Cảm Ơn Vì Đã Yêu Em - Chương 1
× Để đọc chương tiếp theo ấn vào nút (DS Chương) để chọn chương cần đọc hoặc ấn vào Chương Tiếp / Tiếp ở trên và phía dưới cùng trang.    

trước tiếp
131


Cảm Ơn Vì Đã Yêu Em


Chương 1


Chương1 : Máu

Đường phố vắng tanh không một bóng người. Không gian tĩnh lặng, màn sương đêm bao phủ mọi vật như muốn độc chiếm lấy tất cả. Làn gió nhẹ thổi qua làm cho Mẫn Nhi khẽ rùng mình, bất chợt khúc nhạc chuông điện thoại quen thuộc của nó vang lên xé toạc bầu không khí vốn tĩnh lặng :
-Alô, mình nghe đây.
-Hạ Mẫn Nhi, cậu đang ở đâu, biết bây giờ là mấy giờ rồi không???
Nó đã cố gắng để chiếc điện thoại ra xa thế mà cái giọng cao ngất trời của Đại Ngọc cùng tiếng hét chói tai của con bạn vẫn khiến cho Tiểu Mẫn thót tim. Nó kinh hãi nhìn chiếc điện thoại của mình.
– Stop! Mình đang trên đường đến đây. Bị tắc đường!!!!- Mẫn Nhi chống chế, hơn ai hết nó hiểu rằng, nếu nó không tìm được một lý do nào để biện minh cho việc tới trễ của mình thì chắc chắn con bạn thân Đại Ngọc sẽ không tha cho nó.
– Nói dối mà không ngượng mồm kìa. Bà biết bây giờ là mấy giờ không? Đã hơn 11h giờ đêm rồi thì còn tắc đường cái nỗi gì. Có đến nhanh không thì bảo.
– Cậu có im đi không? Đã bảo là sắp đến rồi. Cậu mà cứ hét ông ổng trong điện thoại thế này thì tớ thề là sẽ không bao giờ trả lời điện thoại của cậu luôn đấy.
– Hì, tớ xin lỗi.- Tiểu Ngọc nói giọng nhỏ nhẹ biết điều ngay sau khi Mẫn Nhi có dấu hiệu của sự bực bội – Thế đến nhanh lên nhé, bọn mình chờ cậu.
Cất điện thoại vào trong túi xách, Tiểu Mẫn mau chóng chạy ra phía đường lớn bắt một chiếc taxi cho kịp giờ. Dù sao hôm nay cũng là sinh nhật của Gia Bảo, nó không nên đến muộn. Sau một hồi vẫy mỏi cả tay, cuối cùng nó cũng đã bắt được một chiếc taxi. Chưa đầy 15 phút, nó cũng đã đến được tới gần điểm hẹn, xuống xe, nó vội vàng bước nhanh nếu không muốn nghe thấy tiếng càu nhàu của nhỏ bạn. Trong lòng không khỏi tiếc rẻ, nếu nó không trốn đi chơi đêm thì bây giờ nó có thể chễm chệ ngồi trên chiếc BMW khỏi phải mất công đón taxi cho phí thời gian.
– Chết tiệt, quán gì mà ở tít trong ngõ thế không biết! – Nó bực bội chửi thầm… cái quán. Tuy là một quán bar nổi tiếng, nhưng quán lại nằm trong một cái ngõ vừa hẹp vừa nhỏ nên các loại phương tiện lớn như ô tô không thể vào được.
“SỘT SOẠT…”
Tiếng gì thế nhỉ? – Nó thầm hỏi, chẳng lẽ là ma? Hix. Giữa đêm khuya vắng vẻ như thế này, trong một cái ngõ hết sức tồi tàn thì có ai lai vãng mới được chứ? Chắc chắn không phải người, thì chỉ có… ma thôi.
” Chẳng lẽ là con Ngọc? Không thể nào” – Nó tự khẳng định rồi lại bác bỏ ngay suy nghĩ đó.
Vậy thì đó là ai????????????????
*********

Bây giờ nó mới để ý, hình như có một chiếc taxi bám theo nó nãy giờ. Bản năng “chinh chiến” lâu nay mách bảo nó có điều không hay sắp xảy ra. Đi được thêm hai bước, thì nó đột nhiên dừng lại và bất ngờ quay ra sau. Quả nhiên…
Trước mặt nó bây giờ là một nhóm khoảng 6 – 7 người, theo như quan sát được thì có 2 nam, còn lại là nữ đang đứng bao vây lấy nó.Vẻ mặt đứa nào đứa nấy đều đằng đằng sát khí, cũng may là bọn đó không cầm theo vũ khí gì, nó khẽ thở phào nhẹ nhõm.
– Bọn mày là ai? Sao lại theo dõi tao?- Nó lạnh lùng lên tiếng.
– Bọn tao là ai mày không cần biết. – Một đứa con gái khá xinh tiến lên trước, mặt thì vênh lên khiến Tiểu Mẫn không khỏi tức giận, nhỏ nói, đôi môi cong lên bằng điệu bộ không thể nào ghét hơn được.
– Em này cũng xinh xắn đấy nhỉ, hay là theo anh về làm vợ lẽ của anh đi?- Một tên con trai trong đám đó tiến gần đến phía Tiểu Mẫn đứng lên tiếng, giọng nói đầy vẻ bỡn cợt.
Tên kia vừa dứt lời thì một tràng cười điên dại nổ ra. Mẫn Nhi cau mày, ánh mắt sắc lạnh quét qua những kẻ bao vây nó một lượt, đôi bàn tay nhỏ nhắn nắm chặt lại, nó mím môi đầy căm phẫn . Chưa bao giờ có kẻ dám ăn nói lếu láo trước mặt nó như vậy. Chị đã cho một con đường sống thế mà không biết nắm lấy, hôm nay coi như bọn mày tới số rồi!! – Nó thầm nghĩ.
Nhìn vẻ mặt thản nhiên, bình tĩnh đến bất thường của Tiểu Mẫn, cả đám bọn kia không khỏi sững sờ.
– Ngậm cái miệng thối của mày lại. Thứ cặn bã như mày lấy tư cách gì để lấy tao làm vợ chứ?- Nó cười khẩy, tay đút gọn vào túi áo.
– Mày…mày … – Thằng con trai ú ớ, mặt đỏ chín như gấc, tay chỉ thẳng vào mặt Tiểu Mẫn đầy tức giận.
– Tao làm sao? Nhìn cho kỹ lại mình đi, áo quần thì xộc xệch, đầu tóc thì rối như ổ quạ, trông mày chẳng khác gì ăn xin đâu!!- Nó bực mình cầm lấy ngón tay tên kia rồi đẩy mạnh khiến hắn ngã sóng xoài xuống đất,giọng nói trong veo cứ phát ra đều đều trong đêm khuya tĩnh lặng.- Tao nói lần cuối, biết điều thì trong 3s biến khỏi tầm mắt của tao, không thì đừng trách tao ác.
– Á… à con này láo, xông lên tụi mày. – Lại là con nhỏ hồi nãy.
Khi con bé đó vừa dứt lời thì cả đám xông tới. Không chút chần chừ, Tiểu Mẫn cũng lao đến……….
Những tiếng xô xát, tiếng người la oai oái, tiếng bước chân dồn dập khiến cả ngỏ hẻm vốn im ắng bỗng chốc trở nên náo nhiệt hẳn, dưới ánh sáng mờ nhạt của ngọn đèn gần đó, nó đang hạ nốt tên cuối cùng bằng một cú đá xoạc chân tuyệt đẹp. Toan bỏ đi thì chân nó có cảm giác đau nhói, như trời sắp sập đến nơi. Nhân lúc Mẫn Nhi mất cảnh giác, bọn côn đồ đã sử dụng thủ đoạn hèn hạ, lấy gậy đánh mạnh vào mắt cá chân trái của nó. Mẫn Nhi ngã khụy xuống, xung quanh nó bây giờ chỉ thấy toàn một màu đen, cơn đau dường như khiến mọi cơ quan trong cơ thể nó tê cứng lại, khuôn mặt nó tái dần đi. Không để Tiểu Mẫn kịp hoàn hồn, bọn người kia đã tiến đến, ra sức đánh mạnh vào đầu, vào chân, thậm chí có đứa còn túm tóc Tiểu Mẫn lôi dậy, ra sức tát mạnh vào mặt của nó.
– Dám đánh tao này, tao cho mày sống dở chết dở luôn.- Một tên con trai trong đám đó vừa dùng chân đá tới tấp lên người Mẫn Nhi, vừa buông những lời chửi thề cay độc.
– Đánh thế đủ rồi, không chừng gây ra án mạng đó.- Một giọng nữ eo ** vang lên.
– Đ** mày lần này tao tha, lần sau mà còn dám huênh hoang nữa thì đừng trách tao ác. Đi thôi bọn mày.
Nói rồi, cả đám lũ lượt kéo nhau đi, để lại Mẫn Nhi nằm co ro trên nền đất lạnh lẽo, đôi chân nó đau đến mức không tài nào cử động được. Mùi tanh của máu xộc thẳng lên mũi nó, chuông điện thoại lại một lần nữa vang lên, nó cố gắng nhấc bàn tay đau nhói mò mẫm vào túi quần .
– Alô!!!- Nó thều thào, giọng khản đặc.
– Cậu quá đáng lắm rồi đấy nhá. Không đến thì nói một tiếng.- Vẫn là tiếng nói chói tai của con bạn, nhưng thay vì bực bội như mọi khi thì giờ đây nó lại cảm thấy vui mừng đến lạ thường.
– Ngọc cứu tớ với, tớ vừa …vừa …bị … chặn đánh.- Dùng hết sức lực còn sót lại, Tiểu Mẫn cố nói một cách rành mạch nhất có thể và rồi nó khẽ rên lên, mí mắt nó trĩu lại, cảnh vật xung quanh nó trở nên mờ nhạt dần, Tiểu Mẫn chìm vào cơn mê …
Lúc đó là 00h ngày 11/1/2010.

Chưa có ai yêu thích truyện này!
× Chú ý: Ấn vào MENU chọn D/S TRUYỆN ĐANG ĐỌC hoặc ấn vào biểu tượng CUỘN GIẤY ở trên cùng để xem lại các truyện bạn đang đọc dở nhé.    

Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!


 BÌNH LUẬN TRUYỆN