Cái Thùng Cơm Sát Vách
Chương 36: Nỗi nhớ quê nhà
Ừ, vậy thì sao, đúng là một cô gái xinh đẹp, khí chất cũng tốt, không đáng phải cả đời treo cổ trên một người đàn ông như thế.
Lam Sam cất tiếng chào cô nàng:
– Khéo quá.
Tô Lạc cười nhạt với cô:
– Không khéo đâu, tôi cố tình chờ cô ở đây đấy.
Lam Sam không biết nói gì, cũng không hiểu người ta tới gặp cô có ý gì, cô hài hước đáp:
– Nếu cô muốn mua xe, cứ gọi điện thoại là được rồi.
– Trước mắt tôi không có ý định đổi xe, tôi đến là để tâm sự với cô thôi.
Lam Sam càng cảm thấy kỳ lạ hơn, ngoài đề tài mua xe, cô và Tô Lạc có thể
còn gì gì khác để trò chuyện đây. Cô hơi khó hiểu nhìn Tô Lạc, nói:
– Tôi định vào spa, tôi không có thói quen có người lạ ngồi bên cạnh ngoại trừ nhân viên mat –xa .
Tô Lạc lại cười như xuân phong:
– Không sao hết, vừa hay lúc này tôi muốn làm hộ lý, chờ cô nghỉ ngơi xong
chúng ta đến tiệm cà phê đối diện cùng ngồi uống một ly ca phê nói
chuyện đi.
Lam Sam đành phải gật đầu.
Sau khi từ spa đi ra, cô thấy Tô Lạc vẫn đợi cô. Hai người cùng đến tiệm cà phê đối diện.
Theo Lam Sam, con người Tô Lạc này thuộc loại tâm địa không xấu nhưng tuyệt
đối không phải loại cô nương dễ hầu hạ, cô đoán chắc hẳn đã từng bị vài
người đàn ông lăng nhăng bên ngoài, nói chung là cũng phải chia tay vài
ba mối tình rồi mà cô ta cũng chẳng mua xe của cô nên cô cũng lười hầu
hạ luôn. Ngay sau đó, Lam Sam nói:
– Tô nữ sĩ, chúng ta nói thẳng đi, hôm nay cô tìm tôi có chuyện gì xin cứ thẳng thắn.
Tư thế ngồi của Tô Lạc rất đoan chính, vô cùng ưu nhã, trong mắt người
ngoài trông vô cùng thoải mái. Người phục vụ lúc bê cà phê lên cũng
không kiềm chế được mà lén nhìn cô ta. Cô ta nhìn Lam Sam, cực kỳ chân
thành:
– Tôi chỉ có lòng tốt đến đây để nhắc nhở cô một chút,
không nên ôm ấp bất cứ ảo tưởng gì với Tống Tử Thành hết, anh ta không
phải là loại người có thể nắm bắt được đâu.
Lam Sam rốt cuộc đã
hiểu ra. Mà chẳng phải sao, cho đến tận bây giờ mối liên quan duy nhất
giữa cô và Tô Lạc chỉ có Tống Tử Thành, cho nên Tô Lạc tìm cô thì còn có thể nói chuyện gì khác nữa đây? Lam Sam cảm thấy cực kỳ sai lầm, cô
thấy Tô Lạc vẫn còn muốn nói tiếp nên vội vàng khoát tay cắt lời cô ta:
– Này này này, cô hoàn toàn hiểu lầm rồi, tổng giám đốc Tống chỉ là sếp tổng của tôi thôi, chỉ đơn giản là như vậy.
Tô Lạc cười nhạt:
– Ở đây toàn là phụ nữ với nhau, cô không cần phải vội vàng phủ nhận thế làm gì.
Chỉ cần một câu nói đã định tội cô, Lam Sam cực kỳ khó chịu với cái giọng
điệu vô địch tự tin này, cô day day huyệt thái dương, nhìn cô ta:
– Sau đó thì sao? Nhà cô không phải là vẫn chưa thể dứt tình với sếp của
chúng tôi à? Vậy sao không nhanh là cướp về đi! Cô quản tôi cái gì đây
đây? Tôi không hề có ý gì khác với sếp tổng chỗ tôi hết!
Tô Lạc tiếp tục nói:
– Một cô gái chỉ tốt nghiệp hệ chính quy đại học hạng hai, người phương Bắc
nhập cư, không có hộ khẩu, nghề nghiệp là nhân viên tiêu thụ, ưu thế lớn nhất chỉ có khuôn mặt xinh đẹp, nhưng năm nay cũng đã 28 tuổi rồi, liệu cái gương mặt kia của cô còn đẹp được mấy năm nữa đây? Đối với một cô
gái như vậy mà nói, hôn nhân là chuyện đại sự cả đời, tôi không tin cô
không vội đấy.
Lam Sam nghe thấy vậy trong lòng cực kỳ nổi giận, vừa định nói thì Tô Lạc lại lên tiếng:
– Thế nhưng tôi tin rằng cô chọn sai đối tượng rồi. Tống Tử Thành cực kỳ phức tạp, anh ta…
Rầm!
Lam Sam đập mạnh xuống bàn cắt đứt lời cô ta. Không ít người ngồi xung
quanh vì ảnh hưởng mà kinh sợ, háo hức quay về phía họ xem, Tô Lạc cảm
thấy xấu hôt, thoáng nhìn Lam Sam đầy trách cứ.
Lam Sam tiếp lời Tô Lạc, nói:
– Nhưng Tống Tử Thành lại là người đàn ông dám vứt bỏ Tô Lạc, ngay cả một cô
gái như Tô Lạc mà anh ta cũng dám đá nên anh ta chắc chắn sẽ ngứa mắt
tôi, cô có phải định nói thế không? Tôi nói hộ cô rồi đó, tôi có thể đi
được chưa?
Tô Lạc bất đắc dĩ nói:
– Bất kể cô có tin hay không, tôi đều muốn tốt cho cô thôi.
Lam Sam gật đầu:
– Tôi đương nhiên phải tin rồi. Nhưng dù sao tôi cũng có một lời khuyên dành
cho cô, bị Tống Tử Thành đá cũng chẳng phải chuyện gì quá lớn lao đến
mức không thể chấp nhận được. Cô xem đi trong đầu cô toàn là cái kiều
suy nghĩ “ Không có đàn ông thì không sống được”, “Hôn nhân chính là
thành công lớn nhất của người phụ nữ.” , tôi khuyên cô nên tìm nhanh
nhanh một tay đại gia mà cưới gấp đi. A, lại nói tôi đã 28? Chẳng lẽ cô
vẫn chưa đến 28 tuổi à? Đừng có trước mặt tôi mà giả vờ giả vịt, bà đây
chỉ nhìn mặt là có thể đoán trúng tuổi rồi. Còn nữa, cô là cha tôi hay
mẹ tôi thế? Tôi đây mà cần cô phải quan tâm nữa sao.
Mắt thấy trên mặt Tô Lạc xuất hiện từng vạch đen, Lam Sam càng đắc ý vung tay lên :
– Xin cúi chào quý cô!
Sau đó cô liền bỏ đi.
Sau khi về đến nhà, Lam Sam trực tiếp chạy thẳng vào nhà Kiều Phong lăn lộn vài vòng trên thảm, đến lúc đó tâm trạng của cô mới khá dần lên. Cô nằm trên thảm, nhìn lên trần nhà, dần dần tỉnh táo lại, đột nhiên mới ý
thức được vì sao vừa rồi lại bốc hỏa điên cuồng đến vậy: Mặc dù đúng là
lời Tô Lạc rất khó nghe, nhưng phần lớn lại đều đúng sự thật.
Cô là một người phương Bắc nhập cư đến đây – một thành phố lớn với trên
hai chục triệu nhân khẩu, cô giống như một hạt cát bé nhỏ hèn mọn không
xứng đáng được nhắc đến. Cô không quen biết rộng, không nhà, không bạn
trai, có một công việc mệt đến chết đi sống lại lại còn phải chịu kỳ thị nữa. Cô cũng không có những mối rằng buộc hữu hình, bởi vậy cũng chẳng
có chỗ dựa tinh thần, linh hồn cô cũng chẳng biết phải để vào đâu luôn.
Cho nên cô đợi chờ ở cái thành phố này mười năm nay, thói quen ăn uống
bốn phương tám hướng khắp các vùng miền, nói tiếng phổ thông với giọng
điệu y hệt người Bắc Kinh…. thế nhưng trong cái thành phố này, cô mãi
mãi vẫn chỉ là một người khách vãng lai.
Đó là giới hạn của những người phiêu bạt tha hương.
Lúc Lam Sam đang ngây người nằm trên sân thượng, Kiều Phong bê một bát thủy tinh lên, bên trong bát đựng những quả nho xanh non vừa được hái xuống
đã được rửa sạch sẽ xếp chồng nhấp nhô cao thấp. Anh ngồi xếp bằng bên
cạnh cô, bốc một quả nho, đút vào miệng cô.
Lam Sam há mồm, đầu lưỡi xoay một vòng, ăn luôn quả nho trong miệng, vừa nhai vừa khen ngợi:
– Ngọt quá.
– Ừ. – Kiều Phong gật đầu, tự ăn một quả, sau đó lại đút cho Lam Sam. Anh cứ ăn một quả lại đút cho cô một quả.
Lam Sam vừa ăn vừa nói:
– Kiều Phong, tôi thấy thật kỳ lạ nhé, sao nhà các anh trồng gì cũng ngon thế? Cơm ăn đã ngon, hoa quả cũng ngon, ngay cả mấy quả trứng cũng ngon nữa. Có phải địa thế nhà anh ở chỗ tốt nhất không thế?
Kiều Phong lắc đầu:
– Không phải, là vì đồ nhà tôi đều là thực phẩm sạch không bị ô nhiễm môi trường như thực phẩm hữu cơ.
– Tôi không tin! Ngay cả trứng vịt cũng thế à?
– Đúng vậy.
– Đúng vậy, ông nội tôi nuôi vịt, sau đó ấp thành trứng vịt lộn. Vậy còn quả
đào cũng vậy, nho cũng vậy, rau cũng vậy à? Quả hạnh nhân cũng thế ư?
Anh gật đầu:
– Đúng vậy.
Lam Sam trợn mắt:
– Này! Ông nội anh mở nông trại à?
Kiều Phong ngẩn người, lập tức lắc đầu:
– Không phải thế.
– Có đúng không thế, anh không phải cứ nói thẳng luôn là nhà anh như tẩm cung ấy, chém gió cũng phải chém đúng chỗ chứ.
Kiều Phong há miệng, vừa định trả lời, Lam Sam ngoạc mồm:
– A..
Anh ngắt ngay một quả nho thả vào miệng anh, sau đó hỏi:
– Hôm nay sao thế? Sắc mặt cô từ lúc về đến giờ không được tốt lắm.
– Đừng nói nữa, gặp phải một kẻ thần kinh. – Nghĩ đến những lời Tô Lạc nói Lam Sam lại buồn bà, cô trở mình nên quay mặt đối diện Kiều Phong, chống
mặt lên nhìn anh. Cô nói: – Tiểu Phong Phong nếu tôi về nhà anh có nhớ
tôi không?
Anh lắc đầu đáo:
– Không.
Lam Sam lại hơi mất mát:
– À.
Anh lại bổ sung:
– Dù sao cũng chỉ một hai ngày là lại gặp nhau.
Lam Sam giải thích:
– Anh hiểu lầm rồi, tôi nói là trở về quê.
Kiều Phong lâng lâng nhìn cô, anh mím môi:
– Cô? Cô phải trở về nhà với bố mẹ ư? Bao giờ thì về?
Cô lại nằm xuống, buồn bã nhìn lên trần nhà, đáp:
– Một khi về chắc sẽ không quay lại đây nữa, hoặc có thể vào một ngày tết nào đó sẽ đến đây tống tiền hay đòi một bao gạo gì gì đó, haha.
Anh trầm ngâm một lát, rồi vặn vẹo chân mày hỏi:
– Tại sao lại muốn về quê? Ở đây không tốt sao?
Lam Sam thở dài:
– Anh không hiểu đâu. – ở đây cho dù có tốt mấy vẫn không phải nhà mình, tha hương cầu thực, nói chung là cũng chẳng dễ dàng gì.
Kiều Phong
không nói nữa, cúi xuống suy nghĩ đến một điều gì đó. Hai người cứ trầm
mặc như vậy thật lâu, cho đến khi nghe thấy tiếng gõ cửa rầm rập bên
ngoài, âm thanh đầy vẻ khó chịu, không phải cửa nhà Kiều Phong nhưng lại cực kỳ vang vọng, hẳn là ngay sát vách.
Quả nhiên một lát sau có tiếng gọi:
– Lam Sam có nhà không?
Lam Sam đứng dậy chạy ra mở cửa, gặp một người chuyển phát nhanh, sau khi ký nhận cô cầm thư về phòng khách nhà Kiều Phong.
Kiều Phong thấy Lam Sam đang xé phong bì thư, móc ra một cái thiệp cưới màu
đỏ thẫm, sau khi xem xong, cô nở một nụ cười trầm buồn lạnh lẽo:
– Hôm nay có phải là thời điểm càn quét tập thể của bệnh nhân tâm thần không thế?
Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!