Nhất thời Khương Anh cảm thấy rất mệt mỏi, nàng cảm giác có thứ gì đó nhanh chóng trôi khỏi cơ thể, bởi vì ngay sau đó nàng cảm thấy cả người nhẹ nhõm hơn. Nàng muốn nói với Liễu Uyên, điện hạ đừng nhìn ta như vậy, tuy nhiên lời còn chưa kịp nói ra, Liễu Uyên đã xoay người rời đi.
Khương Anh cảm thấy hắn thật khó hiểu, nhưng điều đó không còn quan trọng nữa. Nàng mệt mỏi rồi, không muốn suy xét đến tâm tư của Liễu Uyên nữa.
Sau đó, cách một khoảng thời gian Liễu Uyên không tới, lần đầu tiên nàng không nghĩ đến việc muốn gặp Liễu Uyên. Một ngày nọ, cung nhân mang theo vẻ mặt lo lắng chạy tới bẩm báo: “Thái tử phi, bên phía thư phòng nói Thái tử bị bỏng tay.”
Tim Khương Anh đập thình thịch, nàng dẫn theo cung nhân đi về phía thư phòng, khi đến thư phòng, cửa phòng đóng kín, thân vệ nói: “Thái y đang kiểm tra vết thương cho điện hạ.”
Khương Anh không vội vã đi vào, cẩn thận dò hỏi nguyên nhân Liễu Uyên bị bỏng tay. Liễu Uyên là kim tôn ngọc quý ở trong cung, được các cung nhân cẩn thận hầu hạ, không dám có một chút sai lầm nào, sao dám để Liễu Uyên bị thương ở tay?
Thân vệ nói: “Phòng của Tần Thượng thư bị cháy…”
Thân vệ giải thích rất cẩn thận, Khương Anh nghe thấy Liễu Uyên lục tìm binh thư trong đống lửa, cảm thấy kỳ lạ, Liễu Uyên không cần làm tới mức đó vì một đống binh thư.
Lúc ấy thân vệ đứng gần Liễu Uyên, nghe thấy trong miệng Liễu Uyên lẩm bẩm: “Hôn thư…” Hắn hiểu ra, nói nhỏ với Khương Anh: “Điện hạ tìm hôn thư của ngài và Thái tử phi.”
Khương Anh nghe rõ, rõ ràng thời tiết rất đẹp, ánh nắng chan hoà, nhưng nàng lại như rơi vào hầm băng, lập tức lạnh từ đầu tới chân. Hôn thư mà Liễu Uyên bới trong đống lửa nào phải của nàng và Liễu Uyên.
Khương Anh mạnh mẽ chống đỡ cơ thể, đứng bên cửa sổ, nghe thái y trong phòng nói: “Hình như Thái tử phi tới rồi.” Giọng nói của Liễu Uyên vô cùng nặng nề: “Để Thái tử phi trở về đi.”
Khương Anh bỏ chạy, trong lòng bộc phát rất nhiều suy nghĩ hỗn loạn, lúc thì cảm thấy nhất định Liễu Uyên vẫn hiểu lầm mình cầm chén trà ném vào hắn, cho nên mới không muốn gặp mình, lúc lại cảm thấy nhất định Liễu Uyên vì hôn thư kia mà hao tổn tinh thần, làm gì có thời gian để ý đến mình.
Sau đó, tất cả những suy nghĩ hỗn loạn hợp nhất thành một giọng nói, thôi bỏ đi, thôi bỏ đi, bảo vệ một Liễu Uyên sẵn sàng bới tay vào đống lửa vì cô nương khác thì có ý nghĩa gì?
Khương Anh hoàn toàn tỉnh táo, tự nhủ trong lòng, vậy quên đi.
Vốn tưởng rằng khi đưa ra quyết định này, nàng sẽ rất nhẹ nhàng, kết quả từ ngày thứ hai, nàng bắt đầu cảm thấy thân thể không mấy thoải mái, có chút mệt mỏi, không muốn ra ngoài, mấy ngày liên tiếp đều ở lì trong Đông Cung.
Trong thời gian đó Liễu Uyên cũng tới, Khương Anh chống đỡ tinh thần, tỏ vẻ không có việc gì, nói chuyện với hắn vài câu. Khi đôi mắt liếc qua bàn tay bị băng bó, nàng cũng có thể bình tĩnh hoà nhã, chỉ là thoạt nhìn có vẻ lạnh nhạt quá mức, ngược lại là Liễu Uyên, không biết vì lý do gì, vội vàng tới, rồi lại vội vàng đi, dường như chỉ đến nhìn nàng một lát.
Một ngày nọ, Tuyên Vương tới Đông Cung, thiếu niên hơn mười tuổi, đúng là thời điểm nhảy nhót phô trương, hắn mang đến cho Khương Anh mấy món đồ để nàng chơi cho đỡ buồn. Thấy sắc mặt mệt mỏi của Khương Anh, hắn quan tâm hỏi: “Hoàng tẩu làm sao vậy?”
Khương Anh cười nói: “Ta rất khoẻ.”
“Nhưng nhìn hoàng tẩu không ổn lắm, đều tại hoàng huynh bận quá, không chăm sóc được cho hoàng tẩu.” – Tuyên Vương oán trách Liễu Uyên. Nghe vậy Khương Anh cười rộ lên, Tuyên Vương lại nói: “Hoàng tẩu cười như vậy mới vui vẻ.”
Khương Anh ngơ ngác, hoá ra nàng như thế nào, người khác cũng có thể nhìn ra, nàng không hề có ý định che đậy, thu hồi ý cười, nói: “Vui thì sao, không vui thì sao?”
Bạn đang đọc bản chuyển ngữ thuộc về allinvn.net
“Vậy phải xem vì sao mà vui, vì sao lại không vui.”
Khương Anh im lặng, tính tình Tuyên Vương vẫn còn trẻ con, nên không suy xét quá nhiều, thấy thế liền hiếu kỳ: “Chẳng lẽ hoàng tẩu ở bên cạnh hoàng huynh không vui sao?”
Khương Anh đột nhiên nói: “Không vui.”
Vừa dứt lời trong chốc lát, chỉ thấy Tuyên Vương liếc qua một góc hành lang, lẩm bẩm nói: “Có phải hoàng huynh vừa đi qua không?”
Tai hắn rất thính, trong lúc lo lắng chuyện khác, hắn vẫn có thể nghe rõ lời Khương Anh nói, lập tức mở miệng đáp: “Vậy không phải ly hôn là được rồi sao?”
Thiếu niên hơn mười tuổi, hiểu biết cũng thật nhiều, Khương Anh bật cười, trong lòng lại tràn ngập hai chữ ly hôn. Sau khi Tuyên Vương rời đi, nàng ngồi yên một lúc lâu, đột nhiên nghe thấy tiếng bước chân, mấy vị thái y đi tới.
Cung nhân nói: “Thái y viện tới bắt mạch bình an cho Thái tử phi.”
Khương Anh khó hiểu: “Hình như sớm hơn trước vài ngày.”
Cung nhân không biết nguyên nhân, nên không có cách nào trả lời. Khương Anh cũng không nghĩ đến mấy chuyện nhỏ như vậy nữa, thấy Vương thái y bắt mạch xong, trên mặt lộ ra vẻ vui mừng, ông đang định mở miệng, nàng nhất thời bừng tỉnh, vội vàng nói: “Vương thái y!”
Vương thái y cả kinh, lời tới bên miệng lại bị dọa trở về, nàng lắc đầu với Vương thái y: “Không cần nhiều lời, thân thể của ta, ta biết rõ.” Nàng nhấn mạnh: “Thái tử điện hạ cũng biết, lát nữa sẽ triệu Vương thái y.” Vương thái y ngậm chặt miệng, cùng các thái y khác đi ra ngoài.
Khương Anh mang thai, chắc hẳn là lần đó ở thư phòng, đây là tình huống nàng không ngờ tới, nhất là vào thời điểm mấu chốt này. Nàng nằm trên giường, vừa nhắm mắt lại là hai chữ ly hôn liền xuất hiện, cho dù không phải ly hôn thì nàng cũng sẽ không khống chế được mà nghĩ đến dáng vẻ bới đống lửa của Liễu Uyên, nhất định không phải dáng vẻ im lặng nhíu mày muốn nói lại thôi khi đối mặt với nàng.
Khương Anh trằn trọc cả đêm không ngủ, ban ngày tinh thần càng tệ hơn. Khi Liễu Uyên tới đây, sắc mặt nàng không ổn, tinh thần có phần hoảng hốt, thầm nghĩ, sao hắn không đi bới đống lửa tiếp đi?
Suy nghĩ này vừa xuất hiện, nàng cả kinh tới mức mặt cắt không còn giọt máu, ban ngày ban mặt, dưới ánh nắng chói chang, vì sao những suy nghĩ hoang đường chỉ tra tấn nàng vào ban đêm lại xuất hiện? Ngay cả ban ngày cũng không buông tha cho nàng sao?
Nàng vội vàng mỉm cười với Liễu Uyên: “Tay điện hạ đã lành chưa?”
Liễu Uyên nghiêng người, dường như muốn ôm nàng. Nàng cảm thấy thật kỳ quái, sao Liễu Uyên có thể chủ động như vậy? Nàng nhanh chóng lùi lại vài bước, trở về phòng.
Liễu Uyên đuổi theo nàng, không có ý định ôm nàng nữa, thành thật đứng cách xa nàng vài bước: “Sắc mặt nàng không tốt. Cô gọi thái y cho nàng, được không?”
“Không được!”
Khương Anh lập tức tỉnh táo.
Nàng dựa vào cửa sổ, ánh nắng chiếu rọi, cảm giác nóng nực đột nhiên đốt cháy tất cả những suy nghĩ hỗn loạn đang dày vò nàng, đầu óc nàng vô cùng minh mẫn, ánh mắt cũng vô cùng trong trẻo. Nàng cứ thế ra quyết định, mỉm cười nói với Liễu Uyên: “Điện hạ, chúng ta ly hôn đi!”
“Nàng bị bệnh, đầu óc không rõ ràng, Cô đi gọi thái y.”
Liễu Uyên để ngoài tai, xoay người muốn rời đi, lại bị Khương Anh cao giọng ngăn cản: “Điện hạ, hiện tại đầu óc ta rất minh mẫn, đừng trì hoãn việc ly hôn của chúng ta nữa.”
Liễu Uyên chậm rãi xoay người lại, hôm nay hắn rất ôn hoà, không giận dữ, chỉ chậm rãi cẩn thận bước tới, lại gần nàng, thấp giọng nói: “Ngày ấy nàng nói muốn có con, chúng ta đã có con rồi, đừng nói bậy.”
Hoá ra bởi vì đứa nhỏ nên mới dịu dàng hơn rất nhiều, Khương Anh hiểu ra. Chắc hẳn Vương thái y đã bẩm báo cho Liễu Uyên trước khi nàng báo cho hắn.
Bạn đang đọc bản chuyển ngữ thuộc về allinvn.net
Tầm mắt của Liễu Uyên dừng lại trên bụng nàng: “Khương Anh, nàng đã thề, cả đời này sẽ không rời bỏ đứa nhỏ, vậy nên chúng ta sẽ không ly hôn.”
“Điện hạ hiểu lầm rồi, sau khi chúng ta ly hôn, ta sẽ mang đứa nhỏ rời khỏi cung.” – Khương Anh nói xong, không dám nhìn vẻ mặt của Liễu Uyên. Nàng rất sợ hắn nổi giận, nàng cũng biết làm như vậy không công bằng với Liễu Uyên, nhưng nàng không còn cách nào thuyết phục bản thân mình ở lại.
Thật lâu sau, nàng nghe thấy giọng Liễu Uyên, tuy nhiên không có tức giận, chỉ có chua xót: “Đây cũng là con của Cô, có thể đừng…”
Hắn khó chịu vì đứa nhỏ, Khương Anh ý thức được điều này, cảm thấy tình cảm mình dành cho Liễu Uyên thật sự đã phai nhạt. Nếu là trước kia, sao nàng có thể nỡ để Liễu Uyên khổ sở như vậy?
Khương Anh nhắm mắt lại, tàn nhẫn nói: “Điện hạ từng hứa với ta, sẽ không ép buộc ta, hiện giờ ta muốn ly hôn, ta tin điện hạ sẽ không ngăn cản ta.”
Liễu Uyên lại hỏi: “Khương Anh, nàng phải trả lời thật lòng, nàng ở trong cung thật sự không vui sao?”
Khương Anh nhẹ nhàng nói: “Ừm.”
Một lúc lâu sau, nàng nghe thấy tiếng bước chân vang lên, cách nàng ngày càng gần, mãi đến khi Liễu Uyên cúi người ôm lấy nàng, nàng mới cả kinh muốn giãy giụa, lại thấy Liễu Uyên thì thầm: “Cô chỉ ôm con một lần, cũng không được sao?”
Hôm nay Liễu Uyên thật sự quá mức dịu dàng.
Khương Anh ngừng cử động, để hắn lặng lẽ vòng tay qua người mình. Nghĩ kỹ lại, vì lý do của riêng bản thân mình, có lẽ ngoại trừ cái ôm này, Liễu Uyên cũng không có cơ hội cho con thứ gì khác, nhất thời có chút áy náy, nhưng nàng nhất định phải rời đi.
Liễu Uyên chậm rãi buông nàng ra: “Cô sẽ nghiêm túc tuân thủ lời hứa.”
Liễu Uyên thật sự nghiêm túc tuân thủ lời hứa, Khương Anh không biết hắn trao đổi thế nào với hai người Đế Hậu, nhưng cuối cùng Đế Hậu cũng đồng ý việc ly hôn.
Ngày xuất cung, nàng vốn định một mình lặng lẽ rời đi, nhưng Liễu Uyên lại bằng lòng tiễn nàng. Hai người đi qua con đường cung thật dài, đến trước cửa cung, Khương Anh cười nói: “Điện hạ trở về đi.”
Liễu Uyên nói: “Được, Cô tiễn Khương cô nương.”
Khương Anh bật cười, Liễu Uyên bình thản tới mức hai người không giống như đã từng làm phu thê. Nàng cũng không chần chừ nữa: “Điện hạ, bảo trọng.” Sau đó nàng xoay người, bước về phía trước.
Cửa cung nguy nga bị nàng bỏ xa, còn có bóng người đứng bất động thật lâu cũng bị nàng vứt bỏ.
Nàng rời đi rất dứt khoát, chưa từng quay đầu nhìn lại.
Thậm chí tới ngày hôm nay, nhớ lại quyết định ban đầu của mình, nàng cũng không hối hận, chỉ còn chút nghi ngờ về chuyện hôn thư. Nàng hỏi Liễu Uyên trong bóng tối: “Bệ hạ và ta thực sự có hôn thư sao?”
Liễu Uyên thì thầm: “Có.”
Khương Anh kinh hãi tới mức không biết nên phản ứng thế nào. Liễu Uyên chưa bao giờ nhắc đến, Liễu Uyên buồn bực nói: “A Anh chưa bao giờ hỏi đến, trẫm tưởng A Anh không quan tâm, nên đành phải tự mình cất giữ.”
Khương Anh im lặng, nghĩ kỹ lại, quả thực năm đó nàng chưa từng hỏi đến: “Thôi, chuyện đã qua rồi thì quên đi, nhưng thói quen cất hôn thư của Bệ hạ không ổn, cả hai tờ hôn thư đều đặt trên kệ sách thì thật không đáng tin cậy.”
Liễu Uyên vội la lên: “Tờ của Ôn Thư Thanh không được coi là hôn thư của trẫm, trong đó thậm chí còn không có tên trẫm, là mẫu hậu đuổi tới thư phòng, cứng rắn đưa cho trẫm, trẫm tiện tay ném lên kệ sách, sau đó cũng vứt đi rồi.”
“Tờ của A Anh và trẫm, là trẫm đầu óc hồ đồ nên mới đặt lên.”
Nói đến ngày hôm đó chỉ đơn thuần là trùng hợp, hôn thư của hai người vốn được Liễu Uyên khoá trong ngăn bí mật trên bàn sách. Liễu Uyên thích thỉnh thoảng lấy ra xem một chút, xem đủ rồi liền khóa lại.