Cuối cùng tôi cũng không thay đổi được thói quen run rẩy khi nhìn thấy Thẩm Diên Tri.
Cho dù tôi đã ngủ cùng anh trên một chiếc giường suốt ba tuần.
Không ai giúp tôi, mẹ tôi biết Thẩm Diên Tri có thân phận như vậy thì chỉ biết thắp hương tạ ơn tổ tiên.
Hình như Thẩm Diên Tri lại đổi xe, hàng ghế sau của chiếc xe này rất lớn.
Nhưng tôi không thích xe có không gian hàng ghế sau rộng.
Tấm chắn ở giữa dâng lên, không ai biết tôi và ở anh ở sau sẽ làm gì.
Nhưng hôm nay Thẩm Diên Tri im lặng hơn ngày thường.
Có lẽ là do tôi vẫn luôn run rẩy, dù nhiệt độ trong xe đã tăng cao nhưng tôi vẫn run không ngừng.
Anh kéo tôi vào lòng, hoàn toàn không để ý đến phản ứng của tôi.
“Khanh Khanh, em sợ hãi như vậy sao?”
Tiếng nói nhỏ nhẹ của anh tiến vào trong tai, anh biết rõ tôi như vậy là vì ai.
“Lát nữa anh mang em đi chọn áo cưới, được không?”
Tôi cố gắng kiềm chế rung động trong lòng, nhưng vẫn bật cười châm chọc.
Ai có thể nghĩ đến, người từng bước đẩy tôi xuống vực sâu.
Lại là người đang ôn tôn nhỏ nhẹ muốn dẫn tôi đi chọn áo cưới?