Búp Bê Tóc Đen
Chương 42
Vì sao mỗi lần chúng mình ở bên nhau , trời lại mưa hả anh ?
A , em biết rồi !
Vì trời đang muốn khóc thay cho em và anh , đúng không anh ?
* * * * * * *
Trời mưa ngày càng to .
Mưa to như vậy , phải chăng cũng là dụng ý của ông trời ?
– Yuki , em thấy đỡ hơn chưa ? – Mike dịu dàng đỡ Yuki ngồi dậy , cô vừa mới tỉnh ngủ sau ba tiếng mê mệt .
– Tối rồi hả anh ? – Yuki vẫn nắm chặt lấy tay Mike , đầu cô dựa khẽ lên vai anh – Em vừa có một giấc mơ , em mơ về ngày xưa lúc mình vẫn còn nhỏ . Em , anh , Myu-chan lúc nào cũng có nhau như hình với bóng …
– Ừhm ! – Mike khẽ mỉm cười .
Yuki yên lặng một lát , rồi cô khẽ khàng lấy tay chùi đi những giọt nước mắt còn vương trên khoé mi :
– Em muốn về Nhật ! Em sợ lắm , ở đây thực sự rất đáng sợ … – Giọng cô run run , tấm thân mảnh mai của Yuki càng nép sát vào ngực Mike hơn .
– Có anh ở đây , em không phải sợ gì cả …
– Mình về Nhật ha anh ? – Yuki ngoảnh mặt sang , mắt đối mắt với Mike – Không cần Thái Vũ , không cần gì cả ; em sẽ nói lại với bác gái … Chúng mình sẽ như lúc trước , như lúc chưa tới Việt Nam , anh ?
” Không thể như lúc trước được ! Không thể !
Không thể quên cô ấy ! ” .
– Ừhm , Thái Vũ cũng vừa điện cho anh . Cậu ta nói đồng ý về Nhật gặp Otousan !
– Thật sao ? – Yuki mừng rỡ , cô không ngăn nổi một nụ cười kéo dài đến mang tai .
Lại một nụ cười giả tạo hiện lên trên gương mặt hoàn mĩ của anh . Nhưng nó không còn méo xệch như ngày xưa nữa , thời gian đã dạy cho anh biết rằng , kể cả khi cười giả tạo … cũng phải là một nụ cười thật tươi .
Cười để người khác an tâm .
Kể cả khi nụ cười ấy bóp nát trái tim mình …
* * * * * * *
Trời tối , mưa nhỏ dần .
Tôi bó gối trên giường , mắt lơ đãng nhìn sợi dây chuyền đang để đối diện trên tấm chăn bông màu hồng . Tại sao anh ấy không đến ? Anh ấy có chuyện gì ư ? Hay có chuyện không hay xảy đến với anh ? Lòng tôi rối như tơ vò , biết bao những suy nghĩ vớ vẩn cứ ùa ra trong óc mà tôi không sao kìm lại được .
Hôm nay , tôi đã chờ anh ấy rất lâu , cũng đã định sẽ tặng anh ấy một vật và thổ lộ lại lòng mình , rồi chúng tôi sẽ đi chơi , sẽ gầy dựng những kỉ niệm đẹp đẽ và hạnh phúc … Cuối cùng việc nào cũng không thành !
– Hắt xì !
Tôi lau mũi : ” Chắc lại ốm rồi đây ? ” – Tôi nghĩ thầm , rồi lại nằm lăn ra giường .
Hình như tôi giống một con ngốc , một con ngố bị người ta xỏ mũi dắt đi . Nhưng sao tôi không dám phản kháng lại , phải chăng vì tôi quá u mê ?
Đáng ghét , tôi ghét bản thân mình quá !
Tôi đưa hai tay lên che mắt . Bỗng chốc , hình ảnh con bé Phương Kim My hôm nào lại trào lên trong óc tôi . Một con bé lạnh lùng , vô cảm trước chuyện tình cảm nam nữ ; một con bé chỉ có tiền và gia đình là trên hết … Con bé đó đã đi đâu mất rồi ? Sao bây giờ chỉ có một Kim My ngốc nghếch bị lừa phỉnh vì thích một người không phù hợp với mình ?
Tình yêu là gì ?
Tại sao nó cứ chợt đến rồi chợt đi không báo trước , kể cả khi người trong cuộc không hề biết chuyện ?
Tại sao tôi lại yêu Mike , chứ không phải Thái Vũ ? Chẳng phải đã Thái Vũ đã chờ đợi tôi rất lâu rồi hay sao , chẳng phải cậu ấy là người không bao giờ dối tôi bất cứ chuyện gì hay sao ? Tại sao người tôi thích không phải là cậu ấy ?
Vì vốn dĩ , tình yêu không có lời giải đáp …
Tôi toan gọi cho Thái Vũ , nhưng rồi lại thôi . Vì tôi sợ , sợ lắm nếu nghe thấy giọng nói đầy thương cảm của cậu ấy ; sợ rằng tôi sẽ yếu lòng và làm tổn thương cậu ấy một lần nữa …
Với lấy sợi dây chuyền có hình mặt búp bê , tôi tự thì thầm với bản thân : ” Em có thể mơ tiếp giấc mơ này được không ? ” .
Đầu đau như búa bổ , tai ù ù như có nước : ” Mike Kintaru , sao anh không hiểu ? Em yêu anh không hề hối tiếc ! ” .
Lại nước mắt , lại cái vị mằn mặn đáng ghét .
Và tôi chìm sâu vào giấc ngủ , không mộng mị …
….
– Này Meme , nếu em còn ngủ nữa , em sẽ thành heo mập đó ! – Tôi nghe giọng đùa cợt của Mike đâu đây – Làm gì để đến nông nỗi này chứ ?
– Đợi anh dưới mưa chứ gì … – Tôi vẫn chưa thèm mở mắt – Bắt đền anh đó !
Rồi một nụ hôn đặt nhẹ lên trán tôi :
– Dạy nào , Búp bê ! Chúng ta đi chơi thôi ! Hôm nay anh sẽ bù cho em vì lần thất hẹn hôm qua , được không ?
– Được ! – Tôi bật hẳn dậy , cười tươi rói mặc dù cái đầu đang ung ung như muốn bổ làm hai .
Nhưng rồi tôi chợt phát hiện ra , anh không còn ở trước mặt tôi nữa .
Ánh nắng mặt trời rải đều lên tấm chăn bông hồng , tất cả chỉ là giấc mơ … ?
Không , không phải là mơ ! Chắc chắn là Mike đã ở đây !
Tôi vùng chạy ra ngoài hành lang , thấy cả nhà yên tĩnh đến đáng sợ . Bố mẹ đâu rồi ? Cái Vy , cái Ly , cả thằng Nam nữa ; tất cả đi đâu rồi ? Tại sao tôi chỉ có một mình ? Tại sao không có ai ở bên tôi cả … Mọi người đâu hết rồi ?
Tôi ngồi thụp xuống cạnh tường , khóc rống lên như một đứa trẻ : Có phải tôi bị bỏ rơi rồi không ? Có phải vì tôi đã làm sai chuyện gì nên mọi người mới bỏ đi hết không ?
– Lớn rồi mà còn khóc , em xấu quá !
Tôi nhận thấy ngón tay ai đó nhanh chóng lướt qua mắt tôi , lau đi những giọt nước còn đọng trên mi . Ngẩng lên , thấy anh đang mỉm cười trước mặt ; khi ấy tôi mới biết , anh quan trọng với tôi đến nhường nào :
– Đứng lên thôi ! Nếu chúng ta không đi thì sẽ không kịp đâu ! – Anh lại cười và nắm tay tôi kéo lên .
Có phải tôi đang tiếp tục mơ không ?
Hay đây là sự thật ?
Mặc kệ , dù là mộng hay thực , chỉ cần được ở bên anh – bấy nhiêu đó cũng là đủ với tôi rồi !
Ông trời hay đặt ra nhiều tình huống oái oăm để thử thách con người .
Trêu chọc như vậy , phải chăng cũng là một dụng ý ?
….
– Đi mà anh ! – Tôi cố gắng chèo kéo Mike .
– Không , anh không đi đâu .
– Đáng ghét , em vì anh mới bị cảm phải nghỉ học ; anh bảo đền cho em , cuối cùng lại định lật lọng hả ? – Tôi nhất định không tha cho anh chàng có dáng vẻ tội nghiệp ở trước mặt mình lúc này .
– Nhưng … nhưng quả thực là không thể được ! – Mike nhăn nhó mặt mày với tôi , hình như mong tôi rộng lòng nhân nghĩa một chút mà bỏ qua .
– Rốt cuộc anh có lên không ? – Tôi lừ mắt , hình như bị cảm cũng tiếp thêm cho tôi dũng khí để sử dụng thói côn đồ lâu nay của mình hay sao ấy .
Cuối cùng ác cũng thắng thiện , côn đồ đã thắng người hiền lành ; Mike đành lục đục trèo lên cái lâu đài bằng phao – mà chỉ có trẻ con rating 5+ mới chơi – với tôi .
Trước khi bị tôi đẩy xuống , Mike vẫn còn trao tôi ánh mắt năn nỉ ỉ ôi cũ xì ; thây kệ , hôm nay tôi sẽ bắt anh phải vì tôi mà làm tất cả những chuyện tôi muốn .
Tôi và Mike đan chặt tay với nhau , vừa nhảy vừa hú hét loạn xà ngầu . Tôi cá chắc với các bạn là ông bảo vệ đang điên lên vì có hai đứa ” khổng lồ ” chơi trong cái khu này . Nhưng mặc kệ , tôi đang ốm mà , phải chiều lòng tôi một chút chứ ?
Mà cái này cũng hay ha , bật lên bật xuống mà không bị xịt , mọi nỗi buồn và lo lắng vô cớ của tôi ngày hôm qua cũng theo đó mà bắn bật ra ngoài .
Tiếp sau đó , tôi đi thuê xe đạp và bắt Mike phải chở đi khắp mọi nơi quanh đó . Lâu lắm rồi tôi không có đi xe đạp , nay được hưởng lại khí trời trong lành , cảm nhận từng vòng quay của bánh xe tròn tròn , cảm giác mới thật khoan khoái làm sao ! Tôi ôm chặt lấy Mike , vừa ngả đầu vào lưng anh vừa nhâm nhẩm bài hát nào đó mà Mike đã từng cho tôi nghe trước đây …
Đi được một lúc , tôi bắt Mike phải thay ca : có nghĩa tôi sẽ là người đèo , còn anh là người được đèo . Ban đầu chúng tôi cũng hơi lúng túng , mà người ngượng nhất chính là Mike chứ ai ; nhưng rồi về sau , cũng quen dần với ánh mắt người đi đường , tôi không còn ngại ngùng hay lo sợ gì nữa .
Tôi đạp chầm chậm , vừa đạp vừa rống to bài Quốc ca như con khùng . Rồi đến khi tôi mỏi , Mike lại đạp thay cho tôi ; rồi anh lại đèo tôi – dịu dàng như trước đó anh đã từng làm .
Đi xe đạp , phải chăng cũng có cái ý vị của riêng nó ?
Rồi chúng tôi dừng chân ở Bờ Hồ , đi dạo quanh đó một lát , rồi ăn kem …
À , trong lúc ăn kem , có chuyện hay cực đã xảy ra . Tôi đã dùng tay quết kem lên mặt Mike ngay giữa đường ; anh cũng không vừa , nhất quyết đuổi cho đến khi trả thù tôi được mới thôi . Cuối cùng hai đứa đành phải xin hàng kem khăn ướt để mà lau mặt ; hơi xấu hổ nhưng mà vui …
Và còn cả vụ chụp ảnh sticker ở quán lề đường nữa chứ . Tôi và Mike tha hồ làm mấy trò điên điên mà không bị ai khiển trách … Những tấm ảnh ấy , tôi sẽ mãi cất giữ !
Tầm chiều tối , Mike dẫn tôi đi ăn hàng sau khi chúng tôi trả xong xe đạp cho ông chủ ở tiệm cạnh Cung thiếu nhi . Đó lại là một quán ăn Nhật , và tôi thích nó :
– Nào , lần này đến lượt em đưa anh ăn ! – Tôi nhanh tay lấy một miếng sushi và cười nham hiểm .
– Ôn ược , em ã ét a iếng u i ào iệng anh ồi … Ôn ăn ược ! ( Không được , em đã nhét ba miếng sushi vào miệng anh rồi … Không ăn được ! ) .
Tôi bật cười sằng sặc vì câu nói thổ của Mike .
Ây dà , có phải anh mới từ Lào sang đây hay không vậy ?
Ăn xong , chúng tôi ra về . Và trên đường về , tôi phát hiện ra một cái bục cao kéo dài từ đầu đến cuối đường , thế rồi tôi lại bướng bỉnh bắt Mike phải dắt tay tôi khi tôi bước trên cái bục đó . Khi ấy tôi ước gì thời gian ngừng trôi , để anh mãi nắm tay tôi thế này , và để tôi mãi mãi được ở bên anh …
– Có phải hôm nay em đã rất đáng ghét không ? – Tôi thở trong gió , hỏi anh rành mạch .
Mike im lặng một lúc , hình như anh chưa hiểu rõ ý nghĩa câu hỏi của tôi . Nhưng lúc sau , anh kéo tôi đối diện với anh và nói :
– Không , hôm nay em rất đáng yêu .
– Thật không ? – Tôi hỏi lại , hai má hơi ửng hồng .
– Thật !
Mike lại cười . Vẫn nụ cười quen thuộc ấy , nhưng tại sao tôi thấy phảng phất trong đó nét bi thương , giống như hai đứa tôi sắp phải biệt li ?
– À , em có thứ này cho anh – Tôi lục đục rút từ trong túi ra một vật – Anh nhắm mắt lại đi !
– Không phải em định … – Mike che miệng , mắt nhìn ra phía khác rất chi là … nham hiểm .
– Ai mà thèm ! – Tôi đánh anh bốp một cái , đầu cũng nóng bừng vì hành động khác thường đó của anh – Em chỉ muốn tặng anh cái này để bù cho cái dây chuyền anh tặng em thôi !
– Em không thèm ư ? – Trước khi nhắm mắt Mike vẫn còn lẩm bẩm câu ấy làm tôi suýt thì bật cười .
Chỉ khi xác định anh đã thực sự nhắm mắt , tôi mới nhẹ nhàng nâng tay anh lên và đeo vào đó chiếc vòng màu đen . Chiếc vòng đó không phải là đồ đắt tiền như anh đã tặng tôi , chỉ là đồ tự tay làm ; nhưng đó là tất cả tấm lòng của tôi :
– Anh mở mắt đi ! – Tôi nín thở chờ đợi một nhận xét từ phía anh .
– Vòng đeo tay ? – Mike nhìn cổ tay mình , và anh mỉm cười hạnh phúc – ” M2L ” ư ?
– Là Mike love My , My love Mike đó … – Tôi không tránh khỏi ngượng ngùng khi thốt ra những chữ ấy .
– Vậy phải là ” MLM ” chứ ? – Mike hỏi lại .
– Em muốn làm cái gì đặc biệt một chút , đằng nào cũng giống nhau mà – Tôi nắm lấy bàn tay có đeo vòng của anh – Cứ coi như là ám hiệu đặc biệt giữa anh và em đi !
Không gian chúng tôi như ngưng tụ lại khi gương mặt Mike kề sát mặt tôi , môi anh chạm khẽ lên môi tôi . Tôi nhắm mắt lại , cảm nhận hương vị ngọt ngào của nụ hôn ấy – của món quà anh dành tặng cho tôi .
Nụ hôn ấy không giống nụ hôn quyết liệt ngày nào của Thái Vũ , nó nhẹ nhàng như gió thoảng qua vành môi tôi ; dịu dàng khắc sâu vào tim tôi … Mike , anh ấy vốn dĩ là một người tốt như thế !
Khi nụ hôn kết thúc , tôi nói với Mike :
– Sau này anh mãi ở bên em , có được không ?
Mike cười tươi và trả lời :
– Anh sẽ mãi ở bên em mà !
Cười để người khác an tâm .
Kể cả khi nụ cười ấy bóp nát trái tim mình …
Đọc tiếp: Búp bê tóc đen – Chương 43
Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!