“Tàn hồn là cái gì?” Diệp Vân Chu khó hiểu, Bối Hậu Linh trên người y kia hình như không có gì xấu cả.
“Nói theo cách thông thường thì bản thân hồn phách cũng là một loại linh lực, sau khi mất đi cơ thể, hồn phách chỉ cần hơi tổn thương thôi thì chắc chắn sẽ bị tiêu tán vào trong trời đất. Nhưng nếu tu giả nào từng tu luyện công pháp đặc biệt, hoặc gặp cơ duyên có thể tiếp tục tu luyện bằng hồn thể, lực khống chế đối với hồn phách vượt xa sức tưởng tượng của chúng ta, thậm chí có thể phân tán hồn thể mà không bị tiêu biến thì đây hẳn là một quỷ tu hiếm thấy trong thế gian, đồng thời cũng là nguyên nhân xuất quỷ nhập thần rất khó kiểm soát được.”
Trình Cửu dừng một chút, giải thích tiếp: “Sợi tàn hồn bám trên người Diệp công tử chính là một bộ phận của hồn thể hoàn chỉnh nào đó, nó rất yên tĩnh, đang rơi vào trạng thái ngủ say, thành thử Diệp công tử tạm thời chưa bị ảnh hưởng gì nguy hiểm.”
Diệp Vân Chu xoa xoa cánh tay, hình như hơi bối rối, Mộ Lâm Giang đột nhiên có phần hả hê: “Sợ à?”
“Sợ thì không đến nỗi.” Diệp Vân Chu phức tạp nói, “Ngươi từng nghe cảnh ngộ bất hạnh này chưa? Đang ăn quả táo thì phát hiện một lỗ sâu đục, bên trong chỉ có nửa con sâu.”
Mộ Lâm Giang vừa nghĩ lại đã thấy không ổn.
Diệp Vân Chu dạo bước trầm tư trong phòng, ít lâu sau nhìn quét Mộ Lâm Giang cùng Trình Cửu: “Các ngươi chờ ở đây đừng đi đâu, ta đi ra ngoài bình tĩnh lại một chút, một chốc là về, các ngươi không được phép đi theo.”
Để Trình Cửu ở một phòng với Mộ Lâm Giang làm hắn hơi bị đổ mồ hôi hột, nhưng Mộ Lâm Giang lại chẳng phản đối gì, tự mình rút ghế bập bênh ra, chậm rì rì nằm xuống nhắm nghiền mắt lại.
Diệp Vân Chu đi ra sân rồi lập tức ngự kiếm bay vài dặm, sau khi dừng lại trong núi, xác định không có ai ở xung quanh thì trở tay đổi hướng mũi kiếm đâm về chính cổ họng mình.
Cũng giống như lần trước, mũi kiếm chưa kịp chạm tới làn da thì một luồng linh lực vô hình đã trói chặt thân kiếm lại.
Bối Hậu Linh chậm rãi hiện lên, bóng dáng hắn vẫn cứ lơ lửng cách mặt đất một thước, như một đám mây mỏng, trên người mạ lên ánh mặt trời nhàn nhạt trong núi.
Diệp Vân Chu đi thẳng vào vấn đề: “Trong cơ thể ta có một sợi tàn hồn, là ngươi sao?”
Bối Hậu Linh nhìn chằm chằm kiếm trên tay y, ống áo vung lên, Diệp Vân Chu chỉ cảm thấy một luồng sức mạnh không cách nào chống cự được quấn chuôi kiếm lên, cứ thế cạy bàn tay đang cầm kiếm của y, ném Nhược Thủy ra xa mấy trượng, găm vào thân cây.
Diệp Vân Chu: “…”
Đọc Full Tại Truyenfull.vn
Diệp Vân Chu gật đầu xin lỗi: “Để mời tiền bối ngài xuống núi không thể không cực đoan một chút, mong tiền bối chớ trách, lần sau nếu cảm ứng được ta gặp nguy hiểm thì mong ngài không ghét bỏ cái tâm ham học hỏi này của ta mà vui lòng chỉ giáo.”
Bối Hậu Linh thõng tay phải xuống, xem như chấp nhận lời xin lỗi này, khe khẽ lắc đầu.
“Vậy ngươi có biết nó là ai không?” Diệp Vân Chu hỏi.
Bối Hậu Linh lẳng lặng nhìn Diệp Vân Chu, bỗng nhiên bay lại gần hơn một chút, không tiếng động nói, “Suỵt”.
Lại là ánh mắt trong bất đắc dĩ ẩn chứa thương cảm này, Diệp Vân Chu khẽ giật mình, dung mạo Bối Hậu Linh tái nhợt thuần khiết, gợi cảm giác linh hoạt kì ảo, y vừa sững sờ giây lát thì hắn đã tiêu tán trước mắt.
…
“Cho nên làm cách nào mới tìm đủ nó được?” Diệp Vân Chu trở lại sương phòng, nét mặt tàn nhẫn, câu đầu tiên đã hỏi Trình Cửu làm thế nào để thu thập được tàn hồn.
Trình Cửu chần chờ nói: “Ngài chắc chắn là không phải đang hỏi làm cách nào diệt trừ được nó?”
“Diệt trừ một sợi thì có ích gì.” Diệp Vân Chu cười cợt, “Chưa được chủ nhân đồng ý đã tùy tiện bám lên cơ thể người khác, ta đuổi cùng giết tận chắc không thành vấn đề nhỉ.”
Trình Cửu nhìn khuôn mặt vô tội kia nói ra lời hung ác thì không nén nổi kích động mà tán đồng: “Diệp công tử anh minh! Ta nhất định sẽ giúp Diệp công tử hoàn thành việc này!”
“Ừm, ta tin tưởng năng lực của Trình đại nhân chắc chắn sẽ không phụ kì vọng của ta.” Diệp Vân Chu chân thành khen hắn một câu, nói tiếp, “Vậy không biết Trình đại nhân đã có phương án hay kế hoạch gì chưa?”
Trình Cửu lúng túng, vừa rồi hắn chỉ nhất thời nóng đầu lên thôi mà: “Chuyện này…”
“À.” Diệp Vân Chu gật gật đầu, “Cũng đúng, Trình đại nhân đương nhiên phải cẩn thận.”
Trình Cửu thở phào nhẹ nhõm.
“Vậy cứ suy xét một ngày đi, thế đến đêm nay thì có thể vạch ra bao nhiêu phương án?” Diệp Vân Chu cười đến cực kì thân thiện, “Chúng ta có thể mở họp thảo luận mà, ta biết Trình đại nhân bản lĩnh cao cường, việc này không làm khó được ngươi.”
Trình Cửu: “…”
Ta sai rồi, ta thật có lỗi với sự tin tưởng của Diệp công tử!
“Hắn còn phải xử lí thi thể trong thôn, báo cáo về Chấp Pháp đường, còn hứa đổi tim cho Thi cô nương nữa, vấn đề của ngươi nếu không vội thì cứ hoãn lại cũng không sao.” Mộ Lâm Giang khoan dung nói, “Trình Cửu, đi làm việc đi.”
Trình Cửu vội vàng cúi đầu đáp ứng, nỗi sợ với Mộ Lâm Giang còn bớt đi không ít. Hắn cẩn thận giương mắt nhìn Mộ Lâm Giang, nghĩ thầm cung chủ nhân từ độ lượng như vậy, tất nhiên là không đè được Diệp công tử, sự kiên trì của hắn quả nhiên là đúng đắn!
Trình Cửu rời khỏi sương phòng, thấy Thi Tiểu Mai vẫn còn quỳ gối ngẩn người trong linh đường, sắc mặt tức khắc âm trầm, dựa lên khung cửa nói: “Nha đầu, ngươi không còn bao nhiêu thời gian để lãng phí đâu.”
Thi Tiểu Mai ngoái đầu nhìn hắn, nhỏ giọng nói: “Ngài là nha sai Chấp Pháp đường, hung ác như thế làm gì.”
“Đó là ngươi chưa thấy lúc ta dữ hơn thôi, bằng không nhất định sẽ biết ơn ta đã kiên nhẫn như thế với ngươi.” Trình Cửu mỉa mai, “Muốn chết hay muốn sống, một câu thôi, ta còn có việc, không muốn phí thời gian với ngươi.”
“Ta chẳng qua… không báo đáp được.” Thi Tiểu Mai ủ rũ cúi đầu, “Dĩ nhiên ta vẫn muốn sống, nhưng ân tình quá nặng, bảo ta phải báo đáp như thế nào.”
“Có mấy người ngoài miệng thì nói không có gì báo đáp được, nhưng thật ra lại yên tâm thoải mái chẳng làm gì cả.” Trình Cửu nâng tay phải lên lau lau móng tay, một lớp xanh sẫm lặng lẽ lan tràn trên đó, “Ngươi là loại người này sao?”
Thi Tiểu Mai lắc đầu: “Đương nhiên là không phải!”
Trình Cửu đi tới cúi người xuống, vung tay phải, đột nhiên dùng móng tay bén nhọn kề lên cổ cô, hạ giọng: “Cung chủ không hi vọng ngươi lựa chọn cái chết, ngay cả người từng phản bội và đe dọa người của ngài, ngài cũng có thể giải cứu, nếu ngươi dám làm ngài thất vọng, ta bảo đảm ngươi muốn sống không được, muốn chết cũng không xong.”
Thi Tiểu Mai hơi dịch về sau, ngồi bệt xuống đất, không sợ hãi mà yếu ớt đề nghị: “Ngài cứ để lộ biểu cảm và dáng vẻ thế này thì sẽ lại bị khấu trừ bổng lộc đấy.”
“Năm năm tới đã trừ hết rồi.” Trình Cửu cười dữ tợn.
Thi Tiểu Mai nghẹn lời, lát sau nói: “Vậy mong Trình đại nhân chỉ dẫn cho ta.”
“Đồng ý với cung chủ, sau đó gia nhập vào Tịch Tiêu cung, vì cung chủ xông pha khói lửa, thịt nát xương tan, đến chết không ngừng.” Trình Cửu trầm giọng nói.
Thi Tiểu Mai bỗng nhiên cảm thấy trái tim mình đang đập, cô tưởng rằng tim mình phải không biết đập mới đúng, nhưng bấy giờ lại phấn chấn không ngớt khi nghe đề nghị này.
Cô nghĩ, có lẽ mong ước của mình không phải một lang quân như ý, cũng chẳng phải bạn bè chí cốt, mà là giành được chìa khóa mở ra một cuộc đời mới, cô muốn một cuộc sống không tầm thường.
“Được, ta muốn sống sót, xin Trình đại nhân hãy giúp ta!” Thi Tiểu Mai đứng lên, trịnh trọng khom người chắp tay thi lễ với Trình Cửu.
Diệp Vân Chu im hơi lặng tiếng từ cửa sau của nhà chính trở lại sương phòng, ngồi xuống trước bàn, ung dung lấy trà cụ Mộ Lâm Giang mang theo tự châm trà cho mình.
Rót một chén xong y lại hết muốn uống, dứt khoát đứng dậy đổ nước trà ấm vào chậu hoa trên bậu cửa sổ, vuốt chén hừ một tiếng.
“Đồng bạn hợp tác của ngươi đang bị quỷ bám vào người đây này, ngươi đúng là bình tĩnh.” Diệp Vân Chu lành lạnh nói.
Mộ Lâm Giang dựa vào ghế bập bênh nghỉ ngơi, nghe vậy thì trở mình, lười biếng nói: “Sự tình có nặng có nhẹ.”
“Thương thế của ngươi nhất thời nửa khắc cũng không chết được, không phải ta vẫn lên danh sách cho người đi tìm thuốc cả đêm à.” Trong lòng Diệp Vân Chu khó chịu, lại rót một chén trà nữa: “Việc gì là việc gấp? Trình Cửu và Thi Tiểu Mai? Ngươi thật coi trọng bọn họ.”
“So với ngươi, đều không đáng nhắc tới.” Mộ Lâm Giang cười nói.
Diệp Vân Chu cứ thấy không đúng chỗ nào, Mộ Lâm Giang rốt cuộc là nói có lệ theo y hay là thật lòng, y có chút không phân biệt được, thế là lại đổ chén trà trong tay vào chậu hoa.
Mộ Lâm Giang thở dài: “Ngươi đừng đổ vạ cho trà của ta nữa, hoa cũng vô tội.”
“Ngươi tha cho Trình Cửu, hắn ghi lòng tạc dạ, nhớ mãi không quên.” Diệp Vân Chu lại nói, “Ngươi xem thoại bản nhiều như vậy, loại người này thường rất xứng đáng với vị trí nhân vật chính đấy.”
“Ngươi mới là nhân vật chính bên cạnh ta.” Mộ Lâm Giang ngồi dậy chìa tay, “Dâng trà.”
Diệp Vân Chu xốc nắp ấm trà lên, đổ một ít nước trà còn sót lại cùng lá trà vào hết trong chén, giọng điệu ác liệt oán giận đưa qua: “Uống cỏ đi thôi.”
Mộ Lâm Giang tiếp lấy chén trà, ý cười dào dạt: “Ngoan, đừng ghen tị, cách ta đối xử với ngươi và bọn họ khác nhau thế nào ngươi là người rõ ràng nhất.”
Diệp Vân Chu: “…”
Lời thoại này sao cứ quen tai thế nào ấy.
Mộ Lâm Giang lấy tay áo che miệng ngáp một cái, lâu rồi không thức thâu đêm, hắn có phần không thích ứng kịp, thở dài một hơi trấn an: “Yên tâm, sau khi lấy lại được bấc đèn Vĩnh Trú Đăng thì ta có thể sử dụng nó giúp ngươi loại bỏ tàn hồn, giam giữ nó lại trong đèn.”
“Vậy vết thương của ngươi?” Sắc mặt Diệp Vân Chu biến đổi, cười khách khí nói, “Chắc không cần phiền toái đâu nhỉ, cung chủ cứ tự chăm sóc tốt bản thân mình là được rồi. Chuyện tàn hồn cũng không vội, trước mắt cứ lấy việc công làm trọng, huống hồ luồng tử khí này còn mở cho ta thiên nhãn phát hiện được hoạt thi, cũng không phải hoàn toàn vô dụng.”
Mộ Lâm Giang bị tốc độ lật lọng của y làm kinh sợ, kết tủa lời một lát mới nói: “Ngươi lại khách sáo lần nữa là ta coi như thật đấy.”
Diệp Vân Chu mím môi không nói, thấy Trình Cửu đứng ở phòng chính, trước tiên dùng kết giới phong lại bốn phía, hẳn là chuẩn bị bắt tay vào việc cải tạo cho Thi Tiểu Mai. Kết giới che lại rất chắc, lá chắn linh lực hiện ánh sáng lục đậm từng đợt từng đợt, phù triện lơ lửng trên không trung, phù văn cũng là màu xanh lục quỷ dị ấy.
Trình Cửu cởi bao tay da, cẩn thận xắn tay áo lên, năm ngón tay khép lại hóa ra một thanh đao nhỏ lưỡi mỏng như cánh ve. Hắn trưng ra nụ cười vừa lòng, đi vào trong phòng trở tay đóng cửa.
“Khoảng bao nhiêu thời gian thì có thể thay xong?” Diệp Vân Chu hỏi Mộ Lâm Giang
“Chắc là đến khi trời tối.” Mộ Lâm Giang tính toán.
Đọc Full Tại Truyenfull.vn
“Vậy ngươi ngủ đi, ta đến động phủ của Thi Hào kiểm tra một chút xem còn manh mối hay không.” Diệp Vân Chu cau mày, “Từ đầu đến cuối ta luôn cảm thấy Ưng tiên sinh này rất đáng ngờ.”
“Núi cũng sụp hết rồi, đừng phiền phức như vậy.” Mộ Lâm Giang chẳng có tí nhiệt huyết nào cả, ngồi lại về ghế bập bênh, nhích sang một bên: “Nhường cho ngươi một nửa này.”
Diệp Vân Chu quay đầu lại, chỉ hận rèn sắt không thành thép: “Điện chủ phó lãnh đạo của ngươi có thể là kẻ phản bội đấy, ngươi còn bình tĩnh như vậy? Cái áo ngoài kia rõ ràng giống hệt với cái Ưng tiên sinh đã mặc, Tịch Tiêu cung rốt cuộc có phải của ngươi hay không?”
“Nếu Ưng Hiên Dương phản bội ta, vậy Tịch Tiêu cung không còn là của ta nữa.” Mộ Lâm Giang nhẹ nhàng nói, vỗ vỗ phô ra ghế bập bênh đệm mềm chăn lông, “Ngồi xuống rồi nói tiếp.”
Diệp Vân Chu thở dài, đi tới ngồi xuống, phát hiện ghế bập bênh này thế mà còn có chế độ tự động tỏa nhiệt, quả thực là lò sưởi duy nhất trong cái sương phòng lạnh căm căm này.
Y rối rắm đủ kiểu, cuối cùng vẫn không chống cự nổi cám dỗ mà nằm xuống, đầu gối lên gối mềm, cảm nhận được sự lắc lư thôi miên rất nhẹ của ghế bập bênh. Độ ấm vừa phải xua tan giá lạnh khắp người và những đề phòng mưu tính, khiến Diệp Vân Chu đột nhiên sinh ra cảm giác uể oải không muốn làm việc, không nhịn được ngáp một cái, nằm song song với Mộ Lâm Giang, bắt đầu dưỡng lão.
“Mấy chục năm trước trận Kình Lôi Sơn, thế cân bằng giữ vững từ rất lâu tới lúc bấy giờ của Mặc Ảnh đô càng ngày càng yếu ớt.” Tay phải Mộ Lâm Giang đặt trên tay vịn ghế bập bênh, gõ nhẹ từng nhịp, giọng điệu lê thê bình thản, tạo cảm giác hồi ức về những năm tháng xa xưa, “Núi Kình Lôi là nơi Ưng Hiên Dương ẩn cư, hắn vốn chỉ là một người rảnh rỗi tiêu dao sông núi, vui với dạy dỗ đồ đệ, viết du kí sơn thủy, không muốn bị cuốn vào phân tranh, ta và hắn chẳng qua chỉ có duyên mấy lần gặp mặt.”
“Ưng điện chủ còn có đồ đệ?” Diệp Vân Chu ngạc nhiên.
“Đã từng thu một người.” Mộ Lâm Giang giải thích, “Ta suất lĩnh Tịch Tiêu cung, lấy thủ đoạn lôi đình để đàn áp thu phục các môn phái lớn, nhưng nói cho cùng thứ mọi người sợ hãi chỉ là ta, mà không phải Tịch Tiêu cung. Thành thử ta cần một người có năng lực ổn định cục diện thay ta, liền đi tìm Ưng Hiên Dương, đệ tử Ưng Hiên Dương thuyết phục hắn, thế là ta để hắn làm điện chủ của Tịch Tiêu cung. Ưng Hiên Dương vừa chu toàn lại không để mất giới hạn, cực kì sắc sảo, như thể là người được chọn để đảm nhiệm vị trí này vậy.”
“Nghe ngươi nói như thế thì hắn thực sự không cần phải phản bội, Mặc Ảnh đô chìm nghỉm cũng không có lợi cho hắn.” Diệp Vân Chu hơi chếch xuống dưới, chóp mũi ngửi được một ít mùi thơm, lúc này mới phát hiện ra mình đã đè lên tóc Mộ Lâm Giang. Y nghiêng người đưa tay định vén nó lên, xúc cảm trơn tuột làm y hơi phân tâm, vô thức chải lại mấy sợi tóc đang cuốn vào nhau.
Mộ Lâm Giang phối hợp nhấc đầu lên, tiếp tục nói: “Sau đó tam đô phát hiện kẻ âm mưu gây xích mích là Yểm Ma Chủ, cùng bàn kế sách tru ma, Ưng Hiên Dương đưa ra địa khí đặc thù và mây tích điện quanh năm không tán của núi Kình Lôi để làm Âm Dương song trận, bố trí mai phục rồi dụ Yểm Ma Chủ đến đó. Yểm Ma Chủ cũng quả thực đã trúng kế, nhưng độ thê thảm của trận chiến này vượt xa dự đoán, đệ tử Ưng Hiên Dương bị trận pháp lan đến người làm trọng thương, không trị được mà bỏ mình… Cô nương ấy rất có thiên phú, Ưng Hiên Dương cũng coi trọng cô ấy, nếu không phải đã mất từ ba trăm năm trước thì lúc này chắc cũng sắp bước vào Đại Thừa rồi.”
“Đệ tử của Ưng điện chủ chết vì dã tâm của Yểm Ma Chủ, hắn mà tập hợp lại ba chìa khóa muốn mở trụ trời, thì đúng là làm người khác khó tin.” Diệp Vân Chu khẽ giọng.
“Sau trận Kình Lôi Sơn, thế cục dần dần ổn định, một dạo Ưng Hiên Dương luôn tự trách kế hoạch của mình đã hại cô ấy, muốn xin từ chức, nhưng cũng may là sau này hắn đã từ từ buông xuôi. Ta cũng lui về sau màn, không cần quản sự vụ của Tịch Tiêu cung nữa.” Mộ Lâm Giang lấy một chiếc chăn mỏng ra từ túi càn khôn, giũ ra rồi đắp lên cả hai, “Hắn là điện chủ, có chút lòng dạ cũng rất bình thường, kể cả hắn có muốn làm cung chủ đi nữa ta cũng hiểu được, nhưng ta trước sau gì cũng không muốn tin hắn định hủy diệt tam đô. Ta không biết nên tra từ đâu nữa…”
Diệp Vân Chu muốn an ủi hắn chút gì đó, suy cho cùng Mộ Lâm Giang than một hồi dày dạn phong sương như thế thực sự khiến người ta đau lòng.
“Đây chỉ là giả thiết thôi, chúng ta có thể thăm dò trước… Khụ khụ!” Diệp Vân Chu chống nửa người trên lên, định nói thăm dò chiều hướng của Ưng Hiên Dương đã, kết quả ngực lại nổi lên một cơn đau đớn kịch kiệt, y ngã trở lại che miệng ho hai tiếng, ủ ê nói: “Có thuốc giảm đau không?”
Mộ Lâm Giang duỗi tay ra khỏi chăn cầm lấy cổ tay y bắt mạch, lát sau vứt ra một chiếc bình sứ: “Nội thương không nghiêm trọng, lần sau ra tay phải biết áng chừng trước, thấy trận pháp nào không quen thì chạy ngay, đừng dùng kiếm cố gắng chắn lại.”
Diệp Vân Chu chiếu theo nhãn trên bình nuốt hai viên xuống, bệnh nặng sắp chết cả kinh ngồi dậy: “Thi Hào dù đã nổ nhưng trên đất còn không ít máu thịt và vải vụn, có lẽ sẽ hữu dụng đấy, hẳn nên thu thập lại trước rồi từ từ kiểm tra.”
Mộ Lâm Giang vươn tay túm cổ áo kéo y nằm về ghế bập bênh, cảnh cáo: “Nằm xuống, không thì đừng trách ta làm ngươi không dậy khỏi giường được.”
Việc này thì Diệp Vân Chu lại không phục, đề phòng sống bàn tay và cây dù của Mộ Lâm Giang, đang định xoay người xuống khỏi ghế thì một tay khác của Mộ Lâm Giang đã mau lẹ búng một tiếng lanh lảnh.
Cơn buồn ngủ lại một lần nữa dâng lên, Diệp Vân Chu còn chưa kịp nói câu nào thì đã ngã lên gối ngủ say.
“Cao thủ thuật trận không chỉ dựa vào binh khí đâu.” Mộ Lâm Giang cười cười, lần nữa sắp xếp lại chăn mỏng rồi nằm xuống, nhắm mắt lại.
Sương phòng chìm vào yên tĩnh, ở phòng chính truyền đến tiếng cưa đồ loáng thoáng. Mộ Lâm Giang nghe một hồi thì ép mình vùng vẫy khỏi cơn mệt mỏi, định bố trí một kết giới cách âm cho sương phòng, nhưng mắt còn chưa mở bên cạnh đã chợt truyền đến âm thanh sột sột soạt soạt dội lại vào nhau.
Như âm thanh đầu ngón tay cọ xát vào tơ lụa, rất gần, Mộ Lâm Giang thậm chí còn có thể cảm nhận được quần áo của hắn đang dần dần căng ra —— có người đang từng chút kéo vạt áo của hắn xuống.
Mộ Lâm Giang lập tức hóa dù ra, thình lình mở hai mắt, ánh tím đậm sắc bén như một đám tinh vân bùng nổ.
Sau đó hắn thấy Diệp Vân Chu chậm rãi chống người lên, ngón tay uyển chuyển nắm quần áo hắn, lật người cưỡi lên hắn.
Diệp Vân Chu lộ ra một sự thuần khiết chưa từng có, yếu ớt, nhu hòa, u buồn, mỹ lệ. Y nhìn chăm chú vào mắt Mộ Lâm Giang, như bông hoa nhỏ sắp bi cơn gió thổi bay.
Diệp Vân Chu đè lên ngực hắn mập mờ vuốt v e, dịu dàng cầu khẩn: “Nhắm mắt lại được không? Ta sợ lắm…”
Tác giả có lời muốn nói:
Mộ Lâm Giang: Ta mới sợ đây này
Mộ Lâm Giang: Đừng cưa nữa
Mộ Lâm Giang: Đuổi quỷ, mau đuổi quỷ!
Manh Manh: Chuyên hóa edit truyện be like: “kết tủa lời” (¬_¬)