Cái Thùng Cơm Sát Vách - Chương 37: Ngộ giải
× Để đọc chương tiếp theo ấn vào nút (DS Chương) để chọn chương cần đọc hoặc ấn vào Chương Tiếp / Tiếp ở trên và phía dưới cùng trang.    

trước tiếp
71


Cái Thùng Cơm Sát Vách


Chương 37: Ngộ giải


Lam Sam trợn mắt nhìn chằm chằm vào tấm thiệp cưới màu đỏ thẫm, dường như cô muốn dùng mắt xuyên thủng một lỗ trên nó.

Kiều Phong có phần hiếu kỳ:

– Thiệp ai mời vậy? Cô không thích à?

Lam Sam ném veo cái thiệp cưới lên bàn nước, nhếch miệng cười nhạt:

– Trên thế giới này có một loại động vật gọi là bạn trai cũ.

Kiều Phong cầm lại cái thiệp mời bắt đầu triển khai xem xét. Thiệp được in
rất đẹp, mọi câu chữ đều thiết kế kiểu cách chỉ riêng tên của Lam Sam là được viết tay, bên dưới có chữ ký rất gãy gọn, cân xứng, bay bổng,
thoạt nhìn vô cùng thỏa đáng. Kiều Phong gật đầu khen:

– Chữ viết không tồi.

Lam Sam đen mặt:

– Này!

– Thế nhưng. – Anh uyển chuyển nói: – Tuy rằng rất tinh tế nhưng bút lực quá
bình nhu, không thể hiện được uy lực, nét chữ nét người mà nói, bạn trai cũ của cô tính cách khá nhu nhược.

Lam Sam bị anh chọc cười:

– Nhìn anh hồ đồ kìa, thế mà anh cũng là nhà khoa học cơ đấy?

Kiều Phong cực tự tin:

– Đó chính là khoa học.

– Đã là một tiểu mặt dưa còn chê người khác yếu đuối nữa.

Kiều Phong liếc mắt nhìn cô, hàng mi dài chớp chớp, ánh mắt khá bất mãn :

– Cô cảm thấy tôi yếu à?

Ặc, Lam Sam bị Kiều Phong nhìn đến mức kinh ngạc thất thần , trầm ngâm tự
hỏi: Kiều Phong có yếu không? Thoạt nhìn có vẻ điềm đạm nhưng thực ra
đại não cũng như tiểu não của người ta đều phát triển vượt bậc, vừa kiếm được tiền lại còn là một tay vợt điên cuồng, người ta yếu ở chỗ nào
đây? Vậy thế cho nên điều khiến người ta cảm thấy “yếu đuối” hoàn toàn
đều vì tính tình người này quá nguội lạnh, không bao giờ nổi giận hay
sinh sự, tạo nên một số biểu hiện hết sức giả dối. Nhưng một khi đã nhận định bất cứ chuyện gì, anh ta luôn kiên định đến mức ngoan cố giữ vững
lập trường cách mạng của mình. Một người như thế không thể hình dung
bằng một từ “yếu” được, cũng không thể chỉ dùng một từ “mạnh” đơn giản
để khái quát, Lam Sam suy nghĩ rồi nói:

– Người như anh, theo tên khoa học phải gọi là “ Giả heo ăn thịt hổ.”

Kiều Phong khá thỏa mãn đối với câu trả lời của cô, ít nhất cô cũng không cho rằng anh “ yếu”. Anh nhìn thiệp mời, hỏi:

– Cái người tên là Thịnh Vũ chính là bạn trai cũ của cô à?

– Không phải thế nếu tôi đoán không nhầm thì Thịnh Vũ là tên cô gái, bạn trai cũ của tôi tên là Dương Tiểu Tú.

…. Tên rất hay. Kiều Phong gấp thiệp mời, sau đó bình tĩnh nhìn Lam Sam, hỏi:

– Hai người ở bên nhau bao lâu?

Lam Sam lại suy nghĩ một chút:

– Tầm hơn một năm nhỉ? Tôi không nhớ rõ lắm.

Thật là ngu ngốc. Anh hơi khinh thường, nhưng đột nhiên lại nghĩ đến điều gì đó, đầu óc tựa như vén màn mây mù lộ ra vầng trăng sáng tỏ. Anh lại
hỏi:

– Hai người chia tay được bao lâu rồi? Cũng không nhớ rõ à?

Lam Sam không nhịn được:

– Anh tính mà xem, lúc tôi mới tốt nghiệp đại học và bắt đầu đi làm thì yêu
anh ta. Một năm… Nếu không nhầm thì khoảng ba bốn mùa trăng là chia tay. – Cô nhận ra Kiều Phong rất có năng khiếu bà tám nhé.

Kiều Phong nhanh chóng tính được chính xác, lại hỏi:

– Tại sao lại chia tay?

Nói đây Lam Sam không khỏi thở dài cảm thán, người yêu tiền nhiệm của cô cũng thật là cực phẩm.

– Bởi vì mẹ anh ta chê tôi, chê tôi bằng cấp không tốt, công việc không tốt,
còn không phải là người bản địa. – Nhà họ điều kiện cũng không đến nỗi
tồi. Điều quan trọng nhất là cái tay Dương Tiểu Tú kia quá nhu nhược, mẹ anh ta giận dỗi anh ta cũng không dám nói lại nửa câu, cuối cùng bà đây điên lên đá văng anh ta luôn.

Kiều Phong chắt lọc từ trong đoạn hội thoại vừa xong ra được một xíu thông tin mấu chốt:

– Hai người đã nói đến chuyện cưới xin rồi á?

Lam Sam xấu hổ che mặt:

– Đừng nói nữa, ai mà chẳng có thời điểm bại não như thế đúng không? – Lúc đó
cô vừa mới tốt nghiệp, công việc cũng chẳng ra sao nên cực kỳ mơ hồ bất
lực, đột nhiên kích động muốn lập gia đình sinh con đẻ cái ngay lập tức
nhá. Mà Dương Tiểu Tú kia theo đuổi cô rất kịch liệt thế nên cô mới muốn thử làm bạn gái anh ta đấy chứ. Ai mà ngờ được cuối cùng sự việc lại
diễn ra như vậy đâu…. May là đúng lúc cô hiểu rõ đứng giữa đất trời đừng nên nhìn Đông ngó Tây, phải luôn dựa vào chính mình.

Kiều Phong thẫn thờ:

– Vậy cô có yêu anh ta không?

Nói đến vấn đề này Lam Sam lại khá mơ hồ, cô ngồi dựa vào ghế salon, cố gắng nhớ lại cẩn thận rồi mới trả lời:

– Nói thật thì tôi tuy rằng đã từng nói yêu đương thế nhưng lại chưa từng yêu ai đó đên mức chết đi sống lại cả… Cho nên hẳn là tôi cũng chưa hề yêu
anh ta.

Anh phục hồi lại tâm trạng, ánh mắt vẫn bị hàng mi dày như bàn chải che khuất:

– Cuối cùng là cô có định đến dự cái tiệc mừng này không thế?

– Đi cái tổ tông nhà hắn ý! – Lam Sam nói, định xé tan cái thiệp mời trong
tay, đang định ra tay cô đột nhiên dừng lại: – Anh thử nói xem, Dương
Tiểu Tú gửi thiệp mời cho tôi có phải vì vẫn còn lưu luyến tình xưa hay
không? Hay là muốn diễu võ dương oai với tôi đây?

Kiều Phong lắc đầu:

– Tôi làm sao biết được.

Lam Sam đột nhiên cà cà trên ghế salon, cọ cọ vào người anh, cười hì hì
nhìn anh. Kiều Phong vẫn thẳng lưng đưa mắt nhìn cô, cảnh giác nhướn
mày:

– Cô muốn gì đây?

Lam Sam khoác vai anh:

– Tiểu Phong Phong, đưa tôi đi đám cưới đi?

Kiều Phong vô lực đẩy ra, cô tiếp cận quá gần, đường cong của bờ ngực như có như không lướt qua cánh tay anh khiến anh nhất thời khẩn trương đến mức không dám dù chỉ một cử động nhỏ. Lam Sam không ý thức được điều này,
cô lắc lư bờ vai anh:

– Có được không mà? Anh không cần phải làm
gì hết, chỉ cần làm một cái bình hoa đứng yên bên cạnh là được, cho mẹ
của Dương Tiểu Tú nhìn cho rõ bạn trai bây giờ của bà đây thế nào, con
trai bà ta chạy xa mười con phố nhé! Hừ hừ hừ hừ…

Kiều Phong cúi đầu, nhỏ giọng nói:

– Tôi không phải là bạn trai cô.

– À này à này, chỉ là giúp đỡ tôi chuyện nhỏ nhặt thôi mà, giả vờ làm bạn trai tôi, có hiểu không?

Kiều Phong nghiêng đầu nhìn cô. Cô đang đối diện anh, một tay dựa vào vai
anh, cằm đặt trên mu bàn tay. Cô trông vô cùng tinh tế, đôi mắt đen
nhánh, lúc này đang đang tủm tỉm cười. Nụ cười của cô khiến đồng tử
tuyệt đẹp dường như muốn tỏa nước, khuôn mặt cô giãn ra như rừng đào ba
nghìn dặm đang nở rộ hoa.

Lam Sam thấy anh ngây người, lại khẽ đẩy anh:

– Này, có được không?

Kiều Phong gật đầu một cái:

– Có thể.

Lam Sam rất vui vẻ:

– Đúng là cô vợ Phong Phong của chúng ta là tốt nhất .

– Thế nhưng. – Kiều Phong khẽ mím môi, đưa ra một số nghi ngờ. – Nếu họ
bắt tôi phải thân thiết với cô thì phải làm sao bây giờ đây?

– Bọn họ có bị thần kinh đâu, anh cũng chẳng phải chú rể.

– À.

Ăn cơm tối xong, Lam Sam gọi điện cho Tiểu Du Thái, kể cho Tiểu Du Thái
nghe chuyện của Duơng Tiểu Tú, tiện thể nói rõ nghi ngờ: sao Duơng Tiểu
Tú lại biết địa chỉ nhà cô thế?

Tiểu Du Thái thản nhiên thừa nhận:

– Là tớ nói với anh ta đấy, chị em ơi, bây giờ cậu đâu còn giống ngày xưa nữa, đến hôm đó cứ ăn diện thật đẹp đến dự hôn lễ của anh ta, nhất định phải cho anh ta thấy cậu sống tốt thế nào, là người phụ nữ đầy tư vị,
để anh ta tiếc đến chết đi. À phải rồi, cậu có thể đem theo Kiều Đại
thần giả làm bạn trai cũng được mà.

Không sao có thể gọi là bạn
tri kỷ chứ, các đường bước tư duy quả thật là cực kỳ đồng bộ. Lam Sam
lại cất việc này đi không đề cập tới nữa, hỏi:

– Cậu bây giờ đang định làm gì đấy?

– Đi ăn tiệc. Đừng nói nữa, hôm nay tổng công ty cũ tổ chức liên hoan, đến
tổng giám đốc tiền nhiệm cũng đến tham dự, ai ngờ đến nhà hàng gặp ngay
Tổng giám đốc Ngô, hiện anh ta đang ở trong phòng bao nâng cốc chung vui với các người đẹp đấy. Lại nói da mặt anh ta sao mà dày thế, người ta
chỉ khách sáo mời một câu thế mà anh ta không biết xấu hổ còn ngồi
xuống, còn bắt tớ đỡ rượu cho anh ta nữa, đồ không biết ngượng.

– Cậu đỡ rượu cho anh ta không?

– Có thể không đỡ được không nào, tớ kể cả không uống rượu của bất kỳ ai cũng vẫn phải uống rượu của anh ta đấy.

Luyên thuyên với Tiểu Du Thái một hồi, Tiểu Du Thái dập máy quay lại phòng
bao. Tuy rằng không biết xấu hổ nói xấu sau lưng Ngô Văn thế nhưng đứng
trước mặt anh ta cô vẫn hết sức thể hiện khả năng nịnh nọt của mình một
cách hoàn toàn không biết xấu hổ.

Thật ra cô cũng chẳng giúp Ngô
Văn đỡ được bao nhiêu rượu, những người ngồi trên bàn này làm gì có ai
đủ tư cách rót rượu cho Ngô Văn. Tiểu Du Thái ngồi bên cạnh Boss, lấy
một đôi đũa sạch sẽ thỉnh thoảng gắp thức ăn vào bát anh, sau đó nghiêng đầu sang chỗ khác tán chuyện với một thực tập sinh ngồi cạnh. Thực tập
sinh coi Tiểu Du Thái là tiền bối nên ăn nói rất khách sáo khiến Tiểu Du Thái cực kỳ hài lòng tự hãnh diện, dĩ nhiên cô không thể tránh được
thuận miệng tự tâng bốc một chút, đây vốn là bệnh cũ của cô.

Ngô Văn vừa nói chuyện với người khác vừa dỏng tai nghe Tiểu Du Thái tầm
bậy tầm bạ. Cô nàng này một khi đã mở miệng, mồm mép cũng đặc biệt lưu
loát, nổ bùm bùm như pháo nhưng câu chuyện của cô toàn khiến người nghe
thấy rất buồn cười, đúng là có năng khiếu làm tuyên truyền viên.

Ngô Văn cực kỳ muốn trói cô lại nộp cho Đức quốc xã.

Ăn uống xong, Tiểu Du Thái theo mọi người ra ngoài đi về, cô đứng trước
đại sảnh một lúc để “đón xe”. Tổng giám đốc tiền nhiệm kiêm chủ nhiệm đi tới, lắc lư chiếc chìa khóa trong tay cười nói với cô:

– Thải Vi, tôi đưa cô về nhé?

Mắt Tiểu Du Thái sáng rực rỡ, vừa định trả lời, Ngô Văn đứng cách đó không xa hô một tiếng:

– Thải Vi, cô đi với tôi.

Một câu nói thành công hấp dẫn sự chú ý của tất cả mọi người. Trước bao ánh mắt xoay quanh, Tiểu Du Thái đi tới bên cạnh anh, Ngô Văn đưa cô đến
bãi để xe. Khi xe đã đi được khá xa, Tiểu Du Thái mới quay đầu nhìn lại, thấy đồng nghiệp vẫn đứng xa xa nhìn về phía cô. Mãi cho đến khi ngồi
trên xe của Tổng giám đốc Ngô, Tiểu Du Thái vẫn còn cảm thấy như đang
nằm mơ, cô hoảng hốt hỏi:

– Tổng giám đốc Ngô này, có phải anh rất coi trọng tôi hay không thế?

Ngô Văn vẫn im lặng. Cô nàng này có biết thế nào là ngượng ngùng không đấy. Anh mở đèn hướng dẫn, nhìn Tiểu Du Thái nói:

– Cô nghĩ quá rồi.

– May quá may quá, làm tôi sợ gần chết. – Tiểu Du Thái vuốt ngực, suýt
nữa thì thành kẻ tranh dành người yêu với Kiều đại thần rồi, trái đất
thật đáng sợ mà.

Phản ứng của cô khiến Ngô Văn hơi khó thích ứng. Anh có chỗ nào kém cỏi chứ? Tại sao cô phải sợ thế.

Tiểu Du Thái hỏi:

– Tổng giám đốc Ngô , anh đang định đưa tôi về nhà à?

Ngô Văn không trả lời mà hỏi lại :

– Nghe nói cô hát rất hay?

– Ặc, làm gì có.

– Từ bé có phải đã là giọng ca chính trong dàn nhạc không? Có phải từng
ước mơ làm ca sĩ không? – Ngô Văn đem những điều vừa nghe Tiểu Du Thái
nói quay ngược lại vặn hỏi cô.

Tiểu Du Thái 囧 囧, sao cái con người này nói chuyện chẳng có đạo lý gì hết thế…

Ngô Văn tiếp tục nói:

– Lại còn có thể hát rất nhiều bài hát Tiếng Anh nữa?

– Khụ khụ. – Tiểu Du Thái mất tự nhiên che miệng. – Những lời này sếp cứ coi như vừa nghe một trò cười đi…

Ngô Văn không y lời mà buông tha :

– Đến đây hát một bài xem nào.

– Hát gì bây giờ chứ…..

– Hát thử một bài hát Tiếng Anh, trừ bài chúc mừng sinh nhật và bài A B C ra thì bài nào cũng được.

Chó má thế làm sao tôi hát được nổi ca khúc Tiếng Anh chứ! Tiểu Du Thái có
phần giận dữ và xấu hổ nhưng vẫn không dám phản kháng, cô quay mặt sang
phía khác không dám nhìn anh.

Ngô Văn phát hiện ra tuy rằng anh
hay nói thằng em trai mình nhàn rỗi đến mức đau trứng nhưng thực ra anh
mới là người rảnh rỗi đến đau trứng đây này, vô duyên vô cớ bắt bẻ một
cô bé thế này, sao cứ phải xem bằng được người ta khó xử mới thấy thoải
mái thế, không phải thiếu chút nữa bị cô ấy sàm sỡ sao, có gì cùng lắm
thì…..

Tuy rằng trong lòng càng lúc càng thấy mình độc ác hơn, thế nhưng mở miệng ra giọng anh vẫn vô cùng gian tà :

– Hát nhanh lên, không thì xuống xe.

Tiểu Du Thái bất đắc dĩ quá, lục lọi hết đầu óc rốt cuộc tìm ra được một bài hát miễng cưỡng có thể gọi là có chút tiếng Anh, sau đó lại nhịp nhịp
hát tiếp lên:

Sông lớn đổ về biển Đông nào

Potato nhé tomato nhé….

Đói bụng thì hãy hát vang lên nào

Mỗi người một gói potato nha….

Bài hát vừa kết thúc, cô bị Ngô Văn đuổi xuống xe.

Ma thanh lọt vào tai dư âm văng vẳng mãi không thôi, tuy người đã bị anh
tống cổ nhưng ca khúc thần kỳ đó vẫn ở trong đầu Ngô Văn không sao đuổi
được. Ngày thứ hai anh đến ăn nhà Kiều Phong, lúc đứng trong bếp nhìn
Kiều Phong rửa đậu nành, anh cầm một hạt đậu nành lên, không hề nghĩ
ngợi mà hát:

Mỗi người một gói potato nha…

Kiều Phong đưa mắt nhìn anh mình với cái nhìn dành cho bệnh nhân tâm thần.

Mặt mũi Ngô Văn tối sầm, cầm rổ đậu nành ngửa mặt lên trời thở dài:

– Bố khỉ chứ anh hình như bị tẩy não rồi.

Kiều Phong cướp lại rổ đậu nành, cẩn thận rửa sạch lại một lần nữa, anh cảm
thấy vô cùng ngứa mắt với ông anh đang đứng đây cho nên khách sáo mời ra ngoài.

Ngô Văn lại sống chết không đi.

Anh đứng dựa bên cạnh, nói với Kiều Phong:

– Hôm nay anh muốn hỏi em một việc.

Kiều Phong cúi đầu múa dao thái đống đậu nành không thèm ngẩng đầu lên chỉ hỏi:

– Có chuyện gì?

Khuôn mặt Ngô Văn tỏa ra sự bát quái vô cùng, hỏi:

– Giữa em và Lam Sam rốt cuộc hai người có chuyện gì xảy ra?

– Cô ấy đang theo đuổi em.

Chương 38: Ngọt ngào

Tuy rằng đã sớm biết cậu em nhà mình và Lam Sam có chuyện mờ ám, thế nhưng khi nghe chính miệng Kiều Phong thừa nhận Ngô Văn vẫn khá ngạc nhiên.
Sau trận kinh ngạc anh lại thấy không biết trong đại bất ngờ này có tiểu kỳ quái gì không, em trai anh vốn là một đóa hoa khác người mà. Trên
đời này có rất ít người đàn ông có thể chỉ cần dựa vào khuôn mặt vẫn có
thể hấp dẫn các cô gái xếp hàng dài theo đuổi nhưng Kiều Phong vẫn làm
xong xuôi đấy thôi, cho nên chuyện Lam Sam thích Kiều Phong cũng không
phải quá bình thường sao?

Vậy còn Kiều Phong thì sao?

Ngô Văn nhìn vào khuôn mặt trong trạng thái bình tĩnh của Kiều Phong, anh cảm thấy không quá lạc quan nên hỏi:

– Vậy em có nhận lời cô ấy không?

Kiều Phong lắc đầu:

– Không.

Ngô Văn có phần tiếc nuối:

– Từ chối rồi à?

– Đã từ chối một lần, nhưng cô ấy vẫn cố gắng thử thêm.

Được rồi, ít ra đây cũng được tính là một tin tức tốt. Ngô Văn không nhịn được, đưa tay xoa cằm:

– Anh xin em, em hãy thử yêu đương đi, cả ngày cứ như trạch nam thế này, đừng bệnh thêm nữa.

Kiều Phong cúi xuống, không nói gì.

Ngô Văn lại nói:

– Nếu cảm thấy không hợp với phụ nữ, em tìm đàn ông cũng không phải là không
được, anh đã hỏi qua ý cha mẹ rồi, hai người đều tỏ ra tuyệt đối tôn
trọng em.

Kiều Phong nhíu mày, tay dao phầm phập băm xuống thớt,
mũi dao nghiêng cắm phập xuống mặt thớt , bản dao to run rẩy chênh vênh , sống dao đen như mực, lưỡi dao trắng như tuyết lóe sáng khiến người ta
không thể mở nổi mắt. Kiều Phong ngẩng đầu lên, tà tà đưa mắt liếc về
phía Ngô Văn.

Ngô Văn phất tay:

– Được rồi, được rồi anh
lười không thèm lo mấy chuyện hư hỏng của em nữa, em yêu ai thì yêu. –
Nói xong vội vàng rút khỏi bếp.

Quay lại phòng khách, Ngô Văn
ngâm nga lại một cách tỉ mỉ câu chuyện Kiều Phong vừa kể, đột nhiên anh
tóm được một cái gì đó. Anh bừng tỉnh, móc di động ra gửi một tin nhắn
cho cha già đang ở quốc đảo xa xôi: Lão Ngô, con cảm thấy lần này có
cửa rồi.

….****…..

Lam Sam tặng cho Kiều Phong một khóa
huấn luyện cấp tốc về xã giao, cô cảm thấy Kiều Phong làm bình hoa mang
theo còn có thể chứ mở miệng ra mà nói thì tất cả mọi người đều sẽ biết
được thế nào là bộ não của tiểu thiên tài.

– Anh cần đóng
vai một người bạn trai vừa đẹp trai vừa chung tình lại nhiều tiền nữa,
chỉ cần ba chiêu này tuyệt đối có thể giết chết Dương Tiểu Tú.

Kiều Phong ngồi trên ghế salon ngoan ngoãn nghe giảng như một cục cưng chăm
chỉ, tay anh mở laptop, nghiêm túc ghi nhớ lại bằng bút điện tử: Đẹp
trai, nhiều tiền, chung tình.

Lam Sam gật đầu:

– Về điểm đẹp trai anh không cần phải quan tâm, dưới đây chúng ta sẽ nói cách làm thế nào để giả vờ là một kẻ có tiền.

Kiều Phong sửa lại lời cô:

– Tôi vốn là người có tiền.

– A? Xin lỗi xin lỗi tôi quên mất.

Chuyện này không thể trách cô được. Là một kẻ có tiền, Kiều Phong sống thực sự quá tiết kiệm tuyệt đối không hề giống như những người giàu có kia,
nhiều khi phải đứng xếp hàng đợi cùng anh rất lâu để tiết kiệm đến mức
khó mà không hỏi thăm đến vấn đề thân nhân gia quyến của anh đấy.

Không biết làm thế nào để xây dựng lên cái khí chất trọc phú cho con người
này mà không thể nhầm lẫn với bọn nhà giàu mới nổi , đây cũng là một vấn đề. Lam Sam hỏi:

– Anh có đồng hồ đeo tay không?

Kiều Phong hơi mưu mô mù mờ:

– Có.

Lam Sam ghét cực:

– Không phải cái loại này, giống y hệt bọn học sinh trung học hay đeo ý.

Kiều Phong hơi bực mình:

– Nhưng đây là loại đồng hồ đeo tay sử dụng năng lượng mặt trời đấy.

Ngoài một số chữ, Lam Sam nghe mà chẳng hiểu gì hết nên kiên định phủ nhận nó. Cô hỏi:

– Có cái gì khác không?

– Có. – Kiều Phong từ ngăn kéo lôi ra một cái hộp, đặt xuống trước mặt Lam Sam, anh từ từ mở ra cho cô xem.

Hai mắt Lam Sam ngó đăm đăm:

– Đại ca à, anh làm sao tự nhiên lại có nhiều đồ tốt thế này… Vậy sao trên tay anh sao lại đeo cái đồng hồ gì thế?

– Đồng hồ đeo tay sử dụng năng lượng mặt trời.

Mặc kệ anh, Lam Sam hăng hái cầm từng chiếc đồng hồ của các thương hiệu nổi tiếng ra, cô nâng niu rất cẩn thận, dường như đang sợ làm bẩn chúng,
nghi ngờ hỏi:

– Anh không đeo thì mua để làm gì?

– Một số là do mẹ tôi mua, còn lại là anh trai tôi mua.

Ôi, có rất nhiều người yêu quý tiểu tử này. Cũng không cần phải đeo hàng
ngày, kể cả thỉnh thoảng đến trường giảng dạy cũng có thể đeo một chút,
thật là không biết quý trọng những thứ đồ xa xỉ phẩm. Lam Sam than thở,
cầm một chiếc đeo vào tay. Chiếc đồng hồ nam đeo trên cổ tay cô vừa to
lại vừa choáng, cứ ngang ngang ngược ngược thế nhưng lại vẫn khiến Lam
Sam rất vui vẻ , dường như cô cảm thấy giá trị bản thân đã tăng lên hàng tỉ đồng. Cô lại đeo thêm hai chiếc nữa, cho đến khi cảm thấy cực kỳ
thỏa mãn mới giơ cánh tay lên lắc lư trước mặt Kiều Phong:

– Bây giờ cánh tay tôi đang có giá trị mười mấy vạn đấy.

Kiều Phong ngồi bên cạnh yên lặng nhìn cô với ánh mắt ấm áp:

– Nếu cô thích thế thì cứ cầm mà chơi.

– Không thích, đều là kiểu đồng hồ nam, hơn nữa đồ đắt tiền nhue vậy nhỡ tôi
đánh rơi mất thì chắc chỉ có thể bán thân để bồi thường thôi.

Bờ mi của Kiều Phong hơi nháy lên một chút.

Lam Sam bỗng nhiên nghĩ đến một chuyện:

– Cái kia, tôi có thể mượn tấm thảm Ba Tư để trước cửa sổ của anh về nghịch vài ngày không?

– Không được.

Cắt, đồ keo kiệt!

Lam Sam lấy một chiếc đồng hồ xa xỉ nhất ra khỏi cái đống đáng thương này:

– Đến lúc đó anh hãy đeo cái này nhé, tôi sẽ dựa vào đó để chọn trang phục phù hợp với anh.

– Ừ.

Cô lại nói thêm:

– Ngoài ăn mặc còn có cách ăn nói nữa. Anh không nên cứ mở miệng là nói chuyện
lượng tử ngậm miệng lại nói đến máy tính, có thể tâm sự về sự nghiệp, về chơi golf này, về cưỡi ngựa này, đó thường là trọng tâm cơ bản trong
câu chuyện của những kẻ có tiền.

– Những cái đó tôi đều không biết.

– Không sao hết, dù sao anh cũng không cần nói nhiều, tẹo nữa tôi sẽ dạy anh một vài câu đủ để ứng phó.

Tiếp theo đó Lam Sam truyền thụ cho Kiều Phong một số kỹ xảo cơ bản, Kiều
Phong nhất mực nhìn cô. Sau khi Lam Sam nói xong, nhận thấy ánh mắt nhạt như nước của anh, cô khá ngượng ngừng hỏi:

– Tôi có quá sĩ diện hay không thế?

– Không

Cô cúi đầu nói:

– Anh không thấy tôi quá thực dụng à? Luôn cực kỳ coi trọng đồng tiền.

– Phụ nữ đều thích tiền.

Sao câu nói này lại không hợp lý thế nhỉ, Lam Sam nhìn anh nghi ngờ:

– Sao anh giống như là thất tình sinh hận đời thế?

– Ý tôi không phải như thế. – Anh lắc đầu, sắp xếp lại ngôn ngữ của mình
rồi giải thích với cô: – Xét theo quan điểm sinh vật học, cả cuộc đời
động vật giống đực đều cố gắng hết sức để đấu tranh dành quyền được
giao phối với giống cái, điều đó tốt cho vấn đề sinh tồn cũng như sinh
sản, bất kể là sự đấu tranh của giống đực như thế nào, sự lựa chọn của
giống cái ra sao đều phù hợp với quá trình phát triển tự nhiên.

Lam Sam nghe một lúc thấy nhức đầu:

– Anh có phải đang giảng dạy về thế giới động vật hay không thế?

– Con người và động vật đều giống nhau, phụ nữ thích tiền đó là điều tự nhiên cũng là quy tắc của xã hội. Bởi vì xét một cách tổng quan, đàn ông có
tiền luôn có lợi thế cạnh tranh hơn những kẻ không tiền, hoặc có thể nói như thế này, người đàn ông càng có năng lực cạnh tranh cao càng kiếm
được nhiều tiền. Động vật giống cái gánh vác nhiệm vụ sinh sản và nuôi
nấng thế hệ sau, chúng theo bản năng cần có điều kiện vật chất càng sung túc càng có cảm giác an toàn, đó là điều kiện để đảm bảo phát triển một thế hệ sau khỏe mạnh. Cho nên phụ nữ thích tiền là một định lý từ cổ
chí kim.

Lam Sam cảm thấy thế giới của mình một lần nữa được hoàn toàn đổi mới bởi tư duy khoa học thần kỳ, cô hỏi:

– Vậy ý anh là con người không khác gì so với động vật à?

– Có khác nhau chứ. – Anh lẳng lặng nhìn vào mắt cô, đôi đồng tử ánh lên sự dịu dàng. – Nhân loại có tình yêu.

….***…..

Hôn lễ của Dương Tiểu Tú được bài trí theo một phong cách riêng, các nghi
thức được thực hiện ở ngoài trời, bên cạnh một bể bơi cực lớn. Khi những chủ trì cử hành nghi thức trên lễ đài, tân khách sẽ đứng đối diện bể
bơi. Cả hội trường được trang trí chủ yếu bởi một tông màu trắng pha với màu xanh nước biển, tô điểm thêm một chút màu hồng nhạt và màu đỏ tạo
nên một vẻ đẹp vô cùng lãng mạn.

Tiệc được tổ chức theo phong
cách tự chọn, hiện vẫn chưa đến giờ khai tiệc nên trên các bàn ăn chỉ
bày một ít bánh kẹo và rượu vang. Kiều Phong chọn hai chiếc kẹo trên
khay tròn bất kể mọi người bóc vỏ ra ăn.

Lam Sam ngăn anh lại:

– Anh đẹp trai, anh phải nhớ rằng anh đang là một soái ca giàu có, không được ăn kẹo.

– Tôi chưa ăn loại này bao giờ.

Lam Sam lấy kẹo trong tay anh cất vào ví:

– Về nhà rồi ăn.

– Được. – Rời khỏi kẹo, Kiều Phong nhanh chóng quay trở lại với vẻ lãnh khốc
nhiều vàng (chiếc đồng hồ vàng đeo trên móng vuốt có thể làm bằng chứng
nhé) của một doanh nhân trẻ tuổi, rất nhanh hấp dẫn sự chú ý của một số
người.

Thời điểm hai người tiến vào cũng không quá muộn, lúc này nghi thức mới chỉ bắt đầu. Họ ngồi xuống một bàn cách sân khấu một bể
bơi, may mà mắt hai người đều không bị cận thị nếu không ở khoảng cách
xa như vậy cũng chẳng thể nhìn rõ ai với ai.

Một gương mặt trẻ
trung tỏa sáng, Lam Sam hoàn toàn bị vị phù dâu xinh đẹp ấy hấp dẫn, nên cô may mắn không nhìn thấy vẻ kinh sợ trong mắt Dương Tiểu Tú.

Thật khéo làm sao, phù dâu thế nhưng lại là Tô Lạc cơ đấy?

Tô Lạc vốn xinh đẹp, thật sự không hề thích hợp để làm phù dâu, nếu không
sẽ cướp hết sự nổi bật của cô dâu mất thôi. Nhìn lại vị tân nương một
lần nữa, trông cũng không tồi, nhưng có phần hơi quá vạm vỡ, thoạt nhìn
có vẻ còn cao hơn cả Lam Sam, hôm nay là ngày đại hỉ của cô nàng, tâm
trạng của cô dâu rất rạng rỡ có vẻ đang vô cùng hạnh phúc.

Lam Sam kéo cánh tay Kiều Phong, ghé sát vào nói:

– He he, tôi biết cô phù dâu kia đấy.

Kiều Phong gật đầu:

– Ừ, tôi cũng thấy hơi quen quen.

Lam Sam liền tặng ngay cho anh một bài phổ cập khoa học:

– Cô ấy tên là Tô Lạc, bạn gái cũ của sếp tổng chỗ tôi.

Kiều Phong hơi sửng sốt, ngay sau đó phóng mắt nhìn kỹ Tô Lạc một lúc lâu, rồi mới lên tiếng:

– Cô ấy trang điểm à?

– Nhảm nhí, phụ nữ nào mà chẳng trang điểm, nhất là trong trường hợp này. Tôi
nói anh này, phụ nữ trước và sau khi trang điểm hoàn toàn khác nhau đấy.

Kiều Phong thu mắt chắm chú nhìn Lam Sam, đưa ra một minh chứng hùng hồn để phản bác cô:

– Cô đâu có như vậy.

Lam Sam vui vẻ:

– Cái miệng nhỏ này, càng ngày càng ngọt, thưởng cho anh một viên kẹo. – Nói
xong, cô lấy từ trong ví ra chiếc kẹo vừa cướp được, nhanh tay thả vào
miệng anh.

Kiều Phong nhất mực lặng im nhìn vào mắt cô, khi cô
đút viên kẹo vào môi anh, anh há miệng ngậm lấy, đôi mắt sáng lên đầy
dịu dàng vui vẻ tựa như một đóa hoa đang tắm gió xuân.

– Ngon không?

– Ngọt lắm.

Chưa có ai yêu thích truyện này!
× Chú ý: Ấn vào MENU chọn D/S TRUYỆN ĐANG ĐỌC hoặc ấn vào biểu tượng CUỘN GIẤY ở trên cùng để xem lại các truyện bạn đang đọc dở nhé.    

Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!


 BÌNH LUẬN TRUYỆN