Cá Voi Trắng Và Hòn Đảo Nhỏ - Chương 29: Tai là nơi không thể tùy tiện cắn
× Để đọc chương tiếp theo ấn vào nút (DS Chương) để chọn chương cần đọc hoặc ấn vào Chương Tiếp / Tiếp ở trên và phía dưới cùng trang.    

trước tiếp
104


Cá Voi Trắng Và Hòn Đảo Nhỏ


Chương 29: Tai là nơi không thể tùy tiện cắn


EDITOR: LAM

Hạ Tê Kình sửng sốt, “Là hàng xóm ở đối diện nhà tôi lúc trước.”

Thời Tự, “Em gái cậu bảo cậu là vì anh ta nên mới thi vào Kim Đại.”

Hạ Tê Kình, “Một câu bông đùa thuở non dại ấy mà… Bố mẹ cậu không thường nói vậy hả? Chẳng hạn như anh A, chị B con nhà hàng xóm thành tích tốt lắm, bọn họ muốn cậu lấy đó làm gương, ráng chăm chỉ học tập rồi thi đỗ vào một ngôi trường giống như người ta các kiểu.”

Thời Tự ngẩng đầu quan sát khu chung cư, “Anh ta sống đối diện nhà cậu?”

Hạ Tê Kình, “Giờ thì không, đã chuyển đi lâu rồi… Cậu hỏi chuyện này làm gì?”

Thời Tự, “Chẳng phải em gái cậu chê tôi không phải loại người tốt lành gì sao? Tôi muốn ngó thử xem người tốt trong mắt gia đình các cậu có dáng vẻ thế nào.”

Giọng điệu khác hẳn ngày thường, lạnh như băng, mang theo tính công kích rất mạnh.

Dái tai bị Thời Tự cắn vẫn có chút đau, cậu nói, “Tôi thật sự không có cái suy nghĩ đó… Thời kì phản nghịch của em gái tôi tới trễ, lại đúng dịp trong nhà xảy ra biến cố cho nên con bé mới như thế.”

Hạ Tê Kình nghĩ bụng, hóa ra là giận chó đánh mèo, thật không ngờ người bình tĩnh và tự chủ như Thời Tự cũng sẽ giận lây sang người khác, mà cũng tại Hạ Chi Tang nói năng chẳng kiêng dè gì cả, con thỏ nóng nảy còn biết cắn người cơ mà.

Song, Thời Tự vẫn chưa chịu buông tha, “Nói như vậy, người anh trai họ Diệp kia hiện đang học ở trường chúng ta? Sinh viên khoa nào?”

Hạ Tê Kình lắc đầu, “Anh ấy tốt nghiệp cách đây vài năm trước rồi, tôi và, nhà chúng tôi và anh ấy đã mất liên lạc với nhau, anh ấy chuyển đi năm tôi học lớp chín, hiện tại căn hộ đối diện bỏ trống, không có ai ở.”

Thời Tự, “Nếu mất liên lạc thì làm cách nào mà cậu biết được mấy năm trước anh ta thi đỗ Kim Đại?”

Ngụ ý chính là, hai người vẫn âm thầm liên lạc hoặc là cậu luôn theo dõi tin tức về anh ta.

Hạ Tê Kình nhức đầu, cậu có cảm giác bản thân đang bị thẩm vấn hình sự, như thể đang ngồi trong một căn phòng u ám chưa tới mười mét vuông, xung quanh tối đen như mực, chỉ có ngọn đèn trên đỉnh đầu rọi xuống, phả lên cái ót của cậu, chậm rãi thiêu đốt lí trí, khiến cho sau lưng như mọc một đám gai, đứng không được mà ngồi cũng chẳng xong. Vì vậy, cậu đành phải trả lời một cách khéo léo, “Gia đình anh ấy sống ở đây từ rất lâu rồi, đám con nít bọn tôi chơi với nhau từ nhỏ đến lớn, nếu ngày hôm đó người lớn không ở nhà thì sẽ sang nhà đối phương ăn chực, chúng tôi không liên lạc với nhau nhưng vẫn sẽ có nhà khác làm điều này.”

Thời Tự, “Thanh mai trúc mã?”

Hạ Tê Kình nhận ra giọng điệu mỉa mai trong lời nói của Thời Tự nhưng cậu lại không rõ sự bất mãn của cậu ta đến từ đâu, rõ ràng cậu ta không hề quen biết Diệp Vọng, hà cớ gì phải tức giận đến thế? Vòng tới vòng lui, chắc là cậu ta để bụng mấy câu phán xét của Hạ Chi Tang đây mà, có điều cậu ta không thể so đo với một cô bé nên đành tìm một cái cớ khác để trút giận.

Nghĩ sự tình theo hướng này, Hạ Tê Kình cảm thấy dễ hiểu hơn nhiều, cậu nói, “Ngày khác tôi sẽ kêu Hạ Chi Tang đích thân đến xin lỗi cậu… Cơ mà, sao mới nãy cậu lại cắn tôi?”

Dái tai hãy còn ê ẩm, Hạ Kê Tình là một người sợ đau, sợ khổ, sợ thi, sợ rắc rối, mặc dù thông cảm cho sự bất mãn của Thời Tự nhưng cậu vẫn phải lấy hết dũng khí đòi lại công bằng cho cái tai của mình mới được.

Thời Tự, “Không vì gì hết, thích thì cắn.”

Hạ Tê Kình, “Phải có lý do chứ?”

Thời Tự, “Tại vì cậu làm tôi giận, được chưa?”

Hạ Tê Kình, “Cậu có thể đấm tôi hoặc đánh nhau với tôi khi cậu nổi cáu nhưng sao cậu lại cắn dái tai của tôi? Tôi chưa từng thấy ai dùng cách cắn tai để trả thù bao giờ.”

Thời Tự cây ngay không sợ chết đứng, “Vậy hiện tại cậu thấy rồi đó.”

Sọ não của Hạ Tê Kình lại bắt đầu đau.

Cách đó không xa truyền đến tiếng chó sủa, chắc là dân ở gần đó dắt chó đi dạo.

Hạ Kỳ Kinh sợ gặp phải người quen, bèn phải nhỏ giọng cầu xin, “Lên xe được không, lên xe rồi nói… Bên ngoài hơi nóng.”

Kỳ thật trời đêm vào cuối mùa hạ không nóng chút nào, trái lại, đứng ngoài còn mát mẻ nữa là đằng khác.

Thời Tự nín thinh một lúc lâu rồi mới buông Hạ Tê Kình ra, lùi về sau hai bước, nhấn mở khóa xe.

Hạ Tê Kình thở phào nhẹ nhõm, cậu có chút đắn đo, nên ngồi ghế phó lái không nhỉ? 

Thời Tự cũng đã sớm ngồi vào vị trí, tuy nhiên, hắn chỉ đóng cửa lại chứ chẳng có ý định nổ máy.

Hạ Tê Kình cẩn thận đóng cửa kính xe, sau khi đảm bảo bên ngoài không nghe được tiếng trò chuyện bên trong thì mới khẽ thăm dò, “Cậu thật sự… Không cảm thấy hành vi cắn tai người khác có điểm không thích hợp à?”

Thời Tự, “Không.”

Hạ Tê Kình, “Trước kia cậu đã từng cắn tai ai chưa? Lúc đặc biệt cáu kỉnh ấy.”

Thời Tự lắc đầu, “Không có, tôi hiếm khi nổi nóng, những lúc đặc biệt cáu kỉnh thì sẽ ngồi đọc sách hoặc chơi bóng rổ, hoặc là tới phòng vũ đạo, chỉ cần dời sự chú ý sang chuyện khác là tốt rồi.”

Hạ Tê Kình trợn tròn con ngươi, “Thế sao cậu lại cắn tôi?”

Thời Tự thản nhiên đáp, “Bởi vì nơi này không có sách cũng chẳng có bóng, càng không có phòng luyện vũ đạo.”

Hạ Tê Kình, “…”

Một chuỗi dây chuyền khép kín hoàn hảo không chê vào đâu được.

Hạ Tê Kình triệt để bại trận, “Do đó cậu cắn tôi là vì cậu thật sự tức giận? Cậu không cảm thấy như vậy rất không ổn sao?”

Thời Tự nghiêng đầu sang nhìn cậu, “Nếu không? Cắn tay, cắn cổ?”

Hạ Tê Kình đỡ trán, “Quả nhiên là thế…”

Cậu đoán rằng,  bởi vì chứng lãnh cảm cho nên sự hiểu biết của Thời Tự đối với giới hạn giao tiếp giữa A và O rất hạn hẹp, độ nhạy cảm cũng không bằng những người khác, vậy nên cậu ta mới làm ra loại hành vi mờ ám cắn tai O kiểu này, đã thế còn tự cho cách trả đũa của mình là cực kỳ bình thường nữa chứ.

Lúc nói chuyện, Thời Tự rất biết cách ghẹo người, cũng nắm rõ chừng mực nằm ở đâu, thoạt nhìn không có gì khác so với những A còn lại, khả năng lớn là cố tình bắt chước theo nhằm che giấu chứng lãnh cảm của mình. Song, một khi đề cập đến từng chi tiết kết giao cụ thể và ngôn ngữ hành vi thì cậu ta lại không có đối tượng để tham khảo, chỉ có thể làm theo trực giác của bản thân. Đó là lí do mà cậu ta cư xử như một đứa trẻ chưa phân hóa cũng như không cảm thấy sai khi làm ra những chuyện quá mức thân mật và mờ ám như thế. Ở trong mắt cậu ta, việc cắn dái tai của O không khác gì hành động đấm một phát vào lưng đối phương, đó chỉ đơn giản là một cách biểu đạt cảm xúc mà thôi. Cho nên lúc trước, khi cậu nhờ cậu ta tiêm thuốc ức chế giúp mình, cậu ta mới cẩn thận hỏi cậu “Như thế có tính là ghẹo người không”, “Sau này vẫn có thể tiếp xúc gần gũi chứ”.

Sau khi hoàn thành xong hệ thống lí luận của mình, Hạ Tê Kình truyền đạt lại cho Thời Tự, tận lực giảng một cách ngắn gọn và dễ hiểu nhất có thể.

Thời Tự lặng lẽ nghe, vừa nghe vừa gật đầu, trong lúc đó, lông mày hơi nhướng lên, không dễ phát hiện, chẳng mấy chốc lại bị ép xuống, khóe miệng không hiểu vì sao lại giật giật. Đến lúc nghe xong, hắn dùng tay phải che miệng, quay lưng sang chỗ khác ho một tiếng rồi mới xoay người lại, giác ngộ nói, “Hóa ra là vậy.”

Hạ Tê Kình đắc ý dạt dào, cậu không ngờ có một ngày chỉ số thông minh của mình thế mà lai đè bẹp được đại thần, “Đúng rồi, vừa nãy cậu thực sự khiến tôi sợ đấy, nếu đổi thành người khác, người ta đã sớm hô to mau bắt lưu manh, cũng may tôi bản lĩnh, gặp nguy không loạn, ngay tại thời khắc mấu chốt mà vẫn giữ được lí trí, suy luận ra vấn đề.”

Thời Tự dành cho cậu một tràng pháo tay nhẹ, hắn nói, “Lợi hại, lợi hại, nhờ ơn cậu mà giờ tôi đã bớt hoang mang.”

Hạ Tê Kình bị lời khen của hắn làm cho ngượng ngùng, “Không có gì đâu nạ, chủ yếu là do cậu từ nhỏ đã không nhạy cảm với phương diện này, thế nên đấy cũng là chuyện dễ hiểu.”

Thời Tự thoáng nhíu mày, rầu rĩ nói, “Đã tìm ra nguyên nhân của vấn đề nhưng mà bước kế tiếp thì sao? Về cơ bản tôi không ý thức được chuyện nào nên làm, chuyện nào không.”

Hạ Tê Kình, “Đọc sách? Tìm xem giáo trình các kiểu?”

Thời Tự lắc đầu, “Chẳng có cuốn sách nào thật sự có thể dạy mọi người cách để giao tiếp với nhau.”

Hạ Tê Kình, “Hỏi Bành Khải? Hai người không phải là anh em tốt à? Vừa khéo Bành Khải cũng biết chứng lãnh cảm của cậu, sau này trước khi muốn làm gì thì cứ hỏi ý kiến của Bành Khải ấy.”

Thời Tự, “Cậu ấy không thể ở cạnh tôi 24/24 được.”

Hạ Tê Kình, “Thế…”

Thời Tự khẽ gục đầu xuống, giọng nói nhỏ nhẹ mang theo chút suy sụp, “Tôi lớn như vậy rồi nhưng bạn bè chân chính thì lại chẳng được bao nhiêu.”

“Một số người bạn đã từng rất thân với tôi chẳng hiểu sao lại tự nhiên cáu kỉnh, họ bảo EQ của tôi quá thấp sau đó tuyệt giao luôn. Giờ thì tôi biết rồi, họ nghỉ chơi với tôi là vì tôi khiến bọn họ khó chịu.”

“Tôi không thể cảm nhận được những xúc cảm vụn vặt của đối phương, càng không biết cách làm thế nào để đáp lại, thế nên tôi vĩnh viễn không thể giữ được chừng mực trong mối quan hệ với người khác. Ngay cả bạn bè mà cũng chỉ có vài người thì càng đừng nói đến tình yêu.”

“Ai có thể chịu đựng được một gã bạn trai EQ thấp ngu ngốc vụng về chứ…”

Tuy rằng Thời Tự lẩm bẩm một mình nhưng giọng điệu thì vẫn cứ bình thản như thể bản thân chỉ đang kể về một câu chuyện hết sức bình thường, chẳng có gì mới lạ.

“Như vậy xem ra, sống cô độc đến hết phần đời còn lại chính là kết cục đã định của tôi, thui thủi một mình rồi lặng lẽ chết đi sau vài thập niên nữa, trước khi nhắm mắt xuôi tay còn phải tự mình đặt nghĩa trang và thuê người quét dọn hàng năm, làm bộ như thể vẫn có người còn nhớ tới mình…”

Hạ Tê Kình luống cuống tay chân, cậu ngàn vạn lần không ngờ Thời Tự lại đột nhiên tâm sự nói ra hết những lời thầm kín bấy lâu từ tận sâu đáy lòng, càng bất ngờ hơn chính là, một kẻ thoạt nhìn mạnh mẽ và ưu tú như nam thần Thời Tự, làm chuyện gì cũng thuận buồm xuôi gió, bị vô số người nịnh bợ vây quanh ấy vậy mà lại thiếu thốn tình cảm đến thế.

Hạ Tê Kình, “Thật không ngờ hội chứng lãnh cảm này lại gây ảnh hưởng nghiêm trọng đến cậu như vậy…”

Thời Tự, “Giờ thì cậu biết rồi đấy, sau này cậu đừng quan tâm tôi nữa, tránh trường hợp tôi lỡ làm ra chuyện gì quá đáng khiến cậu không vui.”

Giọng điệu mang theo chút bướng bỉnh, nói xong còn hất cằm sang chỗ khác, hệt như một cậu bé con đang giận dỗi vậy.

Hạ Tê Kình dở khóc dở cười, người ta đã nói đến mức độ như thế rồi, cậu chỉ còn cách vươn tay ra xoay mặt người ta lại, “Tôi không có ý trách cậu, cậu cũng không làm chuyện gì quá đáng với tôi hết.”

Thời Tự nhìn chằm chằm tay lái, “Cắn tai cũng không được tính là quá đáng à?”

Hạ Tê Kình, “Không… Cũng không thể nói như vậy, cái chính phải xem đối phương là ai và liệu đối phương có ghét cậu vì hành vi đó hay không.”

Cậu vội vã nắm lấy cổ tay của Thời Tự, phòng trường hợp hắn lại hất cằm sang chỗ khác, “Ý của tôi là, nếu chúng ta đã là bạn bè thì tôi chắc chắn sẽ không mặc kệ cậu. Ngày hôm nay coi như là tôi sai vì tôi đã khiến cậu nhớ tới những chuyện đau lòng, vậy nên tôi nhất định sẽ chịu trách nhiệm với cậu.”

Thời Tự chớp mắt, “Chịu trách nhiệm bằng cách nào?”

Hạ Tê Kình trả lời một cách nghiêm túc, “Tôi sẽ dạy cậu cách giao tiếp với mọi người cho đến khi hết hạn hợp đồng. Trong tương lai cậu có cái gì không hiểu thì cứ tới tìm tôi.”

Thời Tự không lộ vẻ bất ngờ mà là bình tĩnh hỏi, “Bao gồm cả bạn bè lẫn người yêu?”

Hạ Tê Kình thoáng sững sờ.

Mắt thấy Hạ Tê Kình không nói câu nào, Thời Tự bèn ngẩng đầu lên nhìn mui xe rồi lại cúi xuống, “Thôi bỏ đi, hãy để tớ sống lẻ loi đến…”

Hạ Tê Kình nghiến răng, “Đúng vậy!”

Lời vừa ra khỏi miệng, Hạ Tê Kình ngay lập tức hối hận thế nhưng mọi chuyện đã quá muộn màng.

Thời Tự nắm ngược lại cổ tay của Hạ Tê Kình, hắn dễ như ăn cháo dùng một tay giữ chặt lấy đôi tay cậu rồi nở nụ cười đầu tiên trong đêm nay, “Vậy, không cho đổi ý đâu nha.”

Chưa có ai yêu thích truyện này!
× Chú ý: Ấn vào MENU chọn D/S TRUYỆN ĐANG ĐỌC hoặc ấn vào biểu tượng CUỘN GIẤY ở trên cùng để xem lại các truyện bạn đang đọc dở nhé.    

Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!


 BÌNH LUẬN TRUYỆN