Cái bang, đợi ta
Chương 1: Tiểu mỹ nhân và ăn mày
Trên một con phố sầm uất ở kinh thành, người người đi qua đi lại tấp nập, không phải con nhà quan thì cũng là phường giàu có, y phục trên người đều là hàng thượng hạng chất lượng tốt mà thẩm mĩ cũng tốt.
Dù là ban đêm cũng không thể cản nổi người dân chen chúc nhau trên một con phố, chỉ để cùng nhau ngắm nhìn những chiếc đèn lồng rực rỡ ‘trôi’ bồng bềnh trên cao.
Đêm nay chính là tết nguyên tiêu.
“Tiểu thư, người nhìn chiếc đèn kia mà xem, thật là đẹp!”
Ở một góc phố, một tiểu a hoàn xinh xắn tầm 14, 15 tuổi đang chỉ một chiếc đèn vui vẻ reo lên.
Cô gái được gọi là tiểu thư cũng là một cô nương xinh đẹp, mắt thanh mày tú, khi cười đôi đào cong cong khiến cho người ta say đắm. Dễ dàng nhạn thấy đây là một tiểu mĩ nhân dịu dàng thoát tục.
“Đúng là rất đẹp… Á.” Tiểu mỹ nhân đang mải ngắm đèn, bất ngờ bị một người đầm sầm vào, thất kinh hét lên một tiếng, đồng thời trong mũi có mùi hôi khó chịu.
May mắn được a hoàn bên cạnh kịp thời đỡ lấy nên mới không bị ngã. Còn người đâm phải nàng kia đang bất hạnh nằm trên đất.
Tiểu mỹ nhân nheo mắt, phát hiện người kia là một thiếu niên khoảng 15, 16 tuổi, nhìn không rõ dung mạo.
Không phải là trời tối nên không nhìn thấy mà căn bản là chẳng cách nào nhìn được. Bởi trên mặt người đó đều lấm lem bùn đất. Y phục rách rưới không phân biệt nổi màu sắc chắp vá ti tỉ miếng. Thân thể bốc ra một mùi hôi gay mũi.
Tạo hình như thế chỉ có thể là ăn mày.
Tiểu mỹ nhân theo bản năng lùi lại mấy bước, nàng chính là bị tên ăn mày này đâm phải. Nghĩ vậy khắp người nàng đều có cảm giác ngứa ngáy khó chịu muốn trở về nhà ngay lập tức.
“Đào Nhi, mau… mau về.”
“Vâng, tiểu thư.”
Hai người toan rời đi thì tên ăn mày vừa rồi còn mải đo đất thoắt cái đã đứng trước mặt, giang tay cản đường, miệng cười hề hề lộ ra hàm răng trắng bốc trái ngược hoàn toàn với màu da khiến người ta kinh hãi.
“Tiểu mỹ nhân, sao nàng đi vội vậy, ta còn chưa xin lỗi mà.”
Tiểu mỹ nhân cũng a hoàn hốt hoảng lùi lại: “Ngươi, người định làm gì?”
“Làm gì đâu, ta chỉ muốn làm quen thôi mà. Ta tên Lâm Tử, tiểu mỹ nhân, nàng tên gì?”
Lâm Tử cười đến là thô bỉ.
A hoàn tên Đào Nhi vội vàng chắn trước người chủ tử, la lớn: “Tên ăn mày hôi hám, người ta ai mà dám hỏi khuê danh của tiểu thư ta. Đừng có lại gần đây, mau cút đi.”
Hai cô gái lùi một bước thì tên ăn mày Lâm Tử lập tức tiến lên một bước cho nên Lâm Tử vẫn chỉ cách Đào Nhi một bước chân mà thôi.
Lâm Tử nhanh nhẹn nắm lấy tay Đào Nhi, vẫn cười hề hề: “Tiểu cô nương cũng thực xinh xắn a, lại đây gia hôn một cái nào.” Nói rồi nghiêng người về phía trước, chu mỏ.
Đào Nhi nhìn ‘cái mỏ’ trước mắt mình, ngất xỉu.
Một đám người xem trò vui lập tức lùi lại ba bước, quanh ăn mày Lâm Tử ba thước không có lấy một bóng người.
Đào Nhi ngất rồi, Lâm Tử vui vẻ đi về phía tiểu mỹ nhân bây giờ đã lùi tới tường, sắc mặt trắng bệch.
“Tiểu mỹ nhân, sao mặt lại trắng thế kia, có phải nhìn thấy gia nên quá đỗi vui mừng hay không?”
Lâm Tử dùng tay nâng mặt tiểu mỹ nhân đang run rẩy, biểu cảm thập phần chuyên chú, tiếc là lớp đất trên mặt quá dày, khó mà nhìn ra.
Một giây sau vẻ chuyên chú lập tức biến mất không dấu vết. Lâm Tử không ngừng lấy tay sờ soạng khuôn mặt tiểu mỹ nhân, để lại dấu ấn ‘chỉ thuộc về mình’ trên mặt nàng.
“Ai nha, da thật là mịn nha, sờ sờ thật đã tay nha. Chi bằng tiểu mỹ nhân theo gia đi, gia đảm bảo sẽ không để nàng chịu khổ.”
Những người xung quanh không khỏi bày ra vẻ mặt kinh bỉ. Một tên ăn mặt bản thân còn lo chưa xong cũng có mặt mũi nói ra câu đó.
Từng thấy tiểu ăn mày vô số, lại chưa từng thấy đại ăn mày vô sỉ như vậy.
Tuy thế nhưng không một ai có ý tiến lên cứu người. Thậm chí không ít người bày ra vẻ ‘xem trò vui’, ‘cười khi người khác gặp họa’.
Tiểu mỹ nhân trong lòng Lâm Tử sớm đã quá hoảng sợ, lắp bắp mãi chẳng nói nên lời.
Gì chứ riêng mùi đặc trưng của bạn ăn mày cũng đủ để hun người ta đến ngất xỉu rồi!
Lâm Tử tiếp tục màn độc thoại: “Sao nàng không nói? Chắc là ngại ngùng rồi. Không sao nương tử đồng ý là tốt rồi.”
Tiểu mỹ nhân nghe thấy tiếng nương tử ngọt sớt này thì trợn mắt, chính thức ngất xỉu.
Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!