Cảm Ơn Vì Đã Yêu Em
Chương 2
Những tiếng cười rùng rợn, những cái tát như dao cứa vào mặt, những câu **** thậm tệ cứ vang vọng trong đầu Mẫn Nhi làm nó bừng tỉnh. Nó nhận ra mình đang nằm trên chiếc giường trắng muốt trong một căn phòng siêu lớn. Nó lắc đầu ngao ngán khi nhìn thấy đám dây nhợ chằng chịt đang được “kết nối ” vào người mình mà không hiểu chuyện gì đang xảy ra và ai là người đem nó vào đây.
– Mẫn Nhi, cậu tỉnh rồi hả? Trời ơi, hôm qua cậu làm tớ sợ phát khiếp đi được.- Đại Ngọc lao tới ôm chầm lấy Mẫn Nhi ngay khi thấy cô bạn của mình đã tỉnh lại sau cơn mê dài, mặc cho cái nhăn mặt của Mẫn Nhi.
– Đại Ngọc, buông Mẫn ra đi, cậu ấy đang mệt đấy.- Uyển Nhã tiến đến gần giường bệnh khẽ khàng gỡ tay Đại Ngọc ra khỏi người Mẫn Nhi và ân cần hỏi bạn – Cậu thấy đỡ hơn chưa?
– Tớ xin lỗi.- Tiểu Mẫn ra vẻ áy náy nhìn đám bạn của mình. Vẻ mặt mỏi mệt, sự lo âu như còn vương lại trên khuôn mặt của họ làm cho nó cảm thấy tội lỗi. “Chắc đêm qua tụi nó không ngủ” – Nó nghĩ thầm.. – Mà Gia Bảo đâu rồi? Mình muốn chúc mừng sinh nhật cậu ấy, vì mình mà…
– Thôi cậu nằm nghỉ đi, đừng suy nghĩ lung tung, dù gì chuyện cũng đã xảy ra rồi, có trách móc cũng vô ích cả thôi, để tớ đi mua cháo, chắc là cậu đói bụng lắm!- Nói rồi Đại Ngọc với lấy cái hộp đựng thức ăn trên bàn rồi chạy thẳng ra ngoài.
Sau khi đỡ Tiểu Mẫn nằm xuống, Uyển Nhã ngồi xuống bên cạnh ôn tồn hỏi:
– Tại sao lại bị đánh ra nông nỗi thế này chứ?- Uyển Nhã xót xa nhìn xuống chân trái của Mẫn Nhi lúc này đã bị bầm tím hoàn toàn.
– Chịu, có lẽ tớ xinh quá nên tụi nó ghen tỵ ý mà, thôi, đừng bí xị thế nữa, tớ không sao rồi mà.- Tiểu Mẫn nhún vai, nó không muốn Uyển Nhã lo lắng thái quá cho nó như vậy.
– Cậu nhớ mặt bọn đó nữa không?
– Không, ánh đèn lúc đó mờ lắm, làm tớ không nhìn thấy gì cả. Mà này Tiểu Tuyết và Gia Bảo đâu rồi?
– Lúc sáng, khi cậu chưa tỉnh thì Gia Bảo nhận được điện thọai của Quản gia Trần, hình như tìm được tung tích mấy đứa hôm qua đánh cậu thì phải.
– À , suýt quên, các cậu vẫn chưa báo gì cho chị Hân đúng không?
– Chưa, cậu yên tâm đi, nhưng tớ sợ chuyện này không giữ kín được lâu đâu.
– Tại sao? À… – Nó cảm thấy thắc mắc, nhưng cũng nhanh chóng tìm được lời giải đáp cho câu hỏi của mình. Gương mặt Mẫn Nhi ngày càng lộ vẻ lo lắng, thể nào chuyện này cũng sẽ là đề tài chính của mấy đứa lắm mồm ở trường nó, bất giác nó thở dài một tiếng,
– Uhm cậu cứ nằm nghỉ đi, dù sao thì chị Hân cũng không mắng cậu đâu. Bọn tớ sẽ nói đỡ cho.
Và giống như ông trời muốn khẳng định lại cái câu nói CHỊ HÂN KHÔNG MẮNG ĐÂU của Uyển Nhã xem, lời nó nói có đúng hay không, ngay sau khi Đại Ngọc đưa cháo đến cho Mẫn Nhi thì… bóng dáng thân thuộc của cô chị gái yêu quý của nó xuất hiện ngay trước cửa phòng bệnh khiến cho Mẫn Nhi không khỏi ngỡ ngàng sửng sốt, tô cháo còn nóng hổi chưa kịp ăn rơi xuống nền nhà, tiếng đổ bể chói tai vang lên, kèm theo tiếng ấp a ấp úng của Tiểu Mẫn:
– Chị…sao…??? – Nó hết nhìn chị lại quay sang nhìn 2 đứa bạn gái. Rõ ràng sáng nay, Tiểu Uyển còn cam đoan là chuyện nó bị đánh chưa ai biết cả, vậy thì tại sao…???
Ánh mắt chị nó đảo khắp căn phòng và dừng lại ở đôi chân đang bị thương của Tiểu Mẫn, chợt nhớ tới lời bác sĩ lúc nãy nói: Hiện tại cô Hạ Mẫn Nhi đang bị chấn thương vùng cổ chân . Tuy chỉ là chấn thương bình thường, không mấy nguy hiểm nhưng trong nhiều trường hợp có thể phát sinh và để lại biến chứng sau này.
– Em giỏi nhỉ, bị chấn thương nặng thế mà không báo cho bố mẹ và chị biết. Sao họ vẫn chưa băng vết thương lại cho em?
– Họ bảo phải chờ chụp X- quang đã rồi mới băng bó chị à?- Uyển Nhã trả lời, vốn là con gái của 1 trong những giáo sư có tiếng trong ngành y từ nhỏ đã được bố truyền đạt cho rất nhiều kiến thức về y học. Hiện tại cô còn là 1 trong 10 học viên ưu tú nhất của trường đại học y quốc gia nhưng cô không giỏi về mấy vấn đề xương khớp này cho lắm.
– Đại Ngọc, kêu y tá vào đây giúp chị.
Lần đầu tiên Mẫn Nhi cảm thấy vẻ tức giận như thế lộ rõ trên khuôn mặt xinh đẹp của chị gái mình và cảnh tượng phía sau càng làm cho nó ngạc nhiên đến há hốc miệng ra.
Ngay khi cô y tá vừa bước vào phòng bệnh của nó đã bị Hân Hân mắng cho 1 trận:
– Bệnh viện lớn kiểu gì mà bệnh nhân bị chấn thương nặng như thế không băng bó hay gắn nẹp bảo vệ lại còn phải xét nghiệm với cả chụp X-Quang gì gì đó, mấy người làm ăn tắc trách thế này à?
– Này cô, cô ăn nói cho cẩn thận, chính vì bệnh viện lớn nên bệnh nhân ra vào rất đông, thời gian đâu mà chăm sóc hết, với lại chỉ bị chấn thương vùng mắt cá chân thôi, có gì to tát đâu mà cô phải tỏ ra tức giận thế chứ nếu thích được hầu hạ thì đi bệnh viện khác đi!! – Cô y tá không những không biết sai mà còn đáp trả bằng giọng điệu và thái độ bất nhã khiến cho những người có mặt tại đó lúc bấy giờ không ai là không thấy tức giận thay. Cũng may là nó đang bị chấn thương hơn nữa lại có mặt chị gái ở đây nếu không thì cô y tá kia nhừ xương với nó.
– Quản gia Lý, ông lên gọi ngay giám đốc bệnh viện này xuống cho tôi.
– Vâng, thưa cô chủ.
5 phút sau:
Người quản gia trở về theo sau là một người mặc áo blue trắng, xem chừng rất trẻ. Sự xuất hiện của người này làm cho cô y tá mặt tái mét lại , miệng há hốc.
– Thưa cô chủ, giám đốc đã được gọi tới đây rồi.
– Anh là giám đốc của bệnh viện này?- Hân Hân lạnh lùng hỏi.
– Vâng, cô là Hạ Ngọc Hân con gái của ông Hạ Quốc Phong? Chẳng hay cô muốn gặp tôi có chuyện gì thế?
– Người ta đến bệnh viện là để điều trị bệnh tật, đúng không? Em tôi bị chấn thương nhưng lại không hề được ai băng bó, anh làm trong ngành này chắc phải hiểu rõ hơn tôi, nếu không điều trị kịp tời chắc chắn sẽ gây biến chứng rất nặng nề, mặt khác tôi cũng đã gặp bác sĩ của em tôi, ông ấy cũng nói thế, vậy mà bây giờ anh nhìn đi, chân em tôi không được băng lại chứ chưa nói tới việc phải gắn nẹp bảo vệ, khi tôi hỏi cô y tá đây, anh biết cô ấy nói gì không? BỆNH VIỆN LỚN NÊN ĐÔNG BỆNH NHÂN , THỜI GIAN ĐÂU MÀ CHĂM SÓC HẾT, NẾU THÍCH ĐƯỢC HẦU HẠ THÌ ĐI BỆNH VIỆN KHÁC ,hóa ra đó là cách bệnh viện này tiếp đón bệnh nhân của mình hay sao?
Nghe xong những lời đầy bất bình của Ngọc Hân, anh giám đốc trẻ như sững sờ, gương mặt dần chuyển sang lo sợ, hoảng hốt, cũng như tất cả mọi người trong thành phố này, dù thân phận lớn hay bé trước Hạ Quốc Phong đều phải kính cẩn, kiêng nể mấy phần ,tuy chỉ là một tỷ phú nhưng ông lại là người có thế lực mạnh nhất đất nước, không những có ảnh hưởng trong mọi lĩnh vực kinh tế mà ông còn có ảnh hưởng cực lớn đối với hệ thống chính trị của đất nước chỉ cần ai đối đầu hay đắc tội với ông thì coi như cả đời này không thể ngóc đầu lên được. Vậy mà hôm nay anh lại vô tình chọc giận con gái người này,vị giám đốc quay sang người y tá đang co rúm người lại vì sợ hãi, thái độ của cô ta hoàn toàn trái ngược so với ban nãy:
– Y tá Lan, có đúng thật thế không? Lát nữa cô lên phòng giám đốc gặp tôi, bây giờ cô đi đi, không còn việc của cô nữa.- Rồi anh quay sang phía Ngọc Hân, hạ giọng nói, ánh mắt lộ rõ sự sợ sệt- Tôi rất xin lỗi về trường hợp này ,tôi sẽ cho người đến băng bó lại vết thương cho em của cô, mong…
– Thôi không cần xin lỗi nữa,chỉ cần lần sau các anh đừng đối xử với bệnh nhân như thế nữa là được, tôi sẽ đưa em tôi về điều trị tại nhà, đây là bệnh viện lớn, nên không có thời gian chăm sóc bệnh nhân, Uyễn Nhã em giúp chị thanh toán viện phí ngay đi.
*********
– Thật không ngờ, lần đầu tiên tớ thấy chị Hân cư xử thế đấy.- Tiểu Ngọc lầm bầm với tụi bạn ngay sau khi đưa Mẫn Nhi về nhà.
– Uhm đúng thật, đây giống như là một bộ phim chứ không phải là chuyện đời thực nữa, chị Hân trước nay đều cư xử nhã nhặn với mọi người xung quanh, nếu nhân viên của bất cứ hãng hay công ty nào cư xử thiếu lịch sự thì chị Hân cũng rất ít khi nói với ban giam đốc thế mà lần này… Đã thế ngay cả ông giám đốc cũng bị chị ấy xạc cho một trận nữa chứ – Uyển Nhã tiếp lời. Vừa lúc đó cánh cửa phòng được mở ra, vừa nhắc tới Tào tháo thì tào tháo xuất hiện- Tiểu Mẫn Thầm nghĩ, nhưng chỉ có điều khác biệt rằng đi theo “bà Tào Tháo” đó lại là một vị bác sĩ nữa mà thôi.
– Bố!!!!- Uyển Nhã kêu lên đầy kinh ngạc ngay sau khi thấy vị bác sĩ, Ừ nhỉ, bố mình là bác sĩ lại là bác sĩ giỏi là đằng khác, thế mà mình lại quên béng đi mất, ngốc thật!!- Tiểu Uyển thầm nghĩ bụng,nó khẽ cốc lên đầu mình một cái để trừng phạt cái tật đãng trí của mình.
2 tuần sau
Tiếng điện thoại kêu réo lên, vang vọng khắp căn phòng làm Mẫn Nhi choàng thức dậy, ánh nắng ban mai xuyên qua rèm cửa sổ chiếu thẳng vào khuôn mặt đang ngái ngủ của nó, với tay lấy chiếc điện thoại đang để trên chiếc bàn đặt cạnh giường, nó uể oải trả lời bằng cái giọng cáu kỉnh thường lệ:
– Alô, Tiểu Ngọc à, lại chuyện gì mà sáng sớm đã gọi cho mình rồi thế?
– Tiểu Mẫn à, chân cậu đỡ đau hơn chưa? Lát nữa tớ qua nhà cậu, có chuyện hay lắm.
– Thế lát đến là được rồi , gọi làm gì nữa, chân tớ đang sưng vù lên đây nè, không chạy đi đâu mà sợ,à mà có chuyện gì thế.
– Chân cậu đau lắm à? Thế nghỉ ngơi đi nha lát mình nói cho, ngủ tiếp đi!!
Câu nói của cô bạn làm Tiểu Mẫn không khỏi tò mò, ngay sau khi Tiểu Ngọc cúp máy, nó thả điện thoại rồi nằm phịch xuống giường, trong lòng tiếc hùi hụi vì bị mất giấc ngủ một cách vô cớ. Bỗng nhiên, bàn chân trái của nó đau kinh khủng, cơn đau như bóp nghẹt toàn bộ tâm trí nó, những giọt mồ hôi li ti trên vầng trán của nó bắt đầu xuất hiện. Nó cố gắng lấy lại hơi thở của mình nhưng dường như đối với nó đó là điều vô cùng khó khăn, đã 2 tuần trôi qua mà bàn chân nó vẫn chưa lành hẳn, nó hầu như không được bước ra khỏi giường nửa bước, ngoại trừ đi… VỆ SINH. Cơn đau một lần nữa đưa nó vào giấc ngủ lúc nào mà không hay. Nhưng khoảng 25′ sau cuộc gọi của Đại Ngọc thì tiếng chuông điện thoại quen thuộc của nó lại reo vang, làm nó phải thức giấc, tức giận quá nó hét lên:
– Cậu muốn tớ chết sớm hay sao mà cứ đánh thức tớ dậy suốt thế?
– Mẫn Nhi, em đang ngủ à?- Thay vì tiếng nói lanh lảnh của Đại Ngọc thì giọng nói lần này lại chứa đựng đầy sự ấm áp.
– Ơ… là chị à, em xin lỗi, em cứ tưởng con quỷ Tiểu Ngọc. Có chuyện gì thế?- Tiểu Mẫn rụt rè nói.
– Em biết ở trường đang diễn ra chuyện gì không?
– Chị có nhầm không, em ở nhà cả ngày không rời giường lấy nửa bước sao biết ở trường có chuyện gì được.
– Chị tưởng Tiểu Ngọc kể cho em rồi, em gọi ngay cho đám bạn thân, bảo bọn nó dừng ngay lại, chúng đang đánh con bé nào ở trường ấy, nghe bảo là con nhỏ cầm đầu lũ đánh em lần trước….
– Cái gì cơ? Chị vừa nói là bọn nó tìm được rồi à?- Tiểu Mẫn hét lên trong điện thoại, cơn ngái ngủ trong người nó dường như đã bay tới một nơi rất xa,giờ đây nó thật sự rất tỉnh táo.- Chị đợi tý em đến ngay.
Trường Long nữ, 8h20″ sáng cùng ngày:
– Câm cái miệng thối của mày lại, có gan đánh bạn tao mà không chịu thừa nhận à, mẹ kiếp, ranh con, mày muốn tao giết mày ngay bây giờ không?- Dường như không thể chịu đựng được những lời dối trá của Tiểu Quyên- con bé đã đánh Mẫn Nhi hôm trước, Tiểu Ngọc đã không nương tay tát thẳng cho con bé kia 2 cái rất mạnh,đến mức dấu tích bàn tay của Đại Ngọc được in hằn trên má Tiểu Quyên.
– Đại Ngọc, cậu bình tĩnh tý đi, nóng giận dễ hỏng chuyện đó.- Uyển Nhã thì thầm vào tai Đại Ngọc.- Chuyện này để Gia Bảo xử lý là được.
– Đôi lúc mạnh mẽ quá sẽ khiến người khác khó chịu đấy, em xinh xắn đáng yêu thế này quả thật ra tay với em anh không nỡ, nhưng em nên biết điều một tý, nhóc à!!- Gia Bảo ngay sau khi nhận được ám hiệu từ bạn, liền tiến gần về phía Tiểu Quyên đang bị trói, tay nâng cằm, đôi môi nhếch lên, nụ cười thoáng qua trên khuôn mặt chàng trai trẻ đủ để làm say đắm bao con tim phái nữ. Gia Bảo vừa dứt lời thì dường như, cái nóng của mùa hè không còn nữa thay vào đó là một cơn rùng mình đối với tất cả mọi người trong trường có mặt ở đây. Ai cũng biết thường ngày Gia Bảo được coi là một chàng trai hào hoa phong nhã, “rất biết đối xử với con gái” nhưng một khi anh chàng này đã buông lời đe dọa thì không thể không để ý. Nhưng thật tiếc là Tiểu Quyên không hề biết điều này.
– Anh nghĩ tôi là con nít à? Dương Tiểu Quyên này không dễ bị mấy người bắt nạt đâu.
BỐP!!!!!!!!!!!!!
Lại thêm một cái tát nữa, nhưng lần này là đến từ Gia Bảo (eo ơi, đánh con gái là không tốt đâu nha )
– Dễ bắt nạt hay không thì anh không cần biết. Anh nói tử tế thì em không nghe, em muốn ngay lúc này công ty Hưng Đại Phát của gia đình em bị phá sản luôn không? Đến nước này thì anh cũng không nhịn nữa, đừng tưởng em là con gái thì anh không dám đánh, nhầm rồi cưng ơi.- Gia Bảo nắm lấy vạt áo của con bé đó, mặt áp sát gần lại, gần đến nỗi cậu có thể cảm nhận rõ từng nhịp thở của cô bé kia
– Đừng phí lời với con nhỏ này, để tớ xử nó cho!!- Đại Ngọc nôn nóng, phăm phăm tiến lại gần Tiểu Quyên, khuôn mặt ánh lên những tia nhìn tức giận.
– Khoan đã, Mẫn Nhi gọi.- Tiểu Tuyết khẽ nói. Đây là lần đầu tiên cậu lên tiếng. Từ khi đưa con bé kia vào căn nhà kho sau trường, cậu ta không hề thốt ra bất kỳ một câu nào, khuôn mặt thì luôn luôn ở một sắc thái biểu cảm: “LẠNH TANH”. Thật đúng với biệt hiệu mà người khác đặt cho Tiểu Tuyết: “hoàng tử băng giá” – Các cậu im lặng đã.
– Nhi à, tớ nghe đây.
– Cậu đang ở đâu thế, tớ đến trường mà tìm mãi không thấy các cậu đâu cả.-Giọng nói sốt ruột, đầy nôn nóng của nhỏ bạn khiến Tuyết Hàn không khỏi chột dạ, ánh mắt khẽ liếc nhìn về phía Tiểu Quyên đang nằm co ro trên nền đá lạnh, mái tóc dài bị xõa tung, một dòng máu nhỏ chảy nơi khóe miệng, tuy vậy cậu vẫn trả lời Mẫn Nhi một cách thản nhiên, gương mặt lãnh đạm, vô cảm đến cùng cực.
– Đến trường làm gì? Bọn tớ không có ở đó đâu, cậu về đi.
– Nhưng tớ lỡ đến rồi, không thể dễ dàng về thế được.
Cùng lúc đó, đám đông vây kín cửa nhà kho bỗng dạt ra hai bên, bóng dáng nhỏ nhắn quen thuộc của Mẫn Nhi xuất hiện, làm tất cả mọi người trong trường mồm chữ O mắt chữ A.
– Thế này là sao? Tại sao không ai nói với tớ cả? Các cậu được lắm. Đại Ngọc, cởi trói cho con bé đó đi, còn đám đông này nữa, mấy người cút hết cho tôi!!- Hết càu nhàu với đám bạn thân, Mẫn Nhi quay sang ra lệnh cho đám đông đang vây kín xung quanh, giọng nói nhẹ nhàng trong veo, nhưng lại đầy vẻ kiên quyết- Tôi đếm đến ba, mấy người mà không đi thì về lớp mà thu dọn đồ đạc rồi biến ra khỏi trường.
1…
2…
3..
Quả nhiên sau 3s, không một bóng học sinh nào vảng vất trước cửa nhà kho nữa, ngoại trừ năm đứa nó, Dương Tiểu Quyên và mấy người vệ sĩ đi theo Gia Bảo mà thôi. Bấy giờ, Mẫn Nhi mới bước từng bước tiến gần lại Tiểu Quyên.
– Mày là đứa mà 2 tuần trước chặn đánh tao??- Mẫn Nhi chăm chú nhìn con bé đối diện, ánh mắt đen láy của nó dần tối lại, quang cảnh mấy tuần trước lại hiện về trước mắt nó, đôi môi khẽ run lên vì phẫn nộ.
– Lý do?
-…
– Ranh con, mày không trả lời chứ gì, gan dạ lắm. Đến mức này rồi mà vẫn không thốt ra lời van xin nào, rất tốt, nhưng cưng này, mức độ nhẫn nhịn của tao có giới hạn thôi, vì mày mà tao phải nghỉ học do chấn thương mắt cá chân, vì mày mà tao ăn không ngon ngủ không yên giấc. Tao hỏi lại câu cuối, mày có trả lời không?
Chương 2 : Sự thật.
– Em xin chị, em biết lỗi rồi, lần sau em không dám thế nữa, em đâu có biết chị chính là Hạ Mẫn Nhi- Dương Tiểu Quyên bỗng nhiên quỳ xuống lạy lục van xin Mẫn Nhi khiến cả đám bất ngờ. Gương mặt trắng bệch vì sợ hãi của nó khác hẳn với vẻ cứng đầu lúc nãy khiến cả đám không khỏi trố mắt lên vì kinh ngạc. Có nằm mơ, Tiểu Quyên cũng không ngờ rằng mình đã đánh nhầm phải nhị tiểu thư của nhà họ Hạ.
– Mày không biết tao là ai thế sao lại kêu người đến chặn đánh tao? Con ranh, mày nghĩ tao là con nít à?- Mẫn Nhi từ từ cúi người xuống, đôi mắt sắc lạnh của nó xoáy sâu vào đối phương như muốn nhìn thấu từng suy nghĩ của Tiểu Quyên.
– Em không nói dối, em không biết chị là ai, có người nhờ em đánh chị, nên…
– Thế nó bảo mày chết thì mày cũng đi chết chắc. Biết điều thì nói thật đi.
– Em mới chuyển về thành phố này không được bao lâu nên chưa khi nào thấy mặt chị cả, một hôm có người đưa ảnh chị, bảo là nhờ em đánh vì theo lời hắn nói thì…
– Thì sao? – Mẫn Nhi và đám bạn không khỏi sốt ruột trước thái độ lấp lửng của con bé kia.
Biết không thể tránh khỏi sự tra khảo của tụi Mẫn Nhi, Tiểu Quyên đành phải nói cái câu mà nó không hề muốn nói ra vào lúc này:
– Hắn nói, chị là đứa rất kiêu ngạo lại vênh váo nữa.
Đúng lúc đó chuông điện thoại lại vang lên, không biết là của ai.
– A lô, ai vậy?
– Chị Hạ à, em là Dương Anh Đạt thủ lĩnh hội Long Anh đây.
– Có chuyện gì thế?
Xxxxxxxxxxxxxxxxxxxxxxxxx
– Mày đi đi!!!!- Mẫn Nhi tắt điện thoại quay sang nói với cô gái. – Nên nhớ, không có lần sau nữa đâu đấy.
– Ơ…- Đại Ngọc định lên tiếng phản đối thì bị Mẫn Nhi chặn lại
– Lát tớ giải thích.
*********
Thấy Dương Tiểu Quyên đi ra khỏi nhà kho một cách “bình an vô sự'” dân tình trong trường không khỏi ngỡ ngàng, không khí vừa im ắng được một lúc thì bỗng đâu trào lên những lời bàn luận.
– Chẳng lẽ Mẫn Nhi không làm gì được con bé đó à.
– Ha..ha cuối cùng Siêu Quậy cũng phải nhường ngôi rồi…
– Không thể thế được. Sao con bé kia lại được tha bổng một cách dễ dàng như vậy được.
….
Hành lang của các lớp xôn xao bàn tán, mỗi người một ý kiến, ai cũng sững sờ trước hành động kỳ lạ của Mẫn Nhi. Bất cứ ai, chỉ cần đối đầu với Mẫn Nhi chứ chưa nói là đánh nó lại có thể yên bình sống sót như vậy, mức án nhẹ nhất là nằm viện 2 tháng, gia đình thì suy sụp nặng nề về kinh tế, còn nặng nhất thì… chưa nghĩ cũng đã khiến mọi người rùng mình vì sợ hãi, vậy mà hôm nay thì mọi việc dường như khác hẳn ………..
Cùng lúc đó:
– Hả, cậu không đùa đó chứ, tức là lời của con bé kia hoàn toàn là sự thật???- Tiểu Ngọc hét toáng lên vì kinh ngạc sau khi nghe Tiểu Mẫn tiết lộ sự thật động trời kia.
– Thú thực mà nói thì mình chưa thấy ai như con bé đó, đi đánh người mà không biết mình đánh ai!!!!- Gia Bảo lên tiếng, hai tay đút vào túi quần đứng tựa vào chiếc bàn gần đó tạo nên một phong thái không thể quyến rũ hơn nữa, đôi môi khẽ nhếch lên tạo thành nụ cười.( Đúng là người đẹp có khác, đến cười khẩy mà cũng…đẹp.Hi3)
– Uhm, theo như lời Anh Đạt nói thì con bé này là em họ của hắn, vừa chuyển đến thành phố chưa được bao lâu, nên tìm hiểu chưa kỹ.
– Thế đứa nhờ nó đánh cậu là thằng nào?- Uyển Nhã thắc mắc hỏi.
Vừa khi đó, cánh cửa phòng mở toang, một tên con trai bị đẩy vào, theo sau nó là Tiểu Tuyết.
– Cảm ơn cậu, Tiểu Tuyết! Chính thằng này kêu người đánh tớ đó!!! – Vừa nói, Tiểu Mẫn vừa chỉ tay vào tên lạ mặt kia.
Ánh mắt bọn bạn nó hết đổ dồn vào cái đứa mới bị Tuyết Hàn đẩy vào rồi quay lại nhìn Mẫn Nhi, lúc này nó mở một nụ cười bí hiểm.
Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!