Bươm Bướm Bay
Chương 6 : Truyền nước
Vô cùng tích cực, ngày thứ hai khi Tông Chính Hạo Thần đi làm đã bỏ việc đi ra ngoài. Anh thay bộ áo véc cứng nhắc gượng gạo trên người ra, kéo Quản Tử đến cửa hàng điện thoại. Đương nhiên, cái gọi là “thời gian đi làm” đối với anh mà nói thực ra cũng là lãng phí thời gian. Ra ngoài làm gì cũng chỉ cần một câu nói của anh là được.
Quản Tử nhìn Tông Chính Hạo Thần giống như một con tắc kè hoa. Ban ngày thì thắt cà vạt, mặc áo véc ra vẻ nho nhã lịch thiệp. Đến tối lại ba lăng nhăng, thái độ bất cần. Điều này thực sự khiến anh rất buồn cười, vỗ vai, xoa đầu anh.
“Nói chuyện rõ ràng với ông già nhà cậu đi. Cậu còn muốn sống cuộc sống như thế này đến khi nào nữa?”
“Hay là… cậu đi nói giúp mình?” Tông Chính Hạo Thần liếc nhìn Quản Tử.
“Mình á? Thôi đi. Từ nhỏ mình nhìn thấy bố cậu đã sợ phát khiếp, anh em chỉ là lo cho cậu thôi.”
“Cậu tưởng mình chưa nói sao? Nói lần nào là cãi vã lần ấy. Mình sợ tim của mẹ mình không chịu nổi kích động.”
Tông Chính Hạo Thần hồi tưởng lại những trận đấu khẩu huyết lệ vô cùng “vui vẻ” của anh và ba, lặng lẽ lắc đầu. Thôi thì, cứ thế này đi. Dù sao thì tay ba anh có dài hơn đi nữa bây giờ cũng không thể lại gần để quản anh.
“Haiz, ai bảo nhà cậu chỉ có độc một mình cậu. Được như mình thì tốt biết bao. Có anh trai mình ở trên chống đỡ, đâu còn việc của mình nữa.” Quản Tử mở to hai mí mắt tuyệt đẹp của mình, không thể thoải mái hơn.
Tông Chính Hạo Thần không đáp lại. Anh biết rất rõ những việc mình phải gánh vác trên vai nặng nề cỡ nào. Nhưng, cuộc sống như vậy không phải là điều anh mong muốn.
Trong lòng anh, một cuộc sống hoàn mỹ có lẽ là một cuộc sống đơn giản, chỉ đong đầy những âm thanh của nhạc rock và tiếng trầm thấp của bass. Có lẽ chỉ nên tràn đầy niềm vui và lý tưởng, có lẽ chỉ nên làm công việc mà mình thích cho đến tận cuối đời, có lẽ chỉ nên một mực theo đuổi những bước chân theo đuổi giấc mơ của Diệp Cầm.
Cuộc sống như vậy, việc phải suy nghĩ mỗi ngày là biên tập sáng tác và luyện tập, biểu diễn. Chứ không phải như bây giờ, sáng sớm vội vã đi làm, mặc áo véc, thắt cà vét rồi thì ăn không ngồi rồi, nhìn những người ở đó adua, nịnh nọt, những nụ cười giả tạo trên mặt sắp rớt xuống đến nơi. Đến tối mới có thể trở về nơi thuộc về mình, biểu diễn, thổ lộ, gào thét cho đến tận bình minh, rồi lại mơ mơ hồ hồ bò dậy, đi làm trong sự cưỡng ép.
Nhưng, đây là giới hạn cuối cùng của ba anh. Cái gọi là “cuộc sống lý tưởng” trong mắt ba anh chỉ là những thứ nghịch ngợm của tuổi trẻ, chỉ là sự nghịch ngợm muộn màng của anh ở tuổi 28. Anh biết rất rõ tương lai của mình, có phản kháng cũng vô ích. Tông Chính Hạo Thần biết bản thân anh chỉ có thể chấp nhận sự sắp đặt. Ít ra như vậy vẫn còn lưu giữ lại một chút thời gian thuộc về mình.
Một ngày nào đó trong tương lai, anh cũng có trách nhiệm cần anh gánh vác.
Diệp Cầm, những tháng ngày xa em, mọi người đều sống rất tốt.
Tông Chính Hạo Thần cầm chiếc điện thoại màu đen mạ vàng mới mua, cẩn thận lưu số điện thoại của Đồng Tiểu Điệp vào phím nóng, sau đó thì đắc ý gọi đi, cho đến khi một giọng nữ ngàn năm không đổi trong điện thoại thông báo cho anh biết điện thoại không ai nghe, anh mới cúp máy.
Lúc Đồng Tiểu Điệp tỉnh dậy, nhìn thấy trong thông báo cuộc gọi nhỡ là một số lạ. Cô không để ý liền tiện tay tắt đi nhưng lại khiến người nào đó sốt ruột vô cùng.
Tông Chính Hạo Thần đoán không biết liệu có phải con bướm nhỏ đó đã viết sai số điện thoại rồi không, còn Đồng Tiểu Điệp thì lại cho rằng đấy là một số điện thoại lăng nhăng.
Đồng Tiểu Điệp ngủ đã mắt tỉnh dậy, theo thói quen bật tivi với âm lượng lớn, cột tóc lên rồi vào nhà bếp làm cơm trưa. Cô phấn khích lấy thức ăn từ trong tủ lạnh ra, bắt đầu rửa rửa cắt cắt, định làm món sườn rán cà-ri.
Đồng Tiểu Điệp rất thích ăn cà-ri, cô nấu một nồi canh cà-ri thì có thể ăn liền mấy hôm, vừa tiện lợi lại vừa ngon.
Đầu tiên là rửa sạch rau cải, sau đó đem cà rốt, khoai tây đã rửa sạch xắt nhỏ ngâm nước. Sau đó lấy thịt lợn đã rã đá xắt thành từng miếng khoảng 1 cm rồi rắc hạt tiêu lên cho ngấm. Món cà-ri của Đồng Tiểu Điệp có một bí quyết bí mật. Đó là sữa chua mật ong.
Xào thơm hành lên trong nồi, cho cà chua, cà rốt và khoai tây vào, trước khi đổ canh sườn thì đổ thêm bột cà-ri đã pha chế từ trước và một chút bột mỳ. Như vậy có thể khiến món cà-ri cuối cùng được đặc sánh. Đợi đến khi sắp chín thì thêm một chút nước sốt táo, gừng tỏi, nước cốt dừa và quan trọng nhất là món sữa chua mật ong, cùng khuấy đều lên. Đồng thời lúc đợi cà-ri sôi thì mang sườn đã ướp tẩm bột rán cho đến khi vàng giòn là có thể vớt ra cắt thành miếng nhỏ, xếp cùng với cơm trong một chiếc bình sứ in hình hoa. Trong nước canh cà-ri có thể nhìn thấy món cơm nghi ngút khói, nước sốt thấm vào ruột gan, những hạt cơm lấp lánh và những miếng sườn mềm mại. Đồng Tiểu Điệp thích nhất là cuối cùng rắc lên đó một ít vừng rang, tăng thêm hương vị.
Tivi lúc ban trưa là “thiên hạ” của phim truyền hình phát lại. Đồng Tiểu Điệp bưng một đĩa cà-ri sườn rán, ngồi khoanh chân trên sô-pha ăn từng miếng từng miếng. Mặc dù thời tiết ngoài trời âm u khiến người ta không thở nổi nhưng cô cảm thấy bản thân mình đã được ẩm thực rọi sáng.
Nhưng ngày hôm nay đã định trước không phải một ngày bình thường như vậy. Dần dần, Đồng Tiểu Điệp cảm thấy không ổn, bởi vì ngày từ đầu cô đã cảm thấy khó chịu. Nói thế nào nhỉ, cảm giác này đã vô cùng quen thuộc rồi. Đây là cơn đau của bệnh viêm dạ dày.
Cô đặt đĩa cơm mới ăn được một nửa lên mặt bàn, nhanh chóng tìm dưới tủ tivi một vỉ thuốc giảm đau, rót một cốc nước nuốt viên thuốc xuống, thầm cầu nguyện đừng xảy ra chuyện gì.
Khi Tông Chính Hạo Thần nằm bò trên bàn làm việc nhàm chán, gọi cho Đồng Tiểu Điệp cuộc điện thoại thứ hai, cơn đau dạ dày của Đồng Tiểu Điệp đã càng ngày càng dữ dội. Cô nghĩ thầm, tiêu rồi, xem ra lại phải đến bệnh viện truyền nước rồi.
Điện thoại lần này cuối cùng cũng được kết nối. Tông Chính Hạo Thần vừa ấu trĩ nghĩ sẽ hỏi cô đoán xem anh là ai thì nghe thấy âm thanh bất thường của Đồng Tiểu Điệp ở đầu kia điện thoại, bất lực, run rẩy.
“Em sao vậy?” Tông Chính Hạo Thần ngồi thẳng dậy ngay lập tức.
“Ư…” Đồng Tiểu Điệp cầm điện thoại, ôm bụng, về phòng ngủ thay quần áo.
“Nói đi chứ. Anh là Hạo Thần đây.”
“Hạo Thần? À, Tông Chính, là anh à! Em… Giờ em có chút việc, chúng ta nói chuyện sau nhé.”
“Rốt cuộc em sao vậy?”
“Em… không khỏe chút thôi, như vậy nhé.” Đồng Tiểu Điệp cúp điện thoại, đút bệnh án và thẻ bảo hiểm vào trong túi xách của mình, bước xuống lầu một cách khó khăn.
Bên này Tông Chính Hạo Thần tháo chiếc cà-vạt được thắt nghiêm chỉnh ra, chào hỏi người trợ lý bên ngoài, rồi phi như bay đến nhà để xe. Chiếc xe phân khối lớn của anh để ở đó.
Khi Đồng Tiểu Điệp bắt taxi đến bệnh viện số 1, xin được cấp cứu thì con xe của Tông Chính Hạo Thần đã dừng dưới nhà cô. Vì không có chìa khóa vào cửa vì thế Tông Chính Hạo Thần cứ thế liều lĩnh hét vọng lên tầng 5 tên của Đồng Tiểu Điệp, anh lo Đồng Tiểu Điệp xảy ra chuyện.
Lúc này là hai giờ chiều, không ít hàng xóm đang trong giờ ngủ trưa bị làm cho thức giấc. Dì Lý ở tầng 4 ngó đầu ra nhìn xuống thấy một chàng trai trông khá tuấn tú gọn gàng hét gọi tên của Tiểu Điệp tầng trên, khuôn mặt ửng hồng.
“Cậu nhóc à! Đừng có hét nữa! Cháu làm vậy làm ồn đến mọi người đấy.”
“Thật xin lỗi dì. Dì có thể mở cửa giúp cháu không? Cháu là bạn của Đồng Tiểu Điệp.”
Cửa chống trộm ở tầng 1 nhà Đồng Tiểu Điệp có trang bị điện thoại nhận diện. Tông Chính Hạo Thần không vào được chỉ đành nhờ dì Lý mở cửa giúp. Trong lòng dì Lý nghĩ không biết Tiểu Điệp có một người bạn như vậy từ khi nào? Thế là hỏi anh:
“Cháu quan hệ thế nào với Tiểu Điệp?”
“Cháu… Cháu…” Tông Chính Hạo Thần biết nếu anh không nói lai lịch rõ ràng người ta sẽ không mở cửa cho anh, thế nên anh cũng không quan tâm nhiều được nữa, tiếng của Đồng Tiểu Điệp vừa rồi trong điện thoại khiến anh không thể yên tâm.
“Cháu là bạn trai của cô ấy. Cháu là Tông Chính Hạo Thần, dì mở cửa giúp cháu đi.”
“Ồ! Tiểu Điệp cũng có bạn trai rồi sao.” Dì Lý, người đã nhìn Tiểu Điệp trưởng thành từ nhỏ tới lớn, lập tức xuống lầu ấn điện thoại nhận diện, mở khóa cửa, tiện thể mở luôn cửa lớn nhà mình.
Tông Chính Hạo Thần đi một bước ba bậc thang, lên đến tầng bốn thì gặp người đi đặc biệt ra ngoài đợi anh. Anh gật đầu với dì, không nói gì nhiều, đứng trước cánh cửa sắt nặng nề đã tróc sơn của nhà Đồng Tiểu Điệp, nơi anh mới chỉ đến một lần.
“Tiểu Điệp! Tiểu Điệp! Đồng Tiểu Điệp!”
“Cậu nhóc à, có phải cháu và Tiểu Điệp nhà chúng tôi cãi nhau không?” Dì Lý cũng đi theo lên, nhìn gương mặt Tông Chính Hạo Thần vô cùng lo lắng.
“Dì à, không phải như dì nghĩ đâu.” Anh rút điện thoại ra gọi cho Đồng Tiểu Điệp, nhẹ nhàng áp sát tai vào cánh cửa.
Nếu Đồng Tiểu Điệp ở nhà, nhất định sẽ có tiếng chuông điện thoại vọng ra ngoài. Chỉ cần có thể khẳng định trong nhà có người thì dù Tông Chính Hạo Thần có phải phá cửa cũng phải xông vào.
“Aida, thằng nhóc này. Cháu không được bắt nạt Tiểu Điệp đâu đấy.” Dì Lý ở bên vẫn tưởng mình đã đoán đúng rồi, bắt đầu cằn nhằn dạy bảo Tông Chính Hạo Thần đã sắp sốt ruột đến bốc hỏa.
“Tiểu Điệp đã đáng thương lắm rồi. Còn bé tý thì ba mẹ đã qua đời, một mình lớn lên mà vẫn ngoan ngoãn hiểu chuyện như vậy. Nó là một đứa bé ngoan. Sao cháu có thể khiến nó tức giận chứ? Dì đảm bảo với cháu, Tiểu Điệp là cô bé tốt nhất dì đã từng gặp.” Dì Lý tuổi tác đã cao lần nào cũng cằn nhằn mãi không dứt.
Ở đây Đồng Tiểu Điệp đang ở phòng truyền nước xếp hàng đợi đến lượt tiêm, hoàn toàn không nghe thấy Tông Chính Hạo Thần gọi điện đến.
Ngoài cửa Tông Chính Hạo Thần cũng không nghe thấy bất cứ âm thanh nào, đành phải cúp điện thoại. Nhưng, những lời dì Lý vừa nói anh không bỏ sót chữ nào.
“Dì! Cảm ơn dì vừa rồi đã mở cửa cho cháu. Vậy cháu không làm phiền nữa.” Mặc dù không quen giao tiếp với người lạ, nhưng đối với bề trên, Tông Chính Hạo Thần vẫn thể hiện đầy đủ sự lễ phép cần có.
“Này, cậu nhóc. Những gì dì vừa nói với cháu, cháu phải nhớ kỹ đấy. Hai đứa có chuyện gì thì cũng nên nhường nhịn. Tính tình của Tiểu Điệp rất tốt mà.”
Dì Lý vẫn không yên tâm, phải dặn dò, bà cũng thật sự quý mến Tiểu Điệp vừa đáng thương vừa ngoan ngoãn.
Đồng Tiểu Điệp đã được cắm kim tiêm truyền nước thành công, cánh tay còn lại của cô mò vào túi xách rút điện thoại ra xem, một dãy cuộc gọi nhỡ, đều cùng một số điện thoại. Cô nhận ra, là số của Tông Chính, lúc cô đang định gọi lại cho anh, thì Tông Chính lại gọi đến.
“Alô! Tông Chính!”
Nghe thanh âm dịu dàng của Đồng Tiểu Điệp gọi anh là Tông Chính, trái tim của Tông Chính Hạo Thần như rớt xuống.
“Em đang ở đâu vậy? Em sao rồi?”
“Em đang ở bệnh viện, hiện đang truyền nước.”
“Bệnh viện nào?”
“Bệnh viện số 1”
“Em đợi ở đó, anh đến gặp em.”
Lúc Tông Chính Hạo Thần đến, đã nhìn thấy cảnh tượng này: Một hành lang dài u tối, những người bố người mẹ ôm con mình đi qua đi lại. Con của họ trên đầu băng bó, trong ánh mắt vẫn còn vương những giọt nước mắt vừa khóc. Rẽ phải bước vào là một căn phòng chưa đầy 30m2. Các hạng người theo số thứ tự ngồi trên những chiếc ghế cứng nhắc đang truyền nước. Tiếng trẻ con khóc lóc làm loạn, người lớn nói chuyện cười đùa, tiếng trò chuyện điện thoại, tiếng trách cứ của các y tá. Những thanh âm hỗn tạp hòa lẫn vào nhau. Còn con bướm nhỏ đó thì yên lặng ngồi trong góc, sắc mặt nhợt nhạt, một tay cứ ôm lấy bụng, tay kia không dám động đậy, đặt yên trên nắm cửa, một dòng nước màu vàng theo đường ống nhỏ xíu dẫn vào cơ thể.
“Đến rồi à?” Đồng Tiểu Điệp cũng nhìn thấy anh, gượng cười chào hỏi anh.
“Em không khỏe chỗ nào?” Tông Chính Hạo Thần rất tự nhiên đặt tay lên trán cô, còn lo không biết có phải hôm qua dầm mưa mà cô bị cảm không. Nhưng nhiệt độ trong tay anh không nóng chút nào, xem ra là không phải.
Đồng Tiểu Điệp ngượng ngùng lách đầu ra, nói với Tông Chính Hạo Thần: “Anh ngồi đi! Anh đứng vậy, cổ em mỏi lắm.”
“Em đau chỗ nào?”
“Hơi viêm ruột thừa một chút. Bệnh cũ rồi, em truyền nước một chút là không sao mà.”
Đúng là bệnh cũ tái phát, nhưng cũng chỉ đành chữa trị bằng cách này. Sức khỏe của cô không thích hợp để mổ cắt bỏ hoàn toàn. Một cuộc phẫu thuật nhỏ thôi đối với cô mà nói có sự nguy hiểm gấp 10 lần, 20 lần người bình thường. Hơn nữa, quan trọng nhất là các bác sỹ không đồng ý mạo hiểm vì cô.
Tông Chính xem túi thuốc treo bên bản ghi chép, còn cả mấy túi nước ở đó.
“Đi thôi, chúng ta đổi nơi khác.”
“Đi đâu?”
“Còn nhiều nước lắm, anh đăng ký cho em một phòng, em nằm xuống sẽ thoải mái hơn.”
Tông Chính thật sự không chịu nổi bướm nhỏ oằn lưng chen chúc trong căn phòng truyền nước ẩm thấp và tạp nham này.
“Không cần đâu! Em không sao đâu mà.” Đồng Tiểu Điệp nhanh chóng ngăn cản.
“Em đợi ở đây. Anh đi một lát sẽ quay lại.” Tông Chính cởi chiếc áo khoác ngoài của mình ra đắp cho cô rồi quay người bước ra ngoài. Trên tay Đồng Tiểu Điệp vẫn còn cắm kim tiêm nên cô không thể ngăn anh được.
Trên quần áo có mùi hương dễ chịu của Tông Chính. Đồng Tiểu Điệp nắm chặt chiếc áo khoác, vùi đầu vào trong chiếc áo, hít thở thật sâu.
Rất nhanh chóng, Tông Chính đã quay lại bế Đồng Tiểu Điệp vào một phòng bệnh đơn bên cạnh tòa nhà đó.
“Rất đau sao?” Tông Chính vuốt ve mấy sợi tóc lòa xòa trước trán Đồng Tiểu Điệp, nhẹ nhàng hỏi cô.
“Uhm.” Đồng Tiểu Điệp thật thà trả lời. Nhưng, lần nào cũng đau như vậy, cô cũng quen rồi, dù sao thì truyền nước vào cũng sẽ ổn.
“Em ngủ đi! Anh ngồi đây trông em truyền nước.”
“Tông Chính! Hôm nay thật cảm ơn anh đã đến với em.”
“Bướm nhỏ!”
“Dạ?”
“Sau này em hãy gọi anh là Hạo Thần đi.”
Vì tác dụng an thần của nước dịch, Đồng Tiểu Điệp nhanh chóng chìm vào giấc ngủ, không thể tỉnh lại được, nhưng cô vẫn cảm thấy có một bàn tay ấm áp vuốt ve khuôn mặt mình, nắm chặt lấy bàn tay trái vì phải truyền nước mà lạnh ngắt của cô.
Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!