Cái bang, đợi ta
Chương 4: Nhan sắc trước mặt, không nhìn thì phí
Hy vọng càng lớn, thất vọng càng nhiều. Lâm Tử rốt cuộc cũng hiểu được câu nói này có bao nhiêu đau khổ.
Những tưởng đi theo Mạc Vĩnh Thiên có cơm ngon để ăn, có áo ấm mà mặc, từ nay về sau thoát kiếp ăn mày ai dè… hóa ra cũng chỉ là chuyển từ làm việc đơn độc sang làm việc có tổ chức, từ miếu nhỏ sang miếu lớn mà thôi.
Vì sao ư, vì Mạc Vĩnh Thiên chính là một đại ăn mày đại danh đỉnh đỉnh, tên gọi mỹ miều là bang chủ cái bang.
Đây là trên đường về, Mạc Vĩnh Thiên đích thân nói với nàng. Ừm… Một tiểu ăn mày đi theo đại ăn mày cũng không biết là may mắn hay là xui xẻo.
Đây quả là vấn đề nan giải.
Về đến ‘tổ chức’ Lâm Tử được ăn uống một bữa no nê, tắm rửa sạch sẽ thay một một y phục mới.
Mạc Vĩnh Thiên quan sát nàng một hồi, thấy vị thiếu niên này khuôn mặt thanh tú, đôi mắt to tròn linh động, thân hình nhỏ bé gầy guộc trong bộ y phục hơi rộng lại càng có cảm giác yếu ớt, một cơn gió cũng có thể thôi bay.
Có lẽ là thời gian qua ăn uống không tốt, lại chưa trưởng thành cho nên mới thế. Chung quy lại là dễ nhìn. Để một người như thế bên cạnh cũng không tồi.
Nhưng rất nhanh Mạc Vĩnh Thiên đã cảm thấy mình sai, hoàn toàn sai. Người nào đó ở dơ lâu ngày thành quen, thành ra sạch sẽ quá lại không quen. Hai ba ngày mới tắm một lần, bốn năm ngày mới gội đầu, cũng chỉ là chuyện bình thường.
Mạc Vĩnh Thiên suýt chút nữa bị Lâm Tử làm tức chết.
Vấn đề này Lâm Tử vô cùng bất mãn. Nhưng đêm đêm có giường êm có chăn ấm, mỗi ngày no bụng khiến nàng cũng cân bằng đôi chút.
Sau một tháng rèn rũa tích cực kèm nghiêm khắc của Mạc Vĩnh Thiên, rốt cuộc cũng có thể uấn nắn đứa trẻ Lâm Tử sinh hoạt một cách bình thường.
Mạc Vĩnh Thiên có cảm giác bản thân mới được tái sinh.
Mỗi ngày gần như chẳng có việc gì làm, gần như rảnh rỗi đến đáng thương thời điểm nàng thích nhất trong ngày có lẽ là sáng sớm. Đó là lúc Mạc Vĩnh Thiên tập võ.
Mỹ nam y phục ôm sát, đứng dưới sương sớm múa kiếm, tập quyền. Mỗi động tác xuất ra nhanh như gió mạnh như hổ nhưng lại không mất đi cái ôn thuận nho nhã. Thông thường thì tập được một nửa, Mạc Vĩnh Thiên sẽ vì quá nóng, mồ hôi tiết ra ướt hết y phục vì vậy hắn sẽ… cởi áo.
Hờ hờ, mỹ sắc ở trước mắt không xem thì có mà phí của trời!
Cho nên mỗi sáng Lâm Tử đều banh đôi mắt nhập nhèm buồn ngủ đợi chờ khoảnh khắc ‘thoát y’ đầy mong đợi ấy. Chỉ tội người nào đó bị ăn đậu hũ mà không hề hay biết.
Xưa nay Lâm Tử là người háo sắc, nam không tha nữ chẳng chừa. Đương nhiên sẽ chẳng vì một đóa hoa mà bỏ qua một khu rừng. Nàng bắt đầu nhớ con đường nhộn nhịp và mỹ nam mỹ nữ ngoài kia rồi.
Mạc Vĩnh Thiên đang đọc sách chăm chú giống như đọc được suy nghĩ của nàng, chợt hỏi: “Muốn ra ngoài chơi không?”
Lâm Tử lập tức gật đầu như giã tỏi. Mong còn không kịp nữa là.
Tại một góc của Văn Tú Lâu, tửu lâu nổi tiếng nhất nhì tại kinh thành có hai nam tử diện mạo thập phần tuấn tú, chỉ ngồi một góc cũng thu hút ánh nhìn của không ít người. Nhất là vị công tử hắc y, mắt ngọc mày ngài, cử chỉ nho nhã lễ độ. Một tử y, dường như là thiếu niên tầm 15, 16 tuổi, dáng người nhỏ bé, đôi mắt linh động không ngừng di chuyển, động tác gắp đồ ăn cũng chưa từng ngừng lại.
Hai người này không phải ai khác ngoài Mạc Vĩnh Thiên và Lâm Tử.
“Không hổ là đệ nhất tửu lâu của kinh thành, đúng là mĩ vị nhân gian!” Lâm Tử khó khăn dành ra chút thời gian để khen ngợi.
“Vậy thì ăn nhiều một chút!”
Lâm Tử gật đầu lia lịa không trả lời, bởi vì miệng nàng hiện tại đang bận ăn rồi.
Trong khi Lâm Tử đang vui vẻ thưởng thức mĩ vị, từ ngoài cửa có hai cô nương tiến vào, một người mặc cẩm y đeo khăn mạng che mặt, tuy vậy chỉ cần dựa vào đôi mắt cũng có thể khẳng định đây chắc hẳn là một mĩ nhân. Cô nương nhỏ tuổi đi sau cũng khá xinh xắn đáng yêu.
Ánh mắt khách nhân trong lâu lại tập trung trên người cô nương đeo khăn mạng. Một cơn gió thổi quá vô tình thổi bay cái khăn mỏng manh ấy, lộ ra dung nhan phía sau.
Nhất thời tiếng thì thầm nổi lên khắp nơi.
Khách nhân Giáp nói: “Ôi ôi, kia hình như là thiên kim tiểu thư phủ tướng quân.”
Khách nhân Ất tiếp lời: “Đúng vậy. Sau chuyện đó xảy ra không ngờ vẫn dám đi ra đường cũng không sợ bị người ta chê cười hay sao?”
“Đáng tiếc thật đấy, đường đường là thiên kim tiểu thư danh gia vọng tộc, chỉ trong một đêm mà thanh danh không còn, không biết có ai dám cưới hay không?”
“Xì, người đẹp như thế không làm chính thất thì làm thiếp cũng được mà. Chẳng qua là người ta mắt cao hơn đầu có chịu chấp nhận hay không thôi.”
Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!