Cá Mặn Nghĩ Thông Suốt Rồi - Chương 101: Muốn Làm Cá Mặn Ngày Thứ 101
× Để đọc chương tiếp theo ấn vào nút (DS Chương) để chọn chương cần đọc hoặc ấn vào Chương Tiếp / Tiếp ở trên và phía dưới cùng trang.    

trước tiếp
33


Cá Mặn Nghĩ Thông Suốt Rồi


Chương 101: Muốn Làm Cá Mặn Ngày Thứ 101


Thiên quân vạn mã kéo đến, tình thế thay đổi trong nháy mắt.

Quân tiếp viện đã đến, không còn ưu thế nữa, Tô Phỉ Nguyệt không thể tiếp tục khí định thần nhàn, lão suy nghĩ một chút, lập tức quay người trở về cung điện.

An Bình Hầu theo sát phía sau, chỉ nghe “vèo” một tiếng, mũi tên từ xa bắn tới, từ khoảng cách rất xa là Tưởng Khinh Lương cưỡi ngựa đã cứu được Giang Quyện, Tưởng Khinh Lương cầm cung giương lên, bắn An Bình Hầu rớt xuống ngựa!

Giang Quyện: “…”

Thị lực tốt quá vậy?

Nhưng cũng không bất ngờ lắm, dù sao trong cốt truyện có đề cập đến tài bắn cung của Tưởng Khinh Lương, thậm chí trong hàng vạn quân địch hắn có thể tìm ra thủ lĩnh mà lấy đầu.

“Điện hạ, trả Quyện ca cho huynh!”

Tưởng Khinh Lương ngứa tay, chỉ muốn vào trận giết địch, ngựa tung vó lao nhanh, bỗng nhiên hắn đẩy Giang Quyện một cái, Giang Quyện sợ hết hồn, sau một giây thì được một cái ôm ấm áp bao lấy.

Bàn tay thon dài khớp xương rõ ràng nắm chặt eo y, cả người Giang Quyện ướt nhẹp, đối phương cởi áo khoác ngoài ra gói Giang Quyện lại, y sờ lên cái tay đặt bên hông của mình: “Vương gia…”

Tiết Phóng Ly rũ mắt xuống: “Có phải là sau này bản vương phải treo em trên người, không rời một tấc mới được?”

Giang Quyện cũng rất oan ức: “Tại ta sao? Ta chỉ đi hóng mát thôi mà trở về đã bị nhốt lại.”

Tiết Phóng Ly cúi đầu, ngửi mùi hương trên người Giang Quyện, lệ khí và nóng nảy lập tức chậm rãi bình ổn lại, hắn vươn tay nắm cằm Giang Quyện, hung ác hôn xuống.

Dù sao thì hoàn cảnh không thích hợp lắm, nụ hôn này lướt qua rồi thôi, nhưng đủ để tâm trạng của Tiết Phóng Ly bình tĩnh lại.

Giang Quyện phối hợp hôn hôn mặt hắn, còn cọ cọ như con mèo nhỏ, lúc này bất an của y rốt cuộc cũng tiêu tan.

(Truyện chỉ đăng tại W🅰️tt🅿️🅰️d: @nguyenguyen9473 và Fb: Yên Mộc Các)

Không lâu sau Tưởng Sâm Đào báo cáo: “Điện hạ, quân phản loạn đều đã đầu hàng, An Bình Hầu bị bắt, Phò mã trốn vào hành cung… lão bắt bệ hạ!”

Tiết Phóng Ly gật đầu, xoay người xuống ngựa sau đó ôm Giang Quyện xuống.

**********

Trong chính điện, Tô Phỉ Nguyệt cầm dao găm trong tay kề lên cổ Hoằng Hưng Đế.

“Bỏ vũ khí xuống hết, bước lên một bước thì bệ hạ sẽ mất mạng!”

Cho dù đang bị bao vây nhưng quần áo của Tô Phỉ Nguyệt chỉ hơi lộn xộn, tư thái không khác so với lúc bình thường.

Với Tiết Phóng Ly thì hắn không để ý đến sống chết của Hoằng Hưng Đế, nhưng cũng không thể tùy ý để Hoằng Hưng Đế bị giết hại như vậy, hắn nhẹ nhàng chậc một tiếng, Giang Quyện liền kéo ống tay áo của hắn.

Tiết Phóng Ly nhìn y một cái, vẻ mặt Giang Quyện tràn đầy không đồng ý, Tiết Phóng Ly đành phải miễn cưỡng thu liễm một chút.

Hai người thầm lặng trao đổi, Tô Phỉ Nguyệt chú ý tới thì nhẹ nhàng nở nụ cười: “Điện hạ và Thái tử phi đúng là tình thâm ý trọng.”

Tiết Phóng Ly lười nhiều lời với lão, chỉ nói: “Phò mã, ngươi là một người thông minh, trước mắt dù ngươi có cánh cũng không thể bay, đừng tốn sức nữa, đầu hàng đi.”

“Vừa rồi Thái tử điện hạ đã khiến ta hiểu rõ một đạo lý.” Tô Phỉ Nguyệt mỉm cười nói: “Không tới thời khắc cuối cùng, không ai biết sẽ xảy ra chuyện gì đâu.”

Tiết Phóng Ly gật đầu: “Không tồi.”

Tưởng Sâm Đào và Cố Vân Chi đều là bạn tốt của Tô Phỉ Nguyệt, thấy lão như vậy thì rất đau lòng, Cố Vân Chi hỏi: “Tô huynh, rốt cuộc là ngươi muốn làm gì?”

Tưởng Sâm Đào cũng nói: “Tội gì phải làm đến mức này!”

Tô Phỉ Nguyệt chỉ cười nói: “Ta chỉ muốn tạo ra một chôn đào nguyên, ta làm sai chỗ nào?”

“Cố huynh ta không nói, còn ngươi, Tưởng huynh.” Tô Phỉ Nguyệt lắc đầu nói: “Bệ hạ đối xử với Tưởng gia của ngươi như vậy mà ngươi không oán không hận… quả nhiên là lòng dạ rộng rãi.”

Tưởng Sâm Đào ngẩn ra, ngày đó Tô Phỉ Nguyệt nói với ông về chuyện của Tưởng Tình Mi, Tưởng Sâm Đào không suy nghĩ nhiều, lúc này nhớ lại thì phát hiện ra lạ thường: “Thì ra ngày đó ngươi thăm dò thái độ của ta.”

Tô Phỉ Nguyệt cười nói: “Đáng tiếc. Thái tử phi khiến Thái tử điện hạ thay đổi quá nhiều, Tưởng huynh cũng thả lỏng tâm mình, cho nên hổ thẹn gì đó đều không đáng được nhắc tới.”

Chuyện của Tưởng Tình Mi vĩnh viễn là một vết thương trong lòng Tưởng Sâm Đào: “Nếu lúc đó ta ở kinh thành đương nhiên sẽ không để xảy ra tình huống như thế!”

Tô Phỉ Nguyệt cười cười, nhưng một giây sau lão lại thay đổi sắc mặt.

“Phỉ Nguyệt! Phỉ Nguyệt ——-!”

Tiết Phù Oanh đi nhanh tới, khuôn mặt bà vô cùng tiều tụy: “Tại sao ông lại phải làm như vậy? Tại sao?”

“Phù Oanh…”

Tô Phỉ Nguyệt gọi bà một tiếng, mỉm cười nói: “Ta cũng có chuyện mà mình muốn làm. Lúc ta đọc “Đào hoa nguyên ký” cho bà nghe, không phải bà cũng rất thích sao?”

Tiết Phù Oanh: “Nhưng người trong tay ông bây giờ là hoàng huynh của ta!”

Tô Phỉ Nguyệt áy náy: “Xin lỗi.”

Tiết Phù Oanh nhìn lão, rơi lệ đầy mặt: “Ông… đừng ngoan cố nữa, đầu hàng đi.”

Tô Phỉ Nguyệt cười dịu dàng: “Vậy chốn đào nguyên của ta thì sao?”

Tiết Phù Oanh khóc không thành tiếng: “Ông suy nghĩ một chút đi, sao ông không nghĩ cho ta chứ.”

“Sao bà ấy lại đến đây?” Tiết Phóng Ly nhíu nhíu mày, thị vệ đi cùng Tiết Phù Oanh thấp giọng nói: “Trưởng công chúa nghe nói Phò mã bị bao vây, lấy bệ hạ làm con tin uy hiếp thì kiên trì muốn tới khuyên bảo Phò mã.”

Tiết Phóng Ly “Ừ” một tiếng, không có hứng thú với trường hợp này, Tiết Phù Oanh vẫn luôn khóc, dao găm trong tay Tô Phỉ Nguyệt vẫn đặt trên cổ Hoằng Hưng Đế, rốt cuộc Tiết Phóng Ly không còn kiên nhẫn: “Cô cô, lui về phía sau đi, không cần nhiều lời với lão ta.”

“Giải An Bình Hầu tới đây.” Tiết Phóng Ly dặn dò xuống, An Bình Hầu bị xô đẩy đến chính điện, bị ấn ngã xuống đất.

Lúc đến rất mãn nguyện thỏa thuê, bây giờ cả người An Bình Hầu đầy đất cát, giống như lăn qua bùn một lần, trên vai trúng một mũi tên còn chưa được gỡ xuống, vết máu loang lổ, gã đau đến muốn ngất đi, sắc mặt tái nhợt.

Nhìn thấy Tiết Phóng Ly, An Bình Hầu cố gắng chống đỡ một chút: “Ngươi là cái đồ dã chủng!”

Tiết Phóng Ly cười cười dò xét liếc nhìn gã một cái, giơ tay lên, thị vệ đưa một thanh kiếm dài qua cho hắn: “Nếu ta là ngươi thì lúc này sẽ ngoan ngoãn câm cái miệng này lại.”

(Truyện chỉ đăng tại W🅰️tt🅿️🅰️d: @nguyenguyen9473 và Fb: Yên Mộc Các)

Ngón tay nắm chặt chuôi kiếm, kiếm dài được rút ra khỏi vỏ, Tiết Phóng Ly chậm rãi đi về phía An Bình Hầu, dùng mặt kiếm vỗ vỗ lên má gã.

“Bản vương là dã chủng, vậy thì ngươi là cái gì?” Tiết Phóng Ly: “Không có tên của mình, không có cuộc đời của mình, ôm hận hơn hai mươi năm, quay đầu nhìn lại còn không phải chỉ là một kẻ đáng thương thôi sao?”

Kẻ đáng thương…

An Bình Hầu nhắm mắt lại, bị kiếm vỗ lên mặt, lực không lớn nhưng rất có tính sỉ nhục, gã căm hận nói: “Ngươi… muốn giết muốn lăng trì, muốn làm gì cũng được, đừng có nhục nhã ta!”

Giọng của Tiết Phóng Ly tiếc nuối: “Phu nhân quản quá nghiêm, không cho bản vương giết người đâu.”

An Bình Hầu: “Ngươi…” đột nhiên gã rên lên một tiếng.

Mũi tên bị cắm trên vai bị Tiết Phóng Ly động vào một chút, ngón tay thon dài ung dung thong thả lắc một chút, mũi tên chuyển động qua lại, An Bình Hầu đau đến nổi gân xanh, mồ hôi lạnh chảy ròng ròng.

“Phò mã, đứa cháu này của ngươi mặc dù không phải cháu ruột, ngu xuẩn chậm chạp, nhưng lại được rất xem trọng, còn ra mặt cầu xin bản vương nhiều lần như vậy, đã như vậy… nếu còn không buông phụ hoàng ta, bản vương không thể làm gì khác hơn là khai đao từ đứa cháu này của ngươi.”

Tô Phỉ Nguyệt thờ ơ nói: “Ta mà để ý tới sống chết của nó sao?”

“Vậy hả?” Tiết Phóng Ly nở nụ cười, vỗ nhẹ tay mấy lần, thị vệ nghe lệnh tiến lên, Tiết Phóng Ly chậm rãi nói: “Móc mắt, chặt đứt hai tay của An Bình Hầu cho bản vương.”

Tô Phỉ Nguyệt hỏi hắn: “Điện hạ, ngươi không sợ ta sẽ lấy bệ hạ khai đao sao?”

Tiết Phóng Ly ngậm cười hỏi: “Phò mã, ngươi nói xem.”

Dứt lời, hắn dùng sức, An Bình Hầu gào lên một tiếng, mũi tên trên vai bị nhổ ra, máu ồ ạt đổ xuống, thị vệ nắm tóc An Bình Hầu kéo ra sau để gã ngẩng đầu lên, kiếm trong tay lóe lên ánh sáng lạnh lẽo.

An Bình Hầu trợn to mắt, ánh kiếm lóe qua, trên thân kiếm gã nhìn thấy vẻ chật vật của mình, đau đớn kịch liệt trên vai không thể làm lơ được, sợ hãi lại kéo tới như thủy triều, rốt cuộc An Bình Hầu không thể nào kiềm chế được nữa.

“Cữu cữu! Cữu cữu —–!”

“Cữu cữu cứu ta đi mà!”

Tô Phỉ Nguyệt nắm chặt dao găm, vẻ mặt vẫn không thay đổi nhưng tay run nhẹ, Tiết Phóng Ly thấy vậy ra hiệu bằng ánh mắt cho thị vệ.

Thanh kiếm dài được giơ lên cao, lúc sắp được chém xuống —— “Dừng tay!”

Tô Phỉ Nguyệt nhắm mắt lại, “leng keng” tiếng dao găm rơi xuống, lão đã buông bỏ.

Đầu hàng rồi.

Giang Quyện thở phào một hơi.

Vậy là xong chưa nhỉ?

Nhưng tình hình thực tế không chỉ đơn giản như vậy.

Tô Phỉ Nguyệt bị bắt lại, dường như Cố Phố Vọng phát hiện ra điều gì nên tiến lên vài bước, bàn tay tìm tòi trên mặt lão, một giây sau đột nhiên kéo một lớp mặt nạ xuống!

“Ngươi… Tề Tu Nhiên!?”

Tưởng Sâm Đào vô cùng khiếp sợ.

Cùng lúc đó xảy ra biến cố.

Không biết Tiết Phù Oanh đã nhặt dao găm lên từ lúc nào, nắm chặt bằng hai tay, một tiếng động trầm thấp vang lên, bà ta tàn nhẫn đâm vào tim Hoằng Hưng Đế!

“Hoàng huynh, ta hận huynh, vô cùng hận huynh!”

“Phỉ Nguyệt của ta! Là huynh hại chết Phỉ Nguyệt của ta!”

Nước mắt chảy xuống hòa với máu bắn lên mặt Tiết Phù Oanh, bà ta khóc không ngừng: “Phỉ Nguyệt của ta tốt như vậy, có nhiều chí hướng như vậy, chàng ấy còn nhiều chuyện muốn làm như vậy…”

Cho đến nay Tiết Phù Oanh vẫn nhớ nỗi đau thấu tâm can đó.

(Truyện chỉ đăng tại W🅰️tt🅿️🅰️d: @nguyenguyen9473 và Fb: Yên Mộc Các)

Sau khi toàn bộ chứng cứ bị thiêu hủy, Tô Phỉ Nguyệt rất sa sút, một ngày Tiết Phù Oanh đến thăm, Tô Phỉ Nguyệt rất nhẹ nhàng khoan khoái nằm trên nhánh cây đọc sách.

Trong lúc hoảng hốt, bà nghĩ rằng chàng trạng nguyên năm xưa đã trở về, nhưng giữa mày của Tô Phỉ Nguyệt không còn phong lưu đắc ý, chỉ còn kiên nghị.

“Phù Oanh, ta nghĩ kỹ rồi.”

Tô Phỉ Nguyệt cười nói với bà: “Ta không thể u buồn như vậy mãi. Ta phải vực dậy tinh thần, ta còn công chúa của mình, chuyện ta muốn làm cũng rất nhiều, một ngày không được thì một năm, một năm không được thì mười năm, ta còn nhiều thời gian.”

Lúc đó Tiết Phù Oanh ngẩng đầu lên, nhẹ nhàng đáp lại: “Được.”

Bà nghĩ, không hổ là trạng nguyên lang của mình.

Chàng ấy là người có tấm lòng rộng rãi nhất thế gian, có chí hướng hùng vĩ, chuyện chàng ấy muốn làm ta sẽ làm cùng chàng ấy.

Đêm đó, Tô Phỉ Nguyệt nói với Tiết Phù Oanh về chuyện của Liễu tiên sinh, về vẻ đẹp của chốn đào nguyên, hai người nói đến đêm muộn, thỏa thuê mãn nguyện, vẻ mặt đều là trông chờ.

Nhưng ngày hôm sau Tiết Phù Oanh nghe tin dữ.

Tô Phỉ Nguyệt bị thương nặng.

Tiết Phù Oanh vội vàng đi tìm, tuy có một người bạn của Bạch Tuyết Triều là danh y Giang Nam ở đấy, nhưng lúc nhìn thấy Tô Phỉ Nguyệt cũng chỉ lắc đầu, nói nên chuẩn bị hậu sự đi.

Tiết Phù Oanh không hiểu. Người hôm qua còn toàn vẹn, người hôm qua còn nói mình có nhiều thời gian sao hôm nay lại trở thành như vậy?

Bà rất đau khổ, lòng như bị đao cắt, Tô Phỉ Nguyệt cũng đau đến nói không nên lời, sức để nắm tay bà cũng không có, Tô Phỉ Nguyệt chảy nước mắt nói: “Phù Oanh, ta còn nhiều chuyện chưa làm được. Phù Oanh, ta không muốn chết. Phù Oanh, Phù Oanh…”

Từng tiếng từng tiếng, trái tim của Tiết Phù Oanh vỡ nát.

Dù không cam tâm và tiếc nuối như thế nào thì Tô Phỉ Nguyệt vẫn ra đi, chết không nhắm mắt, mặt đầy nước mắt, Tiết Phù Oanh run tay vuốt mắt cho chồng, thậm chí Tô Phỉ Nguyệt còn chảy ra huyết lệ.

Phỉ Nguyệt của bà chịu quá nhiều oan ức thiệt thòi.

Oan ức của chồng, vì ông ấy bà phải đòi lại, tiếc nuối của chồng, bà muốn bù đắp cho ông ấy.

Tiết Phù Oanh hạ quyết tâm. Trả thù cho Tô Phỉ Nguyệt.

Vụ án kia kết thúc bằng việc Hoằng Hưng Đế hủy hết vật chứng, do Hoằng Hưng Đế dung túng quá rõ ràng nên Tô Phỉ Nguyệt bị trả thù, cứ như vậy mà bỏ mạng.

Vụ việc trả thù này cực kỳ bí ẩn, Tô Phỉ Nguyệt chết lặng yên không một lời trăn trối, Tiết Phù Oanh an bài hậu sự cho Tô Phỉ Nguyệt, an táng trên núi Thu Lộc, sau đó chú ý tới người được Bạch Tuyết Triều cứu về.

Lão nói mình tên là Tề Tu Nhiên, thê tử đã bị hoàng đế bắt mất.

Đầu tiên là Tô Phỉ Nguyệt, tiếp theo lại đến Tiết Phù Oanh, hai biến cố xảy ra liên tiếp khiến ai cũng kinh ngạc.

Đến khi Uông tổng quản la lên: “Bệ hạ! Bệ hạ ——!”

Trong đại điện loạn cả lên.

Thị vệ bắt Tiết Phù Oanh lại, bà vẫn còn cầm dao găm, đâm về phía Hoằng Hưng Đế, có vẻ đã điên rồi, trên mặt đều là vết máu, vô cùng kinh khủng.

“Đều tại huynh, đều tại huynh!”

“Hoàng huynh, đời này rốt cuộc huynh đã hại bao nhiêu người?!”

(Truyện chỉ đăng tại W🅰️tt🅿️🅰️d: @nguyenguyen9473 và Fb: Yên Mộc Các)

Thị vệ cuống quýt đè bà lại nhưng Tiết Phù Oanh vẫn giãy giụa, một lát sau tóc tai tán loạn, trâm cài cũng rơi xuống đất, Giang Quyện cúi đầu nhìn, cảm thấy quen thuộc khó giải thích được.

Trên hình đại bàng còn có một con chim sẻ nhỏ.

Hình vẽ này hơi quen quen. Y thấy ở chỗ nào nhỉ?

Giang Quyện cố gắng nghĩ.

Giãy giụa một lát Tiết Phù Oanh không còn sức nữa, tóc tai bù xù nằm trên mặt đất, nhưng không còn điên như vừa rồi, từ từ bình tĩnh lại.

Bà đã giết chết hoàng huynh.

Bà đã báo thù cho Tô Phỉ Nguyệt.

Nhớ thương và thù hận nhiều năm qua vào thời khắc nào hóa thành hư không. Tiết Phù Oanh nhìn hai tay mình dính đầy máu tươi, trong lòng chỉ còn lại hoảng sợ và mông lung.

Sau khi báo thù thì sao?

Bà nên làm gì?

Chốn đào nguyên.

Đúng rồi, bà phải sáng tạo một chốn đào nguyên cho Phỉ Nguyệt.

“Trưởng công chúa, bà đúng là…”

Mặt nạ da người bị lột xuống, lộ ra một khuôn mặt, Tô Phỉ Nguyệt không phải là Tô Phỉ Nguyệt, trong nháy mắt thì dù có là người ngu ngốc đến mấy cũng có thể phát hiện ra điều gì đó.

Tưởng Sâm Đào vẫn còn đang khiếp sợ vì Tề Tu Nhiên còn sống, Cố Vân Chi vô cùng đau đớn nói: “Trưởng công chúa, bà quá hồ đồ rồi!”

Tiết Phù Oanh từ từ ngồi thẳng người dậy, dù cho cả người chật vật, dù cho tóc tai bù xù vẫn thẳng lưng, vô cùng kiêu ngạo.

“Hồ đồ? Sao ta có thể hồ đồ bằng hoàng huynh được?”

Tiết Phù Oanh buồn bã nói: “Những người năm đó ta đã kết liễu tính mạng của từng người một, chỉ tiếc bây giờ dã tràng se cát, không thể hoàn thành chốn đào nguyên của Phỉ Nguyệt được rồi.”

Lúc Cố Vân Chi đến phủ Trưởng công chúa tìm bà, Tiết Phù Oanh khóc đến vẻ mặt tiều tụy, nhưng bây giờ mặt bà lại vô cùng kiên nghị, ánh mắt cũng sáng lên.

“Bà…” Cố Vân Chi không biết nên nói gì, chỉ có thể vung ống tay áo: “Haizzzzz!”

Giang Quyện nhìn Tiết Phù Oanh rất lâu, bỗng nhiên nhớ ra gì đó.

À, đúng rồi.

Trước khi rời khỏi vương phủ Lan Đình có nhét cho y một cái túi nhỏ để y xem đồ vật bên trong.

Giang Quyện vội vàng lấy ra. Trong đó là một tấm lệnh bài, trên mặt khắc đại bàng còn có một con chim sẻ nhỏ, phản chiếu ánh sáng.

Giang Quyện nhớ ra nó, lần trước Tiết Từ Quân đưa tới, nói là ngọc trai tước gì đó.

Nhìn một chút, Giang Quyện nhớ lại một đoạn cốt truyện.

Trong nguyên văn, Phò mã và Trưởng công chúa không thích thụ chính, cũng nhiều lần làm khó dễ thụ chính, đến lúc sinh thần của hắn, Tiết Từ Quân tặng hắn rất nhiều bảo bối, trong đó có ngọc trai tước này.

Chỉ có điều, trong cốt truyện thụ chính lại gọi cái này là —– Oanh (lệnh) bài.

Sau đó thụ chính đi gặp Tiết Phù Oanh, đeo cái Oanh bài này trên người, Tiết Phù Oanh nhìn thấy Oanh bài thì khóc không ngừng, bà lấy lại Oanh bài từ chỗ thụ chính, cũng chấp nhận thụ chính.

Giang Quyện chỉ nhớ là Tiết Từ Quân đưa gì đó cho thụ chính, giải quyết cảnh khốn khó của hắn, giúp hắn một đại ân, nhưng không biết từ đầu vật này đã ở trong tay y rồi.

Oanh bài này rất quan trọng với Trưởng công chúa sao?

Bỗng nhiên Giang Quyện có một suy đoán.

“Trưởng công chúa.”

Giang Quyện muốn đi lên phía trước nhưng bị Tiết Phóng Ly kéo lại, y quay đầu nhìn hắn, lắc đầu nói: “Không sao đâu, ta chỉ hỏi bà ấy một chút chuyện.”

Y lấy Oanh bài ra: “Đây là đồ của bà đúng không?”

Tiết Phù Oanh ngẩng đầu lên, chỉ nhìn một cái thì ngây dại: “Phỉ Nguyệt! Phỉ Nguyệt —–!”

Quả nhiên. Là đồ của Tô Phỉ Nguyệt.

Giang Quyện cầm Oanh bài trong tay, trong lòng rất khó chịu.

Lúc này kiên nghị trên mặt Tiết Phù Oanh không giữ được nữa, bà kinh ngạc nhìn Oanh bài, nước mắt lại chảy xuống, Tiết Phù Oanh không còn chút uy nghiêm nào của con gái thiên gia, bà cầu xin: “Đưa cho ta, đưa Oanh bài đó cho ta, cầu xin ngươi!”

Năm đó Tô Phỉ Nguyệt bị người nhờ vả đi tra án, địa phương đó có một thứ tên là “ngọc trai phật”. Đặt tượng phật vào trong con trai, nhiều năm sau tượng phật sẽ được dát lên một tầng vỏ ngoài như là ngọc trai.

Trước khi đi, Tô Phỉ Nguyệt tự tay khắc một con chim nhỏ lên một tấm lệnh bài nhỏ, cho Tiết Phù Oanh xem, cười nói: “Phù Oanh, mười năm sau, đợi khi tấm bài này có một lớp vỏ bọc không biết ta và nàng đã như thế nào rồi.”

Tiết Phù Oanh chỉ trừng mắt nói: “Chàng khắc như vậy mà là chim oanh sao, rõ ràng là chim sẻ!”

Lòng vòng luẩn quẩn nhiều năm, từ lâu Tiết Phù Oanh đã quên mất chuyện này, mãi đến khi Giang Quyện lấy cái Oanh bài này ra.

“Đưa cho ta, đưa nó cho ta…”

Giang Quyện không làm khó dễ bà ta, Tiết Phù Oanh muốn y định đưa cho bà, chỉ là lúc bà đưa tay ra phản ứng quá lớn, người đang khống chế Tiết Phù Oanh sợ bà làm Giang Quyện bị thương đột nhiên nhấn bà xuống, bà không cầm được, Oanh bài cũng rơi xuống đất.

Vỡ nát.

Hô hấp của Tiết Phù Oanh dừng lại.

“Phỉ Nguyệt…”

Tiết Phù Oanh ngơ ngác nhìn Oanh bài vỡ nát, muốn chụp lấy nhưng cả hai tay đều đang bị khống chế, chỉ có thể nhìn, từ đầu đến cuối không thể đụng vào.

Qua một lúc lâu, nước mắt Tiết Phù Oanh giàn giụa nói: “Ta chỉ muốn tạo ra một chốn đào nguyên cho chàng ấy, nhưng mà nhìn lại vẫn chưa hoàn thành.”

Giang Quyện nói: “Bà làm vậy không phải là đang tạo ra chốn đào nguyên, chỉ đang trả thù rửa hận.”

Tiết Phù Oanh ngẩn ra.

(Truyện chỉ đăng tại W🅰️tt🅿️🅰️d: @nguyenguyen9473 và Fb: Yên Mộc Các)

Giang Quyện không dám nhìn, cho nên bảo Tiết Phù Oanh nhìn: “Bên ngoài có rất nhiều người đã chết. Bà muốn tạo ra một chốn đào nguyên cho Phò mã, nhưng cũng là bà hại chết nhiều người như vậy. Phò mã nói ông ấy muốn gột rửa bất bình trên thế gian, bà lại lạm sát người vô tội, tạo ra bất bình, Trưởng công chúa, ông ấy sẽ không thích chốn đào nguyên như vậy, đây là chốn đào nguyên được tạo ra từ máu tươi và thù hận, không phải chốn đào nguyên hòa bình an yên mà ông ấy muốn.”

Giang Quyện nhẹ giọng nói: “Bà đã làm chuyện… mà ông ấy ghét nhất.”

Bà đã làm chuyện Phỉ Nguyệt ghét nhất sao?

Phỉ Nguyệt không muốn một chốn đào nguyên như vậy sao?

Tiết Phù Oanh mờ mịt nhìn chằm chằm Oanh bài, nghĩ tới một chuyện cũ.

Một ngày mùa thu, hương quế nhẹ nhàng quanh quẩn, Tiết Phù Oanh ngồi trong kiệu, Tô Phỉ Nguyệt đi theo bên ngoài, đi với bà một đường.

Tiết Phù Oanh nói: “Phỉ Nguyệt, bổng lộc một tháng của chàng nhiều lắm sao, sao hôm nay không làm chính sự mà lại theo ta đi nam thành đưa lương thực?”

Tô Phỉ Nguyệt nói: “Còn không cho ta đi với nàng hửm, quản gia té gãy chân không thể đi lại, nếu ta không đi cùng thì nàng phải làm sao?”

Tiết Phù Oanh không để ý lắm nói: “Cũng không liên quan đến chàng.”

Tô Phỉ Nguyệt nở nụ cười: “Ta thấy thì liên quan đến ta rồi.”

Phỉ Nguyệt của bà có một trái tim nhân từ. Chàng muốn giúp rất nhiều người, chàng giúp mỗi một người mà mình gặp.

Tiết Phù Oanh bắt đầu khóc rưng rức, bi ai đến tận cùng, nhưng không rơi được một giọt nước mắt nào nữa.

Giang Quyện thở dài một hơi.

Xem ra người tính toán những chuyện này hẳn là Tiết Phù Oanh mới đúng, còn Tô Phỉ Nguyệt… à không đúng, là Tề Tu Nhiên, cũng chỉ nghe theo mệnh lệnh của bà mà làm.

Tô Phỉ Nguyệt là Tề Tu Nhiên.

Chẳng trách. Người nói là muốn gột rửa bất bình trên thế gian sao có thể lạm sát người vô tội?

Giang Quyện nghĩ đến xuất thần.

Chỉ có điều… ông ngoại có biết không?

Tô Phỉ Nguyệt không phải Tô Phỉ Nguyệt.

Chờ chút.

Lần trước Tô Phỉ Nguyệt đến vương phủ muốn gặp ông ngoại, ông ngoại không có gặp lão ta. Ông lão còn nói: “Nghỉ ngơi cho tốt, con hồi phục rồi thì ông ngoại dẫn con đi một nơi. Nếu con thích Phò mã thì chắc là cũng thích… người đó.”

“Tô Phỉ Nguyệt” này hình như từ đầu tới cuối chưa từng gọi Bạch Tuyết Triều là “thầy”, vẫn luôn gọi là Bạch tiên sinh, thậm chí lần đầu tiên Giang Quyện gặp lão thì lão cũng nói: “Ông ngoại của con đã cứu ta!”

Thì ra tất cả đều để lại dấu vết.

“Nhíu mày cái gì?”

Thấy Giang Quyện nhìn Tề Tu Nhiên thật lâu, Tiết Phóng Ly nắm cằm y để y nhìn về phía mình.

“Ta cảm thấy…”

Giang Quyện không biết nói như thế nào. Nhưng trong lòng rất phức tạp.

Y tò mò hỏi: “Vương gia, có phải là huynh đoán ra được thân phận của lão không, không thì sao lại dùng An Bình Hầu uy hiếp lão.”

Tiết Phóng Ly chỉ nói: “Chỉ có chút suy đoán thôi.”

Giang Quyện nhìn hắn, cảm khái: “Vương gia, huynh thật là thông minh.”

Vẻ mặt Tiết Phóng Ly lãnh đạm nói: “Cũng thường thôi.”

Giang Quyện khen hắn xong thì quay đầu chào hỏi với Cố Phố Vọng, không chú ý tới giọng điệu lúc nói “cũng thường thôi” của người đàn ông và khóe môi hơi kéo lên, hắn cảm thấy khá là được lợi.

(Truyện chỉ đăng tại W🅰️tt🅿️🅰️d: @nguyenguyen9473 và Fb: Yên Mộc Các)

Nhưng không được bao lâu hắn lại khôi phục ác liệt và hẹp hòi như trước, Tiết Phóng Ly vươn tay ôm Giang Quyện vào trong lòng: “Quên bản vương đã nói gì với em rồi sao?”

Giang Quyện: “Hả? Huynh nói nhiều lắm, cụ thể là câu nào?”

Tiết Phóng Ly: “…”

Hắn duỗi tay nhéo thịt mềm trên mặt Giang Quyện, cười như không cười nói: “Treo em trên người ta, không rời một tấc.”

Hết chương 101.

Chưa có ai yêu thích truyện này!
× Chú ý: Ấn vào MENU chọn D/S TRUYỆN ĐANG ĐỌC hoặc ấn vào biểu tượng CUỘN GIẤY ở trên cùng để xem lại các truyện bạn đang đọc dở nhé.    

Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!


 BÌNH LUẬN TRUYỆN