Cái Thùng Cơm Sát Vách - Chương 16: Mua thức ăn
× Để đọc chương tiếp theo ấn vào nút (DS Chương) để chọn chương cần đọc hoặc ấn vào Chương Tiếp / Tiếp ở trên và phía dưới cùng trang.    

trước tiếp
131


Cái Thùng Cơm Sát Vách


Chương 16: Mua thức ăn


Chỉ rẽ qua núi Ngọc
Tuyền là có thể nhìn thấy bờ rào với những rặng cây ăn quả trồng ven
núi, bên trong còn trồng rất nhiều hoa đằng tử lúc này đang nở rộ cả một góc trời. Màu tím thẫm của những nhành hoa không thể chịu nổi cô đơn,
men theo bờ rào lan cả ra ngoài, đang đung đưa trong làn gió nhẹ, như
một thác nước màu tím đậm hay một màn pháo hoa mỹ lệ không bao giờ lụi
tắt. Tuy rằng đã qua tuyến đường này vô số lần, nhưng Lam Sam vẫn cảm
thấy kinh diễm như lần đầu tiên, cô luôn miệng tấm tắc khen ngợi.

Trong khi cô ngắm hoa, anh lại ngắm cô.

Xe mui trần mang đến một tầm nhìn vô cùng thoáng đãng, thu toàn bộ quang
cảnh đất trời vào tầm mắt. Hôm nay, thời tiết sáng sủa, vào thời khắc
này mặt trời đã ngả dần về đằng Tây, ánh dương đã không còn chói lóa như lúc chính ngọ mà hây hây như một mỹ nữ da mỏng má đào vừa dịu dàng vừa
nội liễm lại như ẩn ẩn đưa tình. Thiên không cũng đã bày bố xong, đã bắt đầu đến lúc để phơi bày màn hào quang diễm lệ.

Ánh tà dương, vầng hào quang, hoa cỏ và cả mỹ nhân.

Một cơn gió mạnh thổi qua cuốn mái tóc tung bay để lộ cằm và cổ cô, thật
đẹp như tạc, mang vẻ yếu ớt tựa như chiếc bình sứ trắng vừa chạm nhẹ có thể vỡ bất cứ lúc nào. Tống Tử Thành sửng sốt khi thấy yết hầu cô hơi
hơi nhảy lên khiến phiêu đãng nhân tâm.

Lam Sam quay lại, nhìn thấy Tống Tử Thành đang nhìn cô, cô càng hoảng sợ, hai mắt trợn to:

– Đại ca, anh nhìn tôi làm gì, nhìn đường đi!!!!

Tống Tử Thành chợt phanh xe, bánh xe hình giọt nước mài trên đường rồi dừng
lại trong tư thế một con cá mập đang chờ trực chiến.

Lam Sam vỗ vỗ ngực, ai oán nhìn anh. Người này, thật không đáng tin cậy!

Tống Tử Thành cảm thấy mình TM đúng là có bệnh, bị cô trợn mắt anh lại nghiễm nhiên không thể ngăn được cảm giác hưng phấn.

Dù sao đối với khách hàng, Lam Sam vẫn thấy ngại ngùng khi lỡ lời mắng
người ta. Nhưng hôm nay anh ta tác oai tác quái không nể mặt cô chút
nào, sắp đến giờ tan tầm mới đến thử xe cô có thể nhịn, chạy xe trên
đường còn dám phân tâm, cả người cả xe đều do cô mang ra ngoài, vạn nhất có chuyện gì xảy ra, cô có đến 28 cái thận cũng không thể bán đi mà đền nổi đâu!

Tống Tử Thành nhìn dòng thác nước tím biếc bên ngoài xe, đột nhiên hỏi :

– Lam Sam, em cảm thấy chiếc xe này thế nào?

Lam Sam còn có thể nói gì khác:

– Một chữ, tốt!

Anh thu hồi tầm mắt, chăm chú nhìn ngắm gương mặt cô, rồi chậm rãi nói:

– Anh tặng em một chiếc em thấy sao?

Lam Sam:

– …

Cô đột ngột xoay người tiến sát vào gần anh.

Tống Tử Thành hơi nhếch khóe miệng, anh ngồi bất động ở ghế lái, trấn tĩnh
nhìn cô đang nhích mỗi lúc một gần hơn hơn. Khoảng cách của hai người
càng gần cho đến khi hai khuôn mặt chỉ cách nhau trong gang tấc.

Sau đó cô dừng lại bất động.

Tống Tử Thành rất ăn ý, anh nghiêng người về phía trước, cúi thấp đầu xuống định hôn cô.

Đáng tiếc, chỉ còn cách 1cm anh đột nhiên ngừng lại.

Không phải anh không muốn cử động mà là bị ngăn cản không thể đạt được ý muốn.

Tống Tử Thành cúi đầu, anh thấy bên trái xương quai xanh của mình đang đặt
một ngón tay. Ngón tay trắng nõn nà vô cùng thanh thoát nhưng lực đạo
lại thập phần, đâm vào đúng chỗ hiểm, từ vị trí đầu ngón tay là trung
tâm có một sự đau đớn dần lan nhẹ, tuy không quá mãnh liệt nhưng vừa đủ
để khóa cứng anh lại, không cho anh tiếp tục ý đồ của mình.

Lam Sam nhìn chằm chằm vào mắt anh, nghiến chặt răng để không phát hỏa mà đánh anh. Cô chỉ nói từ tốn:

– Tống Tử Thành, anh có phiền không?

Tống Tử Thành nhìn cô, không buồn không khách khí:

– Em có thể đưa ra một cái giá.

Lam Sam càng tức giận tăng lực ở ngón tay, hùng hổ đâm anh, đến khi thấy anh nhíu mày, cô nói:

– Lần trước hình như tôi quá hàm súc nên tổng giám đốc Tống nghe căn bản vẫn
chưa hiểu nhỉ. Có câu nói : “Một nghề cho chín còn hơn chín nghề.” ,
nghiệp vụ chính của tôi là bán xe, ngài muốn tôi bán thân, nhưng thật
ngại quá tôi lại không thành thạo nghiệp vụ này nên không thể đáp ứng
ngài. Đã rõ ràng chưa?

Tuy bị cô đâm rất đau, nhưng Tống Tử Thành vẫn không muốn lùi về phía sau. Anh thích khoảng cách hiện tại, như vừa cúi đầu là có thể chạm vào cơ thể cô. Anh nói:

– Tôi cho rằng, sở dĩ chưa đạt cam kết là bởi vì giá chưa đủ cao.

Lam Sam cuối cùng cũng tức giận đển không thể kiềm chế được thêm, cô gật đầu một cái, trả lời anh một cách hào phóng:

– Được rồi, chúng ta bàn về giá cả nhé. Đến đây nào, xuống xe nói chuyện. –
Vừa nói, cô vừa tự xuống xe trước lại còn đi vòng sang bên ghế lái, chỉ
tay ngoắc anh: – Xuống đây.

Tống Tử Thành cũng xuống xe.

Lam Sam móc ra hai xu lẻ, chỉ về phía trước mặt:

– Từ chỗ này đi bộ thêm 1km là có thể thấy một trạm xe buýt , ở đây có hai
xu, nhỡ đến bến đỗ anh còn đủ để đổi xe một lần nữa. Mau về ăn cơm với
con đi.

Cô nhét hai xu tiền cho anh, thế nhưng anh phản ứng lại khiến chúng bay lên rồi rơi xuống đất, nặng nề chạm vào cửa xe.

Tống Tử Thành cảm thấy không ổn:

– Lam Sam, em chờ một chút.

Lam Sam thầm nghĩ, tôi có mà chờ ông tổ nhà anh.

Như một con quái vật khổng lồ, chiếc R8 lao nhanh như một con báo trên đường.

Tống Tử Thành đứng yên tại chỗ, nắm chặt hai xu tiền đang lạo xạo một cách
mất trật tự , cắn răng nghiến lợi nhìn hình bóng đang dần dần khuất xa
cuối con đường.

***…..

Ngày thứ hai kế tiếp Lam Sam lại được nghỉ. Cô ngủ thẳng một mạch từ sáng sớm cho đến tối mịt, đột nhiên nghe thấy tiếng gõ cửa.

Cốc cốc… đông, tiết tấu rất nhịp nhàng.

Lam Sam vờ như không nghe thấy, chùm chăn kín đầu, ngủ tiếp.

Người nọ vẫn rất kiên nhẫn, vừa gõ vừa nói:

– Lam Sam, mở cửa.

Giọng nói không quá to, nhưng vẫn đủ để rơi vào lỗ tai cô.

Lam Sam giận dữ, nhùng nhằng rời giường đi ra cửa, mở cửa “Cạch” một tiếng, đứng trợn mắt đối diện Kiều Phong:

– Làm gì thế?

Kiều Phong làm như không thấy vẻ bực tức vì ngái ngủ của cô, vẫn từ tốn:

– Theo tôi đi mua thức ăn.

– Không đi, tôi muốn ngủ tiếp.

– Hôm qua cô đã nhận lời với tôi rồi.

Lam Sam lật một bên mắt:

– Hôm qua làm sao tôi biết anh đi sớm thế này, bây giờ là mấy giờ rồi?

Kiều Phong giơ đồng hồ lên xem, chăm chú đáp:

– Bảy giờ một phút.

Lam Sam vò đầu nắm tóc:

– Tôi mặc kệ, tôi muốn đi ngủ.

– Được, vậy cô cứ ngủ đi, còn tôi sẽ tiếp tục gõ cửa nhà cô.

– … – Sao trên đời có kẻ vô sỉ thế này.

Lam Sam vô lực dựa vào cửa:

– Anh đẹp trai ơi, tôi còn chưa ăn sáng, anh đi trước đi, một lát nữa tôi sẽ đến tìm anh, ngoan nào.

Câu nói này vừa đúng với mong muốn của Kiều Phong:

– Được, bây giờ tôi làm bữa sáng cho cô, cô rửa mặt đi, 15 phút nữa sang nhà tôi.

Lam Sam không hề nghi ngờ rằng nếu cô không đi, nhất định Kiều Phong sẽ lại tiếp tục đứng gõ cửa nhà cô. Cô hơi hối hận vì hôm qua đã nhận lời anh. Vốn là cô cảm thấy hổ thẹn trong lòng vì cứ ăn không uống không ở nhà
anh cho nên định ôm đại nghiệp mua tức ăn, nhưng Kiều Phong chê bai tiêu chuẩn của cô đòi dạy dỗ cô nên mới sáng sớm hôm nay cô đã bị anh ta
hành hạ thảm thiết như thế này.

Hôm nay là ngày nghỉ nên cô
không cần trang điểm, cũng không thay quần áo, bớt việc nào hay việc ấy, đúng 15 phút đồng hồ sau có mặt ở nhà Kiều Phong.

Bữa sáng vẫn dĩ nhiên là rất ngon, tên tiểu tử này năng suất vẫn rất cao.

Một cốc trà chanh, hai cái bánh mì một quả trứng chiên, còn thêm vài ngọn xà lách, còn có,… ặc … đậu phộng?

– Theo tư liệu, cô có thể ăn. – Kiều Phong giải thích.

Lam Sam giơ bánh mì lên, có phần mơ màng:

– Không phải cho lung tung đậu phộng vào à?

Dĩ nhiên không phải. Kiều Phong đem đậu phộng nhét vào bánh mì, sau đó kẹp thêm xà lách và trứng gà, rồi đưa cho cô:

– Nếm thử đi.

Đây là sự phối hợp kiểu gì đây nhỉ ! Lam Sam đen mặt thấp thỏm cắn một cái.

Gì cơ? Rất ngon nhé!

Kế tiếp cô điên cuồng giải quyết sạch sẽ bữa sáng.

Sau bữa điểm tâm Lam Sam lẽo đẽo theo Kiều Phong đi chợ sáng. Đôi nam thanh nữ tú này qúa chói sáng nên các bác gái trong chợ đều phải quay đầu lại nhìn. Tuy ánh mắt họ đều thiện ý nhưng vì bị nhiều người vây lại nhìn
trần trụi khiến Lam Sam cảm thấy hơi ngượng ngùng. Cô sờ sờ gáy, nhìn
Kiều Phong đang đứng bên cạnh vẫn bình tĩnh như thường.

Lam Sam
cảm thấy tố chất tâm lý Kiều Phong có thể so sánh mạnh mẽ ngang với kim
cương, cô nhận ra qua mấy ngày nay chưa bao giờ Kiều Phong nổi giận hoặc hoảng hốt. Đối mặt bất kể với kích thích gì anh đều vẫn giữ được vẻ vân đạm kinh phong, cái kiểu đã đạt đến cảnh giới “ Thiên hạ trầm trồ chỉ
là muỗi.” ấy.

Kiều Phong vẫn ghi nhớ rõ mục đích của chuyến đi
này, anh dẫn Lam Sam đi từng hàng để nhận diện từng loại thực phẩm, vừa
đi anh vừa giải thích. Anh phát hiện ra Lam Sam ngu ngốc đến không thể
ngu ngốc hơn được nữa, cô gái này chọn thức ăn theo tiêu chí “Càng to
càng tốt” , cà chua càng to càng tốt, dưa chuột càng to càng tốt, đậu
đũa càng to càng tốt…. Kiều Phong nghiêm túc giải thích cho cô phân biệt sự khác biệt giữa “to”, “chín”, và “tươi” , cùng với những dấu hiệu để
phân biệt các loại thực phẩm khác nhau. Cô nghe từ tai này qua tai khác, sau này cô rất thẳng thắn trực tiếp dấn thân vào các cuộc cò kè mặc cả, càng đánh càng hăng. Quả thực, không có chí tiến thủ, không học vấn
không nghề nghiệp, làm việc cũng không đàng hoàng!

À, cô thậm chí có ngu ngốc đến mức ngay đến tên của các loại thức ăn cô toàn nhớ lẫn
nhớ lộn. Cô lúc nào cũng nhầm nấm rơm thành nấm hương, nấm hương thì gọi là nấm mỡ, Kiều Phong nhắc nhở vài lần như cô vẫn không sửa được, anh
thực sự bực đến đau trứng rồi. Hơn nữa, đã thế còn đòi hỏi hết cái này
đến cái nọ, đòi ăn tôm bóc vỏ hấp xả, canh củ từ nấu xương… ha ha ha ,
ăn ăn ăn, mua mua mua!

Kiều Phong thả một túi nấm vào rổ đồ ăn,
rồi dẫn Lam Sam đi mua xương ống. Một tay Kiều Phong đẩy xe thức ăn,
trên xe đầy ắp các túi đồ, trong đó có một túi rau cần vì quá dài nên lộ ra phần ngọn xanh mượt, mỗi lần xe xóc lại khẽ nảy lên.

Lam Sam tay không đi bên cạnh Kiều Phong.

Lúc về khi đi ngang qua một nhà trẻ, trước cổng có bán kẹo bông, vài bạn
nhỏ khóc khóc mếu mếu không chịu đến trường nên bố mẹ chúng đành phải
mua kẹo bông để dỗ dành, gần như đứa nào sau đó cũng được dỗ ngoan
ngoãn.

Kiều Phong đứng lại trước một xe kẹo bông.

Lam Sam nói:

– Tôi không ăn cái này đâu. – Trông nó còn to hơn cả người ấy chứ.

Kiều Phong nhìn chiếc máy đang xay đường thành từng tia một cách mạnh mẽ, cứ hết vòng này sang vòng khác, càng lăn càng lớn hơn, anh không hề ngẩng
đầu lên mà đáp:

– Không phải mua cho cô.

– Cho
Schorodinger ? – Lam Sam lại hỏi, hỏi xong lại tự xoa cằm, ngạc nhiên
nói: – Schorodinger mà ăn kẹo bông sao? Tôi chưa từng nhìn thấy động vật ăn kẹo bông bao giờ nhé. – Nói đến đây, cô bỗng nhiên kinh ngạc đến
trợn tròn hai mắt, nhìn Kiều Phong một cách khó tin: – Không phải là cho anh chứ?

Kiều Phong không phủ nhận.

– Haha ha ha ha… Trẻ con ấu trĩ!

Kiều Phong cũng hiểu rằng một người đàn ông đã trưởng thành như anh mà cầm
một cây kẹo bông thì quả thật trông rất trẻ con, ngay sau đó anh quyết
định bắt Lam Sam cầm giúp anh, về đến nhà anh sẽ ăn.

Lam Sam:

– …..

Cô thất thần cầm một cây kẹo bông lẽo đẽo sau lưng Kiều Phong, cây kẹo
bông rất to, còn to hơn cả đầu cô, như một đám mây trắng tuyệt đẹp.
Đường tiếp xúc với không khí nóng tản ra một hương thơm đậm đặc mùi
đường cháy, Lam Sam không kìm được mà hít sâu một hơi, trong lòng lại
cảm thấy nôn nao.

Một lát sau, cuối cùng cô lại liếm một cái.

Cô xin thề cô đã cố gắng hết sức để nhịn, nhưng rất tiếc là cô không nhịn được nổi nhé…

Kiều Phong vẫn đi phía trước, Lam Sam không chủ động nói chuyện với anh nên
suốt quãng đường anh đều trầm mặc. Về đến nhà, anh quay đầu nhìn Lam
Sam, anh nhận ra cây kẹo bông của mình chỉ còn lại mỗi cái que.

Chuyện xấu đã lộ rồi, không thể nhịn được hơn.

Chưa có ai yêu thích truyện này!
× Chú ý: Ấn vào MENU chọn D/S TRUYỆN ĐANG ĐỌC hoặc ấn vào biểu tượng CUỘN GIẤY ở trên cùng để xem lại các truyện bạn đang đọc dở nhé.    

Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!


 BÌNH LUẬN TRUYỆN