chuyện gì sẽ gọi điện thoại cho em, như thế tiện hơn nhiều.”

Đồng Tiểu Điệp gật đầu, đưa ô cho anh cầm, quay người đi về phía cửa chống trộm.

Sau đó, cô phóng về nhà thay quần áo, rồi ngâm mình trong bồn nước nóng rải hoa, tắm rửa cho ấm áp, còn đun cho mình một bát nước gừng với đường mật, không sợ nóng uống một ngụm. Cô không được cảm lạnh, tuyệt đối không thể cảm lạnh.

Đến khi Đồng Tiểu Điệp chui vào chiếc chăn ấm áp của mình rồi, cô mới ra mình phải hỏi Tông Chính xem có việc gì mà phải gọi điện thoại tìm cô.

Chưa có ai yêu thích truyện này!
× Chú ý: Ấn vào MENU chọn D/S TRUYỆN ĐANG ĐỌC hoặc ấn vào biểu tượng CUỘN GIẤY ở trên cùng để xem lại các truyện bạn đang đọc dở nhé.    

Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!


 BÌNH LUẬN TRUYỆN