Cá Mặn Nghĩ Thông Suốt Rồi - Chương 100: Muốn Làm Cá Mặn Ngày Thứ 100
× Để đọc chương tiếp theo ấn vào nút (DS Chương) để chọn chương cần đọc hoặc ấn vào Chương Tiếp / Tiếp ở trên và phía dưới cùng trang.    

trước tiếp
36


Cá Mặn Nghĩ Thông Suốt Rồi


Chương 100: Muốn Làm Cá Mặn Ngày Thứ 100


Đêm nay là một đêm không an bình.

Dưới ánh nến, trọng binh canh gác bên ngoài, Giang Quyện đã đợi trong đại điện rất lâu.

Trong lòng y rất bất an.

Không biết Vương gia thế nào rồi.

Hơn nữa… nghĩ cũng biết y bị dùng để áp chế Tiết Phóng Ly.

Giang Quyện khẽ thở dài một hơi, cảm thấy mình nên giãy giụa một chút chứ không thể ngồi chờ chết.

Bỗng nhiên Giang Quyện nhớ đến một chuyện.

Lúc chiều y đến đình hóng mát thị nữ có nói với y.

“Nước này từ trên núi chảy xuống, khá là ngọt thanh.”

Nước.

Không phải nước luôn lưu thông sao?

Giang Quyện biết bơi, dù sao thì trước khi xuyên vào sách, bởi vì bệnh tim nên không được vận động quá mạnh nhưng cũng không thể không vận động, cho nên lúc trạng thái tốt Giang Quyện sẽ bị kéo ra ngoài bơi một chút.

Y phải nghĩ cách.

Nghĩ đến đây, Giang Quyện quyết định xong xuôi.

Nhìn trái nhìn phải, Giang Quyện sử dụng tuyệt chiêu của mình.

Bệnh tim tái phát.

Y vốn dĩ ngồi trên ghế không động đậy đột nhiên che ngực gục xuống, dường như rất đau đớn, lông mi cũng dính nước mắt: “Đau quá, ngực ta đau quá, không thở được.”

“Cấm vệ quân” canh chừng bên cạnh thấy vậy cuống quít đi vào thông báo.

(Truyện chỉ đăng tại W🅰️tt🅿️🅰️d: @nguyenguyen9473 và Fb: Yên Mộc Các)

Cùng lúc đó.

Giang Niệm hỏi An Bình Hầu: “Hầu gia, bọn họ nói người thương nhớ người em trai kia của ta, là sao vậy?”

Giang Niệm vốn định một đường xuôi nam với An Bình Hầu, hắn tưởng rằng An Bình Hầu sẽ sa sút thêm vài ngày, đợi lũ lụt qua đi mới có thể phấn chấn trở lại, kết quả đến Giang Nam mới phát hiện An Bình Hầu và Tô Phỉ Nguyệt đã có dự định từ sớm.

Từ lâu họ đã chiêu binh mãi mã, ngủ đông nhiều năm, mưu đồ đoạt vị!

Lúc này, nhớ lại chuyện đời trước, Giang Niệm mới kinh ngạc phát hiện không đúng.

Đời trước lúc An Bình Hầu xuôi nam giải quyết nạn thiên tai, cũng ở đó không lâu, quân khởi nghĩa đột nhiên xuất hiện, sau đó An Bình Hầu xúc động với nỗi đau mất mát của bách tính, lựa chọn từ bỏ triều đình gia nhập quân khởi nghĩa, sau đó quân khởi nghĩa một đường tấn công vào hoàng thành.

Bây giờ nghĩ lại…

Quân khởi nghĩa gì đó, vốn là người của bọn họ?

Dù như thế nào thì cũng không còn quan trọng.

Từ đầu tới cuối chuyện Giang Niệm quan tâm chỉ có một. Hắn sẽ được dưới một người, trên vạn người.

Bởi vậy ngày đó sau khi kinh ngạc ngắn ngủi qua đi, Giang Niệm liền khóc lóc trong nước mắt nói với An Bình Hầu: “Cho dù ngươi muốn làm gì ta cũng sẽ làm cùng ngươi.”

Từ Giang Nam trở lại kinh thành, Giang Niệm đi theo, mấy ngày nay chuyện trong quá khứ đều bị Giang Niệm quên hết, chỉ đợi An Bình Hầu ngồi lên vị trí kia thì hắn có thể… những người lúc trước từng nhục nhã hắn, hắn sẽ trả lại gấp bội cho từng người một!

Nhưng hôm nay khi nghe lời An Bình Hầu nói với Tiết Phóng Ly, khiến Giang Niệm trở tay không kịp.

An Bình Hầu thương nhớ Giang Quyện?

Gã còn thương nhớ Giang Quyện?

Vốn dĩ không nghĩ tới điều này, vẫn luôn cho rằng trong lòng An Bình Hầu chỉ có một mình hắn, nhưng sau khi biết được việc này Giang Niệm nhớ tới rất nhiều chi tiết nhỏ và chuyện cũ, càng nghĩ càng bất an, cuối cùng đến đây dò hỏi.

An Bình Hầu sững sờ: “Ngươi nói gì đó?”

Giang Niệm rưng rưng nói: “Thái tử điện hạ nói, ta đã biết.”

Cho dù đã rõ ràng tâm ý của mình từ lâu nhưng trước mặt Giang Niệm, An Bình Hầu vẫn không muốn thừa nhận: “Hắn nói cái gì thì ngươi tin cái đó?”

An Bình Hầu cau mày: “Tiểu Niệm, đừng suy nghĩ lung tung. Nếu ta không coi trọng ngươi sao có thể dẫn ngươi đến quân doanh, bây giờ cũng sẽ không mang ngươi theo.”

Thật ra An Bình Hầu đem Giang Niệm theo ngoại trừ cảm thấy hắn rất có kiến thức thì cũng có một chút hổ thẹn.

“Có thật không?” Giang Niệm nhìn An Bình Hầu.

Ánh mắt An Bình Hầu né tránh nói: “Tâm ý của ta chưa bao giờ thay đổi.”

Giang Niệm nghe vậy nín khóc mỉm cười, hắn muốn nói gì đó bỗng nhiên có người chạy tới báo tin: “Hầu gia! Hầu gia, không xong! Bệnh tim của Thái tử phi tái phát!”

An Bình Hầu nghe xong thì biến sắc, xoay người rời đi, còn chưa nhìn Giang Niệm lấy một cái, động viên Giang Niệm lấy một câu.

Giang Niệm đứng tại chỗ, ngón tay bấm sâu vào da thịt, hắn lạnh lùng nhìn bóng lưng An Bình Hầu đi xa, cuối cùng cũng đi theo.

“Hầu gia, Thái tử phi nói muốn ra ngoài hóng mát một chút.”

“Còn không mau dìu y ra ngoài.”

An Bình Hầu nhíu mày, lập tức đồng ý, “cấm vệ quân” đỡ Giang Quyện đi ra cửa, Giang Quyện vẫn nhíu mày rất chặt, dường như sắp khóc lên: “Không được, ta khó chịu, ta khó chịu lắm.”

Thiếu niên đau đớn không giống như giả bộ, huống hồ từ trước đến giờ An Bình Hầu vẫn thường nghe nói bệnh tim của y hay tái phát, tức giận mắng: “Lang trung đâu? Mau đi gọi lang trung tới đây.”

Đột nhiên Giang Quyện nắm lấy ống tay áo của gã, âm cuối có chút run rẩy: “Hầu gia, ta muốn tới chỗ… đình hóng mát, nơi đó thông gió, ở đây ngột ngạt quá, ta không thở được.”

An Bình Hầu nghe vậy lập tức đỡ Giang Quyện lên, tự mình đưa y qua đó.

(Truyện chỉ đăng tại W🅰️tt🅿️🅰️d: @nguyenguyen9473 và Fb: Yên Mộc Các)

Đình hóng mát, nước chảy róc rách.

Giang Quyện vừa được buông ra thì ngã ngồi trên đất, dường như không có sức mà đứng dậy, nhưng lông mày nhíu chặt của y chậm rãi thả lỏng, trạng thái có vẻ tốt hơn một chút.

An Bình Hầu nhìn thấy vậy thì yên tâm.

“Cảm ơn ngươi.”

Giang Quyện nói cảm ơn với gã.

An Bình Hầu không lên tiếng, chỉ dùng ánh mắt cực kỳ quái lạ nhìn Giang Quyện chằm chằm, lúc lâu gã mới hỏi Giang Quyện: “Nếu Thái tử biến mất thì ngươi có đồng ý… cùng ta?”

Giang Quyện: “…”

Giang Quyện: “???”

Vốn chỉ giả bộ bệnh, nhưng Giang Quyện nghe xong thiếu chút nữa sợ đến mức bệnh tim thật sự phát tác, y thì thào nói: “Không được.”

Đây là từ chối, An Bình Hầu cắn răng, nhớ tới lời Tiết Phóng Ly nói lúc đối đầu, gã nắm lấy vai Giang Quyện: “Rốt cuộc ta kém hơn hắn chỗ nào?”

Giang Quyện thành thật nói: “Vương gia rất tốt với ta, không có vì người khác mà từ hôn ta.”

An Bình Hầu ngẩn ra, tay nắm vai Giang Quyện càng dùng sức hơn: “Nếu… ban đầu ta không từ hôn thì sao?”

Giả thiết này đúng là không có gì hay, Giang Quyện lắc lắc đầu: “Hầu gia, nhưng mà ngươi đã từ hôn.”

Giang Quyện không trả lời đến nơi đến chốn nhưng lại khiến An Bình Hầu cảm thấy khổ sở. Gã thường xuyên nghĩ biết vậy chẳng làm, cũng thường xuyên nghĩ nếu lúc trước gã không từ hôn thì tình cảnh bây giờ sẽ như thế nào.

Nhưng mà…

Gã từ hôn. Lúc vừa bắt đầu gã đã lựa chọn từ hôn.

An Bình Hầu nhắm mắt lại.

“Thôi, việc sau này thì sau này hẵng nói.”

Tên dã chủng kia sống không qua đêm nay.

An Bình Hầu nắm chặt hai tay, hận ý trong mắt sắp tràn cả ra ngoài, cuối cùng gã nhìn Giang Quyện một cái, thấy y đã khôi phục tốt hơn thì mới nhớ tới Giang Niệm. Nhíu mày một cái, An Bình Hầu định đi động viên Giang Niệm một chút.

Nhưng vừa đi ra đến khúc quanh thì An Bình Hầu thấy Giang Niệm mắt đỏ hoe.

“Ngươi…”

Giang Niệm cắn răng nói: “Hầu gia, đúng là ngươi đã thay lòng. Ta còn nghĩ, chẳng trách ngày đó nhắc đến chuyện ở phủ Trưởng công chúa, ta nói ta nhường nhịn vì ngươi, còn ngươi thì oán trách mọi chuyện là tại ta. Ngươi…”

Giang Niệm đi theo cả một đường, nghe hết đối thoại của họ, thật sự không có cách nào giữ vững lý trí.

Hắn cho rằng An Bình Hầu bị ép buộc, cho rằng An Bình Hầu đáng giá để giao phó cả đời, cho rằng An Bình Hầu là phu quân của mình, mưu tính cho gã, vì gã mà coi trời bằng vung, kết quả… chỉ có như thế.

Gã thay lòng.

Gã đã thay lòng từ lâu!

Giang Niệm vừa khóc vừa cười: “Hầu gia, lẽ nào ngươi đã quên quan hệ tình cảm lúc trước? Quên mất cam kết giữa chúng ta? Lúc đó chúng ta du thuyền trên hồ ngươi nói sẽ một đời một kiếp một đôi người với ta, ngươi muốn vào cung xin bệ hạ ban hôn cho chúng ta, ngươi…”

“Ta là vị hôn phu của ngươi mà, không phải bệ hạ đã ban hôn cho chúng ta rồi sao, tại sao ngươi còn nhớ thương đến nó?”

Hi vọng nhiều năm qua bị hủy hoại trong một ngày, Giang Niệm gần như muốn phát điên, hắn biết lúc này nên giả bộ đáng thương để lấy được sự đồng tình, nhưng Giang Niệm không nhịn được, thật sự không nhịn được.

Tại sao quay đầu lại trở thành công dã tràng?

Đời trước hắn gả vào Ly vương phủ, âu sầu mà chết.

Đời này hắn quyết định đi một con đường khác, nhưng người em trai này của hắn lại phá hỏng hết chuyện tốt của hắn.

Giang Niệm tức muốn hộc máu: “Hầu gia, có phải là thê không bằng thiếp, thiếp không bằng thâu? Đệ đệ của ta có hôn ước với ngươi, ngươi lại luyến mộ ta, đợi sau khi nó gả vào Ly vương phủ, ta và ngươi có hôn ước rồi thì ngươi lại thương nhớ nó?”

“Ngươi rất thích kiểu mặt nóng dán mông lạnh sao?”

Vốn dĩ còn muốn dỗ dành hắn, nhưng Giang Niệm nói như vậy khiến An Bình Hầu không nhịn được, gã bị hắn chọc giận, An Bình Hầu cắn răng nói: “Ngươi nói cái gì? Thê không bằng thiếp, thiếp không bằng thâu?”

An Bình Hầu nói: “Lúc trước ta vào cung, bệ hạ nói không thích hợp, vẫn chưa ban hôn cho chúng ta, ngươi là vị hôn phu gì?”

“Huống hồ lúc ở phủ Trưởng công chúa, cữu cữu có nói sai câu nào không? Lúc trước nếu không phải ngươi cứ quyến rũ ta thì ta cũng sẽ không từ hôn với Giang Quyện, bây giờ ông ngoại của y sẽ trở thành một trợ giúp rất lớn cho ta!”

Mỗi khi nhớ đến chuyện này trong lòng An Bình Hầu đều vô cùng phiền muộn, gã vung tay áo một cái, tức giận bỏ đi, Giang Niệm đứng tại chỗ, trong lòng chỉ cảm thấy sóng to gió lớn kéo tới.

Không có ban hôn?

Không có ban hôn?

Thậm chí… An Bình Hầu còn oán trách hắn quyến rũ gã!?

Quyến rũ… hay lắm.

Đây là con đường mà hắn chọn, là người mà hắn nghĩ là phu quân của mình.

Hắn hận.

Thật sự rất hận.

(Truyện chỉ đăng tại W🅰️tt🅿️🅰️d: @nguyenguyen9473 và Fb: Yên Mộc Các)

Trong lúc vô tình Giang Niệm rơi lệ đầy mặt, An Bình Hầu đã đi xa, Giang Niệm quay đầu lại nhìn về phía đình hóng mát, Giang Quyện ngồi dưới đất, hai tay đặt trên ghế dài, nhoài người nằm lên ghế.

Giang Niệm lau nước mắt một cái rồi đi tới.

“Giang công tử.”

“Cấm vệ quân” canh giữ ở gần đó lên tiếng chào hỏi với Giang Niệm, Giang Niệm nở nụ cười, trên mặt không có vẻ gì khác thường, hắn nhẹ giọng nói: “Ta có việc muốn hỏi Thái tử phi, các ngươi lui xuống trước đi.”

“Cấm vệ quân” sững sờ: “Thế nhưng…”

Giang Niệm nói: “Hầu gia dặn dò.”

Giang Niệm đi theo An Bình Hầu đến, đám “Cấm vệ quân” này biết hắn, cũng biết hắn rất được An Bình Hầu tin cậy, nghe hắn nói là An Bình Hầu có chuyện muốn hỏi thì nghĩ chắc là chuyện gì đó không thể truyền ra ngoài cho nên đều lui xuống.

Không lâu sau trong đình hóng mát chỉ còn Giang Niệm và Giang Quyện.

“Đệ đệ.”

Giang Niệm gọi y một tiếng, Giang Quyện đang nhìn hồ nước ngẩng đầu lên: “Hả?”

Giang Niệm đi về phía y, duỗi tay nắm cằm Giang Quyện, cẩn thận nhìn y, đố kỵ ghen ghét như sắp ngưng thành thực chất, hắn lạnh lùng nói: “Ngươi tài tình lắm. Thái tử điện hạ mê muội ngươi đến không biết trời trăng, Hầu gia đối với ngươi cũng… vô cùng chân thành.”

Càng nói về sau giọng Giang Niệm hầu như là nghiến răng nghiến lợi: “Khuôn mặt này của ngươi, ta hận không thể rạch lên đó vài đường!”

Giang Quyện: “…”

Thấy Giang Niệm đang tức giận, cuối cùng Giang Quyện cũng ý thức được một chút nguy hiểm, y không chắc lắm mà nói: “Xin ngươi bớt giận. Hầu gia là người của ngươi, ta không cướp của ngươi đâu, thật đó.”

Y mới nói như vậy mà lửa giận trong lòng Giang Niệm lại càng tăng lên.

Hắn cẩn thận từng bước, cho rằng đã nắm An Bình Hầu trong lòng bàn tay, nhưng không để ý một chút đã trở thành dã tràng se cát!

Đối phương còn nói không cướp với hắn!

Giang Niệm nắm cổ tay Giang Quyện, rất dùng sức: “Tại sao số mệnh của ngươi lại tốt như vậy? Tại sao ngươi không cần làm gì đã có người dâng lên cho ngươi? Rốt cuộc ngươi có chỗ nào tốt hơn ta? An Bình Hầu, Tiết Từ Quân, Tưởng Khinh Lương, ngay cả Cố Phố Vọng cũng như vậy!”

Hôm đó Giang Niệm và bọn Tiết Từ Quân tan rã trong không vui, hắn ngồi vào trong kiệu đã nhìn thấy Cố Phố Vọng xưa nay lạnh nhạt đột nhiên nhìn chằm chằm kẹo hồ lô Giang Quyện sai người đưa tới, còn cười rất dịu dàng.

Tiết Từ Quân và Tưởng Khinh Lương dễ tính, giúp đỡ một chút chuyện nhỏ thôi bọn họ có thể ghi nhớ rất lâu, nhưng Cố Phố Vọng thì Giang Niệm thật sự đã hao phí quá nhiều tâm sức với cậu ta, thế mà quan hệ vẫn lúc tốt lúc không, cũng chưa từng thấy Cố Phố Vọng cười với hắn như vậy.

Đằng này Giang Quyện chỉ đưa một xâu kẹo hồ lô thì cậu ta đã cười.

Dựa vào cái gì?

Sao cái gì cũng cướp của hắn?

Giang Niệm: “Bây giờ thì hay rồi. Tất cả những gì của ta đều bị ngươi cướp hết, ta không còn gì, ta không còn gì cả!”

Càng tức giận thì trong lòng Giang Niệm càng hận, hắn hận không thể giết chết Giang Quyện, nhưng hắn biết bây giờ hắn không thể động vào Giang Quyện.

Dù như thế nào thì hắn và An Bình Hầu đã là châu chấu trên cùng một sợi dây, nếu Giang Quyện gặp bất trắc thì không ai đoán trước được sẽ xảy ra chuyện gì.

Nhưng Giang Niệm không cam lòng.

Hắn thật sự không cam lòng cứ buông tha cho Giang Quyện như vậy.

Giang Niệm hít sâu một hơi, ánh mắt dời tới mặt nước, đột nhiên nở nụ cười quỷ dị.

Hắn kéo Giang Quyện đến mép đình gần mặt nước, tức giận khiến khuôn mặt Giang Niệm vặn vẹo, hắn nhẹ giọng nói: “Đệ đệ tốt của ta, ngươi có nhớ lúc trước không? Ta cầu xin ngươi buông tha cho Hầu gia, trong lòng Hầu gia không có ngươi, Hầu gia chỉ yêu một mình ta, ngươi chỉ khiến Hầu gia thêm đau khổ. Ta cầu xin ngươi từ bỏ hôn ước kia, để cho gã tự do, để gã được như mong muốn mà đến bên cạnh ta.”

Giang Niệm khẽ thở dài: “Lúc ấy ngươi dễ đối phó hơn bây giờ nhiều. Chỉ nói mấy câu mà ngươi đã nổi giận, thậm chí còn không phát hiện là ta tự mình rơi xuống nước chứ ngươi chưa hề đụng vào ta. Mà có thế nào đi chăng nữa thì ta rơi xuống nước cũng là do ngươi, đã như vậy thì hôm nay ngươi trả lại cho ta một lần đi!”

Giang Niệm đưa tay ra muốn ấn đầu Giang Quyện xuống mặt nước, “ào” một tiếng, trong nước nổi lên một người, trên mặt hắn toàn là nước, ngây ngốc nhìn Giang Niệm và Giang Quyện.

Tưởng Khinh Lương: “…”

Gì vậy trời?

Hắn thường xuyên bị phạt ngâm nước, lâu lâu lại phải tìm một ít đồ vật không tồn tại cho Thái tử biểu ca, lần này chỉ đến đây dò đường mà lại có thể nhặt được một Quyện ca lớn như vậy.

(Truyện chỉ đăng tại W🅰️tt🅿️🅰️d: @nguyenguyen9473 và Fb: Yên Mộc Các)

Giang Niệm thay đổi sắc mặt, nhanh chóng phản ứng: “Người —–!”

Tưởng Khinh Lương vội nói: “Niệm ca, chờ chút, ngươi nghe ta nói đã!”

Theo bản năng Giang Niệm nhìn hắn, lúc này Tưởng Khinh Lương nhảy lên đình hóng mát, không do dự mà ra tay. Giang Niệm ngất đi.

Ánh mắt Tưởng Khinh Lương phức tạp nhìn Giang Niệm, lời Giang Niệm nói lúc nãy Tưởng Khinh Lương nghe thấy hết, hắn hận rèn sắt không thành thép nói với Giang Quyện: “Quyện ca, ngươi làm sao vậy, người không phải ngươi đẩy mà đến bây giờ ngươi cũng không giải thích.”

Giang Quyện buồn bực nói: “Bây giờ ta cũng mới biết là không phải ta đẩy đó.”

Tưởng Khinh Lương: “… Thôi.”

Dù như thế nào thì tìm được Giang Quyện rồi, Tưởng Khinh Lương nói: “Quyện ca, đi theo ta nhanh lên, ngươi biết bơi không?”

Tưởng Khinh Lương vui vẻ nói: “Cứu được ngươi rồi thì chuyện gì cũng dễ nói, ngươi ở trong tay bọn họ chúng ta đánh cũng không dám đánh.”

Giang Quyện do dự nói: “Chờ chút. Bây giờ… đi ngay sao? Nhưng mà Lục hoàng tử còn ở đây.”

Tưởng Khinh Lương phất tay: “Không sao, bây giờ không quan tâm hắn, mấy đứa ngốc mạng lớn lắm.”

Giang Quyện: “…”

Thấy Giang Quyện còn do dự, Tưởng Khinh Lương đành nói: “Cứu một người thì hay một người. Còn nữa, bọn họ dùng ngươi để uy hiếp điện hạ, bảo huynh ấy tự vẫn trước giờ dậu, còn ép bệ hạ truyền ngôi cho An Bình Hầu!”

Giang Quyện nghe xong trong lòng cũng xoắn xuýt theo: “Vậy đi nhanh lên.”

Tưởng Khinh Lương gật đầu, đưa góc áo của mình cho Giang Quyện: “Ngươi cầm cho chắc nhé.”

Giang Quyện “Ừm” một tiếng.

Tiếng nước rào rào, trong đình hóng mát chỉ còn một mình Giang Niệm nằm trên mặt đất.

(Truyện chỉ đăng tại W🅰️tt🅿️🅰️d: @nguyenguyen9473 và Fb: Yên Mộc Các)

Sắp đến giờ dậu.

Binh mã hai phe đứng đối diện.

“Điện hạ, suy tính thế nào rồi?”

Tô Phỉ Nguyệt cưỡi ngựa, chậm rãi đi lên trước đội ngũ, An Bình Hầu đi theo bên cạnh lão, trên mặt là vẻ trầm ổn nhưng lại nắm dây cương rất chặt, tay còn run nhè nhẹ, dường như rất hưng phấn.

Tiết Phóng Ly không thèm để ý đến Tô Phỉ Nguyệt, chỉ nói với An Bình Hầu: “An Bình Hầu, vừa rồi bản vương mới xác định một chuyện.”

An Bình Hầu nhìn sang phía Tiết Phóng Ly: “Chuyện gì?”

Tiết Phóng Ly nói: “Năm đó Tưởng Tình Mi đi chùa Diệu Linh dâng hương là bởi vì con trai của bà ta và Tề Tu Nhiên bị bệnh nặng, Tưởng Tình Mi đi chùa cầu phúc. Sau khi Tưởng Tình Mi vào cung một năm thì đứa trẻ đó đột ngột qua đời, không lâu sau thì Tề Tu Nhiên hẹn ước sẽ bỏ trốn với Tưởng Tình Mi. Bản vương hỏi Tưởng tướng quân, ông ấy nói ra vị trí mà năm đó Tề Tu Nhiên chôn cất đứa trẻ kia, bản vương sai người đào mộ lên, là một phần mộ trống không.”

An Bình Hầu cau mày nói: “Điện hạ, ngươi đang nói gì vậy? Nếu chỉ là để kéo dài thời gian thì không cần đâu.”

Tiết Phóng Ly không để ý, tiếp tục nói: “Ngoài ra, còn một việc bản vương rất nghi hoặc. Với chuyện xảy ra năm đó An Bình Hầu rõ ràng như trong lòng bàn tay… chuyện Tưởng Tình Mi là tiểu thư của Tưởng gia trở thành Ngu mỹ nhân, chuyện Tưởng Tình Mi đã thành hôn và sinh được một người con trai ngươi cũng rõ ràng đến từng chi tiết.”

Vẻ mặt An Bình Hầu thay đổi: “Điện hạ, rốt cuộc ngươi đang nói cái gì? Ngu mỹ nhân là phi tử của bệ hạ, có liên quan gì đến tiểu thư của Tưởng gia chứ?”

Tiết Phóng Ly cười như không cười nhìn gã, mở một bức tranh ra, hỏi gã từng chữ từng chữ: “An Bình Hầu, rốt cuộc ngươi là ai?”

“Người biết chuyện của Tưởng Tình Mi chỉ đếm được trên đầu ngón tay, năm đó vì bịa đặt thân phận cô nhi cho bà ấy mà phụ hoàng đã xử lý hết những người liên quan, mà những người còn lại biết sự việc đó cũng sẽ không nói với những người không liên quan, trừ phi… ngươi là người trong cuộc.”

Tiết Phóng Ly khẽ nhếch môi: “Vốn chỉ là suy đoán, nhưng càng về sau càng phát hiện nếu là như vậy thì địch ý của Hầu gia đối với bản vương, có thể giải thích được.”

“Người bình thường nhìn thấy bản vương, dù sau lưng có lén lút chửi bới bản vương làm việc hoang đường thì khi gặp mặt trong lòng cũng vô cùng sợ hãi, chỉ có Hầu gia không giống vậy, địch ý hiện ra rõ ràng trên mặt, ngươi thật sự rất hận bản vương.”

An Bình Hầu hoảng hốt một lúc, gã biết Tiết Phóng Ly rất nhạy bén, nhưng lúc này thấy hắn nghĩ thông suốt khúc mắc trong đó nhanh như vậy thì trong lòng An Bình Hầu vẫn rất hoảng loạn.

Gã có thể không thừa nhận, nhưng làm An Bình Hầu quá lâu, gã nhẫn nhịn quá lâu, ngủ đông nhiều năm như vậy là vì hôm nay.

“Ta chỉ hận bát máu sói trước kia không thể lấy mạng của ngươi!” An Bình Hầu căm giận nói.

Vốn tưởng rằng bát máu sói đó có thể diệt trừ Tiết Phóng Ly, khiến hắn bị sói cắn chết, khiến hắn chết không toàn thây, nhưng mà Tiết Phóng Ly vẫn thoát nạn.

Ngay cả lần ở quán rượu, gã cố ý lan truyền tin tức, câu chuyện đặc biệt và rõ ràng như thế vốn tưởng rằng chẳng bao lâu sẽ có người nghĩ đến Ly vương, cũng sẽ có người nghĩ đến Hoằng Hưng Đế, trong lòng họ sẽ được gieo một hạt giống, nhưng lại thất bại lần nữa!

An Bình Hầu hận Hoằng Hưng Đế, càng hận Tiết Phóng Ly!

Nhiều năm qua, gã gánh huyết hải thâm cừu trên vai, gã bị ép phải nhẫn nhịn, nhưng Tiết Phóng Ly lại có thể tự do làm càn.

Rõ ràng là vì Tiết Phóng Ly mà khiến mẹ của gã mất mạng!

“Máu sói…”

Tiết Phóng Ly nở nụ cười, vẻ mặt châm chọc: “Hầu gia, việc máu sói chắc là tác phẩm của Phò mã nhỉ? Quả nhiên là kín kẽ không một lỗ hổng, cẩn thận từng li. Bản vương điều tra nhiều ngày cũng không thu hoạch được gì, còn Hầu gia thì lại giả làm ăn mày, khiến bản vương không tưởng tượng nổi.”

“Ngươi ——!”

Sao An Bình Hầu có thể không nghe ra là Tiết Phóng Ly đang trào phúng, trên mặt lại hiện lên tức giận.

(Truyện chỉ đăng tại W🅰️tt🅿️🅰️d: @nguyenguyen9473 và Fb: Yên Mộc Các)

Tô Phỉ Nguyệt thấy vậy đành phải vươn tay đè An Bình Hầu lại, thở dài nói: “Điện hạ, đừng kéo dài thời gian nữa, đường xa núi cao, Tưởng tướng quân không trở lại kịp đâu.”

Tiết Phóng Ly chỉ cười cười liếc mắt dò xét lão một cái: “Phò mã, có vẻ ngươi cũng biết gã vốn không phải là An Bình Hầu gì, như vậy sao ngươi vẫn nhận gã là cháu họ hàng bên ngoại?”

Tô Phỉ Nguyệt cũng không che giấu: “Điện hạ muốn biết thì nói với ngươi cũng không sao. Năm đó ta điều ta một vụ án, cuối cùng bệ hạ lại dùng một mồi lửa đốt sạch chứng cứ, khuyên bảo ta đừng truy cứu nữa, sau khi trở về ta bệnh nặng một trận, tiên sinh mời bạn tốt của ông ấy đến xem bệnh cho ta, cùng lúc đó tiên sinh cứu được một người… là Tề Tu Nhiên. Người bắn tên cho rằng Tề Tu Nhiên chết rồi nên ném xuống kênh đào bảo vệ thành, cuối cùng được tiên sinh cứu lên. Trong lúc dưỡng thương ta trò chuyện với hắn ta rất vui, nhưng đáng tiếc hắn ta không còn sống được lâu, trước khi qua đời đã giao con trai độc nhất cho ta.”

Nói xong, Tô Phỉ Nguyệt thở dài một tiếng: “Cũng là một người đáng thương.”

Tiết Phóng Ly liếc nhìn lão một cái, đối với chuyện này không nói lời nào.

“Thôi, điện hạ, đừng nói chuyện phiếm nữa, chính sự quan trọng.”

Tô Phỉ Nguyệt hỏi Tiết Phóng Ly: “Điện hạ, ngươi đã suy nghĩ kỹ chưa? Nếu ngươi tự vẫn sau đó truyền chiếu thư ra thì Thái tử phi có thể bình yên vô sự. Tiên sinh chỉ có một người cháu ngoại, ta thật sự không muốn làm tổn thương Thái tử phi.”

Tiết Phóng Ly mỉm cười nói: “Nếu bản vương không tự vẫn thì sao?”

Tô Phỉ Nguyệt bất đắc dĩ nói: “Vậy không thể làm gì khác hơn là để Thái tử phi chịu thiệt thòi rồi.”

“Người đâu, dẫn Thái tử phi lên.”

Tô Phỉ Nguyệt hạ lệnh, không lâu sau người được phái đi trở lại tay không, sắc mặt sợ hãi nói: “Tô, Tô đại nhân, không xong… không tìm thấy Thái tử phi!”

Nụ cười của Tô Phỉ Nguyệt vụt tắt, lão ngẩng đầu nhìn về phía Tiết Phóng Ly, áo bào của người đàn ông tung bay, vẻ mặt thờ ơ, hắn lười biếng hỏi: “Làm sao vậy? Xảy ra chuyện gì? Thái tử phi của bản vương bị các ngươi làm mất rồi?”

“Trách bản vương không dặn dò Phò mã. Thái tử phi này của bản vương, lúc nào cũng phải để mắt kỹ càng, chỉ cần không để ý một cái thôi em ấy sẽ gây ra chuyện khiến người ta rất hao tổn tâm tư.”

Không còn Giang Quyện nhưng Tô Phỉ Nguyệt cũng không tức giận lắm, chỉ than thở nói: “Thôi, vốn tưởng rằng có Thái tử phi ở đây thì sẽ không phải đánh trận nào, bớt được nhiều phiền phức. Chỉ có điều… điện hạ, cấm vệ quân của ngươi chỉ có mấy ngàn người, ta có đến mấy vạn người, dù cấm vệ quân có được huấn luyện nghiêm chỉnh như thế nào thì phần thắng cũng không cao.”

Tiết Phóng Ly: “Không phiền Phò mã quan tâm.”

Tô Phỉ Nguyệt gật đầu: “Đã như vậy thì Thái tử điện hạ à, đao kiếm không có mắt, ngươi cẩn thận một chút.”

Tiết Phóng Ly khẽ mỉm cười: “Bản vương sẽ.”

“Thái tử điện hạ, mạo phạm!”

Dứt lời, Tô Phỉ Nguyệt hạ lệnh, nhưng đúng lúc này bỗng nhiên có một đội binh mã đạp vó bụi bặm tung bay giữa không trung, giống như thiên quân vạn mã khiến đất rung núi chuyển.

“Điện hạ, ty chức đã đến!”

Tưởng Sâm Đào mặc áo giáp, cưỡi ngựa dẫn đầu đội quân. Phía sau lưng ông là hàng vạn binh mã, Tưởng Sâm Đào quay người xuống ngựa, ông cười với Tiết Phóng Ly: “Lần này ty chức đến kịp, không chậm trễ nữa!”

Hết chương 100.

Chưa có ai yêu thích truyện này!
× Chú ý: Ấn vào MENU chọn D/S TRUYỆN ĐANG ĐỌC hoặc ấn vào biểu tượng CUỘN GIẤY ở trên cùng để xem lại các truyện bạn đang đọc dở nhé.    

Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!


 BÌNH LUẬN TRUYỆN