Búp Bê Giết Người
Chương 23: Buổi Gặp Mặt Thú Vị 2
Người đàn ông khí thế bức người kia chính là lão đại của D.C, ông ta ý cười thấy rõ nhìn Rim làm nhiều người chú ý.
– Vậy các người tính phân chia thế nào đây?
Vẫn là tên lão đại mặt búng ra sữa lắm chuyện. Rim để ý cục diện, xem ra Trần Sinh cũng được chia một phần không liên quan đến Baron. Nhưng với thế lực của Trần Sinh thì chưa chắc đã có được kim tự tháp Giza, thôi thì trông chờ vào lão đại trước mặt vậy.
– Theo như những gì mọi người góp vào mà thôi.
Lão đại DC ra hiệu, tay thanh niên trẻ tuổi phía sau liền đặt lên bàn tấm bản đồ đã vẽ đường phân chia thấy rõ. Rim đứng hẳn lên ngó xem, gương mặt đang bình tĩnh kia bỗng tối sầm lại. Sao kim tự tháp Giza lại thuộc về ông chủ ở Ngũ lầu mà đại diện là phu nhân Williams kia.
– Ông đang đùa phải không DC?
Mọi người nhìn Rim mặt đen lại, người hơi run run có vẻ vì tức giận chuyện gì đó. Lão đại DC nhìn Rim nhếch miệng cười.
– Dolly bé nhỏ, cô nên biết rằng ta đâu có lựa chọn.
– Kim tự tháp Giza…chẳng phải tôi đã nói rằng ông phải giữ lại địa phận ở đó hay sao?
Rim hét lên càng làm người ta thấy lạ. Cô không nể mặt các lão đại hắc đạo gì cả. Vị lão đại lắm chuyện kia cũng cảm thấy thích thú vô cùng. Phu nhân Williams nhìn Rim.
– Dolly…nếu con muốn ta sẽ hỏi xin phép chủ ở đây cho con tự do đến kim tự tháp Giza mổ xẻ. Dù sao chúng ta cũng là chỗ quen biết.
– Mama nói có vẻ thật là hay. Chẳng phải đây là kiệt tác của người sao mama?
Rim căm phẫn hét lên, họ nhất định là muốn nắm cô trong lòng bàn tay như vậy sao? Phu nhân Williams cầm cái quạt che nửa khuôn mặt nhếch miệng cười.
– Thật chết khi con nghi ngờ ta như vậy. Con muốn gì ta sao biết được.
– Chết tiệt……..
Lần đầu tiên những người quen biết Rim lại thấy cô nói tục một cách điên tiết như vậy. Rim cầm lấy cái ô của mình.
– Tôi tuyệt đối sẽ không bỏ qua đâu. Đừng tưởng các người muốn làm gì thì làm cái đó. Không có nó tôi vẫn sẽ đạt được mục đích của mình mà thôi.
Rim xoay người, cô không muốn ở lại đây nữa. Bọn họ muốn chơi tới cùng chứ gì? Cô chẳng ngại cùng họ xuống địa ngục đâu vì dù sao cuộc sống này với Rim đã là cả một địa ngục kinh hoàng rồi.
– Dolly đảo Madagascar thì sao? Cây bao báp không phải là thứ thu hút cả hai sao?
Câu nói của lão đại DC làm Rim khựng lại, đảo Madagascar đó sao? Đúng vậy sao cô không nghĩ ra chứ? Cái con người kì cục đó rất thích nơi này vì cây bao báp. Con người kì cục đó từng nói với cô muốn leo lên đỉnh của một cây bao báp trên đảo. Có lẽ con người kì cục đó sẽ cho cô biết đáp án nếu cô đưa người đó đến Madagascar.
– Ông vẫn làm chủ được chỗ đó?
Rim lên tiếng hỏi, lão đại DC mỉm cười và gật đầu. Trước mặt mọi người ông ta chẳng ngại lên tiếng đề nghị.
– Chỉ cần Dolly bé nhỏ chịu đầu quân cho D.C, dù sao cũng là nên trở vể lại thủ đô chết chóc của mình.
– Thủ đô chết chóc sao?
Rim tự cười chế nhạo bản thân, ông ta nói đến vấn đề này không phải là quá kiêu ngạo và tự tin đó chứ? Dù sao người sở hữu cô là Baron cũng đang ở đây.
– Nếu chủ sở hữu của tôi cho phép.
Rim chẳng ngại ngần gì lôi Baron vào chuyện này. Rum và Lin đều đánh mắt nhìn cô hàm ý. Baron lúc này rất trầm mặc suy nghĩ chuyện gì đó. Bá tước Grafs cũng rất mong chờ xem câu trả lời là gì. Việc phân chia Châu Phi vị bá tước này chẳng mấy quan tâm vì dù sao ông ta cũng hoạt động mạnh ở Châu Á rồi.
– Nam tước Baron thấy sao?
Lão đại DC nhếch miệng cười. Baron nhìn Rim rồi nhún vai ý chỉ cứ tự nhiên. Rim không ngờ cái tên nam tước hắc ám này lại không một chút bận tâm hất cẳng cô đi như vậy. Được thôi nếu đã muốn thế cô cũng chẳng cần suy nghì gì cả. Dù sao ở cùng ‘đồng loại’ vẫn là tốt nhất.
– Vậy là xong. Tôi phải đi ngay, khi trở về tôi sẽ đến thẳng thủ đô chết chóc của ông DC.
– Cậu ta sẽ đi với cô Dolly bé nhỏ.
– Lại một cái máy giám sát. Được rồi nhưng nếu hắn mà bị làm sao tôi không có trách nhiệm.
Rim thở dài rồi ngay lập tức cô quay sang nhìn Trần Sinh vì việc nhận cô làm con đã hoàn toàn bị phá sản. Hiểu được ánh mắt của Rim Trần Sinh chẳng nói gì cả. Vậy là Rim cùng cái tên đẹp mã kia cùng nhau rời khỏi phòng.
– Tôi cũng muốn đi cùng nữa, có vẻ rất vui.
Lão đại mặt búng ra sữa vui vẻ dơ tay đòi đi cùng. Rim không quay lại cũng không đi tiếp. Từ bao giờ chuyện của cô thành chuyện vui của họ thế này?
– Tôi không đi du lịch.
– Tôi cũng không có theo cô, tôi chỉ là đi cùng cô thôi.
Lão đại mặt búng ra sữa cười lém lỉnh rồi tiến tới khoác vai Rim cùng rời khỏi phòng. Mọi thứ có vẻ lắng xuống rất nhanh. Vấn đề phân chia này căn bản không phải cái họ muốn thấy. Xem ra ai trong số họ cũng đạt được mục đích của mình ngoại trừ Baron, họ không thể nhìn ra tâm tư của Baron vì con người này hầu như lạnh nhạt và chẳng thể hiện điều gì. Baron đứng dậy.
– Vậy tôi đi trước.
Nhếch miệng cười hắn cùng hai thuộc hạ và Trần Sinh rời khỏi. Mọi thứ vậy là ổn thỏa rồi. Nhưng đến Lin và Rum cũng không hiểu tại sao Baron lại có thể đem cho Rim dễ dàng như vậy? Chẳng lẽ có điều gì bí ẩn ở đây sao? Chuyến đi của Rim sẽ thuận lợi chứ?
Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!