Bút Kí Huyền Môn - Chương 15: Thật sự hết nói
× Để đọc chương tiếp theo ấn vào nút (DS Chương) để chọn chương cần đọc hoặc ấn vào Chương Tiếp / Tiếp ở trên và phía dưới cùng trang.    

trước tiếp
136


Bút Kí Huyền Môn


Chương 15: Thật sự hết nói


tên Khương Hoạt đã chết từ tám năm trước 

Tất cả mọi người kể cả ngũ đại tiên nhân nghe vậy thì thất kinh không thôi, chẳng phải là hắn vừa mới đấu pháp ban nãy sao, tại sao lại nói hắn chết từ tám năm trước, thực sự khó hiểu

Như để giải thích Từ Pháp Thiện nói tiếp:

-đó chính là ma đạo La Khanh, sư huynh của Liễu Giao sư thái

Ma đạo La Khanh, cái tên này khiến bất kì ai nghe qua cũng nổi da gà, mười năm trước hắn chút nữa đã trở thành đệ nhất của giới pháp thuật, nhưng vì tội ác quá nhiều, lại dấn thân vào ma đạo nên bị mọi người nhất là ngũ đại tiên nhân phản đối, mười năm sau hắn lại quay lại, lấy danh nghĩa đệ tử Hằng sơn mà tranh giành ngôi vị này một lần nữa, quả thật sau mười năm, tu vi của hắn khiến người khác phải nghẹt thở như vậy, Từ Thanh Trường vốn là nhất đại đệ tử của Côn Luân, bài vị đã đạt thiên sư, trong tay còn cầm đả thần tiên, vậy mà cũng chỉ chịu đựng được tám phần công lực của hắn 

Ngũ đại tiên nhân nghe Từ Pháp Thiện nói vậy thì cũng không chút khả nghi, ngay khi tên Khương Hoạt đó dùng huyết cốt quỷ tướng để chống đỡ lại đòn của Liễu Giao sư thái thì thân phận hắn cũng đã bại lộ, chỉ bất quá đây là một cuộc tỷ thí, nếu như hai người đang đấu pháp mà có người thứ ba chen vào quả thực là khó ăn nói, nên ngũ đại tiên nhân cũng chỉ biết trông chờ vào sư thái, mong bà có thể loại trừ tên ác tặc của giới pháp thuật, thế nhưng đến cuối cùng vẫn để hắn chạy thoát 

Đâu đó ở trong hậu viện bạch lữ đạo nhân- Lương Kiểm nói lớn: 

-Quả thực Liễu Giao tiên tử pháp đạo vẹn toàn, không những ngăn cản âm mưu thôn tính giới pháp thuật của ma đạo La Khanh mà còn cứu hai vị thiên sư của Côn Luân sơn một mạng, các vị thấy thế nào khi ta đề cử Liễu Giao tiên tử làm vị trí minh chủ giới pháp thuật 

Bên dưới nghe đến đây thì xôn xao một hồi rồi im bặt, một màn vừa chứng kiến ai cũng phải dè chừng với pháp thuật của tên ma đạo kia, vậy mà sư thái chỉ cần một chiêu tốc chiến tốc thắng quả thực là đã đưa tên ma đạo đó dạo một vòng quỷ môn quan, dù dằng ai cũng có sự cao ngạo nhưng cũng biết tự đánh giá bản thân, cũng không giám lên tiếng phản đối 

Bất chợt từ trên đài phía ngũ đại tiên nhân một vị tăng nhân đứng lên nói:

-Lương thí chủ nói quả thực không sai, Liễu Giao tiên tử đạo pháp cao thâm, người người nể phục, các vị ở dưới nếu không có ý kiến nữa thì cũng nên dừng việc đấu đá giảm thiểu thương vong A DI ĐÀ PHẬT

Liễu Giao tiên tử đang điều tức trị thương nghe được những lời này liền lập tức đứng dậy, hành lễ nói

-đa tạ ý tốt của giác nhẫn đại sư cùng Lương huynh đệ, ta tài hèn sức mọn, không giám nhận chức danh này

Ngũ đại tiên nhân cùng Từ Pháp Thiện nghe sư thái nói vậy thì có chút khó hiểu, đứng đầu giới pháp thuật có thể hiệu lệnh thị chúng, quyền lực vô cùng cư nhiên lại từ chối. Cảm thấy tình huống có chút gò bó không muốn nói thêm, Liễu Giao sư thái hai tay kéo Dương Vũ cùng Tiểu Tâm lăng không bay đi, đằng sau tiếng hò reo cùng tiếng của mấy tông sư khuyên ngăn sư thái ở lại, chỉ thấy bóng sư thái cùng hai người bay xa dần, chỉ vọng lại tiếng

-bần đạo thấy Từ Thanh Trường Từ thiên sư tuổi trẻ ưu tú, người này về sau sẽ làm được đại sự, xin hãy để hắn tiếp nhận thay ta đảm đương

Tiếng nói vừa rứt thì bóng dáng sư thái cũng không thấy, ngũ đại tiên nhân cùng Từ Pháp Thiện chỉ biết thở dài, một lúc sau Trương Hoàng Bách mới lên tiếng:

-Nếu như Liễu Giao tiên tử đã nói vậy thì ta xin tiến cử Từ Thanh Trường Từ thiên sư của Côn Luân sơn làm đệ nhất minh chủ của giới pháp thuật, các đồng đạo có ý kiến gì không 

Nói rồi quay qua chỗ Lương Kiểm thì cũng chẳng còn thấy người đâu, ngán ngẩm lắc đầu “đám người này quả thực là quái dị đi”

Sau một hồi nhốn nháo, tất cả đám người cũng đồng tình với ý kiến của Trương Hoàng Bách, nhưng cũng có người không hài lòng ra mặt liền rời khỏi lăng hoa hội

Trên một ngọn núi gần đó, Liễu Giao sư thái đặt hai người họ xuống rồi khuỵ xuống phun ra một búng máu, Dương Vũ và Tiểu Tâm thấy vậy thì luống cuống tiến lại đỡ sư thái dậy, thấy sắc mặt ngày càng khó coi như là đang rơi vào tuyệt cảnh, Dương Vũ ngồi cạnh mếu máo:

-Sư phụ… người đừng chết hức hức

-ngươi muốn ta chết lắm sao, chỉ là nội thương quá sâu, lại phải đưa các ngươi đi xa như vậy có chút quá sức, để yên cho ta thổ nạp một chút

Liễu Giao sư thái nói song liền ngồi lại nhẵm mắt thổ nạp, hai người Dương Vũ cùng Tiểu Tâm thấy vậy cũng bớt chút lo lắng, dủ nhau đi tìm chút nước uống 

Trên đường đi Dương Vũ tò mò hỏi:

-chẳng phải tỷ nói sư phụ với mấy vị sư tỷ nữa sẽ đến sao, nếu không thấy tỷ ở đó thì họ sẽ lo lắng đó 

Tiểu Tâm nghe hắn nói vậy thì cười cừoi nói:

-Đệ có điều chưa biết, chúng ta đang có một chút việc khác ở Giang châu, nếu như sư phụ ta không thấy ta ở đó chắc chắn sẽ tới Giang Châu trước, ta sẽ tới đó tìm người

Dương Vũ nghe vậy thì cùng chỉ hỏi đại 

-ở đó có chuyện gì vậy, có phải truyện rất quan trọng không vậy tỷ

Tiểu Tâm có chút khó sử nói:

-Kì thực chuyện này….

Cái tên Dương Vũ thấy như vậy liền biết có chuyện thú vị liền dở chiêu trơ trẽn

-tỷ tỷ đẹp, chẳng phải sư phụ ta cùng sư phụ người có giao tình sao, chuyện này cũng không có gì khó sử 

Tiểu Tâm vốn không tính nói, nhưng nghe những lời này thì cũng chẳng còn cách nào 

-ta nghe sư phụ ta nói ở đó phát xuất ra một cỗ tà khí cực mạnh, khiến rất nhiều người bị nhiễm thi khí biến thành hành thi, tháng trước Đạo Kính thiền sư của Thiếu lâm nam phái có tới nhờ sư phụ ta tới giúp về việc này, nên nhân cơ hội này tới đó

-tỷ nói….cương thi

Dương Vũ thắc mắc

Thấy tên tiểu tử này có nhiều thứ không biết, Tiểu Tâm liền giảng giải:

-là hành thi, hình thái thấp nhất của cương thi, cương thi chia thành nhiều loại, lục cương thi, hắc cương thi, bạch cương thi, thi vương, đó chính là tiêu chuẩn tiến hoá của cương thi

Lại nói tiếp:

-Hơn nữa có nhiều hình thái cương thi đặc thù trá thi, thuỷ thi, quỷ thi, linh thi,….còn có rất nhiều, một lần khó mà nói hết

Dương Vũ nghe vậy thì hào hứng nói tiếp

-nghe có vẻ lợi hại, tỷ tỷ người đã từng đánh với thi vương chưa?

Tiểu Tâm nghe câu nói ngô nghê của tên tiểu tử Dương Vũ thì cười phá lên nói:

-nếu ta từng chạm mặt qua thì chắc giờ cũng chẳng toàn mạng mà nói chuyện với đệ, ta cũng chỉ là đệ tử bậc bốn của đạo môn, pháp thuật chắc cũng chỉ hơn đệ một chút 

Hai người cứ nói chuyện phiếm một hồi, tới gần sáng cũng chưa tìm thấy một giọt nước liền quay về, thấy sư thái vẫn đang điều tức thì cũng không dám làm phiền, tên trơ trẽn Dương Vũ nói buồn ngủ liền lập tức gối đầu lên đùi của Tiểu Tâm mà ngáy khò khò, Tiểu Tâm thấy hắn cũng chỉ là một đứa trẻ thì cũng không cố kị nên cũng mặc kệ 

Sáng sớm hôm sau sư thái cũng đã cảm thấy thương thế đã bình phục không ít liền gọi hai người dậy lên đường, trên đường đi thì tên Dương Vũ liên tục kêu đói, sư thái cũng chẳng còn cách nào đành phải cho hắn tới một quán ăn ven đường ăn hai bát mì, ăn uống no say thì sư thái mới nói:

-hai bát mì là bốn đồng, hai chén trà là một đồng tổng cộng năm đồng, sau này ngươi đi khai quang có tiền phải trả ta, ta sẽ ghi nợ

Dương Vũ đang uống dở chén trà thì lập tức phun vào mặt Tiểu Tâm khiến mặt nàng dính đầy nước, thấy vậy hắn nhanh chân chạy lại lấy tay vuốt vuốt nước trên mặt nàng trong lòng có chút mãn nguyện, sau một hồi mới quay sang sư thái nói:

-sư phụ, người có cần phải keo kiệt vậy không?

Sư thái vung vẩy phất trần làm bộ dáng tiên phong đạo cốt nói:

-Ta như vậy đó, ngươi làm gì được ta

-Sặc 

Lần này đến lượt Tiểu Tâm phun ra một ngụm trà, sư thái, người quả thật lại keo kiệt vậy sao

Nghĩ thì cũng chỉ dám nghĩ cư nhiên cũng chẳng dám nói ra, ăn uống song ba người liền lên đường, Tiểu Tâm cáo từ đến Giang Châu hẹn gặp hai người họ lần sau, sư thái cũng chỉ nói vài lời khách sáo dặn nàng chuyền lại với sư phụ rồi cũng lên đường 

Đi hết một ngày thì trở về đạo quán, thấy Đằng Thanh đang ngồi ngồi tịnh thiền trong sân viện, cả người lục quang bao phủ nhưng cơ hồ có chút khó chịu, trên chán toát đầy mồ hôi, thấy cảnh này sư thái cũng không tỏ ra lo lắng, ngâm một câu thơ 

“Bất tắc, bất tuân, bất năng lương

Dĩ hà, dĩ luận, dĩ năng trường”

Nói song thì đi vào trong, Đằng Thanh nghe câu thơ này thì lập tức bình ổn trở lại, hai mắt mở ra cất giọng:

-pháp thuật này quả là khôn lường, yêu khí của con cũng tự thấy cường đại, cư nhiên không thể làm chủ

-cái ngươi đang luyện là tâm ma của ngươi, ngươi tìm đến pháp chứ không tìm đến đạo, như vậy thì dù có tu luyện ngàn năm cũng không thành 

Sư thái nhàn nhạt đáp 

Chỉ thấy Đằng Thanh suy tư một hồi, định nói gì rồi lại im lặng, thấy vậy sư thái nói tiếp:

-việc ta giao làm đến đâu rồi 

Đằng Thanh nghe sư thái hỏi vậy thì mới mở miệng nói:

-con đã đi đến hết phong đô thành cũng không hỏi ra tung tích sư công, có vẻ như…

-đã tới luân hồi chứ gì

Sư thái lại nói

Đằng Thanh có chút khó nói đáp:

-đến…tám phần là như vậy

Chưa có ai yêu thích truyện này!
× Chú ý: Ấn vào MENU chọn D/S TRUYỆN ĐANG ĐỌC hoặc ấn vào biểu tượng CUỘN GIẤY ở trên cùng để xem lại các truyện bạn đang đọc dở nhé.    

Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!


 BÌNH LUẬN TRUYỆN