Cả Kinh Thành Đều Mong Nàng Hồi Cung - Chương 33
× Để đọc chương tiếp theo ấn vào nút (DS Chương) để chọn chương cần đọc hoặc ấn vào Chương Tiếp / Tiếp ở trên và phía dưới cùng trang.    

trước tiếp
10


Cả Kinh Thành Đều Mong Nàng Hồi Cung


Chương 33


Editor: Dứa

Ngày hôm đó, khi hắn đang xem thì Tiết Thủ phụ tới, thấy hắn đứng trước kệ sách đọc hôn thư, ông hành lễ, thấy hắn đọc đi đọc lại, ông không khỏi nghi hoặc: “Điện hạ, hôn thư này có vấn đề gì sao?”

Liễu Uyên ho một tiếng: “Không có gì.”

Tiết Thủ phụ cười nói: “Điện hạ, hôn thư phải cất cẩn thận, không được làm mất.”

“Có cách nào cất kỹ được không?” Liễu Uyên khẩn trương.

Tiết Thủ phụ buồn bực trong lòng, chỉ là một tờ hôn thư mà thôi, hà cớ gì điện hạ phải để ý như vậy, cũng không thấy hắn để ý Thái tử phi bao nhiêu, nhưng ngoài miệng vẫn nói: “Nên khóa ở nơi an toàn nhất.”

“Cô khóa trong ngăn bí mật.”

Tiết Thủ phụ gật đầu: “Được, mỗi người đều có cách cất giữ riêng, thần có một người bạn, hắn làm theo cách ngược lại, cất rất tùy tiện, có thể lấy ra xem bất cứ lúc nào, nhưng thần cho rằng không cần thiết phải lấy ra hằng ngày.”

“Cần thiết.” Sắc mặt Liễu Uyên rất nghiêm túc, ngẫm nghĩ một chút, hắn nhét hôn thư lên trên kệ sách rồi lại rút ra, sau đó gật đầu: “Quả thực tiện lợi hơn nhiều, người bạn kia của Tiết khanh cũng không tệ.”

Tiết Thủ phụ: “… Cẩn thận kẻo làm mất.”

Nếu Tiết Thủ phụ biết chuyện gì xảy ra tiếp theo, ông chắc chắn sẽ ra sức ngăn cản: “Cẩn thận kẻo đốt cháy!”

Đáng tiếc, ông không biết, ông nhìn Liễu Uyên nhét hôn thư bên cạnh đống binh thư, còn hài lòng gật đầu, ông thầm nói, hoá ra Thái tử điện hạ cũng có những khoảnh khắc điên rồ như vậy.

Khi bàn bạc xong công việc, ông rời khỏi Đông Cung, đúng lúc Tần Thượng thư tới, tiến vào thư phòng quỳ gối hành lễ. Liễu Uyên đang phân phó công việc cho quan viên Hoàng thượng phái tới, ánh mắt quét qua, biết hắn đến vì chuyện gì, liền ra lệnh: “Tần khanh ôm đống binh thư đó đi đi, đừng động vào những thứ khác.”

Liễu Uyên dặn dò rất cẩn thận, tuy nhiên Tần Thượng thư lại vui mừng quá độ, giống như đang thu thập vàng bạc châu báu, có quá nhiều thứ, ngay cả hôn thư cũng gộp chung. Hắn thấy Liễu Uyên quá bận rộn, vội vàng ôm sách hành lễ cáo lui, về phần Liễu Uyên, nghị sự không thành, đứng dậy cùng quan viên kia đi gặp Hoàng đế, cứ thế giằng co hồi lâu.

Mãi cho đến buổi chiều, hắn trở về Đông Cung, đi tới thư phòng, nghĩ đến hôn thư, hắn lật tìm trên kệ sách, tìm thế nào cũng không thấy, sắc mặt hắn tối sầm, dẫn theo thân vệ chạy thẳng đến Binh bộ, vừa tiến vào Binh bộ, trong phòng Thượng thư đã bùng lên ánh lửa, hắn gấp đến độ chạy vào phòng, dùng tay không bới lửa, đáng tiếc thời gian quá muộn, hôn thư đã bị đốt sạch sẽ từ lâu.

Tần Thượng thư không biết nguyên do, chỉ nghĩ hắn giận vì binh thư bị đốt, nên quỳ xuống đất thỉnh tội, nhưng Liễu Uyên đã không còn tâm tư truy cứu những chuyện đó, tất cả mọi thứ hắn có thể nghĩ đến là hôn thư của hắn và A Anh không còn nữa. Đến khi trở về Đông Cung, thái y kiểm tra vết thương cho hắn, hắn nghe thấy giọng của A Anh ngoài cửa, vừa hối hận vừa chột dạ, nên không dám gặp A Anh, đành phải bảo A Anh trở về trước.

Ngày đó, hắn lệnh cho Lễ bộ đưa tới hôn thư mới, vốn định cho A Anh xem, nhưng nghĩ đến A Anh chưa từng đề cập đến chuyện này, nên hắn lại khóa vào ngăn bí mật.

Thời điểm Liễu Uyên nói những lời này, hắn rất muốn đi tới xách cổ Tiết Thủ phụ và Tần Thượng thư. Sau khi nghe xong lời giải thích, Khương Anh nhất thời im lặng, dù sao một người là huynh trưởng nàng, một người là tỷ phu của nàng, nàng cũng không thể bảo hắn đi xách đi, như thế không tốt.

Liễu Uyên thấy nàng không có phản ứng gì, trong lòng thấp thỏm: “A Anh, đều tại đầu óc trẫm hồ đồ, nếu không hôn thư đã không bị đốt, cũng trách trẫm lúc ấy đến Binh bộ quá muộn, không thể cứu được nó trong đám cháy.”

Hắn không đề cập tới còn đỡ, hắn vừa nhắc tới, Khương Anh lại có cảm giác không biết nên khóc hay nên cười. Nàng từng bị tra tấn vì Liễu Uyên dùng tay không bới lửa, kết quả Liễu Uyên nói cho nàng, hắn bới tìm hôn thư của nàng, nói một câu tạo hóa trêu ngươi cũng không quá.

Tuy nhiên, cũng chỉ vậy thôi, trong lòng Khương Anh có loại dự cảm không ổn, nàng muốn ngăn cản lời nói kế tiếp của Liễu Uyên, nhưng Liễu Uyên lại nhanh hơn nàng một bước: “A Anh, năm xưa là trẫm hồ đồ, không biết tấm lòng của A Anh, hiện giờ trẫm đã hiểu ra…”

“Bệ hạ, chuyện quá khứ đều đã qua rồi, chúng ta không cần phải nhìn lại.”

“Không qua được, A Anh, nàng vẫn chưa hiểu sao? Những năm qua, trong tim trẫm luôn có nàng, là tại trẫm sợ sệt, không dám nói ra, khiến nàng chịu nhiều khổ sở.” Liễu Uyên cúi người ôm chặt lấy Khương Anh.

Lần này không có bất kỳ điều gì ngoài ý muốn, Khương Anh đã thật sự nghe được, nhưng ngay giây đầu tiên, nàng còn tưởng mình nghe nhầm, tuy nhiên giọng nói của Liễu Uyên vô cùng rõ ràng, khiến nàng không thể lừa dối chính mình.

Đầu óc nàng gần như không hoạt động, chỉ có duy nhất một suy nghĩ, nếu nhiều năm trước mình nghe thấy lời này, chắc chắn sẽ bật khóc vì sung sướng, nhưng lời này nói với mình ở hiện tại, không khác gì sét đánh ngang tai, hoang đường biết bao.

Liễu Uyên ôm nàng như ôm báu vật quý hiếm mất mà tìm lại được. Nàng lại ra sức giãy giụa, lạnh giọng chất vấn: “Bệ hạ có nhầm không?”

Liễu Uyên tuyệt đối không ngờ tới nàng lại phản ứng như vậy, ấp úng nói: “Loại chuyện này sao có thể nhầm được?” Hắn phản ứng rất nhanh: “A Anh không tin trẫm?”

Quả thực Khương Anh không tin hắn, trong lòng vẫn luẩn quẩn một cảm giác hoang đường, chỉ cảm thấy tính tình Liễu Uyên thay đổi quá lớn, chẳng lẽ hắn bị bệnh?

Khương Anh chần chừ: “Hay là Bệ hạ hồi cung gặp thái y xem?”

“Trẫm không có bệnh!” Giọng Liễu Uyên run rẩy: “A Anh, trẫm biết năm xưa trẫm làm không tốt, nhưng nàng phải tin trẫm, trong tim trẫm thật sự có nàng!”

Đối với Khương Anh mà nói, đây không còn là vấn đề có tin hay không, nàng cảm thấy Liễu Uyên trước mắt thật khó giải quyết, khó đối phó. Từ khi hắn biết năm xưa mình mến mộ hắn, tính tình của hắn liền có chút điên cuồng, nếu cứ tiếp tục ở cạnh hắn, không biết sẽ xảy ra chuyện gì, việc cấp bách là tiễn hắn đi trước.

“Bệ hạ, chuyện này quan trọng, chi bằng hãy nhắc lại sau, hiện tại đã quá muộn rồi, bệ hạ hồi cung nghỉ ngơi đi.”

Tất nhiên Liễu Uyên nghe được ý tứ trong những lời này, hắn hơi hé miệng, cuối cùng vẫn không nói thành lời: “Vậy A Anh nghỉ ngơi đi, ngày mai trẫm lại đến.” Không nghe thấy tiếng Khương Anh trả lời, hắn nói: “A Anh?”

Khương Anh bất đắc dĩ nói: “Được.”

Lúc này Liễu Uyên mới yên tâm rời đi. Hắn đi rồi, Khương Anh lại không ngủ được, giẫm lên ánh trăng trở về Khương phủ, đánh thức Bạch Phù đang ngủ say: “Bạch Phù!”

Bạch Phù mơ mơ màng màng nói: “Có chuyện gì vậy?”

“Bệ hạ nói trong tim hắn có ta.”

Bạch Phù lập tức tỉnh táo, Khương Anh nói thêm: “Ngươi cũng không tin đúng không, nhìn đôi mắt trợn tròn của ngươi kìa, hết hồn chưa?”

Bạch Phù kêu to: “Ta bị ngài làm kinh ngạc! Không phải bị Bệ hạ! Trong tim Bệ hạ có ngài, không phải chuyện rõ ràng sao?”

“Ngươi có ý gì?” Sắc mặt Khương Anh bỗng chốc lạnh lùng: “Ngươi che giấu bí mật, không nói cho ta biết?”

“Chuyện này thì bí mật cái gì? Trưởng Công chúa, Tiết đại nhân, bọn họ đều biết, toàn bộ triều đình ai cũng biết!”

Khương Anh khiếp sợ: “Vậy sao bọn họ không nói cho ta biết?”

“…”

Bạch Phù yếu ớt nói: “Bệ hạ không nói, không ai dám nhắc đến với ngài, chỉ có thể quanh co lòng vòng mà thử ngài, không phải ngài cũng giao chiến với bọn họ mấy lần rồi sao? Bọn họ đều muốn ngài hồi cung!”

“Ta biết chuyện đó, nhưng ta cho rằng bọn họ hiểu nhầm.”

“Không nhầm đâu, trong tim Bệ hạ chắc chắn có ngài. Trưởng Công chúa nói Bệ hạ yêu thầm ngài nhiều năm, hiện tại ngài biết rồi, cầu xin ngài mau hồi cung đi!”

Khương Anh vẫn có cảm giác không chân thực, nàng cười lạnh: “Cho dù trong lòng Bệ hạ thật sự có ta, thì sao ta phải trở về? Ta thấy đầu óc Bệ hạ có bệnh rồi, còn bệnh không nhẹ!”

Nàng xoay người muốn rời đi, lại bị Bạch Phù kéo ống tay áo. Nàng quay đầu lại, chỉ thấy Bạch Phù xoay người xuống giường, quỳ trên mặt đất: “Khương cô nương, ta…”

“Đứng lên!”

Bạch Phù vội vàng đứng dậy, thở dài: “Ta và Bạch Tiêu có lỗi với ngài, chúng ta giấu ngài một chuyện. Thật ra ta và Bạch Tiêu là thân vệ của Bệ hạ, mấy năm nay đều tuân theo mệnh lệnh của Bệ hạ, bảo vệ ngài và Mãn Mãn.”

“Ban đầu ý của Bệ hạ là âm thầm bảo vệ, chúng ta phải báo cáo hành tung của ngài cho Bệ hạ, sau đó Bệ hạ nói bên cạnh ngài cần có người nói chuyện, cho nên ta và Bạch Tiêu đã giả vờ vô tình gặp ngài ở Dương Thành, lấy được lòng tin của ngài, đi theo bảo vệ ngài.”

Khương Anh nghe thế thì ngây người, ấp úng nói: “Ta vẫn luôn cho rằng ngươi và Bạch Tiêu là do Thư Thanh sắp xếp.”

Bạch Phù không khỏi nói: “Là Bệ hạ, là Bệ hạ.”

Bạch Phù thở dài: “Mấy năm nay, trên đường đi, ngài và Mãn Mãn thế nào, ta và Bạch Tiêu đều báo cho Bệ hạ thông qua thư từ. Bệ hạ cũng biết rất rõ, ngài ấy chỉ cần biết ngài không phải chịu khổ là thỏa mãn rồi.”

“Cứ nửa năm, ta và Bạch Tiêu sẽ nhờ hoạ sĩ bí mật vẽ ngài và Mãn Mãn, ngài béo hay gầy, Bệ hạ đều biết rõ ràng, tất nhiên Bệ hạ cũng biết Mãn Mãn trông như thế nào, sau đó Bệ hạ lại nói thời gian nửa năm quá dài, đổi thành mỗi tháng một lần, khiến ta và Bạch Tiêu mệt muốn chết.”

“Quà sinh nhật hàng năm của ngài và Mãn Mãn, nào có phải ta và Bạch Tiêu tặng, đều là chuyển thay Bệ hạ…”

Bạch Phù nói rất chậm, Khương Anh nghe đến đây, đột nhiên không cho nàng nói nữa: “Dù sao Mãn Mãn cũng là con của Bệ hạ, Bệ hạ thường xuyên nhớ đến hắn cũng là điều đương nhiên.”

Bạch Phù nhìn nàng giống như một kẻ ngốc: “Quan hệ máu mủ ruột rà, ai mà chẳng nhớ thương? Tuy nhiên, Bệ hạ vì ai mà buông bỏ người thân ruột thịt của mình? Năm đó Bệ hạ tự mình đưa mẫu tử các ngài ra khỏi cung, đối với hắn mà nói, đó là nỗi đau thấu tận tâm can.”

Khương Anh ngồi sững sờ.

Hôm sau, Liễu Uyên nói sẽ đến, nhưng lại không đến. Đúng lúc đầu óc Khương Anh đang quay cuồng vì hắn, hắn không tới cũng xem như chuyện tốt, bởi vậy Khương Anh thở phào nhẹ nhõm. Bạch Phù đi tới nói: “Nghe nói hôm nay An Vương điện hạ và An Vương phi của Dương Thành sẽ đến kinh thành.”

“Nhanh vậy sao?” – Khương Anh kinh ngạc.

“Chắc là gấp rút lên đường chạy tới đây.”

Nhưng lại không biết, An Vương và An Vương phi đã đến, lúc này đang quỳ trong Cần Chính Điện, còn có Tuyên Vương ở bên cạnh, hắn cũng đang quỳ. Hắn đã chạy tới Dương Thành từ lâu, từ ngày nhìn thấy Khương Anh trở về, hắn biết bên phía Dương Thành sớm muộn cũng phải trở về một chuyến, vì thế hắn tới Dương Thành trước để giải thích cặn kẽ cho phu thê An Vương.

Lúc này, ba người bọn họ đang quỳ, đưa mắt nhìn nhau, trong lòng thầm mắng, hình thể Bệ hạ to lớn như thế, không ngờ lòng dạ lại nhỏ đến đáng thương. Chuyện từ mấy năm trước, mỗi lần gặp mặt hắn đều nhắc lại một lần, nó có phải chuyện gì vẻ vang đâu? Ba người thật sự không chịu nổi.

An Vương chọn trong lòng những câu mà trước kia hắn từng nhận sai, nói một cách máy móc: “Bệ hạ, đêm đó thần đệ hồ đồ, không biết là Khương cô nương, thần đệ không nên tới gần Khương cô nương…”

Hắn nhận sai xong, đến lượt An Vương phi Ôn Thư Thanh. Ôn Thư Thanh cúi đầu, mặt không biểu cảm nói: “Là thần phụ hồ đồ, không nên kéo Khương cô nương dính dáng đến…”

Không sai, nàng đã bị Liễu Uyên tước đoạt tư cách gọi A Anh.

Ôn Thư Thanh mắng Liễu Uyên tám trăm lần ở trong lòng.

Liễu Uyên không cần mắng nàng ở trong lòng, hiện tại hắn có thể quang minh chính đại vạch trần vết sẹo của Ôn Thư Thanh. Hắn đứng trước mặt ba người, đôi mắt như muốn phun ra lửa, cười lạnh nhìn Ôn Thư Thanh: “Năm đó ngươi chỉ lo cho bản thân mình, ngươi thích hoàng đệ đúng không? Ngươi tự mình thích, vì sao còn kéo A Anh vào làm gì? Nhưng cuối cùng ngươi lại ra ngoài, để A Anh ở trong phòng?”

Trong đại điện không có ai khác, đều là người nhà, hắn lôi chuyện cũ ra rất nhanh, An Vương đã quen, nên tỏ ra rất điềm tĩnh. Ôn Thư Thanh thật sự không nhịn được nữa, lần đầu tiên ngẩng đầu lên phản bác: “Bệ hạ, thần phụ chỉ lo cho bản thân mình, để mặc Khương cô nương ở trong phòng? Là Khương cô nương đẩy thần phụ ra ngoài.”

“Vậy không phải đang nói rõ A Anh quan tâm ngươi sao? Ngược lại ngươi chỉ lo cho bản thân mình.” Liễu Uyên càng tức giận hơn.

Ôn Thư Thanh cười lớn, khi chuẩn bị đến kinh thành, nàng đã biết được tất cả tin tức trong kinh, ít nhiều nhờ Trưởng Công chúa báo cho nàng. Nàng biết năm xưa A Anh thích Liễu Uyên, lại nghĩ đến mối quan hệ năm xưa của nàng và A Anh, nàng nhanh chóng sắp xếp rõ ràng ngọn nguồn.

A Anh có tình cảm với mình, điều này chắc chắn không sai, lúc ấy đẩy mình ra ngoài, quả thực vì muốn tốt cho mình. Nhưng khi đó, có lẽ A Anh còn ôm một suy nghĩ khác, nàng cho rằng mình sẽ là Thái tử phi của Liễu Uyên, giúp mình cũng là giúp Liễu Uyên.

Ôn Thư Thanh nói: “Bệ hạ, lúc ấy Khương cô nương ở lại chỉ vì thần phụ thôi sao? Lúc ấy mọi người đều cho rằng thần phụ sẽ là Thái tử phi, Khương cô nương cũng không ngoại lệ.”

Sao Liễu Uyên có thể không hiểu hàm nghĩa trong đó?

Cả người hắn như bị đóng băng, ba người nhìn thấy hắn đột nhiên tỉnh táo lại, thân hình lảo đảo bước ra khỏi cửa điện, cuối cùng mọi người cũng được thở phào nhẹ nhõm, về phần Liễu Uyên đi đâu, rất rõ ràng.

Tuyên Vương có chút không yên tâm: “Hoàng huynh kích động quá mức phải không?”

“Bình thường, lúc này Bệ hạ giống như một con sói đói, bị bỏ đói mấy năm, đột nhiên được ném cho một miếng thịt heo mỡ màng, nhưng chỉ có thể nhìn mà không thể ăn, hắn không phát điên đã là tốt lắm rồi!” An Vương nói.

Ôn Thư Thanh cười lạnh: “Sao chàng biết hắn sẽ không phát điên, ta thấy hắn đã kìm nén tới phát điên rồi, cứ tùy tiện chạy đi tìm Khương cô nương như thế, có quả ngọt ăn mới lạ!”

Chưa có ai yêu thích truyện này!
× Chú ý: Ấn vào MENU chọn D/S TRUYỆN ĐANG ĐỌC hoặc ấn vào biểu tượng CUỘN GIẤY ở trên cùng để xem lại các truyện bạn đang đọc dở nhé.    

Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!


 BÌNH LUẬN TRUYỆN