Búp Bê Tóc Đen
Chương 61
Chỉ một lần thôi.
Dù chỉ một lần…
Anh cũng không thể thành thật với tình cảm của bản thân hay sao?
” Số điện thoại này hiện giờ không liên lạc được, mong quý khách vui lòng gọi lại lần sau…”
Những tiếng “tít, tít” ở đầu dây bên kia nghe mới thật chói tai làm sao. Thái Vũ giận dữ vung tay đấm mạnh vào con gấu bông ở cạnh đó:
– Vẫn chưa gọi được cho Kim My à? – Nhiếp ảnh gia Fujishima hỏi, giọng có phần lo lắng khác thường – Rốt cuộc có chuyện gì mà ba ngày nay không thấy mặt cô bé đâu?
Thái Vũ không trả lời, cậu chậm chạp lắc đầu. “Không phải vì chuyện nụ hôn đó nên chị mới tránh không gặp mặt em chứ?” – Thái Vũ nghĩ thầm, trong lòng cứ thấy nhức nhối, khó chịu kì lạ.
– Nếu tình hình cứ thế này thì tôi lo rằng bộ ảnh sẽ không ra mắt thị trường đúng theo dự định được…
Chú Fuji nói nhỏ với thư kí Takara – người hiện giờ cũng lo lắng cho Kim My và bộ ảnh (thật ra cái này mới là mấu chốt =_=”) hơn ai hết – nhưng vừa đủ âm lượng để Thái Vũ nghe được. Cậu học trò ấy lại thấy bức bối, rồi trong một chốc, cậu ta xua hết đống gấu bông và chăn gối xung quanh mình để tiện đường bước xuống chiếc giường giả trong studio:
– Tôi đi tìm nhóc đó đây, ảnh cứ để mai chụp tiếp.
Dứt lời, Thái Vũ bước nhanh ra khỏi phòng chụp; vừa đi vừa dùng tay vò tung mái tóc màu đỏ đồng của mình. Sau khi thấy bóng cậu ta đã khuất hẳn nơi cánh cửa, chú Fuji bỗng hỏi Takara một câu vô duyên nhất trong ngày:
– Này, rõ ràng là vừa rồi cậu ta gọi cô bé là “nhóc” ? Nhưng Kim My hơn tuổi cậu ta kia mà…
– Tôi cũng chẳng biết. – Takara lắc đầu, trả lời chẳng chút ăn nhập với câu hỏi – Tôi chỉ biết hiện giờ cậu ta đang rất tức giận, và hiển nhiên cậu ta biết rõ nơi giúp mình xả được cơn giận đó.
Chú Fuji vờ gật gật mái đầu đã chấm bạc của mình, mặc dù trong lòng ông chú chẳng hiểu tí ti mô tê gì về điều viên thư kí bên cạnh mình vừa nói…
~
Vâng!
Đúng như 80% suy nghĩ của Thái Vũ, “nhóc” của cậu ta ba ngày vừa rồi không tới studio là do chuyện về nụ hôn. Nhưng Thái Vũ sai ở 20% là “nhóc” không phải băn khoăn về nụ hôn với cậu, mà là về nụ hôn với anh chàng có đôi mắt nâu thông minh rất sáng, người-mà-ai-cũng-biết-là-ai-đấy ^^”.
Thật ra thì sáng nay “nhóc” cũng đã bình tâm lại, cũng đã đến studio định ngày tiếp tục công việc người mẫu cao cả của mình; thế nhưng chưa kịp đặt nửa bước chân vào phòng chụp đã nghe tiếng léo nhéo của mấy cô nhân viên bàn giấy nói với nhau khi đi ngang qua chỗ “nhóc” đang đứng:
“Nghe nói Tổng giám đốc đang ốm, đã ba ngày rồi vẫn không thấy mặt…”
“Chắc ảnh ốm nặng lắm, mọi khi có bao giờ thấy anh ấy nghỉ lâu thế đâu.”
“Ừh, mong là anh ấy mau khoẻ!”
Và thế là “nhóc” đã dừng toàn bộ công việc người mẫu cao cả của mình lại, cuống cuồng chạy theo hai cô nhân viên văn phòng hỏi địa chỉ nhà của người-mà-ai-cũng-biết-là-ai-đấy. Rồi thì kết quả của việc đó là hiện giờ “nhóc” đang đứng trước cổng ngôi biệt thự nhà Kintaru trên con đường Omotesando nổi tiếng. “Nhóc” đứng một mình với tấm thân hóa đá và cái miệng đã mở to đến nỗi có thể nhét một cục rác vào đó… Amen!
Thực chất đây không phải lần đầu Kim My trông thấy một biệt thự to và đẹp đến vậy, thế nhưng cô vẫn không khỏi choáng váng trước hình ảnh đang hiện hữu trước mắt mình lúc này. Dòng họ Kintaru đúng là giàu thật!
Búp bê tóc đen phân vân chuyện có nên gõ cửa, mà dù có gõ cửa thì chắc chắn người trong nhà cũng không nghe được; tệ một điều là hình như nhà này không có chuông, nên nếu muốn gọi họ ra mở cửa một cách yên tĩnh cũng không phải là chuyện dễ dàng. Tội nghiệp nàng Búp bê ngốc nghếch của chúng ta, không hề để ý rằng bên cạnh nàng đang có một chiếc điện thoại màn hình mini nối với nhà trong của ngôi biệt thự… Cứ thế, Kim My đứng im như phỗng gần hai mươi phút mà chẳng biết nên làm gì.
– Gomenee… @$#%&^@* “cá”?
– Ehh…
Kim My vội vàng quay về hướng phát ra một tràng tiếng Nhật khó hiểu vừa rồi. Trước mặt cô là một cô gái có nước da hơi sạm, gương mặt hơi vuông và trên tay cầm một túi đầy những thức ăn và dụng cụ gia đình.
– @$#%&^@* “cá”? – Hình như cô gái đó đang lập lại câu hỏi lúc nãy.
– Watashi wa… looking for… Mike Kintaru! – Kim My cuống quá, tuôn nhầm luôn hai thứ tiếng trong một câu của mình.
– Eh? – Cô gái nhăn mày khó hiểu – %^$… Mike-sama?
Nghe được chữ “Mike” mà Kim My như bắt được vàng, cô nhanh chóng gật mạnh đầu thiếu điều muốn rụng cổ.
– Etto… – Cô gái da sạm đen ra chiều suy nghĩ điều gì đó, rồi cô tiếp tục nói với Kim My – #$(@*^#%@*…@#$%$&@^%&…
Bỗng chốc, Kim My thấy váng đầu và cô thề là lúc đó cô đã căm hận tiếng Nhật không thể tả. Tại sao trên đời lại sinh ra cái ngôn ngữ khó hiểu như vậy chứ?
– Wa…wakari…masen… – My cố rặn ra một câu tiếng Nhật mà Tiểu Thiên từng dạy mình, nôm na câu này có nghĩa là: ” Tôi không hiểu” và Búp bê tóc đen tiếp tục chiến đấu trường kì trong việc nói cùng lúc hai thứ tiếng – Can you speak English?
– @#$%*&@$#()! – Nào ngờ cô gái kia lại còn tuôn tiếng Nhật nhiều hơn trước.
Ôi trời đất, biết thế Kim My nên dành hai tuần đầu để học tiếng Nhật đi cho xong!
Đang điên người vì không biết nên diễn tả thế nào cho cô gái kia biết được dự định của mình, bỗng Kim My nghe thấy một giọng nói quen thuộc vang lên bên tai. Nhưng điều quan trọng không phải là giọng nói đó có quen thuộc với cô hay không, mà là người đó biết nói tiếng Việt!
Kim My vội vàng quay sang phía bên tay phải mình:
– Có chuyện gì thế?
Oh my god! Kim My dường như muốn hét lên vì vui sướng:
– Tiểu Thiên!
– Sao bạn lại ở đây? – Tiểu Thiên hỏi, lướt mắt qua Kim My như muốn khóc và cô hầu gái của nhà Kintaru thì đang tỏ ra khó hiểu vô cùng.
– Tôi… tôi muốn đến thăm Mike! – Kim My bỗng trở nên tỉnh táo hơn bao giờ hết – Tôi nghe nói anh ấy đang bị ốm.
Tiểu Thiên gật nhẹ đầu, ra hiệu cho cô hầu gái đứng sau Kim My vào trong nhà. Sau khi thấy bóng cô ta khuất hẳn nơi cánh cửa, Tiểu Thiên mới tiếp:
– Đúng là Mike Kintaru đang bị sốt. Nhưng anh ta không ở đây, anh ta đã chuyển ra biệt thự ở ngoại ô Tokyo rồi… – Rồi Tiểu Thiên ghé sát tai Kim My nói nhỏ – Phu nhân nhà này không thích ở cạnh người bệnh.
– Ủa? Nhưng đó là mẹ Mike mà… – Kim My tròn mắt – Tuy chỉ là mẹ nuôi nhưng…
– Bà ta chẳng coi Mike là gì đâu. – Tiểu Thiên gằn giọng, nhanh chóng kéo tay Kim My về phía đầu phố – Mà không phải bạn bảo muốn tìm Mike sao, tôi sẽ đưa bạn tới đó.
—
Trên taxi, không khí bỗng trở nên ngượng ngập một cách kì lạ. Kim My cố tìm ra một chủ đề nào đó thích hợp để nói với Tiểu Thiên:
– Thiên này, sao ban nãy bạn lại ở nhà Mike vậy?
Nghe câu hỏi, Tiểu Thiên nhúc nhích người để tiện cho việc dựa đầu vào cửa kính xe; cũng như để tiện cho việc trả lời những khúc mắc xuất phát từ Kim My:
– Bố mẹ nhờ tôi mang đống đồ cổ mới nhập từ Canada sang tặng cho Phu nhân Kasumi. Đằng nào thì bà ta cũng là bạn làm ăn của Công ty nhà tôi.
– Àh… – Kim My gật gù. Trước đây Tiểu Thư cũng từng nói qua điều này với cô. – À mà Tiểu Thư không đi cùng bạn sao?
– Con bé đó đã đến chỗ Mike Kintaru rồi. – Thiên hích mũi – Nó thích Mike Kintaru lắm.
– Àhh… – Kim My tiếp tục à dài một tiếng. Tại sao Mike lại có nhiều người thích đến thế chứ? (ask writer for more details :]]).
Yên lặng một lúc, rồi Kim My tiếp tục màn chất vấn bất đắc dĩ của mình:
– Bạn với Mike có thân lắm không?
– Cũng không hẳn. Nhưng tôi không ghét anh ta. – Tiểu Thiên ngắt câu trả lời thành hai phần. Rõ ràng là cậu chàng rất kiệm lời và cũng chẳng thích nói về vấn đề này chút nào. – Nhưng nói thật, tôi hơi bất ngờ vì Trái đất này lại tròn
như vậy.
– Sao?
– Người bạn yêu là Mike Kintaru. Bạn không thấy điều này rất kì lạ và đặc biệt sao?
Kim My khẽ cười:
– Tiểu Thiên, bạn có tin vào nhân duyên không? Tôi có cảm giác mình đã biết anh ấy từ rất lâu rồi.
– Dĩ nhiên tôi tin. – Tiểu Thiên cũng cười nhẹ, nụ cười như có như không – Vì chính nhân duyên đã giúp tôi gặp bạn.
– Cám ơn bạn, Tiểu Thiên.
Và chiếc taxi màu vàng lướt gió ra vùng ngoại ô của Thành phố Tokyo tấp nập.
Đó là lúc trời gần về chiều…
* * * * * * *
Một lần nữa, Phương Kim My tôi được dịp kiểm chứng ý nghĩa của hai từ “trùng hợp” và “trái đất tròn” ở tại ngôi biệt thự có khu vườn trồng hoa Uất kim hương rất đẹp này. Quả thật Trái đất này quá tròn và chúng tôi thì quá có duyên với nhau, tôi – Yuki – Tiểu Thư và một người con gái nữa đã cùng hội ngộ tại căn nhà này!
– Vậy bạn… bạn là em gái của Mike?! – Tôi hỏi mà gần như là khẳng định.
– Ừ! – Myu nghiêng đầu, cười duyên nhìn tôi. – Tên họ đầy đủ của tớ là Myu Kintaru.
Ôi, tôi choáng thật sự rồi!
– Tại sao con nhỏ này lại ở đây hả Tiểu Thiên? – Tiểu Thư nhìn tôi không chớp mắt, miệng nó cơ hồ có thể nhét vừa một quả đấm.
– Đúng, tại sao cô ta lại ở đây? – Công chúa Tuyết cũng trừng mắt với tôi, tay phải nắm chặt cánh tay của Myu – Mau đuổi cô ta đi Myu!
– Kim My cũng đến thăm Mike. – Tiểu Thiên ngắn gọn, không thèm giải thích gì thêm nữa.
– Và Kim My cũng có thể ở lại nếu bạn ấy thích! – Myu tiếp lời, không quên khuyến mãi thêm cái nháy mắt với tôi đây.
Hiển nhiên, sau câu nói kinh thiên động địa của Myu-chan, một tràng các tiếng la hét đã vang lên:
– CÁI GÌ???
– KHÔNG THỂ NÀO!!!
– Á!Á!Á!
Amen! Amen!
Cầu trời khấn phật, cầu đức Chúa nhân từ, thánh thần tứ phương… Hãy phù hộ cho sinh linh bé bỏng này qua khỏi đêm nay một cách an toàn!
Cùng lúc đó, nhân vật nam chính của chúng ta vẫn đang lăn qua lăn lại trên giường ở phòng riêng trên tầng II, khó chịu vì bị cơn sốt dày vò và không hể mảy may biết rằng đêm nay sẽ có một chuyện xảy ra, làm thay đổi nhận thức về tình cảm bấy lâu nay của mình…
Đọc tiếp: Búp bê tóc đen – Chương 62
Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!