Búp Bê Tóc Đen - Chương 62
× Để đọc chương tiếp theo ấn vào nút (DS Chương) để chọn chương cần đọc hoặc ấn vào Chương Tiếp / Tiếp ở trên và phía dưới cùng trang.    

trước tiếp
21


Búp Bê Tóc Đen


Chương 62


REALLY

Tình yêu và định mệnh của hai chúng ta là một bàn cờ.

Mà trên đó, anh là quân Vua và em là quân Hậu.

Tưởng chừng như chúng ta đang ở rất gần nhau…

Nhưng thật ra…

Anh là quân Vua đen, và em là quân Hậu trắng.

* * * * * * *

– Tránh ra, tôi là vợ chưa cưới của anh ấy, tôi là người đi trước!

– Còn lâu, tôi mới là người thích hợp để đi đầu.

– Cô biến ra!

– Chính cô mới nên lượn đi cho nước nó trong!

Kim My ù ù cạc cạc, cố nhận biết cho bằng được hết các ý nghĩa trong những câu tiếng Nhật của hai cô nàng ngang bướng: Đặng Tiểu Thư và Yuki Hanagakushi. Cô lờ mờ hiểu được vấn đề họ đang tranh cãi là ai sẽ là người đi trước để lên thăm Mike. Nhưng chẳng phải rốt cuộc họ vẫn đang cùng bước đi trên một chiếc cầu thang dẫn lên lầu trên hay sao? Đi trước hay đi sau thì chắc chắn cũng sẽ được nhìn thấy Mike cùng một lúc cả mà thôi…

– Thật rắc rối! – Tiểu Thiên lẩm bẩm.

– Ưhm. – Dường như Myu cũng đồng tình, nhỏ cười cười nhìn Kim My đầy ẩn ý.

– Sao vậy? Mặt tớ dính bẩn ư? – Kim My ngại ngùng hỏi lại, và nhận được câu trả lời từ Myu là một cái lắc đầu.

Thật kì lạ.

.

.

.

Căn phòng Mike đang nằm là một căn phòng có bề ngang rất rộng. Ở chính giữa căn phòng là một tấm thảm tròn màu trà, sàn phòng thì được lát bằng gỗ nâu bóng loáng. Cạnh bức tường có treo vài bức hình của gia đình là một chiếc giường cỡ king-size, và dĩ nhiên là nhân vật nam chính của chúng ta đang nằm trên đó. Mike nhắm nghiền hai mắt, vẻ nhăn nhó trên nét mặt dường như là đang mệt mỏi lắm.

Nhìn anh ấy như vậy, tim Kim My bỗng quặn thắt lại như bị ai bóp. Cô nhận thấy sống mũi mình cay cay, thực sự chỉ muốn chạy lại mà ôm chầm lấy anh ấy. Nhưng khi ý nghĩ của Kim My còn chưa kịp dứt, hai bóng hình thon thả khác đã chen lên trước cô và nhất loạt lao vào con người đáng thương đang im lìm trên giường (Amen):

– Mike, sao anh lại ra nông nỗi này cơ chứ? – Tiểu Thư nhanh chóng nắm lấy bàn tay đang để trong chăn của Mike và lôi nó ra ngoài.

Bất chợt, tim Kim My rung lên một nhịp khi nhìn thấy vật ấy…

Chếc vòng tay màu đen với vỏn vẹn ba chữ màu trắng: M2L.

M2L có nghĩa là Mike love My, My love Mike đó… – Hình như ở một nơi nào đó, trong một lúc nào đó, cô đã thẹn thùng nói với anh như vậy.

“Tôi không quen cô!” – Nếu đã nói như vậy, tại sao anh vẫn còn giữ vật này? Nếu đã không còn yêu cô, tại sao lại cứ làm cô hi vọng như vậy? Anh có lúc giống như thiên thần cánh trắng luôn ở bên cô, nắm tay cô cùng vợt qua mọi trở ngại; có lúc anh lại như ác quỷ mang cánh đen, ném cô từ đỉnh cao của hạnh phúc xuống tận đáy của tuyệt vọng và đau khổ… Cô yêu anh, đúng là cô đã – đang và sẽ mãi yêu anh rất nhiều. Nhưng còn anh, liệu chỉ một lần duy nhất trong đời, có bao gờ anh thực sự coi cô là một cô gái để anh yêu thương – chứ không phải là một cô gái yếu đuối để anh lợi dụng rồi thương hại như thế này?

Một dòng nước nóng hổi lăn dài trên má cô.

– Xin… xin lỗi! – Kim My vội vàng buông ra câu đó rồi chạy khỏi phòng.

Tiểu Thiên thấy vậy định chạy theo, nhưng một bàn tay nhỏ nhắn đã níu tay cậu lại:

– Đừng, để em.

.

.

.

– Bạn… không sao chứ?

Câu hỏi bất ngờ làm Kim My giật mình, cô vội vàng chùi nước hai bên khoé mắt rồi quay mặt lại. Thì ra là Myu, không hiểu sao khi Kim My bỗng thở phào vì biết đó không phải là Tiểu Thiên. Có lẽ nếu là Myu thì cô có thể dễ dàng bộc lộ cảm xúc thực của mình hơn chăng?

– Chắc bạn thấy tớ kì lắm? – Kim My cố nở một nụ cười, dù cô bíết đó không phải là một nụ cười thành công. – Tự dưng không đâu lại đi khóc lóc như đứa ngốc, đúng là kì thật…

– Ưm… Không đâu. – Myu lắc đầu.

Nhỏ im lặng một lúc, rồi lục đục lấy từ túi áo ra một chiếc máy ảnh. Chiếc máy ảnh màu bạc ấy, làm sao mà Kim My có thể quên được? Nó đã cùng cô và Mike trải qua phần thi Tự do, cùng thằng Nam thực hiện không biết bao nhiêu tấm ảnh không mục đích… Nó cũng là một phần không thể thiếu trong kí ức của cô.

– Kim My à, bạn chính là cô gái trong tấm ảnh này phải không?

Myu chìa chiếc máy ảnh về phía Kim My, trong màn hình hiện lên hình ảnh một cô gái đáng yêu với mái tóc dài và nụ cười như nắng ban mai. Đó chính xác là Kim My của ba năm về trước, khi cô cùng Mike tập luyện vở kịch “Tóc đen”. Kim My tự hỏi, cô đã từng có nụ cười đẹp như thế này hay sao?

– Chúng ta thật đúng là có duyên với nhau. Thật ra tớ đã nhận ra bạn ngay từ lần đầu chúng ta gặp mặt. – Myu cười híp mắt – Mike đã nói cô gái trong tấm ảnh này là mối tình đầu của anh ấy.

Người Kim My khựng lại. Cô có nghe lầm không cơ chứ?

– Suốt cả một mùa hè, Mike đã kể cho tớ nghe về bạn. Anh ấy nói bạn là người đầu tiên khiến anh ấy khóc, khiến anh ấy cảm thấy đau và nhớ nhung… Anh ấy nói bạn là người rất tốt, rất ngây thơ và trong sáng, bạn xứng đáng nhận được hạnh phúc chứ không phải khổ đau khi ở bên anh ấy.

Từng lời, từng chữ trong câu nói của Myu xuyên qua óc Kim My, làm cô như rơi vào một Thế giới khác. Liệu những gì Myu nói có phải là thật không?

– Nói thật, đó là lần đầu tiên tớ thấy Mike nói nhiều như vậy về một cô gái. Anh ấy còn thường xuyên xem ảnh bạn, cả chiếc vòng tay đó nữa – anh ấy đã rất trân trọng nó. Hôm trước khi lên cơn sốt và bị Phu nhân bắt chuyển về đây, anh ấy đã nhất quyết đem nó theo bên người. Anh ấy bảo, có như vậy anh ấy mới thấy yên tâm rằng như có bạn ở bên… Tớ nghĩ… Mike đã thực sự yêu bạn mất rồi!

– Không, không phải đâu… – Nước mắt Kim My lại như chực trào ra ngoài – Ở bên anh ấy đã có cô gái tên Yuki, đã có những người anh ấy cần và yêu thương rồi. Đối với anh ấy, vốn dĩ tớ chẳng là gì cả…

Myu chầm chậm ôm lấy Kim My, nhẹ nhàng xoa tấm lưng mỏng manh và yếu đuối của cô gái lớn hơn mình một tuổi:

– Nghe này Kim My, bạn nhầm rồi. Không phải người Mike cần và yêu thương mà là người yêu thương và cần Mike. Bạn mới chính là người duy nhất anh ấy cần, nhưng do lời hứa với Thái Vũ và… do tớ… – Khi nói đến đoạn này, ánh mắt Myu bỗng đượm buồn – Nên anh ấy mới phải đối xử với bạn như vậy, thực tâm anh ấy cũng rất khó xử và đau lòng… Tuy Yuki là bạn thân của tớ, nhưng nếu bắt tớ phải chọn giữa Yuki và bạn, tớ sẽ chọn người có thể thực sự đem lại hạnh phúc cho Mike.

Tiếng Kim My khóc nghe rõ ràng hơn bao giờ hết. Cô cứ lắc đầu quầy quậy, vừa khóc vừa nói trong tiếng nấc:

– Không đâu mà, không đâu…

– Hãy thử lắng nghe tiếng trái tim mình xem. Tự bản thân bạn biết rõ đâu mới là tình cảm thật của Mike. – Myu mỉm cười thật dịu dàng – Tớ mừng vì người anh tớ yêu là bạn.

Vào lúc ấy, trong Kim My, hình ảnh người con trai ấy cứ ngày một lớn dần lên và không tài nào kiểm soát nổi…

.

.

.

– Được rồi, để mừng cho lần hội ngộ bất ngờ này, mọi người hãy cùng ăn uống cho no say, thỏa thích nhé! – Myu vui vẻ hét lên, tay khua khua cốc rượu vang màu đỏ sóng sánh.

Cuối cùng thì chuyến viếng thăm người ốm lại trở thành cuộc vui như thế này đây. Tiểu Thư và Yuki vẫn tiếp tục cự cãi nhau, họ thi xem ai uống được nhiều rượu hơn và người thua thì phải mãi mãi tránh xa Mike ra.

– Sao, chị cũng muốn thi chứ? – Yuki quay sang Kim My, nụ cười mỉa mai vẫn hiển hiện trên môi.

Tiểu Thiên nhìn Kim My đầy lo lắng, Myu và Tiểu Thư cũng đang chờ đợi phản ứng của Búp bê tóc đen:

– Được, thi thì thi. – Tiểu Kim My kiên quyết, nhất định từ bây giờ cô sẽ không để mất Mike một cách dễ dàng như trước đây đâu.

.

.

.

Ba giờ sau.

Khi đồng hồ điểm tiếng chuông cuối báo hiệu đã 11h đêm, thì một trong hai người còn lại cũng ngã gục. Đó chính là Yuki Hanagakushi – tiểu thư độc nhất của nhà Hanagakushi.

– Ôi, bạn thắng rồi Kim My! – Myu hứng khởi reo lên.

Vâng, chính xác thì người còn trụ lại được cuối cùng chính là Búp bê tóc đen xinh đẹp và duyên dáng của chúng ta. Nhìn Kim My hiện giờ – đầu tóc bù xù và hơi thở đầy mùi rượu, còn ai có thể nhận ra bộ dạng ngoan hiền và đáng yêu lúc nãy của cô ấy nữa cơ chứ? Bên cạnh Kim My là hai thân hình bé nhỏ của Tiểu Thư và Yuki, hiện giờ cả hai đang co rúm người lại vì cái lạnh của đêm ngoài ngoại ô Tokyo. Chắc họ đều đã ngủ say, hay nói đúng hơn là ngất… say.

– Gì chứ… Đã gục rồi là sao, rượu đâu, tôi muốn uống nữa. Mau mang ra đây! – Giọng Kim My lúc say nghe lè nhè khó hiểu.

– Chết, cô ấy xỉn rồi… – Tiểu Thiên lẩm bẩm. Rồi cậu nắm lấy tay cô, ngăn không cho cô đụng vào cốc rượu nữa – Đủ rồi, đừng uống nữa Kim My, bạn đã thắng rồi.

– Buông ra, cậu là ai chứ? – Kim My lạnh lùng hất tay Tiểu Thiên ra, lại vơ lấy cốc rượu và tiếp tục uống – Rượu đâu hết rồi, tôi muốn uống nữa mà.

Myu thấy tình hình có vẻ không ổn, vội vàng chạy đến bên Kim My:

– Thôi nào, bạn uống đủ rồi đó. Để Tiểu Thiên đưa bạn lên lầu nghỉ hen, đã muộn lắm rồi.

– Không, tôi muốn uống nữa mà!

Từ lầu một lên lầu hai, Kim My cứ gào thét đòi uống rượu mãi. Có ai ngờ một cô gái như Kim My lúc xỉn lại ghê gớm như vậy, từ nay xin chừa không bao giờ để cô gái này đụng vào dù chỉ là một giọt rượu nữa.

Sau quãng đường đầy gian nan và trắc trở để cõng Búp bê tóc đen lên phòng, xem chừng việc bế Yuki lên lầu có vẻ khá nhẹ nhàng với Tiểu Thiên. Hoàn tất mọi việc – cụ thể là việc cửu vạn bê vác hai cô nàng lên phòng ngủ, Tiểu Thiên nhanh chóng gọi điện cho anh lái xe tới đưa cậu và Tiểu Thư về nhà.

– Giờ này kí túc xá nữ đã đóng cửa nên Kim My nhờ vào em vậy. – Tiểu Thiên nói với Myu khi cậu đang cõng Tiểu Thư trên lưng và Myu thì ra đường tiễn hai người về nhà.

– Không sao, sáng mai em sẽ đưa Kim My về cẩn thận.

– Cám ơn em. – Trước khi vào xe, Tiểu Thiên nói nốt với Myu – Nhờ em chăm sóc cho “hai người” đó.

– Dĩ nhiên rồi ! – Myu cười thật tươi, rồi nhanh chóng bước vào nhà.

Tiểu Thiên thực sự là một chàng trai tốt.

– Ôi, mai thả nào cũng lại bị mắng cho mà xem. Kí túc xá trưởng mà không thèm về trông nom kí túc xá, e rằng mình sẽ bị trục xuất vì việc này mất…

Myu ngán ngẩm lắc đầu, rồi nhỏ bắt đầu bắt tay vào công việc thu dọn đống bát đĩa hổ lốn ở trên bàn ngoài phòng khách.

Hừm, một đêm dài bắt đầu rồi đây.

.

.

.

.

Đang mơ màng, Kim My bỗng bật dậy. Cô ngó nhìn xung quanh và phát hiện mình đang ở trong phòng ngủ của Myu, và kế bên cô là Yuki đang thiêm thiếp. Kim My thấy đầu nhức như búa bổ, ruột gan lộn tùng phèo và cổ họng thì bỏng rát như bị ai đốt cháy.

Cô bước xuống giường, lặng lẽ tiến lại cửa ra vào và mở nó ra. Cô bước đi trên hành lang nhẹ như một con mèo và dừng trước cửa một căn phòng quen thuộc – chính là căn phòng mà Mike đang nằm nghỉ.

Nhẹ nhàng, Kim My xoay nắm tay cầm.

Một tiếng “cạch” nhỏ nhẹ vang lên và Kim My bước vào trong phòng.

Rốt cuộc cô định làm gì đây??

Đọc tiếp: Búp bê tóc đen – Chương 63

Chưa có ai yêu thích truyện này!
× Chú ý: Ấn vào MENU chọn D/S TRUYỆN ĐANG ĐỌC hoặc ấn vào biểu tượng CUỘN GIẤY ở trên cùng để xem lại các truyện bạn đang đọc dở nhé.    

Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!


 BÌNH LUẬN TRUYỆN