Cái Thùng Cơm Sát Vách - Chương 17: Đi dạo phố
× Để đọc chương tiếp theo ấn vào nút (DS Chương) để chọn chương cần đọc hoặc ấn vào Chương Tiếp / Tiếp ở trên và phía dưới cùng trang.    

trước tiếp
121


Cái Thùng Cơm Sát Vách


Chương 17: Đi dạo phố


Lam Sam ăn sạch sành sanh cây kẹo bông của Kiều Phong.

Kiều Phong nhìn cô bằng ánh mắt của những kẻ thù giai cấp đối địch, khiến cô chột dạ. Anh chân thành nói với cô:

– Tôi cảm thấy nhân phẩm cô có vấn đề.

– Khụ – Lam Sam nhẹ nhàng choàng lấy vai anh: – Anh à, anh à , lần sau tôi sẽ mua đền cho anh mà.

Kiều Phong nghiêng người sang một bên để tránh nhé bộ móng vuốt dính đầy đường của cô.

Lam Sam sử dụng toàn bộ nhãn lực phi thường nhất có thể của mình để cướp
lấy xe đẩy hàng trên tay anh, tự đi vào nhà, vừa đi vừa nói:

– Được rồi được rồi, tôi sai rồi…. Tôi đi rửa rau ngay.

Kiều Phong vẫn đi theo sau cô, nhất định không chịu buông tha:

– Cô không chỉ ngu ngốc, mà nhân phẩm cũng không tốt nữa, tôi xin có kiến nghị là cô nên đi cải tạo toàn bộ đi.

Lam Sam giận dữ:

– Ý anh có phải tôi nên chui lại vào bụng mẹ tôi không đấy?

– Không phải. – Kiều Phong lắc đầu: – Ý tôi là cô hẳn nên quay về trường để giáo dục lại từ đầu.

– Toàn chuyện bé xé ra to. – Cô lừ mắt.

– Cô có thể xin vào học lớp của tôi. – Vừa được mở mang kiến thức, lại còn
có một vị giáo sư giàu đạo đức dìu dắt cô nữa. Kiều Phong cảm thấy đề
nghị này vô cùng phù hợp với cô.

Lam Sam run lên:

– Đầu óc tôi chưa có bệnh đâu.

Kiều Phong khẳng định đề nghị này không tồi, nên không cho cô được quyền
quyết định, anh vuốt cằm, khinh khinh phiêu phiêu buông một câu đầy tính uy hiếp:

– Không đến lớp học, cô đừng mơ được ăn cơm tôi nấu.

Lam Sam:

– ….

Có câu nói “ Sinh mệnh là đáng quý, tự do cũng rất đáng giá, phú quý bất
khả kháng, không thể khuất phục cường quyền, người thanh liêm quyết
không ăn xin…” cho nên đương nhiên cô đồng ý không chút do dự !

Dù vậy, sự thỏa hiệp của cô cũng chưa đủ để xoa dịu sự bất mãn của Kiều Phong đối với cô, cho nên cô vẫn phải rửa rau.

Kiều Phong tỏ ra không hề hài lòng đối với phong cách rửa rau đầy tục tằng
của cô, thường sau mỗi lần cô rửa anh đều phải rửa lại thêm một lần nữa.

Sau khi rửa sạch củ từ, Lam Sam rửa lại một nước, dùng dao gọt sạch phần
vỏ, sau đó rửa lại rồi mới đưa cho Kiều Phong. Sau đó cô liền ra khỏi
bếp.

Chỉ trách là cô lại sờ tay lên mặt.

Rất nhanh, cô
phát hiện mặt mình hơi ngứa, cô gãi vài cái, kết quả là càng gãi càng
ngứa, cô sợ cứ gãi thế này thì khuôn mặt mình bị tàn phá hết nên dùng
hai tay đè nên mặt nhẹ nhàng xoa xoa nắn nắn…

A a a a a a a a a a , ngứa chết mất!

Lam Sam rất sợ hãi, cô không biết chuyện gì đã xảy ra, hôm nay cô mới chỉ
bôi kem dưỡng da, căn bản không hề trang điểm, sao mặt cô lại ngứa đến
thế này?

Có phải là bị trúng độc rồi không?

Cô kêu lên một tiếng thảm thiết, chạy vào bếp, vừa khóc nức nở vừa nói:

– Kiều Phong Kiều Phong, tôi vừa bị trúng một chất độc kỳ lạ, tôi không còn sống được bao lâu nữa!

Kiều Phong bị cô dọa sợ đến mức suýt cắt vào tay, anh đặt dao xuống, quay lại nhìn cô:

– Bị sao vậy?

– Tôi không biết, có thể là trong kẹo bông có độc. – Lam Sam vừa nói vừa xoa
mặt. – Bây giờ tôi thấy ngứa chết mất, anh xem xem, có phải khuôn mặt
tôi đang bắt đầu bị hủy dung rồi không?- Hai tay cô vẫn che mặt, xoa
càng lúc càng nhanh, thật giống y như cha của Schorodinger.

Kiều Phong đột nhiên giật tay cô ra:

– Đừng nhúc nhích!

Vì quá nhanh nên lực tay của anh hơi mạnh, kéo cả người cô lảo đảo suýt
lao vào người anh. Hai bàn tay của cô đều bị anh nắm chặt kéo sang hai
bên, tư thế này khiến cô giống như một con chim nhỏ đang chuẩn bị giương cánh bay lên, lao vào lòng anh.

Hơn nữa vì khoảng cách giữa
hai người quá gần, Lam Sam vừa ngẩng đầu lên nhìn Kiều Phong đã cảm
thấy rất giống tư thế của một nụ hôn.

Ặc…

Kiều Phong cúi
xuống nhìn khuôn mặt Lam Sam , qua các dấu hiệu cho thấy da mặt cô mới
chỉ bị gãi lên hơi đỏ. Anh nhẹ nhàng lắc đầu, hơi bất đắc dĩ:

– Ai cho cô sờ lên mặt?

Khuôn mặt anh cách cô thật gần, gần một khuôn mặt đẹp đẽ ngay trong gang tấc
khiến cô ngỡ ngàng mà quên mất vết thương trên mặt, cô đáp:

– Tôi… cái này… anh cũng đâu có nói là không được sờ đâu!

Kiều Phong đang định nói rồi lại thôi, đến cuối cùng chỉ có thể nói lên một đạo lý:

– Đồ ngốc.

Lam Sam không được tự nhiên:

– Có thể buông tay ra trước được không.

Kiều Phong liền buông tay cô ra, anh quay lại lấy bình dấm trắng, đổ ra một
lượng khoảng nửa nắp bình, rót vào trong ấm nước. Cô vẫn chưa thể giải
thích nổi:

– Rốt cuộc là có chuyện gì đã xảy ra?

Kiều Phong đang định trả lời, quay lại thấy cô đang đưa tay lên sờ mặt, anh lại mắng:

– Dừng tay lại.

Lam Sam rụt đầu rụt cổ, thè lưỡi.

– Dưới vỏ củ từ có một lớp nhựa, khi tiếp xúc với da người sẽ gây ra dị ứng
gây viêm da, nhưng không kéo dài. Cô yên tâm, sẽ không ảnh hưởng xấu đến khuôn mặt đâu. – Kiều Phong chỉ vào bình nước đã được pha giấm trắng: – Dùng giấm trắng để rửa sạch mặt, độ chua trong đó có tác dụng trung
hòa, giảm bớt cảm giác ngứa, cô thử xem.

Lam Sam lon ton nịnh bợ:

– Thật uyên bác.]

Kiều Phong đáp lễ:

– Thật vô dụng.

Lam Sam liền không thèm để ý đến anh, cúi đầu rửa mặt rửa tay. Kiều Phong
vẫn đứng sau lưng nhìn cô bằng một ánh mắt dành cho một kẻ ngốc nghếch,
nhưng anh luôn kiên nhẫn chờ bằng được cho đến khi cô rửa sạch xong,
không còn kêu ngứa nữa anh mới quay lại bếp tiếp tục nấu cơm.

Đã
ăn vụng mất kẹo bông của anh thì cứ tự làm tự chịu đi nhé, có lẽ đó
chính là quả báo dành cho cô. Kiều Phong vừa đi vừa nhớ lại dáng vẻ chật vật của Lam Sam, tâm trạng anh trở nên vui vẻ, khẽ cúi đầu vô thức mà
giương cao khóe miệng.

…..****…..

Sau bữa cơm trưa, Kiều
Phong hỏi cô xem chiều nay có thời gian không. Lam Sam hỏi có chuyện gì
thì Kiều Phong bèn giải thích với cô rằng. Hóa ra là cuối tuần này anh
sẽ có một báo cáo quan trọng cần phải ăn mặc trang trọng một chút, mà
mấy bộ âu phục của Kiều Phong đều bị Schorodinger nghịch hỏng hết rồi
nên hôm nay anh định ra ngoài mua vài bộ. Anh cảm thấy Lam Sam với quan
điểm của một người bình thường có thể cho anh một vài lời khuyên.

Lam Sam tổng kết toàn bộ mục đích của anh chỉ bằng một câu nói:

– Không phải ý anh chỉ là muốn tôi cùng anh đi dạo phố mua sắm quần áo thôi chứ gì, dài dòng!

Cô vốn chẳng có chuyện gì làm, ngay sau đó vui vẻ đồng ý. Không chỉ vậy cô còn gọi Tiểu Du Thái đến cùng vừa hay có thể nhân cơ hội này để Tiểu Du Thái thuyết phục Kiều Phong trở lại. Không biết nha đầu này có đủ công
lực hay không đây.

Hôm nay Tiểu Du Thái đang ở công ty, cô nói
với các đại tỷ rằng được Kiều đại thần gọi, đại tỷ đứng đầu lập tức phê
chuẩn cho cô ra ngoài, chỉ sợ Kiều đại thần đổi ý.

Hai người định đến Kim Dung Nhai, nếu đi bằng tàu điện ngầm thì không cần đổi trạm mặc dù vẫn phải xuống xe đi bộ thêm một đoạn. Lam Sam mượn cơ hội này than
thở với Kiều Phong:

– A, có một cái xe vẫn thuận tiện hơn nhiều.

Kiều Phong vờ như chưa hề nghe thấy.

Lam Sam hỏi Kiều Phong dự định mua âu phục hết khoảng bao nhiêu tiền, dựa
vào đó cô sẽ chọn cho anh thương hiệu phù hợp. Kết quả là Kiều Phong trả lời:

– Tôi không dự toán.

Lam Sam há hốc mồm:

– Không có tiền còn đòi đi mua quần áo? Kể cả có đẹp trai hơn nữa cũng không dùng mặt quẹt thẻ được đâu?

Kiểu Phong sửng sốt:

– Ý tôi là, bao tiền cũng được.

Lam Sam:

– …. – Có tiền sao chẳng nói, anh đúng là đồ phiền phức!

Ba người hẹn gặp nhau trước cổng trung tâm thương mại. Tiểu Du Thái đến
trước, bình thường vừa nhìn thấy Lam Sam, cô nhất định sẽ vui như một
chú chim nhỏ vừa được xổ lồng tung cánh, ríu rít luôn mồm. Nhưng hôm nay cô lại giống như một chú chim bị trúng thuốc xổ, còn chả dám thở mạnh.

Bởi vì cô nàng sợ Kiều Phong.

Lam Sam không hiểu, cô đã từng thấy Kiều Phong tiểu mặt dưa, Kiều Phong
nuôi mèo, uống sữa tươi, ăn kẹo bông…. Dường như khí phách duy nhất trên người anh chỉ đặt toàn bộ ở mỗi cái tên vang dội kia thôi. Một người
như thế thì có điểm gì đáng sợ nào?

Thật ra đến chính Tiểu Du
Thái cũng không hiều nổi chính mình. Có lẽ vì cả công ty cô đều nhắc đến Kiều Phong với một sự vô cùng kính nể nên cũng vì thế cô cũng bị sợ
theo à…

Lam Sam đành hỏi trực tiếp Tiểu Du Thái về tình huống
công việc đó, bàn bạc với kiểu người như Kiều Phong tuyệt đối không thể
lòng vòng quanh co, bằng không không biết anh sẽ lý giải thành cái gì
đây.

Tiểu Du Thái nói:

– Cũng tạm ổn, thật ra hiện tại
hạng mục này cũng không quá gấp, công ty chúng tôi đang bàn bạc việc mua sắm trang thiết bị với bên trung gian.

Kiều Phong thốt lên:

– Tập đoàn Văn Phong?

– Sao anh biết? A, được rồi được rồi. – Tiểu Du Thái vỗ đầu một cái: – Hẳn là thông tin trên báo chí.

Lam Sam cũng từng nghe nói đến tập đoàn Văn Phong, nhưng cô không lăn lộn trong ngành này cho nên không rõ lắm.

Tiểu Du Thái có phần kiêu ngạo, nếu cuộc mua bán thành công, công ty các cô
sẽ tiến thành tập đoàn, nếu dựa vào cây đại thụ này việc mời Kiều đại
thần hẳn sẽ tương đối dễ dàng nhỉ?

Kiều Phong dường như nhìn thấu suy nghĩ trong lòng cô, anh nói:

– Tôi không hề hứng thú đối với hạng mục của các cô, không liên quan đến bối cảnh công ty.

Bị từ chối thẳng thắn như vậy, Tiểu Du Thái có phần khó tin:

– Đại thần, là tập đoàn Văn Phong đấy.

– Tôi biết, sản phẩm đầu tiên của họ là do tôi phát minh.

Tiểu Du Thái:

– …

Lam Sam:

– ….

Lam Sam đụng nhẹ vào cánh tay Kiều Phong:

– Anh đẹp trai ơi, khoác lác vừa thôi, tập đoàn Văn Phong đó thành lập được bao nhiêu năm rồi?

– Mười năm.

– Mười năm trước anh bao nhiêu tuổi?

– 15 tuổi.

Lam Sam im lặng nhìn anh, đợi anh thừa nhận mình là đồ thùng rỗng kêu to,
thế nhưng Kiều Phong vẫn bình tĩnh như thường, hỏi lại cô:

– Sao vậy?

Không biết thật sao…

Lam Sam thè lưỡi, cô nhận ra Tiểu Du Thái đứng bên cạnh Kiều Phong dùng khẩu âm để nói với cô: Trâu bò.

Được rồi, đúng là đầu bò mà.

Tiểu Du Thái lại hỏi Kiều Phong:

– Đại thần ạ, anh có quen biết với sếp tổng của tập đoàn Văn Phong đó sao?

Quen như cháo chảy ý…

Chưa để Kiều Phong trả lời, Tiểu Du Thái lại nói:

– Thật ra người ấy là mối tình đầu của tôi! Hì hì hì hì…..

Kiều Phong hiếm khi kinh ngạc đến thế. Lam Sam không chú ý đến vẻ mặt của anh, cô túm cổ áo Tiểu Du Thái ra sau, hỏi:

– Tiểu yêu kia, chuyện mối tình đầu của cậu sao tớ không biết thế? Hử?

Trong khi hai người kia còn đang náo loạn, điện thoại của Kiều Phong vang lên. Anh nhận điện thoại:

– Alo, anh à?

Tiểu Du Thái đột nhiên phát hiện ra điều gì đó, đôi đồng tử trong nháy mắt chợt sáng ngời.

Lam Sam không nói gì, thật ra vấn đề phương hướng giới tính của Kiều Phong
cô cũng không hề kể cho Tiểu Du Thái biết, nhưng cứ nhìn cái kiểu của
Tiểu Du Thái thì dù cô nói hay không cũng chẳng sao…

Kiều Phong trao đổi với Ngô Văn qua điện thoại:

– Đúng, em đang đi dạo phố, anh không hề nằm mơ đâu.

Kiều Phong nhạy bén phát hiện ra mấu chốt vấn đề:

– Với ai? Nam hay nữ?

– Hai người bạn, hai cô bạn.

– Hai cô gái !!! – Ngô Văn chưa từng kinh ngạc như vậy, thằng em trạch đệ đệ
chết tiệt của anh lại đương nhiên đưa con gái đi dạo phố, hơn thế không
chỉ một mà hẳn hai! Tên tiểu tử thối này cuối cùng cũng đã khai môn,
thật đáng mừng, đáng mừng !

Ngô Văn thật cảm động, anh nhất định
phải lại gần xem xét hai cô nàng nàng này một chút, xem có ai hợp ý để
làm em dâu anh hay không đây.

– Kiều Phong, bây giờ em đang ở đâu?

– Kim Dung Nhai.

Giọng Ngô Văn dõng dạc đến tận cổng Tây:

– Anh cũng đang ở Kim Dung Nhai, em không cần đi đâu hết, đợi anh 10 phút,
anh đưa em ít đồ. – Vừa dứt lời anh cúp điện thoại luôn, chân đạp ga.

Nói là 10 phút nhưng Kiều Phong phải đợi mất 2 cái 10 phút. Anh theo Lam
Sam và Tiểu Du Thái vào vài quầy nữ trang dạo một vòng, cả ba người vừa
đi dạo lòng lại chẳng yên. Kiều Phong tò mò không biết anh trai anh cần
đưa cho anh cái gì, Lam Sam tò mò về mối tình đầu của Tiểu Du Thái, Tiểu Du Thái tò mò về bộ dạng của cái vị Ngô thổ hào nào đó, liệu có xứng
với Kiều đại thần nhà ta không đây…

Kiều Phong đột nhiên vẫy tay về hướng cách đó không xa, Lam Sam và Tiểu Du Thái đều quay lại xem.

Thân hình Ngô Văn cao to, đặc biệt nổi bật giữa đám đông, khuôn mặt với ngũ
quan tuấn mỹ, thoáng qua trông giống như A tu la. Anh nhanh chân đi về
hướng này, nhìn từ xa, thấy Kiều Phong đứng cạnh hai cô nàng trông không tồi nhé.

Đến gần vừa nhìn thấy, a, đây không phải là Lam Sam sao.

Lam Sam tiếp cận em trai anh nhất định là để bán xe cho nó, Ngô Văn hơi thất vọng.

Nhưng không sao, vẫn còn một cô nữa…. Anh nhìn về phía Tiều Du Thái.

Tiểu Du Thái trợn trừng mắt, nhìn Ngô Văn như thấy quỷ.

Kiều Phong cảm thấy thoạt nhìn dường như họ không giống đã từng quen biết, ngay sau đó anh giới thiệu:

– Đây là anh trai tôi, anh Ngô Văn, còn đâu là Tiểu Du Thái.

Ngô Văn nhìn cô bằng ánh mát kỳ quái:

– Tiểu Du Thái? Tên em á? – Sao cha mẹ nào đặt tên mà chẳng để ý….

Tiểu Du Thái kịp phản ứng:

– Xin chào tổng giám đốc Ngô Ngô Ngô Ngô, tôi tôi tôi tôi là Tiếu Hái Hái Hái Hái Hái Hái …..

Ngô Văn cảm thấy như vừa nhìn thấy vài cái chân voi đi qua…. Anh cắt lời cô:

– Em tên là Tiếu Hái? Hay còn gọi là Hái Hái?

– Tôi tôi tôi… – Tiểu Du Thái quay sang nhìn Lam Sam bằng ánh mắt van nài.

Đây không phải một đại soái gay, có cần phải kích động đến thế không. Lam
Sam cảm thấy Tiểu Du Thái có phần phản ứng hơi quá, cô giải thích:

– Tổng giám đốc Ngô, tên của cô ấy là Tiếu Thải Vi, nick name là Tiểu Du Thái. – Cô dừng lại một chút rồi bổ sung : – Ngài đẹp trai đến mức cực kỳ
thảm khốc nên dọa chúng tôi sợ hãi, ha ha ha..

Ngô Văn gật đầu
mỉm cười với Lam Sam, ngược lại lại nhìn thấy Tiểu Du Thái. Anh có phần
xoắn xuýt, cô nàng này trông cũng rất đáng yêu, đáng tiếc là bị mắc bệnh nói lắp…

Chưa có ai yêu thích truyện này!
× Chú ý: Ấn vào MENU chọn D/S TRUYỆN ĐANG ĐỌC hoặc ấn vào biểu tượng CUỘN GIẤY ở trên cùng để xem lại các truyện bạn đang đọc dở nhé.    

Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!


 BÌNH LUẬN TRUYỆN