Búp Bê Tóc Đen - Chương 41
× Để đọc chương tiếp theo ấn vào nút (DS Chương) để chọn chương cần đọc hoặc ấn vào Chương Tiếp / Tiếp ở trên và phía dưới cùng trang.    

trước tiếp
54


Búp Bê Tóc Đen


Chương 41


Em đã nói rồi : Anh là mặt trời của em .

Việc em cần làm : chỉ đơn giản là ngày nào cũng ngước nhìn lên trời cao …

Và để chắc rằng , anh vẫn còn đang ở đó !

Part 1 : A dream never comes true :

– Dang rộng tay ra !

Một tiếng quát và tiếng roi quất vào da thịt người vang lên … Lạnh lẽo .

Máu ?

Đúng ! Tôi có thể cảm thấy vị xót xa khi mồ hôi mang muối chảy vào vết thương trên lưng , nghe như có mũi dùi đâm xuyên qua tim vậy …

Đau ?

Thật may là tôi còn đủ tỉnh táo để biết ” đau ” là gì …

May quá !

….

– Onii-chan ! – Bé Myu lại trách mắng tôi , đôi mắt em rơm rớm nước – Mutou-sensei lại đánh anh thế này ư ? Chỉ là tập võ thôi mà , có cần …

Tôi nhăn mặt khi tấm băng có thuốc khử trùng thấm lên lưng – cụ thể là thấm vào nơi đang chảy máu , vết lằn do roi quật hiển hiện :

– Đừng nói bậy Myu ! – Tôi gắt : phần vì giận em đã lỡ lời , phần vì vết thương đau quá – Sensei làm vậy cũng đúng , có trách chỉ trách anh quá chậm hiểu thôi .

– Chậm hiểu ?

Myu phồng mồm , tiện tay phát thêm cho tôi một phát ngay giữa lưng . Tôi kêu lên đau đớn , thật may là không trúng vào vết thương , nếu không giờ này tôi cũng chẳng dám chắc mình còn đang ở đây hay đi vào nhà tang lễ rồi nữa :

– Tại sao anh cứ phải nhẫn nhịn như thế ? – Myu ném toàn bộ đống đồ cứu thương lên người tôi – Rõ ràng anh luôn làm rất tốt , chỉ tại Phu nhân không chấp nhận thôi ! Nếu biết nhận con nuôi sẽ thế này , em thà làm trẻ mồ côi còn sướng hơn !!

” Bộp ! ” – Tôi không kìm được mà vung tay đập mạnh xuống bàn , làm cả thân bàn rung lên một tiếng . Mắt Myu long lên vì sợ hãi , em nhìn tôi thổn thức :

– Anh đã bảo em đừng nói bậy mà ! – Tôi không dám nhìn thẳng vào mắt em , cũng chẳng dám thở mạnh – Nếu không có Phu nhân Kintaru thì hôm nay anh em mình có được thế này không , cả bệnh tim của em nữa …

– Nếu anh cứ vì em mà phải khổ như vậy … – Myu bắt đầu nấc lên – Thà không có em trên đời còn hơn ! Em ghét em lắm ! Em chẳng làm được gì hết , em chỉ làm khổ onii-chan thôi …

– Lại nói bậy ! – Tôi cốc nhẹ vào đầu Myu bé bỏng , dùng hai cánh tay đầy những vết roi ôm chặt em vào lòng – Em gái , anh vì chính anh thôi ! Em là người thân của anh , nếu mất em , anh còn đau hơn cả chết .

– ….

Bé Myu im lặng ngả đầu vào vai tôi . Hồi lâu qua đi , tôi tưởng em đã ngủ ; nhưng rồi lúc sau mới biết , vai áo mình đã thấm đầy nước mắt tự lúc nào …

….

Tôi đứng trước cửa phòng Phu nhân .

Hôm nay , tôi muốn khoe với mẹ rằng tôi đã hoàn toàn học thuần thục xong tiếng Anh và tiếng Pháp – tôi muốn thấy mẹ tự hào về tôi ; có lẽ mẹ sẽ vui lắm .

Và khi tôi đang định gõ cửa , thì từ trong có tiếng mẹ quát lên :

– Đến giờ anh vẫn còn nhớ thằng bé đó sao ? – Nghe âm điệu thì có lẽ mẹ đang rất giận giữ , lần đầu tiên tôi thấy mẹ to tiếng như vậy – Chẳng phải anh đã quyết tâm sẽ bỏ nó để sang đây với em hay sao ? Tại sao đến giờ anh vẫn không thể nguôi nhớ nó ? Hay tất cả những ngày qua chỉ là một vở kịch anh dựng lên ? Anh muốn nhờ gia thế dòng họ Kintaru để phất Công ty lên , rồi sau đó trao hết quyền hành cho thằng đó , phải không ?

– Em bình tĩnh đi , Kasumi … – Có cả giọng bố nữa , bố mẹ cãi nhau hay sao ? – Các con chưa ngủ đâu , nó sẽ nghe thấy đấy .

– Các con ? Đó là con chúng ta sao ? – Mẹ dừng một lúc , rồi lại tiếp – Đó chỉ là thứ thay thế cho thằng nhóc mà thôi . Tại sao ? Em đã cố gắng rất nhiều vì anh , em nhận con nuôi cũng chỉ vì mong anh sớm quên đi con ruột mình … Sao anh không thể dứt bỏ ?

– Kasumi …

– Vậy thì anh còn quay về đây làm gì ? Hãy tới với con anh đi !

” Thằng bé nào ? Thằng nhóc đó là ai ? ” – Do tôi mải suy nghĩ , nên cả lúc mẹ vùng ra ngoài và nhìn thấy tôi đứng chờ ở cạnh cửa , tôi cũng không biết . Chỉ đến khi mẹ gằn tôi , tôi mới sực tỉnh :

– Mik-kun , sao con dám … ?

– Dạ không , con … – Tôi ấp úng – Con …

– Đi theo ta ! – Mẹ nắm lấy tay tôi thô bạo , rồi kéo tôi xềnh xệch qua các hành lang dài không bóng người . Trước khi đi , qua khe hở của cánh cửa , tôi đã nhìn thấy nước mắt của bố …

….

– Tại sao ? Tại sao mày lại kém cỏi đến thế ?

– Tại sao ? Tại sao mày lại không làm ông ta quên được thằng đó !?

– Tại sao ? Tại sao ta lại không thể sinh con ?

– Tại sao ? Tại sao ?!!

Cứ với mỗi câu ” Tại sao ” , mẹ lại quất một roi vào người tôi . Tôi đau lắm , nhưng không dám kêu … Vì tôi biết , mẹ còn đau khổ hơn tôi rất nhiều . Mẹ , mẹ hãy cứ trút giận lên người con đi ; mẹ đừng buồn nữa mẹ nhé !

– Ta hận mày ! – Mẹ nói , rồi ngồi thụp xuống cạnh tôi ; nước mắt mẹ chan hoà hai bên má , trông mới thật tội ngiệp làm sao .

– Haha … – Tôi định dang tay ôm lấy mẹ , nào ngờ mẹ lại quất cho tôi thêm roi nữa :

– Ai cho mày gọi ta là Haha ? – Mẹ gằn lên từng tiếng , mắt nhìn như có ánh lửa – Phải gọi là Phu nhân , Phu nhân Kintaru biết chưa ?

Tôi đau đến muốn bật khóc .

Nhưng rất nhanh , tôi thu mình lại và mỉm cười :

– Dạ , Phu nhân Kintaru !

….

– Dì Harru , nhốt nó vào nhà kho đến bao giờ tôi bảo thả thì thả ! – Mẹ đẩy tôi vào chỗ dì Harru , người giúp việc của gia đình , và ra lệnh cho dì ấy – Tôi không muốn nhìn mặt thằng bất tài này nữa .

….

– Cậu chủ … – Dì Harru ái ngại nhìn tôi .

Tôi lại thấy đau đến muốn bật khóc .

Nhưng cũng rất nhanh , tôi mỉm cười nói :

– Cháu không sao đâu ! Dì cứ làm tốt việc được giao .

– Cậu chủ ! – Trước khi đóng cửa nhà kho , dì Harru nói với tôi – Sao cậu không bỏ trốn đi ? Ở trong một gia đình như vậy … thật là thiệt thòi cho cậu quá !

– Không sao ! – Tôi lại cười , nhưng tôi rõ nụ cười ấy méo xệch và xấu xí hơn ai hết – Cháu yêu mẹ và bố lắm !

Và cánh cửa ấy đóng lại .

Và bóng tối bao trùm lấy thân thể tôi .

” Mike , mày có sợ hay không ? “

….

– Mik-kun ! Mik-kun !

Tôi nhận thấy ánh sáng từ đâu rọi vào mắt mình , thấy vị mặn đắng của nước mắt chảy vào trong miệng . Tôi đang mơ ư ?

– Mik-kun ! Sao dì Kintaru lại khiến anh ra nông nỗi này chứ ?

Trước mặt tôi là gương mặt bầu bầu của Yuki – cô công chúa hay dỗi nhất thế gian – là con gái độc nhất của nhà Hanagakushi , và là bạn thân của em gái tôi .

À , còn cả em gái bé bỏng của tôi nữa , em cũng đang ở đây này ; em cũng đang khóc vì tôi …

Chẳng phải bên tôi vẫn còn rất nhiều người thực sự lo lắng cho tôi đấy hay sao ? Tôi cớ gì phải ghen tị với một thằng nhóc tôi chưa từng biết mặt … Tôi biết tôi không cô độc , chỉ cần như vậy là đủ !

– Anh không sao ! – Tôi ôm lấy cả Yuki và Myu .

– Không sao gì mà không sao ? Anh ngốc quá ! – Yuki lại đập tay vào lưng tôi , may mà chưa trúng vết thương – Từ bây giờ em sẽ bảo vệ anh ! Em hứa đấy !

Ôi , đau quá .

Đau muốn chảy nước mắt …

Nhưng tôi vẫn không thể khóc được .

Tôi cũng chẳng biết vì sao nữa …

– Anh cũng sẽ bảo vệ hai em ! – Tôi mỉm cười , nhưng không phải là nụ cười méo mó hôm nào nữa , mà là một nụ cười hạnh phúc thực sự – Anh hứa đấy !

…..

Giấc mơ có được một gia đình hạnh phúc …

Là ước mơ tôi khó đoạt được nhất !

Part 2 : Quyết định :

Mike ngồi bên ngoài phòng mổ , mồ hôi thấm ướt lưng áo anh .

Chưa bao giờ anh sợ mất Yuki như hôm nay , chưa bao giờ anh nghĩ một người mạnh mẽ như Yuki sẽ một lần phải vào phòng mổ … Tuy bác sĩ bảo cô ấy chỉ bị viêm ruột thừa và đã được đưa đến bệnh viện đúng lúc , không nguy hiểm tới tính mạng nữa ; nhưng Mike vẫn thấy trào lên trong lòng một nỗi lo vô cớ .

” Cầu trời cho cô ấy bình an ! Làm ơn đi … ” – Mike chắp hai tay vào nhau , thành khẩn cầu nguyện . Ngày xưa nếu không có Yuki và Myu , có lẽ anh đã không còn nổi sức để sống đến bây giờ … Nếu , chỉ là nếu thôi , nếu Yuki sẽ ra đi như bố mẹ ruột của anh trong tai nạn đó thì sao ?

Mike run rẩy khi nghĩ tới điều đó .

Một lúc sau , bác sĩ bước ra từ phòng mổ và nói với Mike :

– Cô ấy không sao ! Chỉ cần nghỉ ngơi một chút thôi .

Lúc này anh mới để tinh thần mình được thư giãn . Anh mở cửa bước vào phòng hồi sức Yuki đang nằm , chỉ khi nhìn thấy gương mặt Yuki đang dần hồng hào trở lại , anh mới có thể thở phào nhẹ nhõm .

Anh ngồi lên chiếc ghế cạnh giường cô , ngắm nhìn gương mặt cô đang say ngủ :

– Mike … – Yuki nói nhỏ , nhưng vẫn đủ âm lượng để Mike nghe thấy .

– Anh ở đây ! – Mike nắm lấy tay cô – Anh đang ở ngay cạnh em đây !

– Đừng đi đâu hết ! – Yuki thổn thức – Em sợ lắm !

– Ừhm , anh sẽ không đi đâu hết ! – Anh siết chặt hơn bàn tay nhỏ bé của Yuki – Anh sẽ ở bên em ! Em hãy nghỉ ngơi đi …

– Hưm … – Yuki nhắm hờ mắt , và một giọt nước chảy ra .

” Anh sẽ không bỏ em đâu , Yuki ! “

* * * * * * *

Trời mưa .

Trước cổng trường THPT Kim Liên , có bóng một cô gái đang cô đơn chờ đợi một ai đó .

Cô cố gắng chờ , vì cô tin anh sẽ đến …

Trong lúc chờ , cô đã làm tặng anh một thứ .

Một thứ trói buộc trái tim anh …

Đọc tiếp: Búp bê tóc đen – Chương 42

Chưa có ai yêu thích truyện này!
× Chú ý: Ấn vào MENU chọn D/S TRUYỆN ĐANG ĐỌC hoặc ấn vào biểu tượng CUỘN GIẤY ở trên cùng để xem lại các truyện bạn đang đọc dở nhé.    

Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!


 BÌNH LUẬN TRUYỆN