Cái bang, đợi ta
Chương 3: Bách bệnh thần đan
Mạc Vĩnh Thiên bất đắc dĩ gọi lại một lần nữa: “Tiểu huynh đệ. Tiểu huynh đệ, mau tỉnh lại đi, mặt trời đã cao ngang đỉnh đầu.”
Lúc này Lâm Tử mới chậm rãi tỉnh. Nhìn thấy nam tử trước mắt giật mình một cái lập tức nhảy ra đến cửa dáng vẻ mười phần đề phòng.
“Người là kẻ nào, tại sao lại nhân lúc tiểu gia ta không để ý mà lẻn vô địa bàn của ta hả?”
Gân trên trán Mạc Vĩnh Thiên giật giật hai cái, im lặng.
Lâm Tử giống như nhớ ra gì đó, vỗ trán: “Ai da, ngươi là người tối qua phải không? Ngại quá nhất thời quên mất.” nói rồi quay về chỗ cũ ánh mắt không ngừng đánh giá nam nhân trước mắt, tuy có có hơi nhếch nhác nhưng mà… đích thực là mỹ nam nhân nha.
Nước miếng không kìm được lại bắt đầu chảy.
Từ bé đến giờ tiểu gia ta còn chưa có gặp qua nam nhân nào đẹp mắt thế này, so với nữ nhân chỉ có hơn chứ không có kém. Thân là một nữ nhân chính hiệu, ta thực hổ thẹn!!!
Khóe miếng Mạc Vĩnh Thiên co quắp.
“Đêm qua có phải tiểu huynh đệ đã cứu tại hạ?”
Lâm Tử gật đầu thật mạnh, vừa nói vừa gãi cái đầu rối nùi mà chính nàng cũng không nhớ là bao lâu rồi chưa gội.
“Đúng vậy, lúc đó ta vô tình đi qua con hẻm không may vấp phải huynh, làm đầu ta sưng một cục lớn, nhưng ta là người rộng lượng thấy huynh bị thương cũng không so đo, dùng sức chính trâu hai hổ mới đưa được huynh về đây.” Lâm Tử kể lể dáng vẻ rất chi là vô tội.
Cơ mặt Mạc Vĩnh Thiên co rút mãnh liệt.
“Đệ ở đây một mình sao? Còn có ai khác không?”
“Chỗ này chính là địa bàn của ta, còn có thể có người nào nữa chứ.”
Cách nói chuyện của người này khiến Mạc Vĩnh Thiên không khỏi cau mày. Có điều người này một thân y phục rách nát, thân hình nhỏ bé gầy guộc, có khó đoán người này là một tiểu khất cái.
Vấn đề chính là một khất cái làm sao có thể giải được độc trên người hắn?
“Cậu biết y thuật sao?”
Lâm Tử lắc đầu nguầy nguậy. Hai đầu lông mày Mạc Vĩnh Thiên muốn dính chặt vào nhau.
“Vậy cậu cứu ta bằng cách nào?”
Nói đến vấn đề này, Lâm Tử lập tức ra vẻ thần bí móc trong ngực ra một viên đan dược: “Nói đến chuyện này phải kể đến báu vật ở trong tay ta. Không biết huynh đã qua ‘bách bệnh thần đan’ hay chưa?”
Mạc Vĩnh Thiên lắc đầu.
Lâm Tử ra hiệu cho Mạc Vĩnh Thiên ghé tai lại gần.
“Đây là do một vị cao nhân tặng cho ta. Ông ấy nói thứ này có thể chữa được bách bệnh trên đời, chính là báu vật hiếm có khó tìm.” Nói đến đây Lâm Tử chợt bĩu môi. “Nhưng mà ông ấy chỉ cho ta ba viên thôi, ta xin thêm nhưng là ông ấy nhất quyết không cho. Ta vốn không muốn dùng nhưng mà ta thấy huynh hơi thở mong manh cho nên mới đem cho huynh dùng. Mà ta nói, huynh nhất định không được nói cho người khác biết đâu đấy.”
Mạc Vĩnh Thiên: “…” Ngốc như vậy…
Một khắc trước hắn còn nghi ngờ người này tìm cách tiếp cận hắn, nhưng có lẽ hắn nhầm to rồi. Hắn không muốn hỏi về nguồn gốc của đám thuốc lá ở trên vai hắn nữa…
Mạc Vĩnh Thiên ở lại ngôi miếu hoang dưỡng thương ba ngày, vết thương trên vai đã không còn đáng ngại, cũng không thể ‘mất tích’ lâu hơn được nữa.
“Lâm Tử, đệ có muốn đi theo ta không?”
Ba ngày ở cùng nhau Mạc Vĩnh Thiên biết được Lâm Tử mất cha mẹ từ nhỏ, từ đó đến giờ lưu lạc khắp nơi ăn xin bữa no bữa đói, có lẽ vì vậy nên thân thể rất gầy, cảm giác như một cơn gió có thể thổi bay vậy.
Lâm Tử nghe thấy lời đề nghị này, đôi mắt đen tròn lúng liếng quan sát Mạc Vĩnh Thiên một lượt từ đầu đến chân lại từ chân đến đầu.
Mấy ngày nay đồ ăn đều là hắn đưa bạc cho nàng đi mua, tức là người có tiền. Gương mặt tuấn tú không tì vết. Nếu như nàng đi theo hắn vậy thì mỗi ngày không chỉ có cơm ăn còn có thể bổ mắt nha. Chuyện có lãi như thế… đương nhiên phải đồng ý rồi.
Trong lòng Lâm Tử thầm cười gian xảo gật đầu ngay lập tức.
Vì vậy, khất cái lang thang Lâm Tử nay đã có cái cọc là Mạc Vĩnh Thiên.
Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!