Cảm Ơn Vì Đã Yêu Em
Chương 12.2
” – Sao anh lại thích hoa bồ công anh?? Bé Mẫn thấy nó chẳng có mùi thơm gì cả lại chỉ có đúng một màu trắng duy nhất. Không như hoa hồng, vừa thơm lại vừa nhiều màu nữa.- Tiếng cô bé trong trẻo vang lên, đôi mắt to, tròn, đen láy nhìn chằm chằm về người đối diện như chờ đợi một điều gì đó. Câu hỏi của nó khiến cậu con trai bên cạnh khẽ mỉm cười. Cậu nhẹ nhàng từ tốn trả lời, tay xoa xoa đầu cô bé con.
– Hoa bồ công anh đúng là không có mùi thơm, cũng không có nhiều màu nhưng màu sắc nó mang trên mình lại là màu trắng tinh khiết rất đẹp. Tuy nó luôn mang trên mình sự yếu ớt mong manh, mỗi khi những cơn gió nhẹ trôi qua thì từng cánh hoa sẽ bay đi theo gió nhưng không phải chúng sẽ chết đi mà là để gieo thêm mầm sống mới, để ban phát sức sống mãnh liệt của nó khắp nơi. Anh hy vọng bé Mẫn của anh cũng thế, luôn mang vẻ đẹp tinh khiết, trong sáng như những bông hoa bồ công anh, có thể em yếu ớt nhưng trong tâm hồn em lại luôn là một cô gái kiên định, mạnh mẽ, em hiểu không??
– Dạ !!- Cô bé hét lớn, ngúc ngắc chiếc đầu nhỏ xinh khiến đuôi tóc đằng sau bay bay.- Vậy từ nay bé Mẫn cũng sẽ giống anh Tiểu Thiên, em sẽ yêu hoa bồ công anh.
Tiếng cười trong trẻo vang xa, cả hai đứa trẻ cùng nhau cười vui vẻ……………
Và cũng từ lúc đó, trong list danh sách những loài hoa yêu thích của cô bé Mẫn Nhi lại có thêm một tên hoa khác……….”
Giọng nói ấy vang lên, tim nó đập nhanh dần, hồi ức, quá khứ, kỉ niệm với anh lại ùa về . Nó mỉm cười đắng ngắt, trái tim nó thắt lại vì đau. Đã 8 năm trôi qua, nhưng bóng dáng của người con trai đó mãi mãi không bao giờ phai mờ trong tâm trí Mẫn Nhi, cho dù nó đã cố gắng, cố gắng rất nhiều để xóa đi hình ảnh anh.
Anh ra đi để lại trong lòng em bao đau đớn, đã rất nhiều lần em muốn ký ức của em về anh được những cánh hoa bồ công anh mang đi thật xa. Đã biết bao lần, trong giấc chiêm bao em luôn mơ về anh, mong được gặp anh dù chỉ là một lần, được anh quan tâm chăm sóc như ngày xưa. Đã biết bao lần, em thức giấc với những giọt mồ hôi lấm tấm trên trán với ánh mắt vô vọng trống rỗng và cũng đã biết bao lần em cầu mong ông trời cho em được về lại quá khứ được sống trong những chuỗi ngày hạnh phúc được ở bên cạnh anh. Ai nói trẻ con không thể yêu sâu đậm nào? Tình yêu là không biên giới đúng không anh? Vương Thiên Hoàng rốt cuộc anh đang ở đâu?
Giọt nước mắt lại một lần nữa rơi trên gương mặt Tiểu Mẫn, những tưởng vết thương năm nào có thể lành lại nhưng có lẽ chính nó đã nhầm, từng giây từng phút Tiểu Mẫn vẫn không thể quên anh và từng ngày từng giờ vết thương đó lại ứa máu. Người ta nói thời gian có thể chữa khỏi vết thương lòng, 8 năm rồi mà sao nó vẫn chưa thể quên anh, tại sao đã 8 năm mà vết thương trong tim nó vẫn thế, không một phương thuốc nào có thể chữa được ?
Nó ngã quỵ xuống. Và rồi như một đưa trẻ con, nó khóc như chưa bao giờ được khóc vậy. Những tiếng nấc nghẹn ngào của nó được gió mang đi xa.
Nhớ những khi mưa buồn nhẹ qua,nhớ dấu yêu nơi đây đâu còn chi nữa, kỷ niệm xưa em vẫn ôm chặt, tình yêu đã trao đến anh. Cứ mỗi đêm em mong chờ anh, cứ vấn vương trong tim một hình bóng ấy, tại vì sao em cứ mong hoài, một thói quen sâu trong niềm nhớ . Về nơi chốn nơi không còn anh, đi đi bên cạnh em ngắm qua bao nhiêu ngày yêu dấu, phải chăng mưa đã mang giấu đi từng ngày mình bên nhau, vì sao anh không còn bên em nữa? Và em vẫn như bao ngày xưa ,mong anh khi trời mưa vẫn như khi đôi ta còn bên nhau, một thói quen đã hằn sâu trong trái tim em rồi, từng đêm khi mưa vẫn rớt bên hiên. Như ngày xưa em thường hát những câu ca rất êm đềm, trao tặng anh bao lời hát những yêu thương rất đong đầy từ con tim, phải chi thời gian lặng yên để mình vẫn còn mãi đây để em được yêu từng giây phút bên anh. Nhưng thời gian mang hạnh phúc đã đi xa rất xa rồi, nơi này mình em ngồi hát những câu ca đã trao một người em yêu, rồi khi từng ngày vẫn trôi chỉ là nỗi buồn nữa thôi còn đây một thói quen như khi được yêu. (Như một thói quen- Tâm Tít)
**************
Thiên Hoàng lặng nhìn Mẫn Nhi ngã khụy xuống mà lòng đầy đau đớn, anh căm hận bản thân mình biết bao nhiêu. Thì ra cô ấy yêu anh nhiều hơn anh đã nghĩ. Những tiếng nấc nghẹn ngào của Tiểu Mẫn khiến trái tim Thiên Hoàng tê dại hẳn đi. Trong khi nó vẫn từng ngày thương nhớ, chờ đợi anh quay trở về thì Tiểu Thiên lại toan tính âm mưu trả thù phá hoại gia đình nó? Phải chăng như vậy là sai???
Thiên Hoàng lặng lẽ rút chiếc điện thoại ra, giọng nói anh lạc hẳn:
– A lô, tôi là…..
Và rồi, anh nhẹ quay lưng đi, giọt nước mắt lăn nhẹ trên gương mặt của Tiểu Thiên.Gương mặt anh lúc này cũng trắng bệch không khác gì Tiểu Mẫn, ánh mắt anh thoáng u buồn, Thiên Hoàng cứ đứng như vậy mãi cho đến khi xa xa, có một dáng người hớt hải chạy về phía Mẫn Nhi, Tiểu Thiên mới thất thểu ra về.
Mẫn Nhi, anh xin lỗi.
Trời dần về khuya, những cơn gió lạnh hoạt động ngày càng mạnh mẽ hơn, Tuyết Hàn dáo dác nhìn quanh tìm kiếm nhưng tìm mãi ,tìm mãi mà vẫn không thấy bóng dáng của cô bạn thân đâu cả. Bất chợt, anh nghe thấy rõ những tiếng khóc thổn thức, Tuyết Hàn chậm rãi lắng nghe rồi dợm bước tới nơi đã phát tiếng động kỳ lạ đó.
Tuyết Hàn nhẹ nhàng đặt bàn tay lên đôi vai đang khẽ run rẩy của Mẫn Nhi khiến nó giật mình quay về phía sau:
– Tuyết Hàn…cậu…- Nó không nói nổi thành lời chỉ biết líu ríu trong cổ họng như bị mắc nghẹn một thứ gì đó. Ánh mắt hoàn toàn sửng sốt. Sao cậu ấy lại biết mình ở đây nhỉ?
– Cậu khóc à? Mắt sưng vù hết rồi này.- Tuyết Hàn ngồi bệt xuống nhẹ nhàng lấy tay lau đi vệt nước trên mặt nó.Vẻ mặt Tiểu Mẫn lúc này khiến Tuyết Hàn không khỏi xót xa.- Lại là tên đó đúng không?
-…
– Cậu không trả lời tức là tớ nói đúng?
– Chắc cậu nghĩ tớ ngốc lắm nhỉ? Dẫu biết rằng người đó sẽ không bao giờ quay lại nhưng vẫn âm thầm chờ đợi, dẫu biết rằng rất có thể trái tim người đó từ lâu đã không còn tồn tại bóng dáng của Hạ Mẫn nhi này nữa nhưng vẫn không thôi hy vọng…- Nó buồn bã lên tiếng, giọng nói phảng phất sự chua chát, cay đắng. Ánh sáng leo lắt từ những chiếc đèn đường gần đó hắt nhẹ lên gương mặt tái nhợt, trắng bệch của Tiểu Mẫn, đôi mắt đen kia tối sầm lại. Bỗng nhiên Mẫn Nhi muốn cười biết bao nhưng tại sao nó lại không cười nổi, lòng nó quặn lên, đau thắt lại, trái tim vừa được bình ổn lại nhói lên như thể bị một bàn tay vô hình nào đó nắm chặt, bóp nghẹt khiến nó không tài nào thở được, bóng đêm vây kín lấy tâm hồn nó, nó muốn vùng vẫy, muốn thoát ra khỏi màn đêm tăm tối nhưng không hiểu sao càng cố gắng thoát ra thì bóng tối lại càng bao trùm dày đặc hơn.
– Mẫn Nhi, cậu sao thế? – Tuyết Hàn thất kinh, thảng thốt kêu lên, tay đỡ lấy thân hình đang run rẩy của Mẫn Nhi, ôm cô vào lòng. Nắm chặt đôi bàn tay đang lạnh cóng của nó, anh chỉ muốn truyền tất cả hơi ấm mình có sang cho Tiểu Mẫn mà thôi.
– Tại sao chứ? Tại sao 8 năm rồi mà tớ vẫn không tài nào đẩy hình bóng anh ấy ra khỏi trái tim tớ vậy Tuyết Hàn? Mọi ngõ ngách trong không gian của tớ không nơi nào là không có bóng dáng của anh ấy cả. Hu…hu.- Giọng Mẫn Nhi nghẹn ngào, đầy đau đớn. Ánh mắt nó trống rỗng, vô hồn, khuôn mặt trắng bệch gần như trong suốt.
– Cậu cứ khóc đi nhưng bây giờ, tớ đưa cậu vào xe đã, cứ thế này, cậu ốm mất.
Và rồi, Tuyết Hàn nhấc bổng người Mẫn Nhi lên, lững thững bước đi trên con đường gập ghềnh…
” Nếu có một ngày anh phải rời xa thế giới này, nếu anh không còn xuất hiện bên cạnh em để hong khô những vệt nước mắt chảy dài trên má em nữa thì em sẽ thế nào đây????” – Nghĩ đến đây, Tiểu Tuyết bất giác thở dài.
**************
Mạnh Quân vội vã đẩy cánh cửa chính vào trong quán rượu, lúc này trong quán số lượng khách cũng đã ít dần nên không chút khó khăn anh đã xác định được thằng bạn thân của mình đang ngồi ở đâu. Bước lại gần Thiên Hoàng, anh giật mình khi thấy Thiên Hoàng đang nằm gục giữa bàn rượu bên cạnh là 5 chai rượu wisky rỗng tuếch.
– Thiên Hoàng, cậu dậy đi!! Sao lại uống say thế này chứ?- Mạnh Quân lay mạnh người Tiểu Thiên. Đôi môi run lên.
– Anh ấy mới thiếp đi một lúc đấy. Hình như có chuyện gì buồn bực thì phải.- Nhân viên quầy rượu đưa mắt nhìn Thiên Hoàng với vẻ ái ngại rồi quay sang nói với Mạnh Quân- Có thuốc giải rượu, có cần tôi lấy giúp không?
– Thế thì làm phiền cậu vậy.- Nói rồi Mạnh Quân rút ví ra đưa cho người đối diện một ít tiền.- Cậu cầm lấy, coi như là tiền bồi dưỡng.
– Vâng, cảm ơn anh.- Người nhân viên đó vui vẻ nhận tiền rồi nhanh chóng đi ra phía sau. Một lúc sau hắn đi ra trên tay cầm một ly nước và mấy viên thuốc nhỏ màu trắng – Đây, anh cho anh ấy uống đi.
” Làm gì mà uống nhiều thế không biết? Đã yếu sức lại còn ra gió nữa chứ? ” – Mạnh Quân bực mình nghĩ bụng, đón lấy viên thuốc, anh nhanh chóng cho bạn uống.
Một lúc sau, Mạnh Quân lay nhẹ người Thiên Hoàng khẽ gọi:
– Thiên Hoàng ! Thiên Hoàng ơi!
– Mạnh …hức…Quân…hức. Sao cậu lại..hức đến đây?- Anh nấc lên từng tiếng. Xem chừng vẫn chưa tỉnh hẳn.
– Đến đón cậu về chứ sao? Cậu có chuyện gì hay sao mà lại uống nhiều thế?
– Mạnh Quân!
– Hả?
– Tớ là một thằng hèn, một thằng vô dụng đúng không?
– Thôi, đứng dậy mình đưa cậu về nào!Cậu say quá rồi.- Mạnh Quân kéo tay Thiên Hoàng choàng qua vai mình toan đứng dậy thì..
– Tớ đâu có say, cậu say thì có! – Thiên Hoàng vung tay.
– Uhm, được rồi tớ say nên cậu đứng dậy ra về cho tớ nhờ.
– Về là về thế nào, tớ uống đã xong đâu, phục vụ, đưa tôi chai nữa.
– Thế tóm lại là có chuyện gì mà cậu lại ra nông nỗi này nói mình nghe đi.
Nhưng đáp lại Mạnh Quân lúc này chỉ còn là sự im lặng, Thiên Hoàng đã thiếp đi từ lúc nào…………
Phù!!!!!!!!!!!!!!!!!!!!!!!
Sau khi thả Thiên Hoàng xuống chiếc giường, Mạnh Quân cảm thấy nhẹ nhõm hẳn. Anh nhanh chóng tháo giày, cởi tất , đắp chăn cho Thiên Hoàng rồi bước vào phòng bếp pha Thiên Hoàng ly nước gừng đặt giữa chiếc bàn trong phòng bếp rồi rời khỏi đó và nhanh chóng bắt taxi để trở về nhà trước khi quá muộn.
– Cậu nằm nghỉ đi! Mình về đây!!- Tuyết Hàn nhẹ nhàng nói.
– Uhm, cảm ơn cậu nhiều. Về cẩn thận nha!!!- Tiểu Mẫn mỉm cười yếu ớt, nó không muốn làm phiền Tiểu Tuyết nhiều nữa. Trước đây, bất cứ lúc nào nó buồn, lúc nào nó cần một bờ vai, một chỗ dựa vững chắc nhất để nó có thể tựa vào mỗi lúc gặp khó khăn thì Tuyết Hàn luôn là người đầu tiên đến bên nó, khiến nó có thể vực dậy được sau mỗi lần vấp ngã.
– Mình biết rồi, cậu yên tâm đi.
Nói rồi, Tuyết Hàn lặng lẽ bước ra ngoài.
Khi cánh cửa khép chặt lại, chỉ còn mỗi mình nó lạc lõng trong căn phòng rộng lớn này, cảm giác đơn độc lại ùa về trong tâm trí nó. Nó dùng hết sức để ngồi dậy rồi tiến lại gần cửa sổ, bên ngoài mưa cũng đã ngớt, Tiểu Mẫn nhẹ nhàng mở chốt rồi hất tung cánh cửa, làn gió đêm mang theo chút se lạnh ùa vào, bàn tay nhỏ bé khẽ xiết chặt chiếc áo khoác, người nó run lên vì lạnh. Thế nhưng nó vẫn đứng yên ngắm nhìn cảnh vật bên ngoài, sự im lặng, vắng vẻ bao trùm lên tất cả, ánh mắt nó thoáng buồn. Dưới gara ô tô, chiếc xe của Tuyết Hàn đang từ từ chuyển bánh…..
Vẫn biết rằng cố quên là sẽ nhớ nên đành lòng cố nhớ để mà quên………
Nhưng tại sao, nó không thể làm được như vậy, càng nhớ thì hình ảnh của người đó lại càng găm sâu vào trái tim của nó. Một cuộc tình ở cái tuổi mà người ta bảo là con nít lại khiến nó đau đớn vậy sao? Cổ họng nó đắng ngắt. Tiểu Mẫn thừa hiểu mình đang tiến sâu dần vào một hang động tối tăm và không bao giờ có lối thoát nhưng giờ đây, chính bản thân nó cũng không thể quay đầu lại được nữa rồi.
Lòng nó thắt lại, trái tim nó đau , đau đến nghẹt thở, liệu nó còn có thể yêu một ai nữa không?
Nó khép chặt đôi mắt lại cố ngăn không cho dòng lệ chảy ra.
**************
Vũ Phong đi qua đi lại trong phòng chờ dành riêng cho khách V.I.P , không gian vắng lặng chốc chốc chỉ bị phá hủy bởi những tiếng thông báo các chuyến bay sắp cất cánh, Tiểu Vũ buồn bã nhìn ra bên ngoài. Trời mưa dần nặng hạt thì phải, những cành cây đang đung đưa lay động trong gió. ” Có nên thông báo cho Mẫn Nhi biết hay chỉ ra đi trong im lặng thôi nhỉ? ” – Anh thầm nghĩ bụng.
– Thưa thiếu gia, chuyến bay đã sẵn sàng. Hành lý và các thủ tục cần thiết cũng đã sắp xếp xong! Nhưng trời đang mưa, có nên hoãn chuyến bay một lát không ạ?- Người quản gia cất tiếng khiến anh khẽ giật mình.
– Không cần đâu, đi thôi!!!!- Vũ Phong kiên quyết nhưng trong lòng không khỏi buồn bã. Hai năm, hai năm có đủ để anh quên Mẫn Nhi không nhỉ? Anh tự chất vấn lòng mình. Mưa vẫn chưa ngớt hẳn và những cơn gió thì không ngừng thổi. Ngày anh ra đi lại là ngày trời mưa tầm tã vậy sao? Mẫn Nhi, anh xin lỗi, anh không thể tiếp tục yêu em nữa rồi. Anh sợ sẽ có lúc, anh yêu em nhiều đến mức không thể đẩy bóng hình em ra khỏi trái tim anh. Nói anh hèn hạ cũng được, nói anh ích kỷ cũng được vì vốn dĩ anh cũng chỉ là một thằng tồi mà thôi. Nhắm nghiền mắt lại, cố ngăn không cho giọt nước mắt yêu đuối lăn ra trên gò má nhưng rốt cuộc anh vẫn không thể. Giọt lệ long lanh, nóng hổi dần chảy ra rồi vỡ tan. Trái tim anh đau đớn như thể bị một bàn tay vô hình nào đó ra sức cấu xé, lòng anh thắt lại. Thất tình là cảm giác này sao? Vũ Phong đột nhiên cười nhạt, đưa tay lau đi vệt nước mắt rồi Tiểu Vũ vội đẩy chiếc vali to tướng đi ra ngoài, bánh xe chà xát trên nền đá hoa cương trong đại sảnh tạo nên những tiếng ken két khó chịu. Đôi mắt Vũ Phong bỗng chốc tối sầm hẳn lại, ánh mắt anh thoáng lên nét u buồn. Bóng đêm và sự cô độc đang vây kín tâm hồn anh. Liệu ra đi lần này có phải là lối thoát duy nhất??? Đôi bàn tay dần co lại khiến những vết gân xanh nổi lên rõ ràng. Sự trả giá cho tình yêu đơn phương là như thế này ư?
Quá khứ giữa anh và Mẫn Nhi lại hiện về.
” – Câm miệng!! Mày kêu ai là nhóc hả thằng kia?? – Mẫn Nhi trừng mắt lên nhìn đối phương vẻ tức giận – Mẹ kiếp!! Chắc bọn mày muốn chầu Diêm vương sớm rồi !!. Nhanh như chớp Mẫn Nhi nắm chặt lấy cườm tay của “anh chàng có nụ cười mê hồn ” tung ngay một cú đánh bất ngờ làm hắn loạng choạng suýt ngã ra đằng sau . Tay chỉ thẳng vào đám đồng bọn đang im thin thít, nó nói lớn – Hôm nay tao đang vội nên tao tha lần sau mà còn để tao gặp bọn mày một lần nữa thì đừng trách.
Rồi Mẫn Nhi ngang nhiên bước vào đằng trong .
………….
– Chào em, anh là An Vũ Phong-học sinh mới của trường.- Cậu thanh niên tươi cười vui vẻ đưa tay về phía trước
– Chào!!!- Thoáng nhìn thấy Vũ Phong, Mẫn Nhi hơi sững người ngạc nhiên nhưng nó nhanh chóng lấy lại được bình tĩnh. Vẫn bằng một khuôn mặt lạnh băng, nó đáp lễ một cách gượng gạo phớt lờ bàn tay của Vũ Phong đang giơ lên trước mặt mình.
………………….
– Tôi nói, anh đừng làm phiền tôi nữa, tôi không muốn đính ước đính iếc gì với anh cả vậy nên, anh về nói lại với bố mẹ anh đi. Chắc anh cũng thế chứ gì?? Chẳng qua anh tiếp cận tôi cũng chỉ vì gia đình ép buộc anh đúng không? – Vẫn là thái độ lạnh lùng, thờ ơ, Tiểu Mẫn tiếp lời.
…..
– Anh học thuộc tất cả lời này giỏi quá đấy. Tôi không tin, không bao giờ tin bất cứ tên con trai nào cả ngoài Gia Bảo và Tiểu Tuyết. Vậy nên,xin anh hãy tránh xa tôi ra.
………………..
– Anh nói anh có thể làm tất cả vì tôi chỉ cần tôi muốn. Vậy thì bây giờ , điều duy nhất tôi muốn anh làm là chết đi, đừng bao giờ xuất hiện trước mặt tôi nữa…. Sao? Không làm được phải không? Vậy thì biến đi.
…….
– Chỉ cần tôi muốn anh sẽ làm? Sau này, nếu tôi có yêu anh đi chăng nữa thì không bao giờ tôi muốn kết hôn với kẻ chỉ biết đắm chìm trong tình ái như anh. Bây giờ anh có thể vứt bỏ tất cả vì tôi thì cũng sẽ có một ngày anh vứt bỏ vợ con mình để đi theo một người phụ nữ khác mà thôi.
…………………
– Tưởng gì, vậy thì mình làm bạn nha!!- Nó vui vẻ gật đầu, đưa tay ra trước mặt Tiểu Vũ, Tiểu Mẫn nở một nụ cười tươi rói.- Thêm bạn bớt thù mà.
– Gọi một tiếng anh khó thế à?
– À vâng, chúng ta làm bạn được không aaaaaaaaannnnnhhh Vũ Phong??- Nó láu lỉnh ngân dài chữ anh khiến Vũ phong bật cười.
……………….”
Từng mẩu ký ức cứ hiện lên, nối chập vào nhau, rời rạc nhưng lại khiến anh đau lòng biết bao. Những lúc cô nhìn anh đầy căm phẫn hay những lúc cô nở nụ cười, anh sẽ mãi khắc sâu trong lòng. Em phải sống thật hạnh phúc đấy nhé, cô bé của anh.
– Lưu quản gia, hãy chuyển lá thư đó cho Hạ Mẫn Nhi giúp tôi.- Tiểu Vũ quay xuống nói với người quản gia lần cuối.
****************
Cốc!!!!Cốc!!!!!!!!
– Tiểu thư!!!
Tiếng gọi ngoài cửa khiến Mẫn Nhi chợt tỉnh, nhẹ nhàng gạt đi hai dòng nước mắt, nó khẽ nói:
– Vào đi!!
Cánh cửa mở ra,nó ngạc nhiên khi thấy bóng dáng của người quản gia bèn lên tiếng hỏi:
– Quản gia Lý, có chuyện gì thế?
– Thưa tiểu thư, có người nhờ tôi chuyển lá thư này cho tiểu thư ạ!!
– Được rồi, ông đi ra ngoài đi!!- Tiểu Mẫn đón lấy bức thư từ tay quản gia rồi hạ lệnh.
” Mẫn Nhi.
Khi em đọc được lá thư này cũng là khi anh đang trên chuyến bay đến Mỹ. Thứ lỗi cho anh về sự ra đi quá đường đột này và đừng giận anh em nhé!! Phải rời xa em là một sự lựa chọn bất đắc dĩ của anh nhưng quả thực anh không thể nào nghĩ khác được. Anh không thể chấp nhận được sự thật phũ phàng rằng anh mãi mãi không bao giờ có được trái tim em.”
Chiếc máy bay dần cất cánh,cả thành phố giờ đây chỉ còn là một chấm nhỏ trước mắt anh. Vũ Phong cười buồn trong lòng nặng trĩu. Anh đã từng ước mình không trở về Việt Nam, đã từng ước giá như mình cứ định cư ở New York- nơi anh sinh ra và lớn lên, thì có lẽ cuộc sống của anh sẽ khác.
” Anh đã từng nghĩ rằng bản thân mình có thể làm được tất cả, anh có thể chinh phục bất kỳ cô gái nào mà anh muốn nhưng có lẽ anh đã nhầm, một sự nhầm lẫn tai hại. Bởi vì đáng tiếc, người con gái anh yêu lại không nằm trong số đó.
Cuộc sống phải có đắng cay ,phải có gian truân thì mới gọi là cuộc sống. Tình yêu cũng vậy, từ trước tới nay, chưa bao giờ anh nghĩ mình có thể yêu ai một cách thật lòng nhưng từ khi em xuất hiện thì anh mới hiểu được tình yêu đích thực là gì tuy rằng cái giá mà anh phải trả cho bài học này là quá đắt.
Hãy sống thật tốt em nhé.
Kí tên : Vũ Phong.”
Chiếc xe BMW lao vun vút trên đường với vận tốc tối đa. Tiếng gió rít lên từng đợt, những cơn gió phả vào người nó những cơn buốt lạnh đến thấu xương. Mưa đã ngớt hẳn, ánh sáng từ những cột đèn lớn dần vụt tắt. Cảnh vật xung quanh nó rơi vào một màn đen tĩnh mịch, Mẫn Nhi xiết chặt lá thư trong tay, những hình ảnh quá khứ bên Vũ Phong chợt ùa về trong tâm trí nó. ” Anh chưa được đi đâu Vũ Phong!! Anh phải đợi em đến để gặp anh lần cuối chứ!!! ”
Cánh cửa vào sân bay dần hiện ra, dừng hẳn xe, nó tức tốc lao vào, mắt đảo qua đảo lại mấy lượt rồi vội vàng nhìn lên bảng thông báo các chuyến đi sắp tới. Bất chợt nó thấy thấp thoáng vị quản gia của nhà họ An cùng mấy người vệ sĩ đang lủi thủi ra về.
– Lưu quản gia!!!- Nó gọi lớn.
– Ơ…Chào nhị tiểu thư!- Người quản gia thoáng ngạc nhiên nhưng vẫn cúi mình chào một cách lịch sự.
– Vũ Phong đâu rồi?- Ánh mắt Tiểu Mẫn nhìn quanh như mong ngóng điều gì đó rồi dừng lại trên gương mặt của người quản gia.
– Dạ, thiếu gia đi rồi ạ.Tiểu thư đã nhận được lá thư….
– Rồi, nên tôi mới đến đây. Ai ngờ là không kịp.- Nó thở dài đầy tiếc nuối.
– À!!! Trước khi đi, cậu ấy gửi cho tiểu thư cái này. Thiếu gia bảo coi như là món quà tạ tội, mong tiểu thư nhận lấy.- Vị quản gia rút từ trong túi ra một chiếc hộp nhỏ màu đỏ tươi khá bắt mắt và đưa cho Tiểu Mẫn.
Nó ngạc nhiên rồi từ tốn mở ra, là một chiếc cài áo hình hoa bồ công anh nạm kim cương được chạm khắc một cách rất tinh xảo.
– Cậu chủ biết tiếu thư rất thích hoa bồ công anh nên đã lên ý tưởng và làm riêng cho tiểu thư chiếc cài áo này, mong tiểu thư sẽ thích. Bây giờ xin phép cho tôi đi trước.
– Cảm ơn!!- Giọng nó lạc đi, nó run rẩy cầm lấy chiếc cài áo.
Sau những đau đớn mà anh phải gánh chịu vì em mà anh vẫn đỗi xứ với em tốt như vậy sao? Bỗng dưng nó thấy mắt mình cay xè và nhòe đi vì lệ, Tiểu Mẫn ngã khuỵu xuống nền nhà.
” Em chỉ cần biết những gì thuộc về em thì anh đều tìm hiểu. Dù em có đi bất cứ đâu, làm bất cứ việc gì thì đều không qua khỏi mắt anh là được.”
Câu nói ấy bất chợt vang lên trong đầu nó, nó hận bản thân mình ghê gớm. Trong khi anh ấy biết rõ sở thích của nó bao nhiêu thì nó lại chẳng hiểu gì về Vũ Phong cả. Dưới ánh sáng đèn điện trong đại sảnh, những giọt nước mắt của nó lã chã tuôn rơi, những giọt lệ vỡ tan cũng như trái tim nó lúc này. Gương mặt Tiểu Mẫn nhợt nhạt, ánh mắt u uất nhìn chiếc cài áo đang nằm gọn trong tay, nó đau đớn ngước nhìn lên bầu trời đêm lúc này bị những áng mây đen kịt , dày đặc che kín cũng như tâm hồn nó lúc này đang bị bủa vây bởi một màn sương mờ , dù cố gắng thế nào cũng không thể thoát ra được….
**************
Sáng hôm sau, tại dinh thự của nhà họ Phạm.
Những tia nắng ấm áp đã xuất hiện sau một ngày mưa tầm tã, những chú chim non đang hân hoan cất lên những tiếng hót rộn ràng để đón chào ánh nắng mặt trời và trong khu vườn rộng lớn kia những bông hoa bắt đầu hé nở tạo nên mùi thơm dễ chịu.
– Thưa thiếu gia, chủ tịch gọi thiếu gia xuống dùng bữa ạ.- Người quản gia cất tiếng.
– Tôi biết rồi, ông xuống nhà trước đi.
Gia Bảo nghiêm nghị hạ lệnh, chỉnh sửa trang phục lần cuối rồi nhẹ cất bước ra ngoài.
– Chào ba!!- Tiểu Bảo gập mình cung kính.
– Uhm, tiểu tử, con ngồi xuống đi.- Ông Phạm vui vẻ cười tươi rồi ra hiệu cho Gia Bảo ngồi xuống- Ba xin lỗi. Dạo này công việc bên kia bận quá nên thường xuyên vắng mặt ở nhà. Thời gian qua con vất vả rồi.Tình hình tập đoàn vẫn tốt cả chứ?
– Vâng!! Mọi việc đều ổn cả. Chúng ta chuẩn bị ký kết một hợp đồng lớn với một một công ty nước ngoài. – Gia Bảo trả lời rồi tiếp tục cặm cụi dùng nốt bữa ăn sáng của mình.
– Có thật như vậy không?- Ông Phạm hỏi dò trong ánh mắt ánh lên những tia nhìn đầy lo lắng xen lẫn ngờ vực.
– Thật thưa ba. Sao ba lại hỏi vậy?
– Thằng Hổ làm phản khiến con bị thương, sao con không nói cho ba biết??
-Ơ…dạ…con..con thấy chuyện này cũng không…- Gia Bảo ú ớ, trong lòng không khỏi bất ngờ, chuyện thằng Hổ làm phản, cậu đã dặn tất cả tay chân đều phải giữ bí mật không được cho ba cậu biết vậy tại sao thông tin này lại để lộ ra ngoài nhỉ?
– Ba biết con không muốn ba lo lắng và suy nghĩ nhiều nhưng ba là ba của con. Mẹ con mất sớm, ba phải có trách nhiệm bảo vệ an toàn tính mạng của con, không cho phép bất cứ ai làm hại con. Con hiểu chứ? Lần sau mà còn giấu ba những chuyện như vậy nữa là ba không tha cho đâu.- Ông Phạm kiên quyết, giọng nói tuy không quá lớn nhưng lại tỏ rõ được sự uy quyền của mình.
– Vâng.- Tiểu Bảo gật đầu. Hơn ai hết cậu thưa biết, ba luôn luôn quan tâm tới cậu. Không giống với những ông trùm khác, ba không bao giờ tỏ ra khắc nghiệt với Gia Bảo hay bắt ép cậu làm những điều mà cậu không muốn. Tiểu Bảo lớn lên mà không có được sự yêu thương của người mẹ vì thế ba đã cố gắng chăm sóc cậu một cách tốt nhất để cậu không cảm thấy tủi thân với các bạn đồng trang lứa khác. – Ba à, con xin lỗi.
– Không sao đâu, chỉ cần con đừng làm vậy là được, mà con đã điều tra ra ai là người đứng sau chuyện này chưa?
– Rồi ba ạ!! Ông ta là Vương Khanh -một Việt Kiều từ Mỹ trở về. Hiện tại, hắn là ông chủ của một số CASINO và vũ trường trong thành phố. Thế lực xem ra cũng khá mạnh. Đây là ảnh của người đó, ba coi đi!
– Xem ra hắn trở về thật rồi.- Đón lấy tấm ảnh từ tay cậu con trai, Phạm Gia Khiêm trầm ngâm lên tiếng khi thấy người đàn ông trong ảnh.
– Sao vậy ba? Không lẽ ba biết người này?- Gia Bảo ngạc nhiên hỏi lại.
– Uhm. Trong giới kinh doanh tên Vương Khanh này nổi tiếng với những thủ đoạn hèn hạ và âm mưu dơ bẩn. Hắn chính là em ruột của Vương Phi Nghĩa- chủ tịch tập đoàn Vương Thị, nay là một trong những chi nhánh của New Century.
– Ba mới nói, ông ta là anh em ruột của Vương Phi Nghĩa ư?
– Uhm, Phi Nghĩa từng là bạn làm ăn của ta và bác Phong trong nhiều năm liền nhưng do làm ăn sa sút, thua lỗ nên đành phải nhượng lại cho bác Phong. Nhưng sao hắn lại làm vậy nhỉ? Con có gây thù oán gì với hắn ta không?
– Không ba ạ. Thôi con no rồi, con xin phép.- Cậu đẩy ghế rồi đứng dậy.
– Uhm, làm gì cũng phải cẩn thận đó, nếu gặp chuyện gì thì cứ nói với ba.- Ông lo lắng lên tiếng. Tuy hiện nay thế lực của gia đình ông mạnh nhất trong thế giới ngầm, ai ai cũng phải kiêng nể nhưng so với tên Vương Khanh kia thì Gia Bảo chưa hẳn là đối thủ.
– Dạ.- Cậu gật đầu rồi bước đi.
Mọi chuyện rốt cuộc là như thế nào đây?? Tại sao người đàn ông Vương Khanh lại xuất hiện ngay thời điểm này?? Tại sao Mạnh Quân lại có sợi dây chuyền đó? Không lẽ thông tin điều tra lại có thể sai lệch chăng?
Vừa lúc đó, chuông điện thoại reo lên.
– A lô.
– Dạ thưa thiếu gia.
– Chuyện gì vậy ??
– Người có tên là Mạnh Quân mà thiếu gia nói em đi điều tra đang đi gặp một người.
– Ai?
– Chính là Vương Khanh.
– Địa điểm.
– Tòa nhà bỏ hoang ở khu X.
– Được rồi!! Lát mày đến gặp quản gia lãnh tiền thưởng.
– Dạ, cảm ơn thiếu gia.
Gập điện thoại xuống, Gia Bảo khẽ thở dài, không lẽ Mạnh Quân lại chính là Vương Thiên Hoàng?? Nhưng nếu hắn không phải là Thiên Hoàng thì sao? Chắc chắn, tên Mạnh Quân này phải biết rõ về người đó.Haizz… Rốt cuộc đâu mới là sự thật đây? Nghĩ ngợi một lúc Gia Bảo vội vã lái chiếc Lamborghini đi ra khỏi ngôi biệt thự……..
Còn trong nhà ăn của nhà họ Phạm lúc này. Sau khi thấy bóng dáng của người con trai khuất hẳn, Gia Khiêm cũng buông nĩa xuống và hạ lệnh:
– Cho người dám sát tên Vương Khanh đó 24/24. Chỉ cần hắn làm gì ảnh hưởng đến Gia Bảo và mấy đứa bạn của nó thì lập tức san bằng tất cả những sòng bạc và vũ trường của hắn ta rồi khử hắn đi. Cậu chủ mà có mệnh hệ gì thì các người không yên với ta đâu.
Những tia nắng ấm áp dần xuất hiện sau một ngày mưa tầm tã. Đó là dấu hiệu của sự may mắn, tốt lành hay là sự khởi đầu của những chuỗi ngày giông tố? Câu trả lời sẽ được hé mở vào phần sau của truyện.
Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!