Diệp Vân Chu cầm theo đèn, đang định đuổi giết thì trên đỉnh hang động truyền đến một tiếng vang thật lớn, cung điện khổng lồ rung chuyển kịch liệt, cát đá không ngừng rơi xuống, lại nghe được Mộ Lâm Giang thấp giọng quát: “Đi nhanh!”
Bước chân Diệp Vân Chu chững lại, vòng về vài bước. Mộ Lâm Giang mở dù vươn tay, đá vụn ào ào đập lên mặt dù, mặt đất rung chấn đến nỗi đứng thẳng cũng không xong, Diệp Vân Chu mang theo Thi Tiểu Mai, Mộ Lâm Giang vừa gõ cán dù, khói tìm tràn ngập xuống, ba người tức khắc dịch chuyển trở lại thôn Thi gia dưới tình thế nghìn cân treo sợi tóc.
Âm thanh núi lở vang vọng xung quanh, Diệp Vân Chu ngoái đầu lại chỉ thấy núi tuyết mịt mù nơi xa đang đổ sụp xuống, như bị nắm tay khổng lồ hung ác đập lên, lở ra một thung lũng sâu thẳm. Băng tuyết như thác nước lao xuống triền núi, sương tuyết tứ tán cuốn lên một tầng trắng xóa như nâng cả ngọn núi dày nặng lên trên mây.
Thi Tiểu Mai ngồi quỳ trên mặt đất, che ngực nhìn cảnh tượng sụp đổ kia, lòng còn sợ hãi, run rẩy nhắn nhủ di ngôn: “Tiên trưởng, sau khi ta chết rồi, nể mặt chúng ta từng ngồi chung một con lừa, giúp ta… hạ táng cho mẫu thân. Ta không hận tiên trưởng và cung chủ, các ngài tuyệt đối đừng tự trách, không phải các ngài sai, là Ưng tiên sinh kia sai, không cần ta nói nhất định các ngài cũng sẽ bắt hắn phải đền tội…”
Diệp Vân Chu phì một tiếng bật cười, Thi Tiểu Mai ngừng nói, không hiểu sao đột nhiên y lại cười.
“Ta còn chưa từng ngồi con lừa nào đâu, các ngươi có làm hay không ta cũng mặc kệ.” Diệp Vân Chu phủi sạch quan hệ.
Mộ Lâm Giang khoanh tay lạnh nhạt nói: “Ta cũng chưa từng.”
“Chưa từng à?” Diệp Vân Chu nghiêng đầu dựa vào hắn trêu tức, “Nhưng ngay cả làm người ngươi cũng thất bại đấy, bí mật lớn nhất này đã bị kẻ địch biết mất rồi, sau này ta phải tốn bao nhiêu tâm tư bảo vệ ngươi đây, không bằng giải tán đi, ta làm một mình còn hơn.”
“Cầm.” Mộ Lâm Giang khí phách hùng hồn móc một cục trong suốt ra từ túi càn khôn, khối vuông đen mỏng tỏa ra mùi tiền, bị hắn tiện tay phóng khoáng quăng về phía Diệp Vân Chu.
“Ấy!” Diệp Vân Chu bắt lấy, lật qua lật lại cục pha lê giữa kẽ ngón tay, cười nói: “Ta ngàn vàng khó mua.”
Mộ Lâm Giang nhướng mày: “Vậy ngàn vạn vàng thì sao?”
Đọc Full Tại Truyenfull.vn
Diệp Vân Chu bỏ cục pha lê vào túi càn khôn, mười ngón đan nhau, ngón tay cứ nâng lên hạ xuống, cuối cùng khẽ gật đầu hòa nhã nói: “Mộ tiên sinh, hợp tác vui vẻ.”
“Hừ.” Mộ Lâm Giang hừ ra một tiếng coi như vừa lòng từ cổ họng, chuyển sang Thi Tiểu Mai đang ngơ ngác xem kịch, “Thi cô nương, bình tĩnh chưa?”
Thi Tiểu Mai qua quýt gật gật đầu, cô đã thấy hết một màn nuôi dưỡng môn khách… à bao nuôi cấp dưới… hay là nuôi nấng cháu trai nhỉ? Tóm lại là một vở diễn rất kì diệu, xem xong rồi vẫn chưa chết được.
Diệp Vân Chu hỏi: “Không đau chứ?”
Thi Tiểu Mai lại sửng sốt: “Kiếm pháp của tiên trưởng nhân từ như vậy?”
Diệp Vân Chu họa thủy Đông dẫn (1): “Là Mộ tiên sinh lặng lẽ viết chữ nói cho ta tình hình của cô, lúc này ta mới theo mưu kế của hắn để động thủ.”
(1) Họa thủy Đông dẫn: Đây không phải là điển cố, mà xuất phát từ sự kiện trước chiến tranh thế giới, Anh – Pháp từ chối liên minh với Liên Xô và ký với Đức hiệp ước không xâm phạm lẫn nhau, đồng thời bỏ mặc đồng minh Tiệp Khắc cho Đức tiêu diệt. Điều này cho thấy rằng các nước phương Tây không hề đồng lòng trong việc ngăn chặn Hitler, mà thực ra họ đang tìm cách hướng cỗ máy chiến tranh Đức nhắm vào Liên Xô (Liên Xô nằm ở hướng Đông).
Thi Tiểu Mai lại nhìn Mộ Lâm Giang.
Mộ Lâm Giang nghiêm mặt nói: “Bấc đèn Vĩnh Trú Đăng ở trên người cô, vòng cổ tổ phụ để lại cho cô chính là bấc đèn, quả thực rất quý giá, bây giờ nó chính đang khảm trong trái tim cô, không ngừng cung cấp linh lực cuồn cuộn cho cơ thể.”
Lúc này Thi Tiểu Mai mới bỏ tay xuống nhìn ngực mình, quần áo đã rách, vết thương do kiếm để lại xuyên thủng qua, nhưng lại không có chút máu nào. Cô nửa tin nửa ngờ đứng lên, khó hiểu nói: “Vậy, Ưng tiên sinh kia hẳn muốn cả đèn và bấc đèn, lúc ở thành Ổ vì bị nha sai ngăn cản nên mới chưa cướp được, sau đó vòng cổ lại cứu ta, hắn cũng không định buông tha cho ta, nên mới đuổi đến thôn Thi Gia? Vậy ta đang có thân thể bất tử sao? Hơn nữa làm sao các ngài biết…”
“Có bấc đèn không có nghĩa là thân thể bất tử. Chắc cô cũng đã nhận ra, cô không cần ăn cơm, không biết đau, không biết chảy máu, nhưng vết thương của cô cũng chẳng bao giờ lành hẳn được.” Mộ Lâm Giang nhìn chăm chú vào mắt cô, “Cô không tính là còn sống, cũng không tính là chết, nhưng vạn vật đều có một con đường thích hợp để tồn tại, cô không cao quý hơn các sinh linh khác, song cô đã có được cơ duyên như vậy thì không cần phải tự ti xấu hổ.”
Thi Tiểu Mai chậm một nhịp mới bắt đầu cảm nhận được sự sợ hãi, lần đầu tiên tỉ mỉ nhìn thẳng vào cặp mắt tím thăm thẳm như hồ nước kia của Mộ Lâm Giang, nó như vô số tinh thể nhỏ vụn lấp lánh hợp lại thành một, trong suốt sáng long lanh. Cô có thể thấy muôn hình vạn trạng ảnh ngược bản thân đang run bần bật hoảng sợ, vô thức đưa tay lên sờ mặt mình, nước mắt lại bắt đầu chảy xuống.
“Ta… Ta không sợ!” Thi Tiểu Mai ra sức chớp mắt, “Ta chết cũng chết rồi, chỉ cảm thấy mình rất lợi hại thôi, chẳng có gì để tự ti sợ sệt cả, nhưng các ngài là người làm đại sự, vẫn nên đem bấc đèn đi đi.”
Diệp Vân Chu kinh ngạc nhướng mày: “Lấy bấc đèn là cô chết thật đấy.”
Thi Tiểu Mai quả quyết: “Ta chỉ là người phàm, kể cả hôm nay được các ngài cứu thì sau này cũng sẽ lại bị theo dõi, so với để kẻ không có ý tốt cướp đi, chẳng bằng đưa luôn cho các ngài.”
“Người trẻ tuổi, không nên tùy tiện vứt bỏ tương lai không dễ giành được.” Mộ Lâm Giang khuyên nhủ, “Về quý phủ trước để an táng di thể của lệnh đường đi.”
Nhà Thi Tiểu Mai cách đây cùng lắm mấy hộ, Diệp Vân Chu và Mộ Lâm Giang không xa không gần đi theo cô, Diệp Vân Chu nhỏ giọng nói với hắn: “Ta thấy ngươi cứ một ngày không giáo dục trẻ nhỏ là lại bức bối toàn thân.”
“Đáng tiếc, già rồi, lời nói chẳng còn tác dụng nữa.”
“Ngươi thực sự hi vọng cô ấy giữ nguyên thế này? Không cần bấc đèn nữa?” Diệp Vân Chu hỏi.
“Chúng ta tìm chìa khóa là để ngăn kẻ có âm mưu dâng trụ trời lên, chứ không phải ta muốn dâng trụ trời, Vĩnh Trú Đăng có hoàn hảo hay không cũng chẳng quan trọng.” Mộ Lâm Giang chỉ ra trọng điểm, “Nếu không phải pháp bảo tổ tiên để lại không cách nào làm hư hại được thì ta đã hủy luôn Vĩnh Trú Đăng chấm dứt hậu hoạn rồi.”
“Nghe nói giữa Trầm Luân cảnh và Tu Chân cảnh có một vùng biển kì lạ được gọi là Đọa Thủy, người chạm vào tức chìm, vật dính phải tức trĩu, là tử địa có vào không có ra, ném thử một cái vào xem sao?” Diệp Vân Chu đề nghị, “Ba cái chìa khóa hủy được một cái, trụ trời không mở được thì chẳng phải xong rồi?”
Mộ Lâm Giang im lặng một lúc lâu, Diệp Vân Chu ghé mắt: “Không phải chứ, ngươi không nghĩ tới cách này?”
Mộ Lâm Giang hắng giọng một tiếng, thần sắc nghiêm nghị nói: “Không nên chỉ xem sách sử dẫn đến lạc hậu thông tin, đế tôn Lâm Uyên cung đi một vòng rồi chẳng vẫn về được à.”
Diệp Vân Chu gật gật đầu, sau đó hít một tiếng: “Vậy vì sao lãnh đạo Lâm Uyên cung dám xưng đế tôn, mà ngươi là gọi là cung chủ nhỉ?”
Mộ Lâm Giang cao giọng đằng hắng: “Xàm xí lắm thế.”
Diệp Vân Chu chuyên môn hỏi một số vấn đề làm hắn lúng túng, hỏi không biết mệt là gì, cả một đường cười nói an nhàn, mãi đến khi vào nhà Thi Tiểu Mai mới thu lại nụ cười, nghiêm trang lên.
Thi Tiểu Mai đi đun nước ấm, tìm bộ quần áo để mặc, rồi sửa sang lại dung nhan người mẹ đã mất của mình, quan tài và tiền giấy chưa kịp chuẩn bị, chỉ có thể dựng tạm một linh đường giản dị.
Mộ Lâm Giang cùng Diệp Vân Chu đợi trong sương phòng, cho cô thời gian bình tĩnh suy ngẫm. Mộ Lâm Giang ghé vào trước cửa sổ phỏng đoán: “Ưng tiên sinh đã điều tra được tung tích của Vĩnh Trú Đăng, cũng biết Vĩnh Trú Đăng không có bấc đèn, cho nên đã động tay động chân ngay trên người Thi Hào để phòng ngừa ngộ nhỡ, sau đó mới đi tìm bấc đèn.”
Diệp Vân Chu nói tiếp: “Hắn tìm được Thi Tiểu Mai, hành hung cướp bóc không thành lại không đoán trước được Thi Tiểu Mai thế mà thành hoạt thi, còn gặp được chúng ta, nên muốn ngư ông đắc lợi. Hắn biết với thương thế của ngươi thì không thể đánh lâu được nên mới chờ chúng ta giải quyết xong Thi Hào rồi mới thu Vĩnh Trú Đăng vào túi, nhưng điều hắn đoán sai duy nhất chính là ngươi để ý con tin, mà ta lại không để bụng.”
“Ta nói cho ngươi biết bấc đèn ở trên người Thi Tiểu Mai chính vì muốn ngươi hành động cẩn thận.” Mộ Lâm Giang thở dài bất đắc dĩ. Diệp Vân Chu ngầm ra hiệu hắn dùng Minh Đồng kiểm tra, hắn làm theo, nhưng đến lúc hắn ám thị bấc đèn thì y lại hoàn toàn không hiểu được cái gì gọi là cẩn thận, căn bản không ăn ý được.
“Ta đã cẩn thận tránh đi bộ phận quan trọng rồi.” Diệp Vân Chu vô tội nhún vai.
“… Cho nên có mấy vấn đề đây.” Mộ Lâm Giang không muốn tranh luận với y, “Hắn họ Ưng, đây là cố tình bày kế nghi binh sao?”
“Ưng Hiên Dương.” Diệp Vân Chu nặng nề phun ra một cái tên, “Còn việc hắn thừa nhận mục đích là ở trụ trời nữa, có thể là để dẫn sự chú ý chủ chúng ta lên chuyện tìm kiếm chìa khóa mà xao nhãng những hành động khác, cũng có thể là cố ý làm ta nghi kị thay đổi lực chú ý, thực tế vẫn âm mưu dâng trụ trời lên… Ài, vòng lặp vô tận.”
“Quan trọng là tại sao hắn lại biết được thương thế của ta.” Mộ Lâm Giang giơ tay ấn nhẹ ngực, khẽ nhíu mày.
Diệp Vân Chu nói: “Cái này phải hỏi Tịch Tiêu cung của ngươi có kẻ phản bội nằm vùng hay không.”
Hai người trầm mặc một lát. Phía chân trời nhuốm một tầng lam nhạt, sau trận tuyết ánh mặt trời trong vắt từ lưng núi chậm rãi hiện lên.
Chiếc nhẫn trên tay Mộ Lâm Giang chợt lóe sáng, hắn nghe một lát rồi nói với Diệp Vân Chu: “Người của Chấp Pháp đường thành Ổ tới rồi.”
“Ngươi báo quan từ lúc nào?” Diệp Vân Chu kinh ngạc.
“Ở trên xe, lúc ngươi dựa vào người ta ngủ.” Mộ Lâm Giang cười nhạt.
Khóe miệng Diệp Vân Chu giật một cái, quay người ra cửa.
Các thôn dân bị biến thành hoạt thi nằm thành mấy hàng, chín tấm phù triện treo ở bên ngoài, vòng ra một kết giới sáng vàng lấp lánh. Nha sai Chấp Pháp đường tiến lên vẽ lại Định Hồn quyết, chữ Khải nhỏ ngay ngắn lơ lửng trên không trung, cứ mỗi quyết hoàn thành thì tranh chữ lại như sao băng rơi vào kết giới, rọi lên người hoạt thi, những hoạt thi vẻ mặt đờ đẫn đó dường như bớt một phần dữ tợn, thêm hai phần thanh thản bình lặng.
Nha sai nghe thấy tiến bước chân, vừa quay đầu lại thì đờ ra một lát, sắc mặt chợt trắng bệch, còn kinh khủng hơn cả hoạt thi.
Hắn mềm nhũn chân quỳ xuống, cúi đầu run rẩy ra mặt nói: “Thuộc hạ tham kiến cung chủ, Diệp công tử!”
“Ái chà, đây không phải Trình đại nhân à.” Diệp Vân Chu cười, “Mau đứng dậy, một đám người chết đang nhìn kìa, còn ra thể thống gì.”
Mộ Lâm Giang vừa rồi cũng đối diện với tầm mắt của hắn, không ngờ nha sai thành Ổ thế mà lại là hắn, liền hóa dù mở ra, hạ thấp mặt dù xuống, nói: “Sao rồi?”
Trình Cửu cẩn thận từng li từng tí đứng lên, não điên cuồng đọc hiểu xem câu này có ý gì, là hỏi công việc của hắn ở thành Ổ, từ đầu đến đuôi vụ án này, hay là việc xuống chức tự kiểm điểm, hoặc là tiếp đến giải quyết thôn Thi gia như thế nào?
Diệp Vân Chu cảm giác đầu hắn sắp bốc khói đến nơi, bèn thay Mộ Lâm Giang giải thích: “Hỏi ngươi đã có kết quả điều tra người tập kích Thi Tiểu Mai chưa?”
“Chuyện này…” Trình Cửu không dám ngẩng đầu, “Hung phạm gây án ở bên đường, bị đồng liêu của thuộc hạ ngăn cản, nhưng y không địch lại được, bị hung phạm gây thương tích, Thi Tiểu Mai cũng tử vong tại chỗ. Cô ta không có người thân ở thành Ổ nên Chấp Pháp đường đành tạm thời đưa cô ta ra nghĩa trang, không ngờ một ngày sau thi thể đã mất tích, bọn thuộc hạ điều tra thì phát hiện là cô ta tự mình rời đi…”
“Có chuyện gì thì cứ nói thẳng, không cần do dự, không giáng chức ngươi đâu.” Diệp Vân Chu bảo đảm.
Trình Cửu thoáng xoay người, nhìn sang Mộ Lâm Giang: “Cung chủ, thật ra…”
“Nghe y.” Mộ Lâm Giang lên tiếng.
Trình Cửu ngẩng đầu nhìn chằm chằm Diệp Vân Chu, chỉ thấy Diệp Vân Chu đứng trước người Mộ Lâm Giang, rặt vẻ bày mưu tính kế hiệu lệnh ngàn quân, Mộ Lâm Giang không chỉ không có ý kiến mà còn giọng điệu tự nhiên bảo hắn nghe lệnh.
Hắn mới bị biếm chức mấy ngày thôi mà quan hệ hai người này đã đạt đến ngưỡng tin tưởng thân thiết thế này rồi cơ à?
“Diệp công tử, vậy ta nói thật luôn đây, chúng ta điều tra nghĩa trang phát hiện sau khi Thi Tiểu Mai rời đi không lâu thì Ưng điện chủ cũng từng đến.” Vẻ mặt Trình Cửu nghiêm trọng, “Ta âm thầm tra xét khách đi3m Ưng điện chủ ở, tìm ra một chiếc áo ngoài trong phòng ngài ấy, giống hệt với chiếc người đả thương đồng liêu thuộc hạ từng mặc. Để tránh rút dây động rừng thì ta chỉ dùng Trí Ảnh thuật để lưu lại một ảnh mây, chưa hề mang chiếc áo này đi.”
Diệp Vân Chu đưa ngón trỏ chống cằm trầm tư, sau đó ngoảnh đầu liếc nhìn Mộ Lâm Giang.
“Khi đường chủ an bài ta tới thôn Thi gia, ta còn tưởng rằng cấp cao bên trên phái xuống ngầm điều tra việc này chính là Ưng điện chủ, hẳn ngài ấy có mục đích khác, là ta hiểu lầm, nhưng nhìn thấy Diệp công tử cùng cung chủ thì lại càng nghi hoặc, thật sự không nói không được.” Trình Cửu nói xong còn lấy ngọc giản ra, trải một ảnh mây, trên đó ánh sáng lờ mờ, là một góc của khách phòng, có một chiếc áo ngoài xanh lơ treo trên móc áo.
“Trình đại nhân tận tâm với cương vị công tác, thật đáng kính nể.” Diệp công tử đi qua vỗ vai hắn khích lệ, tay để trên vai hơi dùng sức, “Nhưng ngay cả Ưng điện chủ mà ngươi cũng dám tra, gan không nhỏ đâu.”
Trình Cửu miễn cưỡng cười vui: “Là thói quen để lại do ngày trước làm mật thám, chỉ xuất phát từ tò mò thôi, thuộc hạ thề là chưa bị người khác sai khiến mua chuộc.”
“Việc này ta sẽ nhớ kĩ, không được truyền ra ngoài, hiểu không?” Mộ Lâm Giang lạnh lùng nói.
“Vâng, thuộc hạ hiểu rồi.” Trình Cửu liên tục gật đầu.
Đọc Full Tại Truyenfull.vn
“Yên tâm, cung chủ chúng ta dùng người thì không nghi, không có ý nghi kị ngươi đâu.” Diệp Vân Chu ôn hòa cười cười, thuận tay ôm Trình Cửu đang như chim cút trước mặt Mộ Lâm Giang, “Ngươi tới đúng lúc lắm, nói không chừng lát nữa ngươi có thể trợ giúp đấy, ta cũng có chút vấn đề muốn thỉnh giáo ngươi. Ở ngoài thì không cần gọi hắn là cung chủ, tránh để bại lộ thân phận, gọi là… Gọi là gì mới được nhỉ?”
Diệp Vân Chu nhìn về phía Mộ Lâm Giang, còn Mộ Lâm Giang lại nhìn chằm chằm vào cái tay y đang đặt trên vai Trình Cửu, ánh mắt mấy lần vẫn chưa thể rời ra được, trong lòng không hiểu sao hơi khó chịu, dường như việc Diệp Vân Chu duỗi tay đập lên vai hắn chẳng còn gì đặc biệt nữa.
Hắn làm bộ lơ đễnh nâng dù lên quét qua vai Trình Cửu: “Diệp công tử, ta nhớ rõ ràng là ngươi nói không thích người khác đến gần mà.”
Diệp Vân Chu thầm nghĩ ta chưa hề nói không thích người khác đến gần đâu, nhìn Trình Cửu mang bộ mặt phản diện run bần bật rất thú vị, kết quả Trình Cửu lại hiểu được trước, vội vàng lướt ra một bước tránh khỏi tay Diệp Vân Chu, cười gượng nói: “Thuộc hạ đi cả đường long đong vất vả, chưa kịp tắm rửa thay quần áo, ngài đứng để bẩn tay.”
Mộ Lâm Giang tự nhủ Trình Cửu coi như thức thời đấy, cầm ô xoay người đi khỏi.
“Được rồi, hắn đã không có ý kiến gì, ngươi gọi Mộ lão gia theo Thi Tiểu Mai đi.” Diệp Vân Chu bóp eo vui sướng quyết định.
Trình Cửu rời xa ngọn nguồn gây ra áp lực, cuối cùng cũng nhẹ nhõm hơn một chút. Hắn ngó Diệp Vân Chu, thấp giọng giật dây nói: “Cung chủ rõ ràng là ghen kìa, ngài còn không mau đuổi theo?”
Diệp Vân Chu:??
Diệp Vân Chu không kiên nhẫn: “Hắn ghen cái khỉ gì? Đã nói chúng ta không phải quan hệ…”
“Ta biết, ta hiểu.” Trình Cửu lộ ra một nụ cười vừa nhìn là biết không có ý tốt, “Cung chủ muốn giữ gìn cái uy, nhất định sẽ không thừa nhận mình dưới trướng người khác, vất vả ngài tối ngày phủ nhận mấy lời đồn và thoại bản vớ vẩn lạc đề kia rồi.”
Diệp Vân Chu: “…”
Diệp Vân Chu đánh trống lảng, vui mừng nói: “Ngươi nói rất đúng, Trình tiên sinh, ta nhất định sẽ góp lời bảo cung chủ bớt phạt bổng lộc mấy năm của ngươi đi. Bây giờ là thời đại nào rồi, còn ai coi trọng cái uy kiểu đấy nữa, tư tưởng cung chủ cổ hủ như vậy, ta cũng đâu còn cách nào!”
Trình Cửu xoa xoa tay, thử nói: “Đa tạ Diệp công tử sẵn lòng nói tốt cho ta, thật ra thì việc ấy… Sau khi chuyển đến thành Ổ ta cũng thật sự cảm thấy túng quẫn, cho nên không thể không làm thêm nghề tay trái bán thời gian, mà ở Mặc Ảnh đô này đôi thần tiên quyến lữ hot nhất chính là ngài và cung chủ, đáng tiếc là phần lớn thoại bản và bài hát đều có sai lầm bất công, ngài xem… có đúng không?”
Hắn dùng một ngón tay chỉ tới chỉ lui giữa Diệp Vân Chu và Mộ Lâm Giang đi xa xa phía trước. Diệp Vân Chu hào phóng đồng ý: “Viết đi! Có thể viết được thì cứ viết, biết vẽ thì vẽ luôn, ta giao toàn quyền cho ngươi. Nhưng nghệ thuật đẹp đẽ là một chuyện, quan trọng là phải giữ lại nội dung chân thật.”
“Rõ.” Trình Cửu đập nắm đấm lên lòng bàn tay, “Thuộc hạ nhất định cố gắng để xứng danh với ngài!”
Mộ Lâm Giang trở lại cửa nhà Thi Tiểu Mai, từ xa liếc mắt nhìn lại, không biết Diệp Vân Chu và Trình Cửu đang nói chuyện gì mà khí thế ngất trời, hắn nhíu mày, dứt khoát thu dù lại chắp tay đứng thẳng, nhìn chòng chọc sang bên kia.
Trình Cửu dừng bước, Diệp Vân Chu tiếp thu cực nhanh, tươi cười xán lạn nhiệt thành, duỗi tay lướt qua gáy Mộ Lâm Giang ôm vai hắn, để làm động tác này đủ bá đạo còn lén lút nhón chân lên.
Mộ Lâm Giang bị bất ngờ không kịp chuẩn bị suýt chút nữa bị y túm ngã, nhìn biểu cảm giả trân của y, cẩn thận nói: “Vô sự hiến ân cần (2)?”
(2) Trong câu “Vô sự hiến ân cần, phi gian tức đạo!”: khi không mà tỏ ra ân cần, không phải chuyện gian trá thì cũng là chuyện trộm cắp
“Ngoan, đừng ghen tị, cách đối xử của ta với ngươi và hắn khác nhau thế nào ngươi là người rõ nhất mà.” Diệp Vân Chu mang đầy nhiệt tình trêu cợt người khác, căng da đầu nói xong thì tự nổi da gà toàn thân, đả thương địch thủ một ngàn tự tổn hại một vạn.
Mộ Lâm Giang: “…”
Hai mắt Mộ Lâm Giang sáng tỏ, hoảng sợ hất Diệp Vân Chu ra: “Diệp công tử, trúng độc?”
“Ài, xem ra trước giờ ta quá lãnh đạm với ngươi, là lỗi của ta.” Diệp Vân Chu áy náy nói, “Tha thứ cho ta được không?”
Mộ Lâm Giang: “…”
Mộ Lâm Giang giơ dù lên ném một Tịnh Trần quyết cho y, mặt không biểu cảm nói: “Tà ám đi nhanh, tâm yên thần tĩnh.”
Thi Tiểu Mai đứng ở cửa viện, trong khoảng thời gian rất ngắn đã lại một lần nữa chịu xung kích tinh thần.
Còn nói các ngài không phải đạo lữ à.
Trình Cửu từ trước đến nay luôn cao ngạo, điểm moe được biểu hiện cụ thể ở những chỗ rất cá biệt không giống với số đông, sau khi được Diệp Vân Chu tán đồng thì càng tràn đầy tự tin, hệt như được thăng chức tăng lương trở về Tịch Tiêu cung. Nếu không phải lúc đi vào nhà Thi Tiểu Mai có lệnh bài trên tay thì cô thậm chí đã trông mặt mà bắt hình dong coi hắn là đồng lõa với Ưng tiên sinh rồi.
Thi Tiểu Mai đứng trong linh đường thô sơ, suy nghĩ cặn kẽ rồi nói: “Ta đã nghĩ kĩ rồi, bao giờ xử lí hậu sự của mẫu thân xong ta sẽ lập tức đưa bấc đèn cho các ngài. Ta không có người thân, cũng chẳng có lang quân như ý, đối với các đồng liêu ở tửu lầu thành Ổ đều chỉ quen biết hời hợt, cứ chôn cùng một chỗ với mẫu thân đi.”
Diệp Vân Chu ngoảnh đầu nói với Trình Cửu đang đứng đối diện cửa: “Đây là một vấn đề trong số đó, ngươi đi theo Thi Thứu lão nhân nghiên cứu hoạt thi quỷ tu, có giải quyết được không?”
Trình Cửu nhìn chằm chằm Thi Tiểu Mai một lát: “Nếu có vật gì thay thế được bấc đèn thì ta có thể duy trì nguyên trạng cho cô ta.”
“Thí dụ như yển giáp các thứ?” Diệp Vân Chu hỏi.
Trình Cửu lắc đầu: “Linh kiện yển giáp chỉ có thể sử dụng với người sống, cô ta là hoạt thi, chỉ có thể dùng linh thạch đặc thù.”
Mộ Lâm Giang đứng một bên nghe hai người nói chuyện, ngẫm nghĩ, giơ tay tung ra một cục đá. Trình Cửu luống cuống tay chân bắt được, cục đá đỏ sậm bề ngoài rất bình thường, nhưng khi cẩn thận bóp một cái thì thế mà lại truyền đến nhịp tim như đang đập mạnh và cả nhiệt độ ấm áp.
“Đây là… Tâm Huyết thạch?” Trình Cửu kinh ngạc. Đây chính là vật trong truyền thuyết, dù là Đại Thừa kì độ kiếp thất bại trọng thương gần chết, chỉ cần khảm Tâm Huyết thạch vào trái tim thì cũng có thể khôi phục như ban đầu.
Thi Tiểu Mai ngơ ngẩn đứng nguyên tại chỗ như bị chày gõ vào đầu: “Sao các ngài lại phải nhọc lòng vì ta như vậy? Ta quá tầm thường, hoàn toàn không đáng.”
“Nha đầu, ngươi dám cự tuyệt cung chủ?” Trình Cửu nhìn chằm chằm Tâm Huyết thạch, đỏ mắt nói, “Đừng có không biết điều.”
“Thi cô nương, không có lang quân như ý là lương duyên chưa tới, không có bạn bè chí cốt thì đi xa kết giao, vô số người ôm tiếc nuối cả đời đến tận lúc chết, cô còn cơ hội, tội gì nhất thời nông nổi mà xem thường từ bỏ.” Giọng Mộ Lâm Giang vững vàng bình đạm, có khí phách làm người khác tin phục, khiến người đó vô thức tự xem xét lại bản thân, “Ta sẽ không ép cô, cho cô một canh giờ suy ngẫm, nếu cô vẫn khăng khăng coi thường mạng sống của bản thân thì ta sẽ không ngăn cản nữa.”
Mộ Lâm Giang để lại lời nhắn, đi thẳng về sương phòng, Diệp Vân Chu bắt kịp theo sau. Trình Cửu và Thi Tiểu Mai cùng ngạc nhiên như nhau, ngây người một lúc lâu mới định thần lại được.
Diệp Vân Chu thấy hắn dựa bên cửa sổ trầm mặc, bèn đi lên huých cùi chỏ vào cánh tay hắn: “Ngươi giáo dục người khác thì mạch lạc hợp lí thế, ta thấy chính ngươi cũng có làm được bao nhiêu đâu.”
“Có ý gì?” Mộ Lâm Giang liếc y.
“Lương duyên của ngươi đâu? Bạn tốt đâu?” Diệp Vân Chu chế nhạo hắn, “Thà rằng ở Tịch Tiêu cung sống không lí tưởng, đến tối thì làm một cụ già cô độc giữa cảnh vật thê lương cũng không muốn ra ngoài giao thiệp, ta không tin Thương Mân giới lớn như vậy lại không có nổi linh vật chữa thương được cho ngươi.”
“Bây giờ không phải ta đang ra ngoài à.” Mộ Lâm Giang khí nhàn thần định nói, “Lương duyên bạn tốt ở ngay bên người.”
Khóe mắt Diệp Vân Chu co giật: “Lương duyên?”
“Duyên phận tốt đẹp.” Mộ Lâm Giang cười nói, “Hay ngươi muốn làm người tháo gỡ nhân duyên?”
Diệp Vân Chu đang định nói gì đó, khóe mắt lại liếc thấy Trình Cửu đứng ngoài cửa sổ, bèn cụp mắt, quay người lại trở tay chụp lên bên mặt Mộ Lâm Giang đang đối diện với cửa sổ, bộp một tiếng làm hắn giật nảy cả mình.
Mộ Lâm Giang cúi đầu đối diện với y, ánh mắt mù mờ khó hiểu.
“Ngay khoảnh khắc vừa bước chân vào Tịch Tiêu cung, giữa chúng ta đương nhiên chỉ còn hai chữ nhân duyên, không phải sao?” Diệp Vân Chu nhìn chăm chú hắn với tình cảm nồng nàn chân thành, chẳng qua liều mạng nhón chân cũng không cao hơn Mộ Lâm Giang được, cáu thực sự.
Mộ Lâm Giang: “…”
Hắn như có linh cảm, thình lình ngoái đầu lại, chỉ thấy Trình Cửu tay trái nâng một tờ giấy vẽ, tay phải thì cực nhanh múa bút thành văn.
Mộ Lâm Giang quay mặt về, khẽ mỉm cười, được thể cúi người nằm lên Diệp Vân Chu, cằm đè trên vai, nhẹ giọng nói bên tai y: “Bao giờ Vân Chu định tổ chức tiệc cưới? Bổn tọa muốn cho tất cả mọi người trong thiên hạ đều biết, em là thiếu quân Tịch Tiêu cung, là người ta yêu nhất trong lòng, là máu đầu tim, là chim trong lồ ng của ta.”
Diệp Vân Chu: “…”
Để phọt được câu này phải tích trữ bao nhiêu thoại bản chứ, cợt nhả cực kì.
Lỗ tai y ngứa ngáy, một sợi tóc dài sau gáy Mộ Lâm Giang mang mùi thơm thanh đạm quẩn quanh, không khoác lác như vậy, làm người ta vui tươi thanh thản. Y chửi thầm Mộ Lâm Giang không làm việc đàng hoàng mà suốt ngày xem mấy lời thoại cưỡng ép chiếm hữu kinh điển đó, lí trí ngẩn ngơ một chớp mắt, vậy mà lại cảm thán hắn tới sát gần đây, nhưng cánh tay vòng sau eo y không thật sự động vào mà chỉ làm dáng một chút, đúng là quân tử.
Kì thực bọn họ thân quen như vậy, giữa bạn bè với nhau kể cả thực sự ôm một cái y cũng sẽ không tức giận.
“Nghĩ gì thế?” Mộ Lâm Giang nhẹ nhàng nói.
Diệp Vân Chu thình lình đầy hắn ra phủi phủi quần áo, sầm mặt gọi Trình Cửu: “Vào đây, có việc hỏi ngươi.”
Trình Cửu nhét giấy vẽ về túi càn khôn, nghiêm trang tiến vào, cúi đầu nói: “Diệp công tử cứ sai bảo.”
Diệp Vân Chu hỏi vì sao y thấy được vết thương trên đầu Thi Tiểu Mai mấy lần, mà Mộ Lâm Giang phải dùng linh lực sử dụng Minh Đồng mới có thể thấy được. Trình Cửu suy nghĩ một lát, nhắm mắt lẩm nhẩm vài câu khẩu quyết, rồi lại ngẩng đầu nhìn kĩ Diệp Vân Chu, lượn quanh người y một vòng, vẻ mặt dần chuyển thành không thể tưởng tượng nổi.
Trình Cửu cân nhắc chọn lọc từ ngữ, kết luận: “Thi Thứu lão nhân từng nói ngài có tử khí, hẳn là chỉ một sợi tàn hồn kí sinh trên cơ thể ngài.”
Shikki: Trình Cửu: Bot cao hơn top là chân ái!