Tiệm áo cưới Thẩm Diên Tri dẫn tôi đi xem ở trong một biệt thự tư nhân.
Đèn thủy tinh chiếu ra ánh sáng ngọc, chiếu rọi từng bộ váy cưới mặc trên ma nơ canh khiến nó càng thêm rực rỡ.
Tôi không có tâm trạng nhìn ngắm, cũng không có tâm trạng đi chọn.
Để mặc Thẩm Diên Tri nói chuyện với nhà thiết kế, tùy ý lựa chọn kiểu dáng cho tôi.
Cũng không quan tâm trợ lý đo kích thước cơ thể.
Tôi càng có hứng thú với vườn nhỏ ở phía sau nhà hơn.
Vì thế khi bọn họ nói chuyện, tôi đã xách váy đi ra con đường nhỏ ngoài vườn sau.
Sau vườn hoa có một cánh cửa, như là đi qua nơi đó là tôi có thể đi tới tự do.
Thật ra, tôi từng nghĩ đến chuyện chạy trốn vô số lần.
Nhưng khi cố lấy dũng khí bỏ chạy, tôi mới chán nản phát hiện mình đã không còn chỗ nào để đi.
Mẹ tôi vô cùng hy vọng tôi có thể kết hôn với Thẩm Diên Tri, bà ấy nắm tay tôi, nói tôi đừng làm vậy.
Tôi ngồi ở rìa ao, cho đến khi Thẩm Duyên Tri đi đến bên cạnh sau khi đã nói chuyện xong.
“Nghĩ gì vậy em?”
Rất nhiều khi Thẩm Diên Tri đều là như vậy, cao cao tại thượng.
Vì thế tôi giơ cổ tay ra cho anh xem.
Trên cổ tay có một vết sẹo nho nhỏ màu hồng.
Là vết thương hình tròn, bên ngoài có một tầng nhăn như sóng nước.
“Anh xem, đây là tàn thuốc của anh làm bỏng.”
Cái tôi nói là khi học cấp ba, vào một ngày không còn nhớ rõ, tâm trạng của anh không tốt nên đã kéo tôi đến góc tường, sau đó dụi tàn thuốc vào chỗ này.
Rất đau rất đau, đau đến mức tôi đã quên mất sau đó anh còn làm cái gì.
Anh rũ mắt nhìn tôi một lúc lâu, sau đó ngồi xổm xuống trước mặt tôi.
Cho dù tôi hoàn toàn không muốn thừa nhận, nhưng khuôn mặt của Thẩm Diên Tri thật sự hoàn mỹ.
Hoàn mỹ như một bức tượng thần Hy Lạp cổ được điêu khắc từ một nhà điêu khắc tiếng tăm.
Nếu anh dùng đôi mắt dịu dàng ấy nhìn người khác, có lẽ ai cũng sẽ chết chìm trong đó.
Nếu không thì tại sao Kinh Thánh phương Tây luôn nói ma quỷ lúc nào cũng có khuôn mặt có thể mê hoặc lòng người.
Ánh lửa lay động, anh châm một điếu thuốc ngay trước mặt tôi.
Tôi run lên theo bản năng, chỉ sợ tàn thuốc rơi xuống tay mình.
Nhưng giây tiếp theo, anh lại nhẹ nhàng ấn điếu thuốc đang cháy đỏ lên cổ tay mình.
Vị trí giống của tôi.
Anh im lặng nhìn tôi: “Dễ chịu hơn chút nào không, Khanh Khanh?”
“…”
Tôi rũ mắt, khói bụi tan đi, miệng vết thương mới vô cùng chói mắt.
Anh đột nhiên kéo tôi vào lòng.
“Khanh Khanh, nếu có thể phân một phần nỗi đau của em cho anh thì tốt rồi.”
Đom đóm mùa hè bay lên khỏi mặt hồ, tôi nhìn chằm chằm ánh trăng gợn sóng.
“Thẩm Diên Tri, rõ ràng anh biết, nỗi đau này là anh mang đến cho tôi.”
Cơ thể anh hơi cứng lại, sau đó anh khẽ vuốt tóc tôi.
“Vậy anh chuộc tội, được không?”