Cá Voi Trắng Và Hòn Đảo Nhỏ - Chương 28: Anh diệp là ai?
× Để đọc chương tiếp theo ấn vào nút (DS Chương) để chọn chương cần đọc hoặc ấn vào Chương Tiếp / Tiếp ở trên và phía dưới cùng trang.    

trước tiếp
129


Cá Voi Trắng Và Hòn Đảo Nhỏ


Chương 28: Anh diệp là ai?


*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.

EDITOR: LAM

Thời Tự khẽ nhíu mày nhìn người thiếu nữ xinh đẹp đang khó chịu ra mặt khi trông thấy mình thì đại khái cũng đoán ra được đây hẳn là cô con gái hung dữ của nhà họ Hạ, Hạ Chi Tang.

Bố Hạ đứng bật dậy quát lên, “Hỗn xược! Đã bao lâu rồi mày không về nhà, về tới nhà còn dám nói chuyện với khách như thế?”. Ông mắng xong thì ngay lập tức quay sang nói lời xin lỗi với Thời Tự, “Nó là Hạ Chi Tang, em gái của Cá Voi, hiện đang là sinh viên thanh nhạc của Học viện Nghệ Thuật.”

Giải thích xong bố Hạ lại tiếp tục mắng mỏ cô con gái nhà mình, “Mau xin lỗi đi! Vị này là bạn học chung trường với anh mày đó, người ta còn là lớp trưởng nữa!”

Hạ Chi Tang nhún vai, nói một cách hàm súc, “Xin lỗi, tôi tưởng anh là cái kẻ đáng ghét kia.”

Thời Tự, “?”

Hạ Tê Kình kịp thời đi tới chắn chính giữa hai người bọn họ sau đó giúp Hạ Chi Tang gỡ xuống ba lô, “Sao tự dưng lại về rồi?”

Hạ Chi Tang, “Sợ anh bị bán đi nên mới về nè.”

Không khí bên bàn ăn trong nháy mắt trở nên yên tĩnh.

Hạ Chi Tang lấy ra một xấp giấy từ trong ba lô, cô bé nói, “Không giấu gì mọi người, hơn nửa tháng ở trường con đã nhờ tất cả các bạn học lẫn giáo viên có khả năng tính giùm con một chút, thử xem trong vòng một năm làm thêm con có thể kiếm được bao nhiêu tiền.”

Trước sự ngỡ ngàng của tất cả mọi người, cô bé tự mình lật từng trang giấy một, “Hát cho công ty dịch vụ cưới hỏi, một lần được hai ngàn (*), trung bình cứ một tháng thì sẽ có mười cái đám cưới, nếu trúng ngày lành tháng tốt thì số lượng sẽ còn tăng thêm, như vậy một tháng có thể kiếm được từ hai tới ba vạn (1), thu nhập một năm tổng cộng cũng phải hai mươi tới ba mươi (2).”

“Về phía làm nhân viên công nhật cho những chương trình khuyến mãi ở trung tâm mua sắm, con không có kinh nghiện nên chẳng ai nhận, chỉ có thể đi cùng với bạn, một lần tính sơ sơ cũng được tầm một ngàn (3), tuy nhiên mức thù lao này quá thấp nên con không tính đăng ký làm nhiều.”

“Ngoài ra còn có những công việc tương tự khác, chẳng hạn như hát ở quán bar, làm giáo viên thanh nhạc cho nhi đồng, tới đài truyền hình đóng vai quần chúng, con vẫn đang liên hệ, chờ…”

Chu Dục Linh cắt ngang lời của Hạ Chi Tang, lúng ta lúng túng hỏi, “Con làm thêm nhiều như thế để làm gì?”

Hạ Chi Tang, “Trả nợ đó, hổng phải nhà mình đang thiếu rất nhiều tiền sao?”

Nói xong, Hạ Chi Tang mới chợt nhớ tới bên cạnh mình còn có người lạ, cô bé đành phải khách sáo mở lời với Thời Tự, “Hay là anh tránh mặt một lúc? Nhà tôi cần họp nội bộ.”

Bố Hạ tức giận đến mức ném luôn đôi đũa xuống đất, “Quả thực là… Gan to bằng trời!”

Hạ Tê Kình tóm lấy ống tay áo của Thời Tự rồi thì thầm trong sự bất lực, “Ngại quá, cậu tới phòng tôi ngồi một lát đi. Nơi này… Có chút chuyện cần xử lý.”

Thời Tự gật đầu, lễ phép khom lưng chào hỏi bố Hạ, mẹ Hạ, tỏ ý mình vào phòng của Hạ Tê Kình trước và cũng không quên đóng cửa lại.

Một trong số những nguyên nhân khiến cho Hạ Tê Kình không muốn để Thời Tự đến nhà chính là vì sợ hắn đụng độ Hạ Chi Tang.

Đợi Thời Tự bước vô phòng, Hạ Chi Tang mới hỏi Hạ Tê Kình, “Anh ta không phải là gã đàn ông kết hôn giả kia ư? Em còn tưởng anh đã gả qua bên đấy làm dâu rồi chứ.”

Hạ Tê Kình nghẹn họng đôi chút, “Ai bảo với em thế, không hề nha.”

Hạ Chi Tang “Ồ” một tiếng, “Vậy thì tốt. Hợp đồng vẫn chưa ký đâu nhỉ? Mọi người mau đến xem bản kế hoạch của con đi, nhìn thử coi có thể cải thiện thêm gì nữa không?”

Bố Hạ nhức đầu, “Mày học thì không lo, toàn lo những chuyện không đâu, việc này không liên quan gì tới mày hết.”

Hạ Chi Tang cười khẩy, “Hiên tại lại bảo là không liên quan tới con? Lúc trước ai là người bắt con phải kết hôn giả? Hay là nói, mọi người đã tìm được cách trả nợ nào khác rồi?”

Hạ Tê Kình thì thào, “Trả nợ này trả nợ kia, sao lại nói khó nghe như vậy? Chẳng qua chỉ là bước đầu tiên trong quá trình đàm phán thôi, nhận mỗi tờ giấy hôn thú chứ có phải thật sự bán mình đâu.”

Hạ Chi Tang nhạy bén phát giác được dị thường, “Thế quái nào anh lại nói đỡ cho nhà bên đấy? Lẽ nào anh đã ký tên vào hợp đồng rồi?”

Hạ Tê Kình đang muốn lên tiếng phủ nhận thì Chu Dục Linh lại đột nhiên mất tự chủ mà hét lên, “Thôi ngay!”. Bà che mặt, khóc thầm trên vai chồng mình. 

Chu Dục Linh vốn là một người phụ nữ nhu nhược yếu đuối, bị hiện thực cuộc sống tôi luyện đến mức phải cúi đầu, ngay tại thời khắc không thể không ký vào bản hợp đồng kia bà đã hãm sâu vào nỗi niềm tự trách chẳng thể thoát ra. Thời điểm bà nói muốn Hạ Tê Kình thay đổi quyết định cũng chính là lúc bà đã hạ quyết tâm hủy bỏ cuộc giao dịch này. Đến tận hôm nay, bà vẫn cứ hoài bất an, mãi cho đến khi chứng kiến Hạ Tê Kình và Thời Tự cư xử với nhau như những người bạn đúng nghĩa thì bà mới thoáng yên lòng, bà đành miễn cưỡng an ủi chính mình rằng Hạ Tê Kình không bị ức hiếp, con bà cùng với Thời Tự thật sự là bạn bè. Thế nhưng hiện tại, tấm màn che lại bị cô con gái tự tay xé rách, bản chất của mối làm ăn này cứ như thế trần trụi phơi bày ngay tại bàn cơm bốn người trong gia đình bà. Nỗi xấu hổ tận cùng ập xuống khiến bà chỉ còn biết dựa vào người chồng mà khóc thút thít.

Hạ Tê Kình hung hăng trừng mắt liếc Hạ Chi Tang một cái rồi vội vàng rút khăn giấy nhỏ nhẹ an ủi Chu Dục Linh.

Hạ Chi Tang cũng bị làm cho luống cuống. Song, phản ứng này của mẹ lại càng thêm chứng thực suy đoán của cô. Cô cắn môi, giậm chân trên mặt đất một cách hung tợn, “Hạ Tê Kình, anh thật sự… Anh bị thần kinh hay gì?!”

Trực giác của Hạ Chi Tang bén nhọn hệt như loài mèo, lông tơ dựng đứng, ưỡn lưng, toàn bộ cơ thể tiến vào trạng thái công kích, “Là gã ở trong phòng, có đúng không? Gã chính là tên Alpha kia?”

Hạ Tê Kình vỗ nhẹ vào lưng của Chu Dục Linh, giúp bà thuận khí sau đó mới quay đầu lại, giận dữ nói, “Bà cô của tôi ơi, cô vá cái lỗ trong đầu cô lại giùm tôi cái đi, người trong phòng là bạn học của tôi đấy, tôi chỉ dẫn người ta về ăn có một bữa cơm thôi. Cô giỏi lắm, thật sự rất lợi hại nha, đã nói năng bậy bạ mà cái mỏ cứ oang oang, sao không kiếm thêm cái loa nói cho nó to, bao nhiêu chuyện thầm kín trong nhà phun ra không sót thứ gì, rồi sau này tôi biết ném mặt mũi vào đâu?”

Giọng điệu bình thản cứ như thể người ở trong phòng thật sự chỉ là bạn học bình thường chứ không hơn.

Hạ Chi Tang không mấy tin tưởng, “Thế cơ á? Trùng hợp dữ vậy sao? Trước kia em chưa từng thấy anh dẫn người này về bao giờ, chuyện hợp đồng lòi ra cái tự dưng anh có thêm một người bạn mới ha.”

Hạ Tê Kình liếc mắt xem thường, “Bạn của tôi ở trường nhiều vô số, chẳng lẽ mỗi một người tôi đều phải báo cáo với cô? Chi bằng cô đừng đi học nữa, mỗi ngày bám sát rồi theo dõi thử xem tôi kết giao với những ai, người không biết lắm khi còn nghĩ cô là bạn gái của tôi tới để kiểm tra cũng nên.”

Hạ Chi Tang, “Ai thèm theo dõi anh.”

Gương mặt cô bé phiếm hồng, một phần là vì tâm tình kích động, phần còn lại là do bị Hạ Tê Kình mỉa mai.

Hạ Tê Kình thở dài, “Anh nói hết với em rồi còn gì, không có hợp đồng nào cả, bố đã tìm được vài người bạn có thể giúp mình. Em nhìn xem, em làm mẹ giận đến thế kia, còn không mau tới xin lỗi đi, con gái con đứa mà cứ như bà chằn lửa, rồi biết bao giờ mới gả ra ngoài được?”

Hạ Chi Tang ăn miếng trả miếng, “Anh yên tâm, sớm hơn anh là cái chắc rồi.”

Từ nhỏ đến lớn Hạ Chi Tang luôn được nuông chiều thế nên khi nhìn thấy mẹ mình rơi nước mắt thì chính bản thân cô cũng hết cả hồn, chỉ là mới vừa nãy cô hãy còn nổi nóng, bởi vì không muốn mất thể diện nên mới quyết tuyệt chẳng chịu nhún nhường. Hiện tại hiểu lầm đã được giải quyết, Hạ Chi Tang lúng túng bước đến gần mẹ, ôm lấy bà làm nũng cầu xin sự tha thứ.

Một trận ầm ĩ qua đi, thời điểm ăn xong cơm tối thì cũng đã là chín giờ kém, Hạ Tê Kình và Thời Tự phải trở về căn biệt thự ở bên ngoài trường học, dĩ nhiên trước mặt Hạ Chi Tang, Hạ Tê Kình không thể nói ra điều này vì thế cậu bèn phải bảo trường học có giờ giới nghiêm, sợ về trễ bác gái quản lý ký túc xá sẽ không mở cửa, phải tranh thủ về sớm.

Thời Tự đứng ở trước cửa cùng với cậu, hắn lễ nghi chu toàn cất tiếng cảm ơn bố Hạ và mẹ Hạ đã nồng hậu chiêu đãi, còn gật đầu chào tạm biệt cả Hạ Chi Tang.

Hạ Chi Tang thoáng thẹn thùng, tuy rằng tính tình cô nóng nảy nhưng ở trong mắt mọi người cô vẫn là một bông hoa cao ngạo lạnh lùng, ngày hôm nay cô vậy mà lại không chú ý hình tượng, ngay trước mặt một người xa lạ vỗ bàn rống to, chuyện này mà truyền ra kiểu nào cũng dọa cho một đám người theo đuổi cô phải sợ chết khiếp. Vì muốn giải tỏa sự ngượng ngùng cô đành phải quay sang trút giận lên người Hạ Tê Kình, “Tại anh hết đấy, em cứ tưởng anh ký vào hợp đồng rồi.”

Hạ Tê Kình đánh Thái Cực quyền (4), “Cả ngày đoán mò là giỏi, tưởng tượng thôi cũng biết đó là chuyện không thể, tiền mà kiếm được dễ như vậy thì sau này anh mày chẳng cần phải đi làm nữa, chỉ việc đi theo người ta kết hôn giả, thu nhập một tháng trăm vạn (5) luôn chứ đùa.”

Hạ Chi Tang bĩu môi, “Ai bảo anh không nói sớm, em còn nghĩ trong bụng, anh là vì anh Diệp nên mới cố gắng thi đậu vào Kim Đại, thế quái nào chỉ mới hơn có một năm mà anh đã thay lòng chạy đi kết hôn với một gã lạ hoắc nào đó.”

Thời Tự khẽ khựng lại trong giây lát.

Hạ Tê Kình liếc mắt nhìn Thời Tự, nội tâm thầm mắng miệng của Hạ Chi Tang chẳng khác nào cái vá lỗ (6), múc một muôi thì lọt một nửa, mà cái vá lỗ lắm khi còn không lọt nhanh bằng cái mỏ của con bé. Cậu vội vàng cắt ngang lời em gái, “Được rồi, được rồi, nói chuyện phiếm kiểu này biết bao giờ mới xong, bọn anh phải đi, còn ở nữa thì sẽ trễ chuyến tàu điện ngầm mất.”

Thời điểm cả hai rời khỏi khu chung cư, sắc trời đã tối đen.

Đường gập ghềnh nên Hạ Tê Kình hiển nhiên sẽ đi trước để dẫn đường, thỉnh thoảng còn lên tiếng nhắc nhở dưới chân Thời Tự có rãnh nước hoặc là một vài phiến đá bập bênh, nhất định phải chú ý nếu không sẽ bị dây hết nước bẩn lên ống quần.

Thời Tự lặng thinh, chậm rãi theo sau Hạ Tê Kình.

Ra tới đầu hẻm bên ngoài, Hạ Tê Kình thấy được chiếc xe của Thời Tự đang đỗ ở phía xa, biết là không phải chen chúc đi tàu điện ngầm nữa, trong lòng phấn khích không thôi. Cậu quen cửa quen nẻo mở cửa xe thế nhưng cánh cửa vẫn không nhúc nhích vì vậy mới quay sang nhìn Thời Tự, chờ hắn mở khóa.

Thời Tự chậm rãi xoay chìa khóa trên tay nhưng lại không mở, thay vào đó, hắn cũng bước về phía cửa xe bên này.

Hạ Tê Kình khó hiểu, “Đầu bên kia không đi được à?”

Hẻm nhỏ mà, đôi khi sẽ có xe đạp đậu ở ven đường nên phải né một chút.

Thời Tự vẫn không hé miệng, hắn tiến tới, mỗi lúc một gần, mãi cho đến khi Hạ Tê Kình buộc phải đứng thẳng người, lưng áp vào cửa kính mới chịu dừng lại. Hắn cúi đầu, đôi con ngươi sâu thẳm hơn cả bầu trời đêm, mi mắt rũ xuống, lẳng lặng nhìn cậu.

Hạ Tê Kình khó chịu nhích lưng, theo bản năng muốn bỏ chạy, “Làm cái gì…”

Thời Tự vươn tay, cánh tay thon dài từ tốn đặt trên mui xe, dễ dàng chặn lại con đường thoát thân của cậu.

Hạ Tê Kình chẳng hiểu ra sao, “Cậu không thấy nóng hả?”

Thời Tự vòng cánh tay qua, dò tìm, chạm vào tuyến thể của cậu, nửa người dưới của hắn càng lúc càng xáp lại gần, thậm chí còn bước lên nửa nhịp, sát sao đè cậu trên thân xe.

Hành động này khiến Hạ Tê Kỳ vô cùng tức giận, vừa định giơ tay đẩy thì Thời Tự bỗng dưng khom lưng cắn dái tai của cậu. Không đau nhưng phương thức cắn như thế này rất có tính xâm lược, hắn còn trả đũa bằng cách nghiến răng rồi sau đó mới hung hăng cắn một cái. 

Hạ Tê Kình, “???!!!”. Cậu dùng hết sức bình sinh đẩy mạnh Thời Tự ra, “Đồ điên!”

Thời Tự suýt chút nữa là ngã, hắn nhanh chóng lấy lại thăng bằng, áp trở về, nắm chặt cổ tay đang vùng vẫy của Hạ Tê Kình rồi từ trên cao nhìn xuống, nói bằng một chất giọng lạnh lẽo nhất từ trước đến nay, “‘Người nhà bên ấy lòng dạ khó lường””, ‘Kẻ có tiền toàn một lũ xấu xa’, ‘Ký xong hợp đồng chắc chắn sẽ ra sức lợi dụng, trên đời này làm gì có chuyện tốt lành như thế’… Hóa ra đây mới là suy nghĩ thật sự mà gia đình cậu dành cho nhà chúng tôi?”

Hạ Tê Kình nghẹn họng, “… Cậu nghe được hết?”

Trong lúc Hạ Chi Tang thốt lên những lời này cậu đã mong rằng cửa đóng kính, Thời Tự sẽ không nghe thấy.

Hạ Tê Kình chột dạ ngay tức khắc, “Em gái tôi nói năng bậy bạ… Cậu cũng biết, nó còn nhỏ, đi học sớm, có rất nhiều chuyện nó không hiểu…”

Thời Tự nhìn cậu, “Vậy ‘Anh Diệp’ thì sao? Chẳng lẽ cũng là nói bậy?”

Chú thích:

(*) 2000 RMB = 6.938.064,06 VNĐ

(1) 20.000 RMB (Hai vạn) = 69.380.640,64 VNĐ

30.000 RMB (Ba vạn) = 104.070.960,96 VNĐ

(2) 200.000 RMB (Hai mươi vạn) = 693.806.406,40 VNĐ

300.000 RMB (Ba mươi vạn) = 1.040.709.609,60 RMB

(3) 1000 RMB = 3.468.876,73 VNĐ

(4) Nguyên văn 打太极 – Đánh Thái Cực quyền tức là quanh đi quẩn lại, mi đẩy tới ta đẩy đi, thái độ không rõ ràng, ậm ờ cho qua chuyện, vòng vo tam quốc.

(5) 1.000.000 RMB (Một trăm vạn) = 3.466.082.339,00 VNĐ

(6) Cái vá lỗ hay muôi lỗ:va lo

va lo

Chưa có ai yêu thích truyện này!
× Chú ý: Ấn vào MENU chọn D/S TRUYỆN ĐANG ĐỌC hoặc ấn vào biểu tượng CUỘN GIẤY ở trên cùng để xem lại các truyện bạn đang đọc dở nhé.    

Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!


 BÌNH LUẬN TRUYỆN